Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 82: Tống Định Thiên Thăm Dò
“Thuộc hạ xin chào Đại tướng quân.” Lục Nguyên Sướng lòng tràn đầy nghi hoặc mà hành lễ. Nàng không hiểu tại sao hai cậu cháu nhà này đang mật đàm vậy mà lại cho gọi mình vào đây là vì chuyện gì.
“Đứng lên mà nói chuyện.” Tống Định Thiên nói bằng cái giọng lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thì lại vững vàng dính vào trên người Lục Nguyên Sướng mà đánh giá.
Với Tống Định Thiên mà nói, Lục Nguyên Sướng chỉ là một thiếu niên còn ngây ngô, dáng dấp không tệ, ánh mắt cũng coi như kiên định. Có điều tính trẻ con trên mặt vẫn còn chưa hết, nhìn qua còn hiện rõ vẻ non nớt. Vậy nhưng Vương Siêu lại cực lực đề cử Lục Nguyên Sướng, hẳn là người này thực sự có chỗ hơn người. Dựa vào ánh mắt của Tống Định Thiên, đương nhiên có thể nhìn ra được Lục Nguyên Sướng là một hạt giống tốt. Cũng chính bởi vì như vậy hắn mới không muốn để cho Lục Nguyên Sướng đi chịu chết uổng.
Lục Nguyên Sướng chỉ là thân quân của Vương Siêu, lấy vũ lực để hộ vệ cho Vương Siêu an toàn là nhiệm vụ chính, bản thân nàng chưa từng làm thám báo. Thám báo, đây vốn không phải là việc dễ làm như trong tưởng tượng. Võ nghệ cao cường thì làm sao? Tùy cơ ứng liền thì lại làm sao? Bởi vì khi phải đối mặt với kẻ địch đông đảo, làm sao lấy được lực lượng của một cá nhân yếu ớt để xuyên qua khe hở của sức mạnh được tạo nên bởi sự đông đảo của kẻ thù? Mang được tin tức tình báo toàn thân trở ra, mới thật sự là bản lĩnh.
“Tạ ơn Đại tướng quân.” Vì bị Tống Định Thiên xem xét kỹ lưỡng như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất áp lực, đứng dậy rồi mà trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm. Nàng cảm nhận được sức mạnh do một vị tướng có kinh nghiệm lâu năm sa trường toả ra uy hiếp, làm cho người đối diện bị chấn động cả hồn phách.
Vương Siêu bất mãn nhìn về phía Tống Định Thiên. Lục Nguyên Sướng là người hắn xem trọng, tuy nói Tống Định Thiên là cậu ruột của mình, lại còn là sư phụ, có điều kia vẫn là người của Vương Siêu hắn, vì vậy vẫn là để hắn quản giáo thì đúng hơn. Cho dù người kia có là Tống Định Thiên thì cũng không thể bày ra tư thái kẻ bề trên, đi bắt nạt một đứa bé mà không cần che dấu như vậy được.
“Cậu, người này chính là Lục Nguyên Sướng. Ngài thấy thế nào?” Vương Siêu tự hào hỏi. Mặc dù bị Tống Định Thiên uy hiếp, nhưng ngoài mặt Lục Nguyên Sướng vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh như vậy là một việc không dễ làm.
Tống Định Thiên lạnh mắt liếc nhìn Vương Siêu một cái nhưng lại không đáp lời. Hắn quay về Lục Nguyên Sướng chậm rãi hỏi: “Nghe nói khi Phần Thành gặp nguy hiểm, ngươi là người đã giúp đỡ Vương tướng quân hóa giải?”
“Lấy oai của tướng quân cũng có thể đánh tan quỷ kế của kẻ địch. Thuộc hạ chỉ là may mắn mà thôi.” Lục Nguyên Sướng không hiểu ý định của Tống Định Thiên nên chỉ biết cẩn thận trả lời.
“Nếu ngươi có thể nhìn rõ tiên cơ thì hẳn là có ánh mắt độc đáo, vậy ngươi hãy nói về tình thế của thành Lâm Biên hiện nay thử xem.” Tống Định Thiên vẫn nhàn nhạt hỏi, hắn muốn khảo nghiệm Lục Nguyên Sướng một hồi. Nếu như Lục Nguyên Sướng không có năng lực nhạy cảm nhận biết chiến trường, vậy thì cũng không cần mạo hiểm cho người này đi tham doanh. Bởi dù có đi tới cũng chỉ có hi sinh vô ích mà thôi.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì có chút choáng váng. Tình thế chiến trường, làm sao đến phiên một tên lính quèn như nàng bình luận đây? Nàng nhìn về phía Vương Siêu thì tiếp thu được ở Vương Siêu ánh mắt khích lệ, lại nhìn Tống Định Thiên, chỉ thấy hắn vẫn bình chân như vại.
“Thuộc hạ không dám phỏng đoán lung tung.” Lục Nguyên Sướng vẫn theo lối cũ mà trả lời, có điều ngay khi lời này của nàng vừa được nói ra thì mặt Vương Siêu liền đen lại.
Tống Định Thiên nghe người này trả lời như vậy thì có chút thất vọng. Bởi dù sao hắn cũng là quân nhân, đã là quân nhân thì hào khí khắc ở trong xương. Tại sao hắn lại coi trọng tính khí táo bạo của Vương Siêu như thế? Chính là thưởng thức cái khí thế hào hùng vĩnh viễn không chịu thua của hắn.
“Lục Nguyên Sướng, trước mặt tướng quân thì phải nói chuyện thẳng thắn. Nếu nói sai đã có Bổn tướng quân thay ngươi chịu phạt!” Vương Siêu chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà chắc nịch cam kết. Hắn liền biết Lục Nguyên Sướng không phải là cái người tốt đẹp gì. Đừng thấy nàng mưu kế đầy mình mà cho là người này phóng khoáng, trên thực tế thì trong lòng người này tính toán nhỏ nhặt vẫn là không ít.
Lục Nguyên Sướng liếc nhìn Vương Siêu. Nàng nhìn thấy trong mắt Vương Siêu vừa là phẫn nộ lại vừa là chờ mong. Ánh mắt như thế, làm cho Lục Nguyên Sướng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Hai cậu cháu bọn họ trò chuyện với nhau tất nhiên là chuyện cơ mật quan trọng, việc triệu mình đến đây có lẽ là cùng với chuyện cơ mật có quan hệ. Tống Đại tướng quân là người có tâm tư tỉ mỉ, lại chưa từng cùng nàng gặp nhau, đương nhiên phải thăm dò khả năng của mình một hồi.
Lần này tuy nàng bị ép đi tới thành Lâm Biên nhưng thâm tâm vẫn là có dự định lập được quân công, thăng quan tiến tước, mưu cầu địa vị quyền lực cao, lấy mục tiêu là thoát khỏi tình cảnh bị người khác chế trụ cục diện bất lợi. Nàng đã nhẫn nhịn đủ rồi cái cảnh bị người điều động một cách bị động. Cái cảm giác thân bất do kỉ kia thực sự đã làm cho con người vốn từ nhỏ tự do tự tại, tùy tính sinh hoạt như nàng cảm thấy bất lực.
Nàng là quân hộ, nàng muốn thoát khỏi thân phận bình dân, bước lên hàng ngũ huân quý. Không cần quân công xuất chúng, không cần quan lớn trong triều, chỉ cần làm sao mình được thoát tịch thì dù có phải làm gì nàng cũng sẽ cố gắng. Cha của nàng, cỡ nào anh dũng vậy mà cũng vẻn vẹn dừng lại ở chức bách hộ, mà bách hộ thì vẫn chỉ là quan quân bậc trung. Thân phận Lục Chánh Phong là quân hộ, kỳ thực chỉ là thân cư quân chức*, chưa thể thoát tiện tịch. Tổ tiên của nàng cũng đã từng có người tài hoa xuất chúng, đáng tiếc là họ cũng không thể khiến cho dòng họ Lục thị thoát khỏi thân phận quân hộ bình dân.
Lục Nguyên Sướng biết rõ bản thân mình là nữ tử, cùng Cố Tiểu Phù sẽ không có đời sau. Như vậy đợi đến sau khi thân nàng chết đi, hoặc là qua tuổi trưng binh, Lục gia các nàng làm sao còn có thể lại có nam nhân đáp ứng triều đình khi cần thiết? Nếu là không thể thì Cố Tiểu Phù phải làm sao đây?
* Thân cư quân chức: Số phải làm lính thường.
Nghĩ đến Cố Tiểu Phù, trong lòng Lục Nguyên Sướng liền từng trận đau đớn. Nếu một khi Lục thị không còn đàn ông ứng binh khi cần thì sẽ chịu cảnh lưu vong không tịch, nam tử phải làm nô, nữ tử phải làm tỳ. Đến lúc đó, Cố Tiểu Phù sẽ phải đi vào hàng ngũ hoặc bị phân phát đến nhà quý tộc làm tỳ, hoặc bị đưa vào lầu xanh học nghệ ngu người, hoặc trực tiếp có người vừa ý lấy lại làm thiếp, hoặc là…
Chuyện kế tiếp, Lục Nguyên Sướng căn bản không dám nghĩ, chỉ cảm giác nhất thời tự mình đặt vào vị trí kia mà thấy là sẽ đem Cố Tiểu Phù kéo vào vực sâu. Nếu như mình không thể cho Lục gia làm ra một phen kinh thiên động địa, thì kết cục của Cố Tiểu Phù tất nhiên sẽ là càng thê thảm hơn so với khi còn ở Trịnh gia, Cố gia.
Quân công, thoát tịch, quyền lực là điều Lục Nguyên Sướng cần gấp trong giờ khắc này!
Lục Nguyên Sướng nhìn về phía Vương Siêu. Người này là Thế tử của Võ Uy hậu, trong triều đình là quý tộc nhất lưu, mà Tống Định Thiên, đã là ngạo nghễ trong thiên hạ dưới một người trên vạn người. Việc cho nàng thoát tịch đối với bọn họ mà nói, là một chuyện dễ như việc nhỏ ăn cháo. Mà điều Lục Nguyên Sướng phải làm bây giờ chính là lập được quân công bất hủ để đả động được hai người bọn họ!
“Thuộc hạ cảm ơn tướng quân đã tin tưởng. Thuộc hạ đến thành Lâm Biên đã được một tháng, trong lòng quả thật có chút nghi vấn.” Lục Nguyên Sướng hít sâu một hơi rồiq1 chậm rãi nói. Nàng nên vì Lục gia, vì Cố Tiểu Phù mà ra sức dụng tâm một lần.
“Ngươi hãy nói cho Đại tướng quân nghe, Đại tướng quân đối với binh sĩ luôn luôn khoan dung độ lượng, tất nhiên là sẽ không kết tội ngươi.” Vương Siêu nghe nói như vậy thì con mắt trở nên toả sáng. Bởi vì Lục Nguyên Sướng như vậy mới là người mà hắn quen thuộc. Những lúc Lục Nguyên Sướng tỏ ra bình tĩnh như vậy thì sẽ là có những lời lẽ khiến người ta kinh ngạc.
“Ngươi cứ tùy ý nói.” Tống Định Thiên vẫn quan sát Lục Nguyên Sướng, tuy lúc trước đó vẻ mặt Lục Nguyên Sướng không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn biểu lộ ra bên ngoài.
“Thuộc hạ quan sát quân ta cùng Nhung Địch giao chiến đã lâu, nên phát hiện có ba chỗ nghi ngờ.” Lục Nguyên Sướng trấn định tâm thần rồi bình tĩnh nói: “Một trong số đó là, Nhung Địch hầu như mỗi ngày đều đến đây công thành, bị tử thương nặng nề, thế nhưng Harl Cáp Đạo lại thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào tỏ ra đau lòng, cũng không thay đổi chiến lược khác hay tìm cách khác. Việc này thực là khiến người ta khó hiểu. Thứ hai, nếu như Harl Cáp Đạo đã cầm trong tay bản đồ quân phòng của Đại Chu ta thì tại sao vẫn ở lại thành Lâm Biên mà khổ chiến, không tìm ra mưu kế để đột phá. Việc này càng khiến người ta nghi ngờ hơn. Thứ ba, thuộc hạ nghe nói, Harl Cáp Đạo có một đội kỵ binh tinh nhuệ khoảng chừng 50 ngàn người, có thể quét ngang ngàn quân. Nhưng mà qua nhiều ngày quan sát, thuộc hạ thấy tựa hồ đội kỵ binh tinh nhuệ này cũng không ở trong doanh trại phe địch. Hơn nữa Nhung Địch vốn chỉ thiện cưỡi ngựa bắn cung chứ không giỏi về tấn công vây thành, vậy mà Harl Cáp Đạo lại bỏ sở trường lấy sở đoản, điều này thật không giống với người có tầm nhìn như vẫn được người ta xưng tụng.”
Vương Siêu nhìn Lục Nguyên Sướng trả lời tự tin như vậy thì trong lòng cực kỳ thoả mãn. Những điều này, hắn cũng đã nhìn ra được một ít, nhưng lại không thấu triệt bằng Lục Nguyên Sướng vậy. Còn trong mắt của Tống Định Thiên thì từ từ toả sáng. Chỉ là một tên lính nho nhỏ, vậy mà lại có thể có được ánh mắt như thế, thật là hiếm có.
“Nếu ngươi đã nhìn thấy những vấn đề này, vậy thì trong lòng nhất định là có chút đáp án.” Tống Định Thiên nghiêm nghị.
Lục Nguyên Sướng nhìn vào ánh mắt chờ mong của Tống Định Thiên ung dung đáp: “Thưa Đại Tướng quân, thuộc hạ quả thật có chút đáp án, không biết có thật chính xác hay không.”
“Bổn tướng quân thứ ngươi vô tội, ngươi được phép nói năng thoải mái.” Tống Định Thiên nhìn thấy Lục Nguyên Sướng như vậy thì trong lòng không khỏi nổi lên lòng yêu mến đối với người có tài.
“Vậy thì mời Đại tướng quân nghe một hồi những suy nghĩ vụng về của thuộc hạ. Nghe đồn Harl Cáp Đạo soán vị, chỉ trong mấy năm đã đem Nhung Địch thống nhất. Thuộc hạ cảm thấy, Nhung Địch phân chia đã lâu, các lãnh chúa cầm binh đều là người giàu lòng tự trọng, vì vậy mà bề ngoài nhìn như cục diện thống nhất, kì thực đó chỉ là biểu hiện mặt ngoài. Nói vậy Harl Ha Cùng cũng rất để ý đến những vấn đề này. Vì hắn dù đã lên ngôi nhưng chỗ ngồi vẫn chưa vững chắc. Lần này hắn đem quân xâm chiếm Đại Chu ta với quy mô lớn, có lẽ là đem mâu thuẫn bên trong Nhung Địch chuyển đến trên đầu Đại Chu ta mà thôi. Có Đại Chu ta cho Nhung Địch công nhận là kẻ thù, những bất mãn bên trong Nhung Địch có thể sẽ được tạm thời đè xuống.”
“Harl Cáp Đạo nương dựa vào quân công mà lấy được chỗ ngồi Khả Hãn vững vàng, nhưng vẫn phải kiêng kỵ âm thanh phản đối bên trong Nhung Địch. Vì vậy mà hắn liền cưỡng bức, dụ dỗ những người chống lại đó phải tham chiến phen này, đem những người chống lại mình đưa mệnh làm quân tiên phong, đến thành Lâm Biên công thành. Hắn không quan tâm chút nào đến sự sống chết của binh sĩ, đó là bởi vì căn bản hắn cũng chỉ là muốn mượn đao giết người, dùng Đại Chu ta cùng người chống lại chém giết lẫn nhau, khi hai bên cùng suy yếu, hắn chỉ còn mỗi việc là làm ngư ông thủ lợi!”
“Nói thật hay!” Vương Siêu nghe vậy, không nhịn được mà khen ngợi. Những việc này thì hắn lại không nghĩ tới.
Lục Nguyên Sướng nghe được lời khen của Vương Siêu thì cũng không có gì là vẻ kiêu ngạo, nàng chỉ bình tĩnh mà nhìn Tống Đại tướng quân. Dưới ánh mắt khích lệ của Tống Định Thiên, nàng nói tiếp: ” Harl Cáp Đạo vẫn ở lại thành Lâm Biên cùng Đại Chu ta dây dưa không rõ, bỏ sở trường về kỵ binh lấy sở đoản là công thành rõ ràng là có mưu đồ khác. Năm mươi ngàn tinh binh của hắn ở nơi nào? Hắn cầm trong tay bản đồ quân phòng rồi nhưng vì sao lại không cần đến? Nếu là do hắn không hiểu để mà lợi dụng những ưu thế này thì hắn sẽ không làm được cái việc soán quyền đoạt vị thống nhất Khả Hãn kia. Huống hồ nửa tháng trước, hắn còn ra mặt trong mỗi lần giao chiến, mà hiện tại lại không lộ diện, vậy hắn đã đi đâu? Rõ ràng là không phải bởi vì chưa thanh trừng được hết những người chống đối mà là hiện nay hắn đang mưu tính dùng ám kế.”
“Nếu như bổn tướng quân phái ngươi đi tham doanh để điều tra những nghi vấn này, liệu ngươi có thể làm được hay không?” Tống Định Thiên nghiêm túc hỏi.
Lục Nguyên Sướng nghe hỏi như vậy thì trong lòng không khỏi chấn động. Nếu như Tống Định Thiên đã hỏi ra như vậy, thì sợ là trong lòng đã tán đồng quan điểm của mình. Nhưng hắn lại để cho nàng đi tham doanh, như vậy thì có phải là đã quá mạo hiểm hay không?
“Đại tướng quân, sự từng trải của thuộc hạ còn thấp, không biết có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ nặng nề như vậy hay không?” Lục Nguyên Sướng cẩn thận trả lời. Làm thám báo là nhiệm vụ không phải ai cũng làm được, bản thân nàng thực sự là không tự tin. Một người phải đối mặt với thiên quân vạn mã, ở đâu ra cái việc dễ làm như vậy?
“Lục Nguyên Sướng, đây là tín nhiệm của Đại tướng quân đối với ngươi, ngươi đừng nên không biết phân biệt như vậy.” Trong lòng Vương Siêu gấp đến độ không kìm chế được rồi. Hắn còn đang chìm đắm ở trong suy luận tinh diệu của Lục Nguyên Sướng đây, ai ngờ đâu người này lại tham sống sợ chết như vậy.
Tống Định Thiên không đáp lời, chỉ là nhàn nhạt nhìn Lục Nguyên Sướng. Lần này ánh mắt Vương Siêu rất tốt. Lục Nguyên Sướng đúng là một hạt giống tốt, đúng là hắn có chút không nỡ để cho người này đi tham doanh. Nếu như đem người này ở lại bên cạnh mình rồi bỏ công vun bón thì hẳn là ngày sau thành tựu sẽ rất phi phàm. Đến lúc đó để cho hắn làm phụ tá cho Vương Siêu thì hắn có thể sẽ thay thế mình, trở thành một bình phong mới của Đại Chu.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt còn hiện ra vẻ non nớt của Lục Nguyên Sướng thì hắn lại cảm thấy đao tốt cần mài dũa thêm thì mới dùng tốt. Một người chỉ có trải qua sinh tử thì mới sẽ hiểu được sự tàn khốc của việc chém giết trên chiến trường. Kỳ thực là vì bình an của trăm nghìn bách tính, một người lính cũng không phải là cỗ máy giết chóc, mà là người lấy tàn bạo để kiềm chế cái ác, mang thái bình đến cho mọi người dân.
Lúc này tâm tư Lục Nguyên Sướng cũng không ngừng biến chuyển. Nếu như lần này thám báo mà thành công, hẳn nhiên nàng sẽ lọt vào mắt xanh của Tống Định Thiên. Sau đó dựa vào cây đại thụ là Tống Định Thiên, nàng sẽ tự tiến thoái dễ dàng. Những gì nàng thiết tha mong muốn cũng đều có thể đạt được. Nhưng nếu một khi nhiệm vụ thất bại, thì lúc đó nàng sẽ chỉ có một con đường, chính là cái chết.
Nàng mới mười chín tuổi, nàng còn có người thân, Phù nương của nàng đang trong nhà chờ đợi mình trở lại. Nàng không thể chết được! Nghĩ đến Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng không khỏi đưa tay đặt lên trên ngực của mình, ở trong đó, là cái phù bình an do Cố Tiểu Phù đeo lên cho mình. Lúc này cái phù bình an này vốn yên tĩnh lại như có vẻ hơi nóng rực ở trên ngực, thật lâu không thể tản ra.
Tống Định Thiên đăm đăm nhìn vào Lục Nguyên Sướng. Hắn phát hiện ra vào lúc này người trẻ tuổi này đã quên mất việc ngụy trang bản thân. Hết thảy tâm tình đều hiện ra ở trên mặt. Từ mờ mịt, đến bàng hoàng, sau đó chính là chậm rãi kiên định.
Nếu chỉ là để sống sót thôi, lại còn là cẩu thả mà sống, để mặc người ta chế trụ, đây không phải là suy nghĩ của Lục Nguyên Sướng. Vì vận mệnh của mình, vì có thể mang đến cho Cố Tiểu Phù cuộc sống ngày càng yên ổn, dần dần Lục Nguyên Sướng đi đến quyết định.
“Thuộc hạ cảm ơn Đại tướng quân đã tín nhiệm. Thuộc hạ muốn được mang theo một người của thuộc hạ cùng đi, là người có khả năng cùng thuộc hạ thăm dò dấu vết của Harl Cáp Đạo. Nếu như thuộc hạ thất bại, thuộc hạ xin lấy thân tuẫn quốc, tuyệt không làm việc phản quốc!” Ánh mắt của Lục Nguyên Sướng hết sức kiên định, nó bắn ra vẻ hào hùng của người trẻ tuổi. Nàng lại quay về Vương Siêu quỳ xuống đất thỉnh cầu: “Lần đi này của thuộc hạ sẽ là cửu tử nhất sinh, nếu như thuộc hạ thất bại, kính xin Vương tướng quân hãy chăm sóc gia đình nhỏ của thuộc hạ.”
“Ngươi yên tâm, ngươi là người của Vương Siêu ta!” Vương Siêu tự thân nâng Lục Nguyên Sướng đứng dậy rồi nặng nề vỗ lên bờ vai của nàng.
“Trung, hiếu, nhân, nghĩa, đại thiện!” Tống Định Thiên thở dài nói.