Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 70: Vừa Xa Lại Gần
Lục Nguyên Sướng đi rồi lại làm cho Cố Tiểu Phù một lần nữa cảm nhận được sự bất đắc dĩ khi thân là nương tử của quân nhân. Cho dù có đưa đi đưa lại thì đã sao, cuối cùng cũng là không giữ được người này ở lại.
Kỳ thực, cuộc sống trước mắt đã là phi thường hạnh phúc. Chí ít, Lục Nguyên Sướng vẫn còn ở lại trong thành chứ không phải đi ra tiền tuyến chịu chết. Cố Tiểu Phù cảm thấy, chỉ cần người này vẫn còn sống sót là được rồi.
Đối với việc Lục Nguyên Sướng kiên quyết phản đối mở cửa hàng, Cố Tiểu Phù rất thương tâm. Đây là lần đầu tiên bản thân nàng tìm cách làm việc, chứ không phải trở thành người lệ thuộc vào người khác. Mặc kệ là trước Trịnh Đại hay là trước Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù đều luôn cảm thấy, mặc dù mình là cô gái yếu đuối nhưng nàng vẫn có thể làm được một chuyện gì đó. Cho dù chỉ là một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ thì đó cũng là tâm huyết cùng thành tựu của chính mình.
Cái thời đại này, là nữ tử thì không được phép có nhân cách cùng ý nghĩ độc lập. Hết thảy thời gian tinh lực của các nàng đều phải đặt hết vào trên người phu quân cùng hài tử. Cả đời các nàng, từ tuổi dậy thì đến tóc trắng xoá, không phải vì niềm vui sống của chính mình, mà vĩnh viễn là vì là người khác mà sống.
Nhưng rồi, sau một đêm suy nghĩ, Cố Tiểu Phù đã đưa ra một quyết định cực kỳ to gan lớn mật. Nàng sẽ lừa Lục Nguyên Sướng, vẫn sẽ mở cửa hàng làm bánh ngọt!
Mấy ngày trước đây, tuy rằng Cố Tiểu Phù cực kỳ bận rộn nhưng lại phong phú cực kỳ. Mỗi lần nàng đem một hộp bánh ngọt đưa tới trong tay khách hàng, nghe được lời khách hàng khen ngợi, Cố Tiểu Phù liền cảm thấy cuộc sống của mình đã không uổng. Nàng đã bị bỏ quên quá lâu, nàng cũng nhẫn nại quá lâu rồi. Tính cách quật cường trong xương kia, cái tính cách mà mỗi khi nàng gặp phải thời điểm khó khăn sẽ không hề từ bỏ chính nàng. Vậy thì tại sao bây giờ nàng lại không thể một lần nữa cố gắng, đi thực hiện giá trị của chính mình?
Cố Tiểu Phù biết ý nghĩ của chính mình quá mức lớn mật, vì không chỉ là loại suy nghĩ mà ở thời đại này nữ tử tuyệt không dám có, cũng vì luân lý cương thường không cho phép. Nàng chưa từng một lần phản kháng quyết định của Lục Nguyên Sướng. Cho dù là chuyện lúc trước cùng Cố gia chặt đứt quan hệ, Lục Nguyên Sướng đã không cùng mình hỏi qua một câu, sau đó lại là cùng Chúc gia kết thân, nàng đều yên lặng chịu đựng. Khi đó nàng đã không quá giãy dụa, có lẽ là không dám, có lẽ là không muốn. Sinh ra nữ tử không phải là phải nhẫn nhục chịu đựng hay sao? Huống chi Lục Nguyên Sướng cũng là vì mình mà suy nghĩ.
Nhưng ở lần này, Cố Tiểu Phù thật sự muốn làm. Sách sử cũng đã đặc biệt ghi lại gương những nữ tử dũng cảm, kiên cường. Nếu nói về quyền lợi có được thì mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, nhưng các nàng đều đã làm nên đại sự, lịch sử không quên các nàng.
Cố Tiểu Phù không dám cùng nữ tử trong sách sử đánh đồng với nhau, nhưng nữ tử trong sách sử lại cho nàng dũng khí rất lớn.
Dùng xong điểm tâm, Cố Tiểu Phù liền đem quyết định của Lục Nguyên Sướng nói cho Trân nương biết. Quả nhiên, đúng như Cố Tiểu Phù nghĩ tới, ngoại trừ việc Trân nương cảm thấy đáng tiếc cùng bất đắc dĩ ra thì cũng không có nửa điểm phản kháng.
“Đại tẩu, đêm qua ta đã nghĩ suốt một đêm. Ta quyết định vẫn mở cửa hàng bánh ngọt.” Cố Tiểu Phù biết, một mình bản thân nàng mở cửa hàng là việc tuyệt đối không nên làm. Nhất định nàng phải lôi kéo cho được Trân nương cùng xuống nước. Có như vậy, Dương Vinh mới ra tay hỗ trợ. Bởi vì dù nàng có đem cửa hàng mở ra thì cũng không thể tự mình xuất đầu lộ diện được, vì thế mà chuyện ở đó còn phải dựa vào Dương Vinh.
“Còn không phải là A Nguyên không thích ngươi mở cửa hàng đó sao?” Trân nương kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Phù. Nàng có cảm giác trên người Cố Tiểu Phù đã có vài thứ dường như đã thay đổi.
“Nàng không thích ta xuất đầu lộ diện, cũng không muốn ta mở cửa hàng chịu khổ cực, những điều này ta đều biết. Nhưng mà, đại tẩu, ngươi suy nghĩ một chút thử coi, ở chốn Phần Thành này cái gì cũng là đắt đỏ. Từ khi ta đến nơi này, cái gì cũng không làm, tất cả chỉ dựa vào bổng lộc A Nguyên để nuôi sống cả gia đình, chẳng lẽ cứ như vậy mãi hay sao?” Cố Tiểu Phù mới sẽ không nói cho Trân nương biết lý tưởng hay nguyện vọng gì đó. Nói ra còn không phải sẽ bị nhìn như là quái vật hay sao?
“Cũng phải, không nói cái gì xa xôi, không quá mấy năm nữa Trứng Trứng sẽ đến lúc phải nói chuyện nghị hôn, mà chúng ta đến cái nơi ở còn không có. Đại lang lại không có bản lĩnh gì, ở trong thành cũng chỉ làm được cái việc khuân vác thuê hoặc là chép sách cho người ta mà thôi. Như thế thì đến khi nào mới có thể tích góp được chút bạc đây?” Khi Trân nương nói tới những câu nói này liền cảm thấy rất xấu hổ. Dương Vinh vốn là lớn tuổi hơn, còn Lục Nguyên Sướng lại nhỏ tuổi hơn, theo lý thì làm ca ca phải giúp đỡ đệ đệ, vậy mà hiện nay bọn họ đều ở tại trong viện của đệ đệ, không phải là chuyện rất mất mặt hay sao.
“Đại tẩu, bao giờ đại ca trở về ngươi cùng hắn nói một chút. Chúng ta gạt Đại lang đem cửa hàng mở ra, mỗi nhà góp vào năm phần. Hai chúng ta ở trong nhà làm bánh ngọt, không cần phải xuất đầu lộ diện, đại ca ở bên ngoài chịu trách nhiệm bán ra. Tự mình lo chuyện làm ăn, làm được nhiều hay ít đều do chính mình tính toán, không phải vừa làm lại vừa phải xem sắc mặt người khác.” Cố Tiểu Phù nhìn ra Trân nương đã bắt đầu động tâm liền tiếp tục thuyết phục: “Đại tẩu, ngươi đừng xem Đại lang tỏ ra uy phong mà sướng, thực ra nàng ở phủ tướng quân cũng không dễ chịu. Bên trên thì bị người ta quản, phía dưới bị người đối phó, cũng khó.”
“Phù nương, dù sao thì ngươi cũng là người biết chữ nên mới suy nghĩ được thấu đáo. A Nguyên cũng là vì đau lòng ngươi nên mới không cho ngươi mở cửa hàng, ngươi cũng đừng nên khổ sở như vậy.” Trân nương tuy miệng nói đồng ý, nhưng trong lòng thì vẫn còn có chút bất an. Dù sao thì Lục Nguyên Sướng cũng đã không đồng ý rồi, nhưng nếu như Dương Vinh lại nghĩ thông, vậy thì đó lại là một chuyện khác.
Nhắc tới cũng thật tình cờ trùng hợp, đêm đó Dương Vinh trở lại. Trân nương sử dụng thế võ cả người, đem Dương Vinh mê đến đầu óc choáng váng, trong mơ mơ hồ hồ mà đáp ứng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Vinh dựa vào trên giường cẩn thận xem xét lại dự định của hai phụ nhân thì cảm thấy có thể làm được. Bản thân hắn là chủ nhân một gia đình thì đương nhiên phải vì người một nhà mà tìm kế sinh nhai, nhưng hắn lại không có bản lĩnh gì, cũng không muốn đi sòng bạc Thiết kỵ. Đây là những việc vẫn làm cho hắn sầu muộn gần đây. Hiện nay tự mình mở cửa hàng, đó còn không phải là chuyện không thể tốt hơn hay sao? Sau đó hắn lại nhìn thấy mới sáng sớm đã có người tới cửa cầu bánh ngọt Dương Vinh liền hoàn toàn yên tâm.
Sau khi ba người cùng thương nghị xong thì phân công như sau, cửa hàng sẽ do Dương Vinh mở, Cố Tiểu Phù cùng Trân nương chỉ là hỗ trợ. Như vậy, cũng không tính là Cố Tiểu Phù không nghe lời Lục Nguyên Sướng. Cùng ngày hôm đó Dương Vinh liền trở nên bận rộn, hắn đi tìm Quản Trọng để nhờ hắn giúp đỡ việc tìm cửa hàng. Còn Cố Tiểu Phù cùng Trân nương, vừa phải đáp ứng những người đến cầu bánh ngọt lại vừa phải thương nghị cách thức quản lí trong cửa hàng bánh ngọt, vì vậy mà cũng bận rộn cực kỳ.
Còn cái người bị người thân yêu nhất lừa gạt là Lục Nguyên Sướng thì vẫn mỗi ngày đi thu phí bảo hộ, tan chợ thì đi phủ tướng quân nhìn Vân Yên. Mấy ngày trôi qua, các vết thương của Vân Yên đã tốt hơn rất nhiều. Nàng là người như thế, chỉ cần cho nàng tí tẹo cơ hội sinh tồn, nàng sẽ không bỏ qua.
Ăn cơm xong thì uống thuốc, không cần người khuyên. Mỗi khi có thể nàng sẽ để cho Tiểu Thúy đỡ dậy đi dạo trong sân, sưởi nắng ấm.
Ngày hôm đó, Lục Nguyên Sướng mang theo tứ đại Kim Cương theo lệ thường lại đi tới tiểu viện có Vân Yên. Tứ đại Kim Cương cũng không đi vào tận trong phòng, khi đi đến trong sân liền dừng bước.
“Thành ca, ngươi nói xem lão đại chúng ta sẽ không phải là thích Vân Yên cô nương đó chứ.” Phùng Hoài nghi hoặc hỏi. Thực sự là Lục Nguyên Sướng đối với Vân Yên quá mức nhẹ nhàng, hòa nhã khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Ta cũng chưa từng quyến rũ nữ tử bao giờ nên không hiểu.” Trương Thành ậm ừ nói cho qua chuyện, có điều trong mắt vẫn không khỏi có đôi chút lo lắng.
“Chiến huynh, vậy ngươi có hiểu không?” Phùng Hoài nhíu mày hỏi. Hắn vẫn luôn thích thú nắm lấy tướng mạo Phí Chiến để mà trêu ghẹo.
“Lão đại sẽ không!” Phí Chiến như chặt đinh chém sắt mà nói.
“Tại sao?” Phùng Hoài thực sự không hiểu là Phí Chiến lấy từ đâu tới sự tự tin đến như vậy.
“Dựa vào cách lão đại xem Vân Yên cô nương thì trong mắt không có tình.” Phí Chiến nói.
“Ôi ôi ôi, Chiến huynh của ta vậy nhưng lại rất hiểu tình người nha.” Phùng Hoài nghe nói như vậy thì không nhịn được cười nhạo.
Trong phòng Vân Yên rất yên tĩnh. Nàng là cái người rất biết cách hưởng thụ. Đốt một lò than, pha thêm một bình trà, nhàn nhã nhìn cuốn sách nhạc. Khi Lục Nguyên Sướng nhìn thấy thì có cảm giác nữ tử này là một người tao nhã, hờ hững một cách vô hại.
“Thân thể của ngươi đã tốt hơn chưa?” Lục Nguyên Sướng bình thản hỏi.
“Ăn ngon lại được chăm sóc tốt, không đỡ cũng phải đỡ.” Vân Yên thả tay xuống, dựa vào giường nhìn Lục Nguyên Sướng.
“Cuộc sống của ngươi có được như thế, ngươi có biết là làm sao mà có được hay không?” Lục Nguyên Sướng không ưa cái dáng vẻ quá mức hờ hững của Vân Yên. Tuy nhiên không muốn vì người này mà nhiễu loạn tâm thần của mình, nàng khôi phục lại tâm tình của mình rồi nói: “Cố gắng mà quý trọng, mệnh của ngươi chỉ còn có mười ngày.”
“Ồ? Còn không phải là còn có ngươi cứu ta hay sao?” Cứ như là Vân Yên không nghe thấy giờ chết của bản thân không xa, nàng vẫn rất bình tĩnh.
“Tướng quân chỉ cho ngươi kỳ hạn nửa tháng. Nếu ngươi vẫn không chịu khai ra, sợ là sẽ không qua được cửa ải lần này.” Lục Nguyên Sướng cố tình nói sai sự thật, rõ ràng là kỳ hạn có một tháng, vậy mà vẫn cứ nói thành mười lăm ngày.
“Chết liền chết thôi. Ta vốn đã không nên sống trên cõi đời này.” Vân Yên nhấp một miếng trà, lời nói ra nhẹ nhàng như mây khói.
“Đúng là ngươi nên chết đi thật, đáng tiếc là người xấu kia lại vẫn có thể sống được lâu dài, có điều…” Lục Nguyên Sướng nhìn Vân Yên, nhíu mày nói: “Ta không biết trước đây ngươi đã từng đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải vì người kia bán mạng. Có điều, ngươi đã bao giờ nghĩ tới hay chưa, ở trong lòng hắn, ngươi không là cái gì cả!”
Vân Yên vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt, nhưng sau khi Lục Nguyên Sướng xoay người rời đi, thì cả người đều chùng xuống. Nàng một mực chờ đợi người kia tới cứu nàng, nhưng là đã vài ngày trôi qua mà vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Vân Yên biết, tình huống như thế thì sợ là người kia đã từ bỏ mình. Nàng không sợ chết, không sợ tra tấn, điều khiến cho nàng sợ nhất chính là, niềm tin của mình trong bấy lâu nay, vào thời khắc này lại đột nhiên đổ sụp.
Vương Siêu nhận được tin do thuộc hạ báo lại cho biết Lục Nguyên Sướng lại cùng Vân Yên gặp mặt. Hắn có cảm giác thấy mình rất buồn cười. Cũng không phải là hắn tức giận Lục Nguyên Sướng đã không nghe theo lệnh của mình là đi mê hoặc Vân Yên. Mà là hắn ý thức được, một cô gái lầu xanh như Vân Yên thì làm sao lại xem trọng tình cảm đây. Xưa nay vốn là gái điếm vô tình, con hát không trọng nghĩa, mà Vân Yên, ngoài việc là cô gái lầu xanh nàng còn là một đứa trẻ từ nhỏ đã bị người ta dạy thành gian tế. Người như thế, làm sao có khả năng vì cảm tình mà mở miệng nói chuyện đây?
Quản Trọng là người làm việc cực kỳ đắc lực. Không mất bao lâu hắn đã tìm được một cửa hàng nhỏ ở tây phố lớn, trên một đoạn đường không lớn lắm. Cố Tiểu Phù đeo khăn che mặt, theo Dương Vinh cùng Quản Trọng đến xem một lúc. Tuy đó không phải khu vực phồn hoa nhất thế nhưng cũng rất tốt, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, chỉ cần bánh ngọt của nàng ăn ngon thì không sợ không có người đến mua.
Mặt trước của cửa hàng rất nhỏ, nhưng nếu lớn hơn nữa thì bọn họ cũng không gánh nổi. Sau khi cùng chủ cửa hàng trò chuyện với nhau thì thống nhất lấy mỗi tháng hai mươi lượng bạc tiền thuê. Trước kia cửa hàng này được dùng làm nơi bán sách, vì vậy mà trang thiết bị bên trong cũng không đầy đủ. Dương Vinh dẫn Cố Tiểu Phù về nhà rồi có thêm Trân nương cùng nhau thương nghị việc tu sửa cửa hàng.
Vì có việc để mà bận rộn nên tháng ngày trôi qua rất nhanh. Hôm nay lại đến ngày Lục Nguyên Sướng được mộc hưu. Vì để giấu Lục Nguyên Sướng, ngày ấy Dương Vinh đặc biệt để cho công nhân thu dọn cửa hàng sạch sẽ mà nghỉ từ rất sớm, còn mình thì đi chợ chọn mua không ít nguyên liệu nấu ăn trở về để Cố Tiểu Phù làm thật nhiều món ăn.
Lựa lúc ăn cơm tối Dương Vinh liền cùng Lục Nguyên Sướng nói tới tình trạng trong nhà gần đây. Hai lão Dương gia trong thời gian sắp tới là sẽ không tiến vào Phần Thành, còn Chúc gia thì khoảng chừng không quá ba ngày nữa sẽ đến đây. Bởi vì Chúc Bảo trường học vấn được nên được quý tộc trong thành mời làm thư lại. Chúc Đại lang cùng Chúc Nhị lang thì vừa mở lớp tư thục lại vừa tự học, chuẩn bị cho khoa thi của triều đình vào năm sau.
“A Nguyên, trong nhà tất cả đều thỏa đáng, ngươi hãy yên tâm đi.” Khi Dương Vinh nói tới chỗ này, dường như muốn nói rồi lại thôi. Hắn rất muốn đem chuyện mở cửa hàng nói cho Lục Nguyên Sướng biết. Có điều khi hắn nhìn thấy Cố Tiểu Phù quay về phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu thì đành miễn cưỡng đem lời nói nuốt trở vào.
Lục Nguyên Sướng thấy sắc mặt Dương Vinh khác thường thì trong lòng cũng làm cái đánh giá. Hiện nay thân thích đều đã có tin tức, chỉ còn Dương Vinh là vẫn không có nghề nghiệp. Nàng nghĩ, có lẽ là phủ tướng quân có thể thu xếp cho Dương Vinh làm một chức dịch nhỏ gì đó, phủ tướng quân lớn như vậy, thu xếp một người thì vẫn là có thể. Chỉ có điều, gần đây nhất vì chuyện Vân Yên mà nàng cùng Vương Siêu quan hệ có chút cương, nếu mà lúc này mở miệng muốn nhờ có lẽ là thành công không dễ.
Trân nương rất có ánh mắt, biết được Lục Nguyên Sướng về được nhà một lần là không dễ dàng, nên đã thúc mọi người rất sớm dùng xong cơm. Sau đó nàng để Cố Tiểu Phù bồi tiếp Lục Nguyên Sướng trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì lại chậm rãi thu thập bát đũa.
Cố Tiểu Phù theo Lục Nguyên Sướng trở về phòng, trong lòng rất là lo lắng người này sẽ lại như lần trước cứ như vậy nhào lên. Tuy nói nàng cũng muốn Lục Nguyên Sướng, thế nhưng nàng không thích Lục Nguyên Sướng nôn nóng, gấp gáp như vậy, cứ như là chỉ vì hành phòng mới đi về phòng ngủ vậy. Lâu nay hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu như được nói chuyện với nhau một chút lời nói tự đáy lòng thì mới càng trở nên tri kỷ.
Có điều, lo lắng của Cố Tiểu Phù là dư thừa. Lần này tâm tình của Lục Nguyên Sướng không tốt, trở về đến phòng thì ngồi bên cạnh bàn mà đờ người ra, điều này thật là làm cho Cố Tiểu Phù có chút buồn bực.
“A Nguyên, ở phủ tướng quân không vui hay sao?” Cố Tiểu Phù đi tới phía sau Lục Nguyên Sướng, giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp đầu.
“Không có, ngươi không cần phải lo lắng, hết thảy đều tốt.” Lục Nguyên Sướng dựa vào lưng ghế dựa, hưởng thụ sự dịu dàng của Cố Tiểu Phù.
“Cha nuôi cùng lão nương sau ba ngày sẽ đến trong thành, ngươi khi đó có chút rảnh rỗi hay không?” Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng thoải mái nhắm mắt lại thì hơi mỉm cười. Nàng rất yêu thích những lúc yên tĩnh như thế này, nó giống như những ngày còn ở thôn Lạc Khê vậy.
“Ngày ấy ta còn phải trực ban, nhưng nếu được đi tuần thành thì sẽ đi đến cửa thành nghênh tiếp. Đến lúc đó, ta sẽ để ngươi cùng đi với ta có được không?” Lục Nguyên Sướng biết, nếu như đang trực ban mà bỏ đi lo việc tư thì rất không thỏa đáng. Nhưng mà, dù sao thì Chúc gia cũng đã là cha mẹ của Cố Tiểu Phù rồi, nếu như mình không xuất hiện thì mặt mũi Cố Tiểu Phù sẽ để vào đâu.
“Nếu như không thể sắp xếp được thì ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng. Đến ngày mộc hưu lại đi đến nhà cha nuôi bái phỏng là được rồi.” Cố Tiểu Phù tỏ ra rất tri kỷ. Nàng làm sao lại không hiểu tâm ý của Lục Nguyên Sướng. Người này, có lúc thô bạo, có lúc tế nhị. Tuy nói trong một số việc thì có tỏ ra bá đạo một chút, nhưng đối với mình thì vẫn luôn hết sức chu đáo.
Lục Nguyên Sướng không muốn để cho Cố Tiểu Phù quá mệt mỏi, liền cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, tận lực không nghĩ đến những chuyện đang làm mình sốt ruột ở trong phủ tướng quân kia nữa. Nàng nói một cách cưng chiều: “Ta không có cha mẹ, ngươi cũng không biết cha mẹ sinh ra mình đang ở nơi nào. Nhạc phụ nhạc mẫu lại chăm sóc ngươi tốt như vậy, ta có thể nào mất lễ nghi, sao có thể cho ngươi ở nhà cha mẹ mà không ngẩng đầu lên được.”
Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đầy vẻ uể oải không che dấu nổi của Lục Nguyên Sướng mà không khỏi có chút đau lòng cùng áy náy. Mấy lần muốn đem chuyện cửa hàng nói cho nàng biết, nhưng là không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Từ khi Phần Thành xảy ra chuyện ở Văn Hương lâu, Vương Siêu liền ra lệnh toàn thành giới nghiêm. Trong khoảng thời gian gần đây đã có không ít người bị bắt, khiến cho lòng người trong thành không khỏi bàng hoàng. Cố Tiểu Phù biết thân là thân quân của Vương Siêu, Lục Nguyên Sướng nhất định là cực kỳ bận rộn. Việc ở Phủ tướng quân đều là quân sự, nói không chừng, với Lục Nguyên Sướng, những chuyện này là Cố Tiểu Phù hỏi không được. Thời gian Lục Nguyên Sướng được nghỉ phép ở nhà thì ngoại trừ vì người này làm một bữa ăn ngon, chăm sóc cho nàng thật tốt việc ăn uống sinh hoạt thường ngày, Cố Tiểu Phù cũng không giúp được gì cho Lục Nguyên Sướng cả.
“A Nguyên, ở bên ngoài cần tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, uống ít rượu thôi, bởi càng nhiều người thì càng phức tạp. Có một số việc nếu không thật cần thiết thì ngươi cũng không cần quá mức tích cực, mọi việc đều có tướng quân làm chủ.”
Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù ân cần với mình thì rất là cảm động. Bất kể ở bên ngoài có buồn phiền như thế nào, nhưng mỗi khi trở về nhà, có thể nhìn thấy Cố Tiểu Phù đối với mình nở nụ cười thì tâm tình cũng sẽ trở nên rất rộng mở, rất bình tĩnh.
“Phù nương, ngươi yêu thích cuộc sống trong thành chứ?” Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù rồi hỏi. Vì trong khoảng thời gian này nàng luôn vội vội vàng vàng, đối với Cố Tiểu Phù có chút lơ là. Quyết định vào thành để sinh sống thì cũng là do nàng quyết định mà chưa từng hỏi qua ý muốn của Cố Tiểu Phù.
“So với Phần Thành, ta vẫn là yêu thích thôn Lạc Khê hơn. Có điều, nếu như so với việc ngươi phải ra tiền tuyến, ta lại thấy được như cuộc sống hiện nay đã là vô cùng tốt đẹp rồi. Chí ít, ngươi còn ở bên cạnh ta, ta còn biết được an nguy của ngươi ra sao.” Cố Tiểu Phù thành thực nói. Lục Nguyên Sướng là cái người chỉ thích đem tâm sự giấu kín ở trong lòng, nếu như đến Cố Tiểu Phù cũng không cùng Lục Nguyên Sướng nói ra lời nói tự đáy lòng thì hai người sẽ lại càng trở nên xa lạ với nhau.
Phần Thành không phải là thôn Lạc Khê. Nơi này trời đất bao la, nhiều người bận rộn, mà đã thay đổi hoàn cảnh sống, thì con người cũng sẽ thay đổi. Bản thân Cố Tiểu Phù đã có thay đổi, mà Lục Nguyên Sướng ngày ngày ở bên ngoài va chạm thì làm sao vẫn là Lục Nguyên Sướng của thôn Lạc Khê ngày trước được đây.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì trong lòng có chút cay cay. Nàng không phải là cái người có chí lớn, đi tới bước đi này của hôm nay rõ ràng là sự an bài của vận mệnh. Nàng bị ép đi về phía trước mà không cách nào quay đầu lại. Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù ôm thật chặt, thâm tình nhìn Cố Tiểu Phù rồi nghiêm trang nói với nàng: “Phù nương, ta đáp ứng ngươi, mặc kệ là sẽ ở vào vị trí nào, ta quyết không lưu luyến vinh hoa phú quý. Một khi chiến sự kết thúc, ta sẽ theo ngươi về lại thôn Lạc Khê. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tháng ngày bình thản, ta săn thú, ngươi thêu thùa may vá, lúc nào thanh nhàn, ta sẽ mang ngươi đi ra du ngoạn. Đến lúc đó ngươi muốn đi nơi nào ta liền cùng ngươi đi, có được không?”
“Ừm!” Cố Tiểu Phù cảm động mà gật gật đầu. Lời hứa hẹn này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là cực kỳ quý giá. Trên đời này không có mấy người có thể cự tuyệt được quyền lực cùng địa vị cao sang, cũng không có mấy người có thể như vậy tình thâm ý nồng. Trên người Lục Nguyên Sướng có không ít khuyết điểm, nhưng mà tấm chân tình của nàng dành cho mình đều cực kỳ chân thành.
Cứ như vậy suốt một đêm, hai người đều cất giấu tâm sự của riêng mình, nhưng tựa hồ, tâm đã xích lại gần nhau không ít.