Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 17Tác Dụng Của Người Vợ


Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 17: Tác Dụng Của Người Vợ

Đến bữa trưa cha con Cố thị ở lại Lục gia ăn cơm. Tuy trong lòng Lục Nguyên Sướng đối với hai người này rất bất mãn, nhưng vì giữ mặt mũi cho Cố Tiểu Phù cho nên vẫn phải khoản đãi hai người thoáng một chút.

Trên bàn cơm Lục gia luôn luôn phong phú, bởi vì hôm nay có thêm Cố lão cha cùng Cố Đại lang, cho nên Lục Nguyên Sướng nói với Cố Tiểu Phù cũng đừng tiếc thứ gì mà khoản đãi cho thật chu đáo. Nàng muốn cho người nhà họ Cố nhìn thấy, từ khi Cố Tiểu Phù theo nàng thì trải qua cuộc sống tốt đẹp như thế nào.

Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng cho phép, bản thân nàng cũng đau lòng cho cha cùng đại ca ở nhà tháng ngày khổ sở, vì thế mà dốc sức nấu nướng một mâm thịnh soạn. Tràn đầy một bàn là bốn món mặn, ba món rau, một canh, làm cho Cố lão cha cùng cố Đại lang mắt nhìn thấy mà choáng váng.

Nhà bọn họ, ngay đến cả ngày tết cũng còn không được ăn ngon như vậy!

Bởi vì trong lòng không thoải mái, nên Lục Nguyên Sướng để cho Cố Tiểu Phù đem rượu lên rồi mời Cố lão cha, Cố Đại lang cùng uống.

Cố Tiểu Phù ở cửa phòng bếp nhìn tới bàn cơm ba người kia thì nhận ra Lục Nguyên Sướng đối với cha con Cố thị không hài lòng. Còn cha con Cố thị tuy đối với Lục Nguyên Sướng có ý kiến, thế nhưng uống rượu lại rất khoái trá. Ngươi tới ta đi, ngươi mời ta uống, làm cho Cố Tiểu Phù cũng phải cau mày.

Một mình ở trong phòng bếp dùng cơm qua loa cho xong, Cố Tiểu Phù tới đứng bên người Lục Nguyên Sướng giúp nàng tiếp thức ăn. Nàng rất lo lắng cho thân thể của Lục Nguyên Sướng, thương vẫn còn chưa khỏi hẳn, dược còn đang phải uống, vậy mà làm sao lại cứ uống rượu như vậy chứ!

Đến khi thấy Lục Nguyên Sướng lần thứ hai nâng chén thì Cố Tiểu Phù thực sự không nhịn được nữa, liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng quay đầu lại, có chút men say hỏi: “Phù nương, làm sao vậy?”

“Đại lang, uống ít thôi.” Cố Tiểu Phù dùng thanh âm nhỏ vô cùng để nói. Kỳ thực, việc nàng làm như vậy là đã rất khác người.

“Ta không sao đâu, ngươi hãy đi dùng cơm đi.” Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói. Đối với hành động vừa rồi của Cố Tiểu Phù, nàng cũng không có gì bất mãn, có điều, hai cha con Cố thị nhìn thấy như vậy lại có chút hoảng sợ.

Cái người Lục Đại lang cưới không được người vợ này, đối với khuê nữ bọn họ quả thực rất tốt. Mặc dù khuê nữ bọn họ không tuân thủ luật lệ như vậy mà cũng không nói gì. Nhìn vậy cũng có thể tưởng tượng ra được Lục Đại lang phủng vợ tới trình độ nào. Phù nương nhà hắn xem ra là về không được Cố gia nữa rồi.

Kỳ thực hai người cũng biết, muốn tiếp Cố Tiểu Phù trở về nhà là chuyện không thể. Cần phải hai mươi lượng bạc chuộc thân mới được, chỉ nghĩ thôi Cố gia cũng không dám nghĩ tới. Vậy nên cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Cố Tiểu Phù ở lại Lục gia. Trong lòng Cố lão cha không khỏi có chút lo lắng. Vạn nhất Cố Tiểu Phù bị Lục Nguyên Sướng khắc chết đi rồi, một khi những người kia tìm tới, đến lúc đó có thể đem Cố gia của hắn diệt cả cho hả giận hay không.


Hai bên đều mang theo bất mãn đối với đối phương, đều tàn nhẫn uống rượu một trận. Vậy nhưng cho dù Lục Nguyên Sướng uống đến say cũng không quên dặn Cố Tiểu Phù đi xuống hầm cắt chút thịt để cha con Cố thị mang về.

Đưa cha con Cố thị đi rồi, Cố Tiểu Phù đỡ Lục Nguyên Sướng trở về phòng. Lục Nguyên Sướng chống cái đầu choáng váng, kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Phù đang vì mình mà bận bịu.

Cố Tiểu Phù rất biết ý mà giúp Lục Nguyên Sướng bỏ đi cái áo khoác tràn đầy mùi rượu. Khi dùng miếng vải bông thấm nước ấm giúp người này lau mặt, động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng.

“Đại lang hôm nay sao lại uống nhiều rượu như vậy, vết thương vẫn còn chưa khỏi đây!” Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng nói.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy vẻ mặt của Cố Tiểu Phù tràn đầy lo lắng thì lại nghĩ thầm, nếu như Cố Tiểu Phù trở về Cố gia thì sau đó nàng sẽ lại một người lẻ loi. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu, nên ngây ngốc hỏi: “Phù nương chắc là muốn trở về nhà có phải không?”

Cố Tiểu Phù nghe vậy tay dừng một chút, tiếp theo sau đó lại lau mặt cho Lục Nguyên Sướng. Chỉ đến khi đã đem Lục Nguyên Sướng thu xếp thỏa đáng rồi mới ngồi ở bên giường vừa nhìn Lục Nguyên Sướng vừa nói: “Ta đã là người của Lục gia, Lục gia chính là nhà của ta, Đại lang sao còn hỏi như thế?”

“Cố lão bá muốn cho ngươi đi về nhà.” Lục Nguyên Sướng nói với vẻ có chút oan ức.

Cố Tiểu Phù thở dài, vừa nãy cha cũng chỉ nói là mẹ nhớ nàng, muốn cho nàng về nhà nhìn một cái, Lục Nguyên Sướng mặt liền chìm xuống, sau đó đại ca lại nói về chuyện biểu ca, mặt của Lục Nguyên Sướng lại càng trở nên đen kịt hơn.

Cố Tiểu Phù biết, cha cùng đại ca cũng chỉ là nói một chút mà thôi. Bởi tình huống của Cố gia nàng tối quá rõ ràng. Ruộng ít mà người nhiều, cơm ăn cũng khó đủ, đến hôm nay đại ca còn chưa cưới được người vợ. Vậy nên nếu như nàng có trở về nhà, cũng sẽ lại bị cha sắp xếp lập gia đình để đổi lấy chút lễ hỏi mà thôi. Làm sao mà nàng có thể thật sự có được cuộc sống như mình mong muốn đây.

Nhưng Lục Nguyên Sướng thì làm sao biết được những chuyện này, huống chi giấy bán thân cũng đã đem cho Cố Tiểu Phù. Nếu như nàng thật sự muốn rời đi thì không ai ngăn cản được.

“Đại lang đã quên rồi hay sao. Lúc trước ta đến tìm Đại lang cứu mạng cũng đã nói, chỉ cần Đại lang không đuổi ta đi, ta đời này liền dừng ở lại Lục gia, một lòng trông coi Đại lang.”

Lục Nguyên Sướng chính là bầu trời của Cố Tiểu Phù. Trước đây là thế, hiện tại cũng là như vậy. Chỉ có điều trước đây là vì báo ân, mà hiện tại, Cố Tiểu Phù đã sáng tỏ ý nghĩ trong lòng của chính mình.


Lục Nguyên Sướng bị lời nói này của Cố Tiểu Phù làm cho bao nhiêu buồn bã cùng lo lắng giờ trở nên yên tâm hẳn. Cảm thụ bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù đang nhẹ nhàng vuốt ve, nàng an tâm mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Phù nương sẽ không làm như cha mẹ là sẽ lại rời bỏ mình mà đi!

Việc cha con Cố thị xuất hiện cũng chỉ là một khúc nhạc đệm. Sau khi sáng tỏ suy nghĩ của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng vẫn tiếp tục cách sống tháng ngày không có tim không có phổi của mình.

Ngày hôm đó, sau khi hai người rốt cục đem hầm sắp xếp thỏa đáng, liền cùng nhau đi Dương gia.

“Ồ, A Nguyên đến rồi kìa, thân thể đã khỏe hẳn hay chưa?” Dương Đại nương nhìn thấy qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt của Lục Nguyên Sướng cũng đã khôi phục lại vẻ hồng hào ngày xưa thì lo lắng suốt mấy ngày nay cũng vơi đi một chút.

“Lão nương, ta đã tốt hơn, đã để cho ngài phải nhọc lòng rồi.” Lục Nguyên Sướng nói.

“Hôm nay ở đây ăn xong cơm tối rồi hãy trở về.” Từ khi Cố Tiểu Phù đến Lục gia, Lục Nguyên Sướng không còn hay ở lại Dương gia để ăn cơm như trước nữa. Trước đây Lục Nguyên Sướng chỉ có một mình, nên nàng vẫn thường đi Dương gia ăn cơm chực, giờ đây xoay một cái đã biến đổi thành một người khác, làm cho Dương Đại nương cảm thấy khá là khó thích ứng.

“Đến cùng vẫn là lão nương thương ta. Suốt mấy ngày nay ta đều nhớ món thịt kho của lão nương, mỗi lần nghĩ đến trong miệng đều ứa nước miếng.” Lục Nguyên Sướng nói lấy lòng.

“Nhìn ngươi nói kìa, Phù nương lại còn có thể để cho ngươi phải ăn uống kém hay sao?” Dương Đại nương gắt Lục Nguyên Sướng. Đương nhiên là nàng sẽ không coi lời đó là thật. Sau đó nàng kéo Cố Tiểu Phù lại gần rồi nói: “Ta nhìn ra mấy ngày nay Phù nương lại gầy đi một chút, chắc là phải chăm sóc ngươi mệt nhọc đây.”

“Đại nương nói giỡn hay sao, ta không có khổ cực.” Cố Tiểu Phù dịu ngoan nói.

Sau khi cùng nhau hàn huyên một phen, Lục Nguyên Sướng liền nói với Dương Đại nương dự định mình đã bàn cùng Cố Tiểu Phù: “Lão nương, mấy ngày nay ta cùng Phù nương cùng nhau sắp xếp lại hầm thì phát hiện rất nhiều thịt khô đã bị hỏng rồi, nên nghĩ rằng nếu đem vứt đi như vậy thì có chút đáng tiếc, không bằng lấy ra chia cho hương thân.”

Dương Đại nương dùng ánh mắt hơi kinh ngạc mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng là do tay nàng nuôi lớn lên, vậy nên tính cách của hắn ra sao lẽ nào mình còn không biết hết. Nếu như từ mấy năm trước Lục Nguyên Sướng sớm học được cách cùng người kết giao thì hôm nay có thể những lời đồn đãi cũng sẽ không truyền thành như vậy.


Lục Nguyên Sướng bị Dương Đại nương nhìn đến nỗi làm nàng cho cảm thấy có chút xấu hổ. Cho dù nàng có kiêu ngạo cách mấy thì hiện tại với cách làm người như vậy, nói không chừng cũng chỉ làm cho nàng cảm thấy thêm tổn thương bộ mặt của mình, vì vậy nàng lúng túng nói: “Để xảy ra chuyện Trịnh gia, cha nuôi đã phải huy động không ít hương thân, nếu không phải có hương thân chống đỡ, mấy người Hà lão đại cũng sẽ không dễ dàng rời đi như thế như thế. Phù nương ghi nhớ ân tình đối với hương thân, muốn đem chỗ thịt khô đem phân cho bọn họ, để báo đáp hương thân đã trợ giúp.”

Dương Đại nương nghe nói như vậy thì có chút thay đổi sắc mặt mà nhìn Cố Tiểu Phù. Không trách Lục Nguyên Sướng lại nghĩ ra được cách làm như vậy, hóa ra là chủ ý của Cố Tiểu Phù.

Cố Tiểu Phù bị Dương Đại nương nhìn mà có chút thấp thỏm. Đây là cách làm phá của, đang là kẻ tầm thường trong mắt người đời mà lại dám có chủ ý như vậy tất nhiên là khó mà tin rồi. Nàng lại vừa mới đến Lục gia, có thể nào lại đứng ra làm chủ việc của đương gia như vậy.

Nhưng đây lại là điều Dương Đại nương mong muốn, thực sự không phải là Cố Tiểu Phù đã tùy ý làm bậy.

Ở trong thôn danh tiếng Cố Tiểu Phù cũng không tệ, đám người Trịnh gia như vậy, bị không ít thôn dân sau lưng nói xấu. Vậy nhưng đối với Cố Tiểu Phù, mọi người lại rất là tán thưởng.

Cố Tiểu Phù là người biết tuân thủ nữ tắc. Trịnh Đại bị bệnh đến độ sắp chết rồi, nàng cũng vẫn tận tâm tận lực hầu hạ, chưa bao giờ có ý nghĩ không chính đáng cả. Bởi vì Trịnh gia có Trịnh Đại bị bệnh cùng việc Trịnh Nhị đánh bạc mà bị đòi nợ mà tháng ngày trôi qua càng ngày càng trở nên lụn bại, Cố Tiểu Phù đã phải nhịn ăn bớt dùng, ngày đêm vất vả, chỉ một thân nữ nhân là nàng đem toàn bộ cái nhà đó chống đỡ lên.

Cố Tiểu Phù biết may thêu không tệ. Ngày thường hay có một vài phụ nhân nhờ nàng làm giúp một ít việc, nàng cũng chưa bao giờ từ chối, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp.

Người trong thôn đối với nhân phẩm Cố Tiểu Phù là vô cùng tán thưởng. Chỉ tiếc cho nàng gả cùng Trịnh Đại, mỗi khi nói tới nàng thì lời nói của bọn họ đều sẽ tỏ ra không ít thương cảm.

Dương Đại nương vẫn nhìn Cố Tiểu Phù yên tĩnh đứng bên người Lục Nguyên Sướng. Mấy ngày nay hễ lúc nào có được nhàn rỗi nàng liền đi Lục gia nhìn Lục Nguyên Sướng một chút. Mỗi khi đến đó nàng đều thấy Cố Tiểu Phù đang không ngừng bận rộn. Lục gia được nàng xử lý đã trở nên có chút dáng vẻ gia đình, khiến cho bất mãn chuyện vì nàng mà Lục Nguyên Sướng bị thương cũng nguôi ngoai không ít.

“Cách làm này rất tốt, Phù nương thật là có tâm. Chờ đến khi lão già trở về, ta liền cùng hắn nói.”

Cố Tiểu Phù nghe được Dương Đại nương nói lời tán thưởng thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nguyên Sướng liền bắt gặp người này cũng nhìn mình, trong mắt không giấu được sự cổ vũ.

Dương Đại nương thấy được Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù chăm sóc nhau vô cùng tốt thì trong lòng cũng trở nên cao hứng, chỉ là khi nhìn quần áo Cố Tiểu Phù mặc trên người thì lông mày không khỏi hơi nhíu lại.

Cái ngày Cố Tiểu Phù mới được đón về đây, nàng mặc bộ quần áo này thì thân hình có vẻ hơi nhỏ một chút. Mấy ngày nay sau khi đi Lục gia, cũng thấy nàng chỉ có hai thân quần áo mặc đi mặc lại. Hiện nay khí trời đã dần dần chuyển thành lạnh giá, quần áo đơn bạc như vậy làm sao có thể chống được cái lạnh.

“Đại lang, mấy ngày nữa ngươi đi vào trong thành, nhớ mua cho Phù nương một chút vải bố làm mấy thân quần áo mới được.” Dương Đại nương nhắc nhở. Nàng biết nếu như nàng không nói, không chắc Lục Nguyên Sướng sẽ phát hiện ra.

Lục Nguyên Sướng được Dương Đại nương nhắc nhở liền quay đầu lại chăm chú đánh giá Cố Tiểu Phù một phen. Đến lúc này mới biết mình lại đem chuyện quan trọng như thế quên đi.


Áo mặc bên trong của Lục Nguyên Sướng là do Dương Đại nương làm cho nàng, làm bao nhiêu mặc bấy nhiêu, dù sao nàng cũng không cần phải tự mình lo lắng về việc này. Còn áo khoác của nàng thì đều được mua trong tiệm may ở trong thành, mà những bộ quần áo đó cũng không phải là thứ quá vừa vặn. Có điều nàng thường hay ra vào trong rừng săn thú, y phục mặc trên người không được mấy ngày đã bị cành cây hoặc là con mồi làm rách. Nếu bị rách, nàng cũng sẽ không vá lại, chỉ cần trực tiếp ném xuống là xong việc. Cho nên nàng đối với chuyện quần áo này thực sự là không quá quan tâm.

Lục gia cái gì cũng đều có, thế nhưng lại không có sẵn vải vóc. Mấy ngày nay Cố Tiểu Phù chuyên tâm khâu vá lại quần áo cho Lục Nguyên Sướng nàng đã muốn làm mấy bộ quần áo cho vừa vặn với người này đây. Vậy nhưng đã lật tung trong nhà lên rồi, cũng chỉ tìm thấy mấy khối vải vụn, mấy thứ đó làm cái gì cũng không được. Nếu đến Lục Nguyên Sướng cũng không có để mà may thì Cố Tiểu Phù dĩ nhiên cũng sẽ không nhắc gì đến vấn đề của chính mình.

“Cảm ơn lão nương đã nhắc nhở. Trở về ta liền mang Phù nương đi vào trong thành.” Lục Nguyên Sướng có chút lúng túng trả lời.

“Trân nương, đi lấy chỗ quần áo ngươi mặc khi còn trẻ lại đây cho Phù nương mặc thử xem. Ngày mai ta được rảnh rỗi nên sẽ mang theo Phù nương đi đưa thịt cho mấy nhà hương thân. Để cho Phù nương mặc quần áo này mà đi thì không thể được.” Vì Cố Tiểu Phù có biểu hiện tốt như vậy mà Dương Đại nương có chút vui mừng, nên đối với nàng thấy có thể giúp đỡ thì liền giúp đỡ.

Cố Tiểu Phù theo Dương Đại nương cùng Trân nương đi tới buồng trong để thử quần áo. Một mình Lục Nguyên Sướng ngồi lại trong phòng khách mà cau mày. Nàng nhớ ra được rằng ở trong thôn Lạc Khê, Lục gia vẫn luôn được coi là giàu có nhất nhì thôn, vậy mà lại để cho Cố Tiểu Phù thậm chí ngay cả quần áo mặc trên người để đi ra ngoài gặp người ta cũng không có. Lục Nguyên Sướng nhớ đến chuyện sau khi tới Lục gia, Cố Tiểu Phù đối với mình mọi phương diện đều chăm sóc tỉ mỉ liền cảm thấy rất xấu hổ.

Vậy là chỉ ngăn ngắn trong mấy ngày, bởi vì Cố Tiểu Phù đến, vì được thăng làm chủ nhân một gia đình mà Lục Nguyên Sướng cấp tốc trưởng thành.

Buổi chiều Dương Minh cùng Dương Vinh từ ngoài đồng trở về, người một nhà liền nhiệt nhiệt nháo nháo mà cùng nhau ăn cơm.

Dương Minh nghe xong dự định của Lục Nguyên Sướng thì rất là vui mừng. Rốt cục A Nguyên đã trưởng thành rồi, quả nhiên là có được người vợ liền thành người hiểu chuyện. Trong lòng Dương Minh lặng lẽ nghĩ đến người đã cùng hắn kết bái huynh đệ, Lục Chánh Phong. Không biết huynh đệ ở trên trời cao nhìn thấy A Nguyên hiện tại cũng đã hiểu chuyện như vậy thì cũng sẽ vui mừng hay không.

Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù lại trở về Lục gia. Lục Nguyên Sướng liên tục nhìn chằm chằm vào chỗ quần áo cũ của Trân nương đang được Cố Tiểu Phù mặc trên người. Điều kiện Dương gia cũng được, quần áo khi còn trẻ của Trân nương nhìn cũng còn mới, khi mặc ở trên người Cố Tiểu Phù, tuy có rộng một chút, nhưng vẫn làm cho Cố Tiểu Phù càng trở nên xinh đẹp.

“Phù nương, là do ta sơ sẩy. Chờ đến hôm nào chúng ta đi vào trong thành bán lương, ngươi hãy cùng đi với ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ chọn lấy một ít vải vóc để may cho ngươi mấy thân quần áo mới.” Lục Nguyên Sướng xấu hổ nói.

“Sao Đại lang phải nói chuyện này. Chỗ quần áo đại tẩu cho ta thấy đều đang còn rất tốt. Đại lang không cần phải tiêu tốn ngân lượng vào chuyện này làm gì.” Tất nhiên là Cố Tiểu Phù sẽ không đồng ý. Mua vải sẽ lãng phí bạc, nàng làm sao cam lòng.

“Đây là quần áo của đại tẩu, không phải là của ngươi, cũng không phải do ta đặt mua cho ngươi. Ta muốn để ngươi được mặc y phục của chính mình.” Lục Nguyên Sướng đem kéo Cố Tiểu Phù lại đứng trước mình rồi nghiêm túc nói.

Lúc này đây Cố Tiểu Phù thật không dám cùng Lục Nguyên Sướng đối diện. Nàng rất sợ cái cảm giác vi diệu kia lại xuất hiện lần nữa sẽ làm cho mình không biết làm thế nào cho phải, nên chỉ khẽ gật đầu một cái liền quay đầu đi.

Bên dưới ánh nến nhảy nhót là gò má ửng hồng e thẹn của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng nhìn vào đó mà cả người ngây dại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.