Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 158: Tàn Sát
Cách kinh sư phía tây chừng ba mươi dặm, trong bóng tối bỗng dưng xuất hiện một vệt lớn sẫm màu, giống như một một con rồng cực lớn chìm trong nước uốn lượn bơi vào.
Khi một tín hiệu đặc biệt vang lên, con rồng to lớn kia dừng lại bước tiến.
“Quốc công, vòng bên ngoài của kinh sư đã càn quét xong xuôi.
Thám báo vừa đến báo cáo, trên bờ tường cũng không hề có hoạt động bất thường nào.” Phùng Hoài bẩm báo.
Lục Nguyên Sướng khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ thoả mãn với khoảng cách ẩn núp này.
Lần này nàng chỉ mang đến 50 ngàn binh mã, đây là số lượng không nhiều.
Nàng làm như vậy không phải vì nàng ngông cuồng tự đại, mà là thực tế hiện tại cũng không cho phép nàng điều động toàn quân cùng xuất chinh.
Chiến sự ở Tây cảnh tuy mới vừa được dập tắt, nhưng vẫn cần phải đề phòng Tây Hạ hành động phản công, vì vậy không thể thiếu 50 ngàn trú quân đặt ở đó.
Do từ Tây cảnh cho đến Cam châu, Vân châu, Tương châu Trấn Bắc quân buộc phải phân tán bố phòng, chiếm lĩnh các thành có vị trí trọng yếu, để bảo đảm một khi phía trước chiến sự bất lợi thì vẫn có thể từ từ lùi binh.
Kinh sư là thành trì kiên cố bậc nhất của quốc gia Đại Chu, nên cũng không thể xem nơi này như miếng đậu hũ có thể dễ dàng công phá.
Năm đó, khi Lục Nguyên Sướng lần đầu vào kinh, kinh sư đã gần như hoàn toàn trống vắng, lại được quý tộc trọng thần trong thành dốc toàn lực giúp đỡ thì mới có thể trong ngoài giáp công thuận lợi công phá mà tiến vào.
Bây giờ, kinh sư còn có 50 ngàn tinh binh đóng giữ, trong khi trong tay mình cũng chỉ có 50 ngàn đại quân, phá thành sợ là đã khó lại càng thêm khó.
Nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa, Lục Nguyên Sướng cũng không lo lắng.
Bởi vì toàn bộ Đại Chu, trải qua nhiều năm được mình dốc sức chinh phục, không khách khí mà nói, trong tay nàng hiện tại đã có một nửa giang sơn.
Nếu như trận chiến này mà có thua, thì cũng chỉ là chia đôi sơ hà.
Nhưng nếu thành công, thì mình chân chính lại thành kẻ có công bình định thiên hạ.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TrùmTru yện.
O RG ~
Trong khi đó Lục Nguyên Sướng cũng hết sức tin tưởng rằng, ở trong kinh thành Cố Tiểu Phù đã sắp xếp mọi việc thỏa đáng, sẽ tạo ra được tác dụng lớn cho nàng công thành.
Trong Lục phủ tất cả mọi người đều đã rút đi hết, chỉ còn Bình Nhi, Lục Nhị cùng với một ít gia tướng tinh nhuệ ở lại cùng Cố Tiểu Phù.
Tất cả đều đang lẳng lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Canh một, canh hai, canh ba.
Tiếng thanh mõ như gõ vào trong lòng những người đang chờ đợi.
Mỗi một lần tiếng mõ cầm canh vang lên đều mơ hồ nhói đau trong tim của mỗi người đang có mặt.
Bình Nhi muốn khuyên Cố Tiểu Phù mau chóng rời đi, nhưng cả người Cố Tiểu Phù toả ra khí thế hết sức cường liệt, làm cho nàng không cách nào há mồm ra được.
Rốt cục cánh cửa lớn bỗng mở ra trong sự chờ đợi của mọi người.
Lục Ngũ dẫn theo chừng bốn, năm người thân quân trên người đầy là máu trở về.
“Phu nhân, Thế tử đã được cứu ra.
Bây giờ đã đi tới quân doanh của đại quân ở thành Bắc để thực hiện theo kế chúng ta đã truyền lại.” Lục Ngũ được Lục Nhị dìu đỡ, suy nhược mà bẩm báo.
“Tình huống của Thế tử như thế nào?” Bàn tay của Cố Tiểu Phù tay nắm chặt chiếc khăn tay, cực lực đè xuống sự căng thẳng trong lòng.
Bởi đây là một nước cờ hiểm, cực kì trọng yếu!
Vốn ban đầu, đây là một bước tính toán diệu kỳ, nhưng lại bị sự lỗ mãng của Vương Siêu làm hỏng.
Thế nên bây giờ cũng chỉ biết ngóng trông Vương Siêu sẽ bình an đến được đại doanh đang đóng ở phía Bắc thành, thuận lợi xúi giục đội quân nơi đây làm phản.
Nếu không, sẽ chỉ có một mình Lục Nguyên Sướng mạnh mẽ tấn công kinh sư, trong khi kinh sư lại cực kỳ kiên cố, trong thành cũng có lượng lớn quân coi giữ.
Một khi kéo dài thời gian, yếu tố bất ngờ không còn, các nơi sẽ có thời gian phản ứng.
Đến lúc đó đội quân từ các nơi sẽ kéo về kinh cần vương, còn Trấn Bắc quân thì sợ là sẽ rơi vào tình thế bị trong ngoài giáp công.
“Thế tử rất khỏe mạnh, phu nhân đừng lo lắng quá.
Các bộ đều đã được chúng ta an bài ai vào chỗ nấy.
Tiểu nhân khẩn cầu phu nhân mau chóng rút đi.” Lục Ngũ lo lắng khuyên nhủ.
Bây giờ đã tới canh ba, bọn họ không còn có quá nhiều thời gian để rút đi an toàn nữa.
Tất cả sự vụ trong thành đã được sắp xếp thỏa đáng, đây là sự trợ giúp lớn nhất Cố Tiểu Phù dành cho Lục Nguyên Sướng.
Cố Tiểu Phù khẽ gật đầu rồi mang theo đoàn người được mình tín nhiệm nhất cùng tiến vào mật đạo.
Khi Cố Tiểu Phù đang cùng đoàn người trốn vào trong mật đạo thì phía bên hoàng cung bỗng xảy ra một trận đại hỏa.
Ngọn lửa bốc lên tận trời cao hòa vào trận gió Bắc mà cấp tốc lan tràn.
Trận hỏa hoạn với ngọn lửa cháy hừng hực đã vô tình tàn phá sạch những nơi nó đi qua, gần như đem toàn bộ bầu trời phía trên hoàng cung đều nhuộm thành một màu đỏ rực như máu.
Từ lâu, Trấn Bắc quân lợi dụng bóng đêm, thẳng tiến về phía kinh sư.
Thấy trong thành đã bắt đầu bị rối loạn, tảng đá lớn trong lòng Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng được hạ xuống.
“Quốc công, mọi việc đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Mạt tướng khẩn cầu cho phép được công thành!” Trương Thành vẫn luôn là một người cực kỳ bình tĩnh, vậy mà sau khi nhận được tin báo thì cũng không cách nào ức chế nổi cảm giác mừng như điên ở trong lòng.
“Lệnh cho thợ thủ công lắp ráp khí giới để chuẩn bị công thành.
Chỉ cần đợi đến khi phu nhân ra khỏi thành, chúng ta sẽ lập tức vì dân giết giặc.
Lệnh cho các bộ phận làm thật chu đáo việc chuẩn bị.
Người nào dám trái lệnh, giết!” Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói.
Thời gian rối loạn bên trong kinh thành nhanh chóng trôi qua.
Việc hoàng cung tự dưng phát ra đại hỏa đã làm cho toàn bộ kinh sư trở nên cực kỳ chấn động.
Cấm quân ở trong cung thì cuống quýt dập lửa, còn quan binh mã Ngũ Thành cùng Kinh Triệu Phủ là những người đầu tiên lập tức đi ra duy trì trật tự trong kinh.
Trong lòng mỗi người dân trong kinh thành lúc này đều có cảm giác nôn nóng cùng bất an, riêng có một số ít người nhạy cảm trong triều thì lại phát giác đã có đại sự phát sinh.
Quân thủ vệ ở đầu tường kinh sư lúc này phi thường thất thố.
Năm mươi ngàn đại quân hùng tráng tinh nhuệ của Trấn Bắc đột nhiên xuất hiện xông đến trước cổng thành, mặc kệ là quan thủ thành hay là sĩ tốt phổ thông, tất cả đều cực kỳ sợ hãi sự hung tàn của Trấn Bắc quân.
Bây giờ trên đất nước Đại Chu đã không còn có bất kỳ nhánh quân đội nào có thể sánh ngang hàng được với Trấn Bắc quân! Cùng với việc đại quân không ngừng ép gần tới tường thành, đoàn quân này còn mang theo mùi tanh tưởi nồng đậm của máu tươi từng chút từng chút một xâm chiếm sự tự tin của tướng sĩ thủ thành.
Trong cung thì đã thành đại loạn, còn đại doanh ở phía Bắc thành lại không hề có một chút phản ứng nào.
Quan thủ thành hoảng loạn kêu gào đến khàn cả giọng hi vọng các tướng sĩ có được phản ứng cần có.
Cái tiếng gào thê thảm kia vang vọng lên tận thinh không.
Từ kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng đám sĩ tốt thủ thành cũng tỉnh lại.
Trước thực tế tàn khốc đang bày ra trước mắt, từ nỗi sợ hãi hóa thành cảm giác tức giận, cả đám bọn họ liều mình chống lại.
Lúc này trong lòng bọn họ đã không còn có quá nhiều ý nghĩ nữa.
Ngoại trừ việc phải chống chọi lại những kẻ đối địch phía bên ngoài thành, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng vì đám tướng sĩ xuất thân từ phú quý của kinh sư này không phải là đối thủ ngang hàng với Trấn Bắc quân dũng mãnh.
Phía trước tướng sĩ thủ thành không ngừng ngã xuống, lập tức đám tướng sĩ tuyến sau hốt hoảng tiến lên ngăn chặn để không bị biến thành lỗ hổng.
Thế nhưng cho dù dùng biện pháp đối phó khốc liệt như vậy cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Bởi vì bọn họ ngã xuống quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Trấn Bắc quân cũng không thể tin được lực lượng bảo vệ một nơi trọng điểm như kinh sư lại không chịu được một đòn như thế.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng dụng cụ phá cửa thành vang lên từng tiếng từng tiếng thật lớn, dội vào trong tai, trong tim của tướng sĩ thủ thành.
Con mắt bọn họ đều thấy được cái tường thành bảo vệ kinh sư tưởng như cao to kiên cố vậy nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ bị công phá, điều này đã làm bọn họ trở nên tuyệt vọng.
Khí thế tiến công dũng mãnh của Trấn Bắc quân làm cho bọn họ nhìn mà phát khiếp.
Ánh rạng đông dần dần soi tỏ, rốt cục tướng thủ thành cũng nhìn thấy đại quân từ thành Bắc tràn đến đây hiệp trợ.
Thế nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp hô to lời cảm tạ thì bị một lưỡi kiếm sắc bén siết vào cổ họng, máu tươi vọt ra tưới cả một đầu tường, dưới ánh nắng ban mai càng trở nên chói mắt.
Đại quân thành Bắc đem toàn bộ tướng sĩ thủ thành lúc này đã trở nên sức cùng lực kiệt giết đến không còn manh giáp.
Cửa thành được mở ra, Trấn Bắc quân mênh mông cuồn cuộn giết vào trong thành.
Lục Nguyên Sướng nhìn thảm trạng trước mặt mà không hề có một mảy may trắc ẩn.
Một tướng công thành vạn cốt khô*, xưa nay hoàng quyền có được đều là do máu tươi đúc ra.
“Quốc công gia, chúng ta vào thành thôi!” Trương Thành hưng phấn nói, ai có thể tưởng tượng nổi thủ vệ của kinh sư lại bạc nhược như vậy.
Chỉ ngăn ngắn một đêm, vậy mà đã bị công phá.
* Một tướng công thành vạn cốt khô:
1.
(Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
2.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
“Lệnh cho Lương Bảo Đảm đem 20 ngàn kỵ binh tiến vào thành.
Số còn lại chia ra chặn kín chín cửa thành.
Kẻ nào cố ra khỏi thành, giết chết không cần luận tội.” Lục Nguyên Sướng lạnh lùng nói.
Trong thành không ngừng vang lên tiếng la giết.
Trước đó Vương Siêu đã xúi giục được một bộ phận Đại quân thành Bắc triển khai chém giết đội quân bảo vệ hoàng thành của Chính Sóc Đế.
Lương Bảo Đảm đem theo 20 ngàn tinh nhuệ tiến vào trong thành như vào chỗ không người.
Kỵ binh dũng mãnh đến mức tiến đến đâu máu tươi giàn dụa đến đó.
Đội quân bảo vệ hoàng thành kết quân trận quá yếu đuối, bị đoàn quân kỵ binh hung mãnh xung phong đánh cho tàn tạ đến không thể tả.
Đại quân thành Bắc tự cho mình là đội quân tinh nhuệ, nhưng khi giáp mặt tham chiến với Trấn Bắc quân mới biết được mình còn có bao nhiêu thứ cần học hỏi.
Trong khi đao kiếm cùng vung lên, bọn họ rốt cục hồi tưởng lại trận đại chiến năm đó của cả nước, mà bọn họ, lại là những kẻ bị chính đội quân này tiêu diệt.
Trấn Bắc quân thắng như lũ cuốn mà không hề có chút hồi hộp nào.
Vương Siêu dẫn theo quân bộ đi ở phía sau kỵ binh để đánh lén, hắn không buông tha cho bất luận tên lính nào của kẻ thù.
“Ngươi đi bẩm báo cho quốc công gia biết, quân địch ở kinh sư đã bị tiêu diệt, quân ta đã bao vây được toàn bộ Hoàng Thành, xin mời quốc công gia đến đây mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước!”
Không thể nghi ngờ Lương Bảo Đảm là thuộc hạ trung thành nhất của Lục Nguyên Sướng.
Bây giờ kinh sư đều đã ở trong tay của hắn, việc công phá Hoàng Thành đã bị đại hỏa tàn phá là dễ như ăn cháo.
Chỉ là công lao cả một đời người như vậy, hắn lại để cho Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghe được tin báo thì ý cười rất đậm.
Đưa Tiểu Tiểu cho Cố Tiểu Phù, nàng xoay người đối mặt với Tống Định Thiên rồi nói: “Nhạc phụ, mời đi theo tiểu tế cùng vào thành.”
Lúc này không thể nghi ngờ là Tống Định Thiên cực kỳ thống khổ.
Chỉ cần Lục Nguyên Sướng tiến vào cửa Vĩnh Định thì giang sơn của Đại Chu đã tồn tại suốt hai trăm năm chính thức cáo chung.
Tống gia bọn họ đã tuỳ tùng từ ngày bắt đầu thành lập Đại Chu, vậy mà bây giờ, hắn lại phải tận mắt nhìn con rể của chính mình đem hủy diệt, làm sao hắn lại không cảm thấy đau lòng cho được? Một đời hắn đã chinh chiến để bảo vệ cho Đại Chu, đã đoạt được biết bao nhiêu là thành tựu, vậy nên cái tình thế trước mắt này lại làm cho công lao kia của Tống gia trở thành thứ vớ vẩn.
Nhưng mà Lục Nguyên Sướng là con rể của hắn a, là người được hắn tự tay bồi dưỡng mà thành.
Người này vốn là một người rất ôn hòa, hơn nữa hắn cũng không phải là người có dã tâm.
Sau khi công thành danh toại hắn cũng chỉ muốn quy ẩn núi rừng, hết thảy tâm của hắn đều dành cho khuê nữ của mình.
Là chính mình, đã đưa hắn quấn vào trên chiến xa, dạy cho hắn cách hành quân bày trận, dạy cho hắn phải biết tàn nhẫn cùng lãnh huyết.
Thậm chí, cũng bởi vì sự chấp niệm của mình, một mực đem ngôi vị hoàng đế từ trong tay hắn cướp đi đem cho một người có lòng lang dạ sói.
Là chính hắn, Tống Định Thiên, đã đem một con sói biến thành một con hổ.
Là Tống Định Thiên, đem người nhà của chính mình đặt vào nơi hiểm cảnh.
Nếu như không có Lục Nguyên Sướng làm Mãnh Hổ làm kinh sợ cả chốn sơn lâm, thì Tống gia cùng Vương gia làm sao có thể sống sót cho đến tận bây giờ?
“A Nguyên, ngươi hãy tự mình vào thành thôi.
Nhớ đối xử tử tế với bách tính, lão phu sẽ không đi vào.” Tống Định Thiên nói với vẻ cực kỳ già nua.
“Nhạc phụ, nếu không có ngài cùng vào thành thì tiểu tế làm sao mà tự mình tiến vào được đây.” Lục Nguyên Sướng lạnh lùng cười.
Nàng quay lại nói với Trương Thành: “Lệnh cho tất cả tướng sĩ cùng vào thành, lưu lại 20 ngàn binh mã chiếm lĩnh các đầu tường.
Trương Thành, ngươi bảo vệ đại soái!”
“Tuân lệnh!”
Cái gọi là bảo vệ chính là cho người kèm ở hai bên, Tống Định Thiên bị ép lên ngựa, bị thân quân của Lục gia mang theo bên mình cùng tiến vào cửa Vĩnh Định.
Trên đường vào hoàng thành thi hài rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông.
Nhưng chỉ cần tinh tế quan sát kỹ một chút sẽ phát hiện được người chết đều là binh sĩ.
Quân kỷ Trấn Bắc quân cực kỳ nghiêm minh, khi vung đao đều tuyệt đối không hướng về bách tính!
Ánh nắng mặt trời chói chang sưởi ấm ngày đông lạnh giá, giữa trưa ánh mặt trời lại càng trở nên chói lọi trong tuyết trắng.
Bên trong Hoàng cung, nơi thì đại hỏa vẫn tiếp tục tàn phá, chỗ lại đã tắt lửa.
Khắp nơi là các bức tường đổ tan hoang toả ra mùi mục nát.
Đây là mùi vị của Đại Chu, là mùi vị của sự sa sút.
Đại quốc đường đường tồn tại suốt hai trăm năm, vào đúng lúc này, đã đi đến cuối con đường của mình.
Đủ dạng quan lại bị Trấn Bắc quân vây lại, cùng tụ tập ở trước cửa lớn của hoàng cung.
Tất cả đều chờ đợi thời khắc Đại Chu kết thúc, chờ đợi ngày tận thế của chính mình.
Có những người trung nghĩa, hoặc tự vẫn ở trong nhà, hoặc tự đâm đầu vào Hoàng Thành mà chết.
Chỉ là, những người như vậy lại quá ít, ngay đến Văn Thừa tướng cũng làm ngược lại với lòng mình.
Tuy hắn có vẻ tức giận, nhưng lại vẫn tiếc nuối cái mệnh vàng ngọc của mình.
Đối mặt với Trấn Bắc quân hung mãnh, cũng đành ngậm miệng không nói.
Những người này đều là quan văn.
Bọn họ biết, chỉ cần mình nghe lời, liền có thể ở lại với tân triều tận hưởng phú quý.
Đương nhiên, lý do bọn họ tự thuyết phục chính mình là còn giữ được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Bọn họ đem sự nhu nhược này gọi là ẩn nhẫn, đem loại vô liêm sỉ này gọi là làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đường hoàng làm người khác giận bầm gan tím ruột.
Lục Nguyên Sướng mắt lạnh nhìn những kẻ quan văn rất sợ chết này.
Nàng nhìn những kẻ vốn là thế gia, huân quý mà trong lòng hàn ý nổi lên bốn phía.
Đây chính là những kẻ Chính Sóc Đế vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo khi xem họ là rường cột kiên cố được làm từ sắt của triều đình.
Trong thời khắc gươm đao kề cổ này, tất cả đã sụp đổ trong nháy mắt, dễ như ăn bánh.
Cho tới khi màn đêm buông xuống, Trấn Bắc quân đã đem được toàn bộ kinh sư khống chế, chỉ còn lại vài trận chiến với phạm vi nhỏ linh tinh không còn đáng kể, còn đại hỏa ở Hoàng Thành cũng dần dần tắt.
“Các chư vị, mời theo ta vào cung.”
Cánh cửa lớn của Hoàng Thành trùng trùng điệp điệp mở ra, Trấn Bắc quân tràn vào giống như thuỷ triều lên.
Trong cung vẫn còn có không ít cấm quân, bất cứ người nào hễ lỡ gặp phải Trấn Bắc quân, đều bị giết chết.
Cái tình cảnh tàn sát khốc liệt kia làm cho đám triều thần chỉ quen sống trong nhung lụa này phải liên tục giật mình mà kinh hãi.
Bọn họ đã bao giờ gặp phải cảnh tượng dọa người như vậy đâu, chân tay cụt, máu tươi cùng óc phụt ra ngoài.
Có kẻ nhát gan đến nỗi đũng quần nóng lên, nhũn người mà ngã vật xuống đất.
“Quốc công gia, tàn bạo như vậy thì không phải hành vi của bậc quân tử!” Văn Thừa tướng cũng không nhịn được nữa mà run rẩy lên tiếng.
“Ha ha, Thừa Tướng là lão thần tam triều, một đời chìm nổi trong chốn quan trường, vậy mà cũng xứng đáng để nói với ta về đạo làm quân tử hay sao!” Lục Nguyên Sướng châm biếm, khinh thường nói: “Cái mông của người nào cũng đều không sạch sẽ, vậy cũng đừng chê cái mông của người khác bẩn thỉu.”
Các quan văn bị khí thế bức người của Trấn Bắc quân đè lên, khiến cho tất cả đều run lẩy bẩy đi theo lối đi đã được đại quân mở ra.
Cuối cùng họ cũng đến được cung Kiền Nguyên của Chính Sóc Đế.
Lúc này cung Kiền Nguyên đã trở nên rách nát không thể tả, không còn là cảnh tượng huy hoàng lộng lẫy của ngày xưa nữa, đại hỏa bắt đầu chính là từ nơi này.
Đoàn người cùng tiến vào bên trong đại điện đã trở nên tàn tạ, rồi họ nhìn thấy cảnh tượng làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Bên trong nội cung rải rác khắp nơi là thây người đã bị cháy trụi.
Cung nữ, nội thị, phi tần, đạo sĩ, nhìn đi đâu cũng thấy.
Hết thảy cảnh trang hoàng hoa lệ trong cung đều đã bị đại hỏa nuốt hết, chỉ có cái ngôi báu nằm ở trên cao kia là vẫn có vẻ trang nghiêm như cũ.
“Quốc công gia, thuộc hạ đã tìm được hoàng thượng cùng hoàng hậu.” Trương Thành bẩm báo, chỉ có điều vẻ mặt của hắn trông khá là dị thường.
Lục Nguyên Sướng dẫn tất cả mọi người cùng đi vào rồi cùng nhìn thấy thi thể của Chính Sóc Đế cùng Vương Mẫn.
Động tác trước khi chết của hai người đều làm cho triều thần hít vào một hơi lạnh.
Hai tay của Chính Sóc Đế đang siết trên cổ Vương Mẫn, mà con dao nhỏ sắc bén trong tay Vương Mẫn lại cắm ở vùng bụng của Chính Sóc Đế.
Là cừu hận đến mức nào mới làm cho một cô gái xinh đẹp yếu đuối dám to gan đặt mình vào nguy hiểm, dùng thủ đoạn phi thường tự tay giết chết phu quân của chính mình, hoàng thượng của chính mình như vậy?
“Hoàng hậu hành thích vua, thiên địa không tha!” Cái gọi là kẻ có học vấn có chính nghĩa, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này không nín được mà tức giận kêu lên.
“Bịch ~ ”
Đầu người rơi xuống đất, cái kẻ có học vấn có “chính nghĩa” kia liền máu tươi phun lên trên người người kẻ đồng liêu.
Sự áp bức tàn bạo này của Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng làm cho đám triều thần vốn không nhiều lương tri kia tỉnh lại.
Bọn họ từ cực lực ngột ngạt bởi nỗi hoảng sợ giờ đây bắt đầu cùng nổi xung chỉ trích Lục Nguyên Sướng, chỉ trích Vương Mẫn, thậm chí chỉ trích cả Tống Định Thiên, người vẫn trầm mặc không nói từ đầu đến cuối.
“Giết!”
Lục Nguyên Sướng chỉ ra lệnh một tiếng, trong cung Kiền Nguyên một đợt tàn sát mới lại bắt đầu.
Chỉ cần là có lên tiếng đều bị chém đầu.
Lúc này Lục Nguyên Sướng là kẻ lãnh huyết, thậm chí nàng căn bản không thể gọi là một con người nữa.
Đã đến một bước này, việc giết chóc là việc cần phải làm.
Nàng bây giờ chính là một chiếc thuyền con bên trong dòng thác lũ.
Nếu như không kịp thời đem đầu sóng cao nhất này đè xuống thì chờ đợi nàng tiếp đó chính là sự hủy diệt.
Trận giết chóc kéo dài mãi, những người có mặt trong cung đều cảm thấy quá mức dài lâu, lâu đến như vô tận vậy.
Vô số người đều quỳ xuống đất hướng về phía trời cao gào khóc, cầu ông trời cho mình một con đường sống.
Rốt cục, thanh âm phản đối cũng dần biến mất, chỉ để lại mùi máu tanh nồng đậm.
Những liệt sĩ cuối cùng trung thành với triều Đại Chu kia, đã dùng dòng máu tươi của mình tưới thấm vào một vùng đất đã trở thành tàn phai.
Lục Nguyên Sướng giơ kiếm lên, chậm rãi đi đến chính điện, đứng trước ngôi báu to lớn kia, rồi cất lên một tràng cười lớn thật thê thảm.
Là cười, mà cũng là khóc.
Là thắng lợi, mà cũng là thất bại.
Lúc này nàng không cảm thấy được là mình đã thành công.
Đã có quá nhiều máu của bao mạng người đổ xuống để nhuộm đỏ cái ngôi báu này, cái thứ mà đối với nàng không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
“Aaaaaaaa…!”
Một tiếng thét thật lớn, đám triều thần hoảng sợ khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng bỗng nổi cơn điên, hai mắt sưng đỏ, hai tay nắm chặt lấy bảo kiếm, đem cái ngai vàng tượng trưng cho hoàng quyền kia bổ làm đôi!
Edit: Cứ tưởng là đến chương 160 thì hết.
Ai ngờ, vẫn còn phiên ngoại.
Bấy lâu cứ chờ mong được tận hưởng cảm giác mình đã hoàn thành một việc, vậy mà…!Không biết nội dung của pn là gì nhỉ? Hi vọng là vẫn hấp dẫn như phần chính.
.