Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 154: Đi Trước Sung Sướng
“Cha! Mẹ! Các ngươi đang làm gì vậy?” Trứng Gà trợn trừng hai con mắt, đứng như trời trồng mà nhìn chòng chọc vào hai người đang trần trụi đến một nửa thân mình.
Như nghe phải âm thanh của ma quái, trong nháy mắt hai vị đại nhân lập tức đình chỉ mọi động tác.
Quay mặt lại thì thấy được bảo bối khuê nữ của các nàng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để nhìn mình.
Lập tức mặt của cả hai người không khỏi đỏ lên, biểu hiện cực kỳ lúng túng.
Trứng Gà nhìn thấy hai cả hai người lớn đều nhìn vào mình chằm chằm, trong khi cả thân hình Lục Nguyên Sướng vẫn còn đặt ở trên người Cố Tiểu Phù.
Bỗng nàng lao vào nhanh như chớp, mạnh mẽ đẩy Lục Nguyên Sướng ra rồi kêu lên: “Cha, không cho ngài bắt nạt mẹ!”
Vì không cẩn thận nên Lục Nguyên Sướng bị rơi tuột xuống nền nhà, cuốn theo một mớ tóc của Cố Tiểu Phù, làm cho Cố Tiểu Phù bị đau đến ứa nước mắt.
Lần này ở trong mắt Trứng Gà, Lục Nguyên Sướng càng ngồi vững vàng ở tư cách là một kẻ “Gia bạo” sự thực.
Trứng Gà nhào vào trong lòng Cố Tiểu Phù, ôm lấy nàng thật chặt, lại còn dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn Lục Nguyên Sướng, người lúc này vẫn đang hết sức chật vật.
Sau trận nháo ra trò này, Lục Nguyên Sướng không còn đủ tư cách để được ngủ lại trên giường với hai mẹ con nữa.
Nàng bị Trứng Gà đuổi ra khỏi cửa.
Còn Cố Tiểu Phù thì lại cực kỳ ước ao có được Lục Nguyên Sướng ở bên cạnh.
Bởi vì, nếu được như vậy thì nàng sẽ không cần phải một mình đối mặt với những câu hỏi hết sức mẫn cảm được Trứng Gà liên tiếp đặt ra nữa.
“Mẹ, vì sao cha lại đè lên trên người của ngài?”
“Mẹ, cha đem thân thể ngài cắn đỏ lên rồi kìa!”
“Mẹ, cái yếm của ngài là bị cha cướp đi rồi phải không?”
“Mẹ, cha không phải người tốt!”
Đã đến nửa đêm mà Cố Tiểu Phù vẫn không được ngủ, đầu óc như muốn nổ tung.
Những vấn đề này nàng biết trả lời như thế nào mới phải bây giờ? Ú a ú ớ một lúc vẫn không có được câu trả lời, Trứng Gà lại càng kiên định với ý nghĩ Lục Nguyên Sướng không phải là người tốt.
Còn Cố Tiểu Phù cũng đành phải đem toàn bộ tội danh đặt trên lưng của Lục Nguyên Sướng.
Nàng cũng không quên nhắc nhở Trứng Gà không đem việc này để người khác biết.
Ai ngờ Trứng Gà vì đau lòng Cố Tiểu Phù, nên vừa dậy sớm liền tìm Tống phu nhân đem hết thảy “Tội” của Lục Nguyên Sướng nói ra, làm cho mặt của lão nhân gia cũng trở nên lúc xanh lúc đỏ một trận.
Dù vậy nàng cũng chỉ còn biết thầm trách Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù quá mức phóng đãng, cũng không biết đau lòng hài tử trong bụng.
Ở bên kia ngoại tổ mẫu không kiếm được sự trợ giúp như mong muốn, Trứng Gà lại đi tìm Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu, Tam cữu mẫu.
Không bao lâu, toàn bộ Tống phủ cũng biết được “chuyện tốt” của Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù.
Hết thảy đại nhân đều tỏ ra không ai biết chuyện gì mà trong lòng thì ngột ngạt cùng nghẹn cười thầm.
Người nhà họ Tống gian nan đem bữa điểm tâm của ngày mùng một đầu năm mới dùng qua rồi mới trở về nhà trang điểm thật cẩn thận, sau đó cùng đi vào trong cung dập đầu.
Đám nam tử cùng ở trước đại điện Chính Đức quỳ lạy Chính Sóc Đế, còn các phu nhân thì cùng nhau đi vào hậu cung, cùng hướng về chỗ còn trống hoàng hậu mà dập đầu.
Từ sau khi Chính Sóc Đế đăng cơ, dĩ nhiên là đã thu không ít nữ tử vào cung, nhưng hắn vẫn nói rõ thái độ, trước khi có được Vương Mẫn vào cung thì vẫn chưa sắc phong phi tần có địa vị cao.
Trước mắt, nữ tử trong cung tuy đã có mấy người nhưng cũng chỉ là một ít cung phi phẩm chất thấp cấp, không có tư cách đăng đường nhập thất hưởng thụ mệnh phụ quỳ lạy.
Vì hậu cung không có hoàng hậu đứng ra trông coi, nên tất cả lễ nghi đều được giản lược.
Nhưng vì phải mặc vào triều phục mệnh phụ dày nặng làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy như sắp không chịu nổi.
Huống chi là nàng còn khó có thể nhịn được mà không nhìn khuê nữ của mình đang làm ra những hành động kinh người.
Sau khi các nghi thức kết thúc ở tiền triều, Chính Sóc Đế liền lệnh cho cung nhân mang Trứng Gà đến cho hắn được nhìn một cái.
Sau khi nhìn thấy nàng thì Chính Sóc Đế tỏ ra vui mừng đến không tả được, đi đến chỗ nào cũng đều mang theo bên người.
Điều cực kỳ may mắn là Trứng Gà vẫn luôn bồi đứng bên long ỷ của Chính Sóc Đế, cũng không hề tỏ ra sợ hãi trước sự trang trọng của triều đình.
Nàng yên lặng mà nhìn các triều thần đang tỏ ra hết sức cung kính ở phía dưới, biểu hiện cực kỳ thong dong, rất có dáng dấp.
Những ai không biết sẽ còn tưởng rằng nàng là công chúa của Chính Sóc Đế đây.
Tới giữa trưa thì tất cả công việc kết thúc.
Chính Sóc Đế giữ lại hai nhà Tống Vương, cùng với các tôn thất họ hàng xa từ các nơi đến đây chầu mừng, nhiệt nhiệt nháo nháo dùng gia yến.
Nếu nói về hoàng thất, thì đúng là tất cả đều đang héo tàn.
Tuy số lượng tôn thất ở các nơi không ít, nhưng trong vòng năm đời trở lại đây thì lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vốn ban đầu Chính Sóc Đế muốn mượn ngày này để chọn ngày cưới rồi đề bạt tôn thất đưa vào trong triều để dùng.
Nhưng một số thì liên hệ máu mủ quá xa, còn những người hơi gần thì lại chỉ là công tử bột không thể làm nổi rường cột.
Điều này làm cho Chính Sóc Đế cực kỳ không hài lòng.
Vì vậy mà đành phải miễn cưỡng chọn lấy hai, ba người có thể dùng được lưu lại trong kinh thành.
Có điều, vì ngày cưới vợ làm hoàng hậu đã định là ngày mùng 5 tháng 2, nên các tôn thất đã tới kinh thành lần này cũng phải đợi đến sau khi lễ sắc phong hoàng hậu kết thúc thì mới trở về đất phong được.
Mặc kệ cho năng lực có hay không, bọn họ đều đến vì Chính Sóc Đế cưới vợ mà cho cá nhân cơ hội được đổi đời.
Ở giữa cuộc gia yến, thỉnh thoảng Chính Sóc Đế lại hỏi Trứng Gà về cuộc sống ở trên núi, đề tài đều có ý chuyển về trên người lão lang trung.
Có điều Trứng Gà đã được sư phụ cùng cha dặn dò kỹ từ trước, nên không đề cập tới bất cứ chuyện gì liên quan đến lão lang trung.
Cái gì cũng giả dạng làm như không biết, vì vậy mà đã làm cho Chính Sóc Đế cực kỳ thất vọng.
Chuyển qua ngày mùng một đại niên, các quý tộc đều đã ứng phó xong chuyện trong cung liền bắt đầu mời nhau tụ hội.
Thiệp mời Lục Nguyên Sướng nhận được dĩ nhiên là rất nhiều.
Có điều vì Lục Nguyên Sướng đang bận rộn với việc vừa cần phải sắp xếp việc xuất chinh, lại cũng vừa muốn bồi tiếp vợ con nhiều một chút, mà nàng lại cố tình ít xuất hiện để tâm nhiều hơn cho công việc, vì vậy mà đều một mực khéo léo từ chối các lời mời.
Đương nhiên, quà tặng được người ta đưa vào Lục phủ thì vẫn nhiều đến nỗi đếm mãi không hết.
Sau khi người bên ngoài nghe ngóng thì mới phát hiện ra được là, ai ngờ toàn bộ ngày tết Lục Nguyên Sướng đều ở trong nhà cha vợ.
Việc này không khỏi làm cho trong kinh thành cũng bắt đầu truyền lưu lời đồn Lục Nguyên Sướng “Úy thê”.
Trong các yến hội của mấy ngày tết, Thái Bình hầu cương nghị quả cảm của chúng ta lần thứ hai lại trở thành trò cười cho mọi người.
Khi Lục Nguyên Sướng nghe nói đến thì cũng không có suy nghĩ gì nhiều, ngược lại, những ngày còn ở Phần Thành thì nàng sớm quen thuộc với những lời này.
Nhưng mà khi Cố Tiểu Phù nghe được rồi thì đâu còn để yên được nữa.
Nàng bẩm với Tống phu nhân là phải trở về Thái Bình Hầu phủ.
Đề nghị này cũng thật là hợp ý Lục Nguyên Sướng.
Tống phủ nhân số dồi dào, với một người vốn từ nhỏ chỉ sống một mình như Lục Nguyên Sướng thì điều này là rất không quen.
Chỉ vì lo lắng cho thân thể của Cố Tiểu Phù mà nàng mới đồng ý ở lại trong Tống phủ.
Bây giờ có thể về nhà, với nàng mà nói, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Tống phu nhân rất không nỡ, nhưng lần này thái độ của Cố Tiểu Phù rất cường ngạnh.
Tống phu nhân không còn cách nào khác, đành phải cho phái ma ma bên người được nàng tín nhiệm nhất cùng đi đến Hầu phủ làm người hầu hạ, vì đó an thai.
“Được về nhà thật là tốt ~” Cố Tiểu Phù ôm lấy Trứng Gà vào lòng, mặt nghiêng về phía Lục Nguyên Sướng cười nói rất ngọt ngào.
“Đương nhiên là vậy rồi.
Rốt cục ta cũng được vươn mình làm chủ nhân!” Bởi vì tâm tình Lục Nguyên Sướng lúc này rất khoan khoái, dễ chịu nên cũng nghiêng người hôn lại người kia một hồi.
Thấy khuê nữ dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn mình, Lục Nguyên Sướng cực kỳ bất đắc dĩ nên cũng ghé lại hôn Trứng Gà một cái.
Trứng Gà lau đi ngụm nước không hề có trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trên mặt vẫn là một mực ghét bỏ, làm cho Cố Tiểu Phù được thể bật cười.
Nàng kín đáo quay về phía Lục Nguyên Sướng làm cái khẩu hình nói rằng: “Ta có khuê nữ!”
Vô cùng hả hê ~
Lục Nguyên Sướng ra khỏi phòng để xử lý công việc của Lục phủ, còn Cố Tiểu Phù cũng không ngừng không nghỉ tiếp quản nội vụ trong phủ.
Hai người cùng bận rộn cho mãi đến tận sau giờ ngọ thì công việc mới được xem là tạm ổn thỏa.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời tỏa ra hơi ấm, Cố Tiểu Phù làm bạn với Trứng Gà lúc này đang ở trong phòng ấm trên giường mềm chăm chú học tập.
Chăm chú nhìn khuê nữ ngoan ngoãn của mình, Cố Tiểu Phù đưa tay khẽ vuốt cái bụng đang có một hình hài trong đó, trên mặt tất cả đều toát ra vầng hào quang mẫu tính.
“Trứng Gà, không phải là cha đã bắt nạt mẹ.” Mấy ngày nay thái độ của Trứng Gà đối với Lục Nguyên Sướng là không tốt, điều này đã làm cho Cố Tiểu Phù rất là lo lắng cho quan hệ của các nàng.
Trứng Gà ngẩng đầu, không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Cố Tiểu Phù.
Vấn đề lại bắt đầu từ đầu.
Cố Tiểu Phù đã phải nghĩ đến mấy ngày để tìm cớ rốt cục dùng tới: “Cha cùng mẹ chỉ là cùng nhau chơi một trò chơi mà thôi.”
“Cái trò chơi kia chơi hay lắm hay sao?” Trứng Gà mới chẳng thèm tin nha.
Rõ ràng thân thể của mẹ bị cha cắn cho đỏ lên, đến vẻ mặt của mẹ cũng không phải sung sướng có được không!
“Cha cùng mẹ đều yêu thích.” Cố Tiểu Phù hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Thật sự?” Trứng Gà lần thứ hai xác nhận.
Cố Tiểu Phù gật đầu, dịu dàng vuốt ve Trứng Gà rồi nói tiếp: “Người có thể hiểu được cha rõ nhất chính là hai mẹ con chúng ta.
Cha cũng sắp phải đi xuất chinh rồi, Trứng Gà không thể lại tiếp tục giận cha có được không?”
Được rồi, đã vậy thì Trứng Gà cũng sẽ miễn cưỡng đáp ứng.
Chỉ là trong lòng nàng lại nghĩ, để rồi hôm nào đó nàng cũng tìm lấy một người để thử xem trò chơi kia, chớ không để cho bị mẹ lừa.
Nếu mà Cố Tiểu Phù biết được Trứng Gà nghĩ như vậy, không khéo sẽ tự mình đập đầu vào cạnh giường đi.
Trong những ngày này ở Hầu phủ, một nhà ba người cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình.
Bởi vì chỉ không lâu sau đó ba người sẽ lại đem trời nam đất bắc mỗi người tứ tán một phương.
Vì vậy cả ba đều cực kỳ quý trọng những ngày ngắn ngủi bên nhau này.
Mặt trời lên, Lục Nguyên Sướng dẫn theo Trứng Gà cùng đi luyện công.
Hiện tại chiêu thức của nàng là sự kết hợp cương nhu, so với trước đây lại càng thâm hậu.
Còn Trứng Gà cũng rất là ra dáng.
Bước tiến của nàng khá là linh hoạt.
Tuy còn nhỏ tuổi, vậy nhưng nếu đem so với Lục Nguyên Sướng thì cũng đã có đến hai phần công lực.
Trong khi đó, Cố Tiểu Phù lại ở bên trong phòng bếp, tỉ mỉ vì hai người một lớn một nhỏ kia mà chuẩn bị bữa điểm tâm.
Những thứ nàng làm cũng không phải là mỹ thực tinh xảo vẫn thường được giới quý tộc hay dùng, mà chỉ là món điểm tâm đến từ thôn Lạc Khê.
Đó là món cháo hoa truyền thống làm từ gạo trắng, phối hợp với hành cuốn, dưa muối xào thịt băm, bánh bao thịt mỏng vỏ.
Dĩ nhiên, còn có món bánh ngọt do nàng tự nghĩ ra.
Bữa ăn đơn giản như vậy, căn bản không xứng với thân phận của Thái Bình hầu.
Ấy thế mà, tuy chỉ là những món ăn đạm bạc vẫn làm cho Lục Nguyên Sướng cùng Trứng Gà ăn hết một bát lại một bát, mãi vẫn không chán.
Cố Tiểu Phù yên lặng mà nhìn hai người ăn, lẳng lặng thêm cháo cho hai người, trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, vừa hạnh phúc lại vừa sầu não.
Nàng đã từng mơ về một cuộc sống đơn giản như thế.
Cơm canh đạm bạc cũng được, phòng ốc sơ sài, áo quần bằng vải bố cũng được.
Chỉ mong sao tháng ngày có thể cứ đơn giản như vậy, tùy theo thích ý như vậy là đủ.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện đã không thể quay về như xưa được nữa.
Có lúc Cố Tiểu Phù cũng đã nghĩ đến, nếu như nàng không mang họ Tống, không phải là khuê nữ của Tống Định Thiên thì đã tốt biết bao nhiêu.
Dùng xong bữa điểm tâm, Lục Nguyên Sướng liền đi đến quân doanh, còn Cố Tiểu Phù thì lại kèm cặp Trứng Gà đọc sách.
Sau giờ ngọ thì hai mẹ con cùng đi ngủ trong cảm giác ngọt ngào đến tuyệt vời.
Đến buổi chiều thì lại chờ cho Lục Nguyên Sướng hồi phủ rồi cùng dùng cơm.
Bữa cơm vẫn là do Cố Tiểu Phù tự mình làm, vẫn là những món ăn đơn giản học được từ ngày còn ở thôn Lạc Khê trước đây, nhưng khi ăn vào thì lại thấy ấm áp đến vô cùng.
Phố xá được thắp lên ánhđèn rực rỡ, một nhà ba người cất bước trên phố lớn Trường An.
Lục Nguyên Sướng không cho người hầu cận đi tùy tùng, mà tự mình một tay ôm Trứng Gà, một tay dắt Cố Tiểu Phù bước đi chậm rãi.
Ba người cùng nhau xem đăng, xem người, cùng ăn đồ ăn vặt, nghe điệu hát dân gian.
Đến lúc mỏi chân thì cũng đi trà lâu uống một chén trà đạo tỏa mùi thơm ngát.
Còn có một lần, do Cố Tiểu Phù mãnh liệt giựt giây ám chỉ, Lục Nguyên Sướng đành phải dắt theo hai người đi tới Bách Hoa lâu uống rượu hoa.
Cố Tiểu Phù biết được có một số thời khắc Lục Nguyên Sướng cũng sẽ bị người ta mời đi thanh lâu uống rượu đàm luận, vì vậy mà nàng vẫn rất tò mò muốn biết.
Cũng không phải là vì không tín nhiệm, mà chỉ là hiếu kỳ vì sao nam tử đều yêu thích cô nương trong thanh lâu.
Trong trí tưởng tượng của Cố Tiểu Phù, các cô nương thì làm sao có thể so được với người vợ quý tộc trong nhà.
Trải qua một lần này, Cố Tiểu Phù mới biết đến tột cùng chuyện ẩn giấu bên trong đó.
Các cô nương đều đã được “Trên cương huấn luyện” qua, cho dù là cầm kỳ thư họa, hay là biểu diễn ca múa, hay là bồi tiếp rượu chơi trò chơi nào đó.
Chỉ một cái nhíu mày hay là một nụ cười, các cô nương đều tỏ ra nét thuỳ mị như có như không.
Các thủ thuật dùng để quyến rũ, quả thực đã được các cô nương vận dụng đến cực hạn.
Làm cho đám nam tử bị trêu ghẹo đến nỗi tâm dù có lạnh lùng cùng trở nên ngứa ngáy, muốn nghênh còn cự, quả là rất nhiều mùi vị.
Những thứ này, làm sao nữ tử quý tộc có thể so sánh được với.
Cho đến khi Cố Tiểu Phù đã ra khỏi lâu một lúc lâu rồi mà khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ hồng vì xấu hổ.
Bàn tay nhỏ kia thì ở trong lòng bàn tay Lục Nguyên Sướng ra sức mà chít véo, còn miệng thì lạnh lùng: “Sau này, không cho phép ngươi đi thanh lâu nữa!”
“Ha ha ~ “
Vì vậy mà niềm vui của Lục Nguyên Sướng sớm bị hỏng mất.
Có điều phúc lợi vào buổi tối vậy nhưng lại đỉnh đỉnh tốt.
Nàng thấy Cố Tiểu Phù ăn mặc lụa mỏng, ngọc thể như ẩn như hiện.
Trên mặt mang theo vẻ xuân đào, ánh mắt vừa ngượng ngùng lại khiêu khích, bước từng bước chầm chậm đến bên nàng, vòng eo thấp thoáng.
Nhìn thấy dáng vẻ Lục Nguyên Sướng nhìn đến si ngốc, cái bờ môi đỏ mọng ướt át như đang khiêu khích kia, trông vào mà thấy vô tận phong tình vừa như sáng trong thuần khiết mà lại cực kỳ quyến rũ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ cao quý nhưng cũng vô hạn xinh đẹp.
Trong khoảnh khắc Lục Nguyên Sướng dù chưa ra trận vậy nhưng đã vội nằm rạp xuống dưới váy quả lựu của Cố Tiểu Phù.
“Trong nhà có vợ đẹp, làm sao còn để những người buôn hương bán phấn bên ngoài lọt được vào mắt nữa đây.” Trong mắt Lục Nguyên Sướng vẫn luôn chỉ có Cố Tiểu Phù.
Trên thân mình nàng là người kia, động tác càng ngày càng kịch liệt.
Cố Tiểu Phù vừa chìm đắm vào trong đó đã không thể tự mình thoát ra được.
Mùi hương tỏa ra từ thân thể của Lục Nguyên Sướng quẩn quanh bên mũi nàng, hai tay của Lục Nguyên Sướng đang ở trên người nàng không ngừng chuyển động.
Nàng chỉ còn lại một tia tỉnh táo duy nhất, chính là lo lắng cho hài tử còn trong bụng.
“A Nguyên, nhẹ một chút, cẩn thận hài nhi.” Lộ ra tình, thanh âm bỗng trở nên khàn khàn, từ trên môi đỏ tinh xảo kia chảy ra.
Trong phòng nhiệt dần tăng, những tiếng gọi nũng nịu vang lên.
Ngoài phòng Bình Nhi trằn trọc trở mình.
Bây giờ nàng cũng đã lớn hơn, hoặc là nói đã già.
Nữ tử đến hai mươi vẫn chưa thành hôn là số rất ít.
Chỉ vì những năm này Lục gia quá loạn, Cố Tiểu Phù không còn hơi sức đâu để giúp nàng xử lý việc kết hôn.
Nhưng thân thể nàng đã thành thục từ lâu.
Giờ lại phải nghe những tiếng động nhạy cảm vang lên từ bên trong như vậy, khiến cho người nghe bất đắc dĩ này cũng chậm rãi xảy ra biến hóa.
Khi Bình Nhi có chút gian nan đứng dậy uống nước thì thấy trước cửa phòng có một bóng người nho nhỏ.
Bóng người xuất hiện đột ngột làm cho Bình Nhi sợ hết hồn.
Cho đến khi nàng tới gần, thì mặt của nàng lại càng trắng bệch hơn.
Cái bóng người nho nhỏ kia, chính là Đại tiểu thư nhà nàng! Bình Nhi vội vàng đem Trứng Gà ra xa khỏi chính ốc rồi hỏi: “Tiểu thư, không phải là ngài đã ngủ rồi đó sao?”
“Con thỏ nhỏ bị hỏng rồi, ta tìm mẹ.” Trứng Gà nâng cánh tay nhỏ bé của mình lên, đem một con thỏ nhỏ làm bằng len cho Bình Nhi xem.
“Phu nhân đã đi ngủ rồi, để nô tỳ sửa cho ngài thì có được không?” Bình Nhi cũng không chờ cho Trứng Gà có đồng ý hay không đã vội vàng ôm lấy Trứng Gà chạy trở về đông sương.
“Bình Nhi tỷ tỷ, cha mẹ đang cùng nhau chơi trò chơi có phải không?” Trứng Gà rất cố chấp, chính xác hơn là rất bướng bỉnh.
Bình Nhi nghe hỏi vậy thì sợ đến nỗi tay run lên, mũi kim liền đâm tới trên ngón tay khiến cho một giọt máu rỉ ra.
Bình Nhi đành trả lời qua quýt cho xong: “Chắc là vậy.”
“Chơi vui không?”
“Nô tỳ không biết.”
“Vậy chúng ta cùng chơi có được không?”
Chỉ là một câu nói, vậy mà Bình Nhi lại có cảm giác như đầu bị sét đánh vậy.
Nàng khó khăn đáp: “Trò chơi này, chỉ phu thê mới có thể chơi được.”
“Thì ra là như vậy.” Rốt cục Trứng Gà cũng có được cái gọi là đáp án, sau đó an tâm ôm con thỏ nhỏ đi vào giấc ngủ.
Bên trong chính thất, cuộc chiến vẫn đang sôi sục.
Chỉ là thân thể Cố Tiểu Phù đã không chịu nổi nữa.
Lục Nguyên Sướng cũng không dám dùng sức dằn vặt, vì vậy cũng chỉ lướt qua cho đỡ thèm mà thôi.
Cố Tiểu Phù lười biếng nằm trong lòng Lục Nguyên Sướng nói với nàng: “A Nguyên, ta định đem mở rộng sản nghiệp từ Bắc cảnh đến kinh sư cùng Quan Trung, sau đó chậm rãi di chuyển về phía tây của phương Nam.
Để khi ngươi đem quân đến Tây cảnh mà cần phải tăng cường quân lực cũng không cần phải lo lắng về việc lương thảo cùng đồ quân nhu nữa.”
“Vậy thì sẽ làm cực khổ ngươi rồi.
Có điều khi ngươi làm việc này cần phải hết sức bảo mật.” Lục Nguyên Sướng gật đầu rồi nói.
Đây là chuyện không thể tốt hơn.
“Yên tâm đi, ta đã xem xét được người thích hợp để đứng ra lo liệu việc này.” Cố Tiểu Phù dĩ nhiên là biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Bản thân nàng là phu nhân của Thái Bình Hầu, dĩ nhiên là không thích hợp để tự mình đứng ra lo liệu việc này.
“Được như vậy thì rất tốt.
Để rồi ta sẽ đem cho ngươi hai bản danh sách, một bản là những người chúng ta đã kết giao ở Bắc cảnh, đây đều là những người đều hiểu biết về bên ngoài.
Còn một bản khác là những người kinh doanh sau khi ta vào kinh đã giao thiệp được.
Với những người này, khi ngươi có yêu cầu thì hãy đi tìm bọn họ.” Hiện tại Cố Tiểu Phù đã là ông trùm của giới kinh doanh, vì vậy mà Lục Nguyên Sướng cũng không cần phải quá lo lắng.
Cái danh sách này, cũng chỉ là biện pháp giữ gốc vẹn toàn.
Hai người cẩn thận bàn bạc cách thức phối hợp đến từng chi tiết nhỏ, sau đó cùng ôm nhau mà ngủ.
Không bao lâu nữa, các nàng sẽ lại lần thứ hai xa cách, mà lần này, có lẽ sẽ là rất lâu.
.