Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 143: Phiên Ngoại – Lễ Tình Nhân
Ngay từ đầu hôm, ngoài đại sảnh của Lục phủ lại xảy ra cuộc chiến tranh để tranh cướp người yêu giữa một đứa trẻ với một người lớn.
“Trứng Gà, ngươi cũng đã lớn rồi.
Đến lúc phải ngủ một mình rồi a.” Lục Nguyên Sướng nói với vẻ chẳng có gì là trêu ghẹo cả.
“Nói mò! Ta cũng chỉ mới được năm tuổi.” Trứng Gà tỏ ra rất là bình tĩnh.
Nàng đi theo sư phụ già đã lâu như vậy rồi nên cũng sớm học được mặt đơ.
“Năm tuổi cũng không còn nhỏ nữa.” Lục Nguyên Sướng có chút phiền muộn.
Từ lúc Trứng Gà về dự lễ mừng năm mới tới nay, Cố Tiểu Phù liền không thể tránh được việc sang phòng khác để ngủ với nàng.
“Khi cha mới được năm tuổi cha vẫn còn cùng tổ mẫu ngủ, vậy thì vì sao ta lại không thể?” Trứng Gà không phục.
Mỗi năm chỉ được trở về nhà một lần, nói thế nào thì nói, mẹ vẫn phải là thuộc về mình.
Lục Nguyên Sướng nhất thời nghẹn lời, chỉ biết đưa con mắt u oán mà nhìn Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù liếc nàng một cái rồi ôm Trứng Gà vào lòng dịu dàng nói với nàng: “Đừng tìm cha ngươi để tính toán nữa.
Tối hôm qua lúc ngủ ngươi cũng đã đạp nàng suốt cả một đêm đấy thôi.”
Trứng Gà mở đôi con mắt thật to nhìn Cố Tiểu Phù, sau đó nhìn về phía Lục Nguyên Sướng.
Thấy quầng mắt của cha có vẻ thâm hơn mọi ngày thì không nhịn được mà lẩm bẩm: “Ai bảo cha nhất định phải chen chúc cùng chúng ta đây.”
Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy thì thiếu chút nữa là phun ra một ngụm huyết.
Đến cùng ai chen ai mới được chứ! Thôi thì, mỗi năm khuê nữ mới về nhà được có một lần, lại là lúc cuối năm, làm sao có thể hung dữ với nàng được đây.
U oán đi rồi u oán lại, Lục Nguyên Sướng cũng chỉ còn cách trốn vào thư phòng.
Cố Tiểu Phù nhìn thấy như vậy thì cũng chỉ biết ghi nhớ ở trong lòng.
Buổi trưa qua đi, Trứng Gà cũng đi ngủ trưa.
Cố Tiểu Phù chờ cho Trứng Gà ngủ say rồi mới lén lút tiến vào thư phòng.
Ở đó nàng thấy Lục Nguyên Sướng đang ngồi yên lặng nhìn sững sờ vào một nơi nào đó.
“A Nguyên, chỉ mấy ngày nữa là Trứng Gà sẽ lại trở về trên núi.
Vậy thì ngươi còn cùng nàng tính toán những chuyện này làm chi.” Cố Tiểu Phù nắm lấy vai của Lục Nguyên Sướng thay khuê nữ mà cầu xin.
“Phù nương, nhưng hôm nay lại là lễ tình nhân a! Ta muốn được đi chơi chợ đêm một lần.
Chờ đến lúc nàng đi thì còn có ý nghĩa gì chứ.” Lục Nguyên Sướng giả bộ đáng thương.
“Đều đã là lão phu lão thê.
Còn tính toán chuyện này để làm gì.” Trong mắt Cố Tiểu Phù cũng lóe lên muôn ngàn vì sao tràn ngập chờ mong.
Đáng tiếc là phải vì khuê nữ, dù muốn đến đâu cũng phải nhịn.
“Có khuê nữ thì không có phu quân nữa.
Phù nương, xem ta còn không thu thập được ngươi hay sao.” Lục Nguyên Sướng không thể đem sự tức giận trút lên trên người Trứng Gà được.
Nhưng đối với Cố Tiểu Phù thì chắc chắn sẽ không thể nương tay.
Chỉ đưa tay kéo một cái, Cố Tiểu Phù đã bị ép ngồi ở trên đùi Lục Nguyên Sướng.
Nàng bị giật mình mà kinh hãi đến mức vừa muốn há mồm kêu cứu thì đã bị nụ hôn nóng bỏng của Lục Nguyên Sướng chặn lại.
Cái miệng vừa thơm vừa ngon ngọt, lại còn cái nơi mềm mại, trắng mịn kia nữa.
Lục Nguyên Sướng cảm thấy cái cảm giác này đã lâu quá mức rồi mà vẫn không được gặp lại.
Vì vậy mà cho dù có muốn ngừng lại cũng không được, nàng đã bị hãm vào thật sâu.
Thân thể Cố Tiểu Phù khẽ run rẩy, nàng cũng chỉ giãy dụa mấy lần rồi cũng thuận theo.
Đối với cái thân thể khỏe mạnh của cặp vợ vợ vốn đối với chuyện ân ái xưa nay vẫn rất nóng bỏng mà nói, đã một tháng nay không được gặp nhau thì đúng là quá tàn nhẫn.
Cố Tiểu Phù phát hiện được bàn tay đang lôi kéo áo của mình của Lục Nguyên Sướng chỉ vì có chút nôn nóng nên đã loay hoay một lúc rồi vẫn không gỡ bỏ ra được, không nhịn được mà đưa bàn tay nhỏ của mình lên sờ soạng hỗ trợ.
Lục Nguyên Sướng rất hài lòng về sự hiểu ngầm này của Cố Tiểu Phù, hai tay không ngừng qua qua lại lại xoa đường cong mê người kia.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Trong nháy mắt toàn thân Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều bị cứng đờ.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện thấy Trứng Gà mang theo Tiểu Nắm đang đứng trước cửa thư phòng.
Nàng dùng hai con mắt mở to tựa như đang tìm tòi nghiên cứu mà nhìn các nàng.
Cố Tiểu Phù vì quá mắc cỡ nên nhéo mạnh Lục Nguyên Sướng một cái, rồi vội vàng đứng dậy thu dọn quần áo.
Trong khi đó thì mặt Lục Nguyên Sướng đã đen như hòn than, nhìn kỹ còn thấy trên mặt như ẩn như hiện màu đỏ ửng.
Cuối cùng thì Lục Nguyên Sướng vẫn là người có da mặt dày hơn cả, sau khi đã chỉnh lại quần áo cho có vẻ áo mũ chỉnh tề nàng ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Tại sao Trứng Gà lại không chịu ngủ trưa?”
“Ta đi tìm mẹ mà.
Vừa nãy mẹ cùng cha đang làm cái gì vậy?” Trứng Gà thấy vẻ mặt Cố Tiểu Phù rất lúng túng thì kiên quyết hỏi cho rõ ràng.
Nàng là một đứa trẻ rất hiếu học, chẳng phải là sư phụ vẫn hay khen mình như vậy đó sao.
“Mẹ cùng cha đang chơi đùa một chút mà thôi.
Trứng Gà, mẹ cùng ngươi đi ngủ nha.” Cố Tiểu Phù nắm lấy tay Trứng Gà rời đi mà như chạy trốn vậy.
“Thực sự là oan nghiệt mà!” Lục Nguyên Sướng nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khuê nữ của nàng sao lại không hề có chút tri kỷ nào như thế đây? Đã như vậy thì cũng chớ trách cái người làm cha này ra đòn sát thủ nha.
Trứng Gà được chui vào trong lòng vừa tỏa mùi thơm ngát lại rất mềm mại của Cố Tiểu Phù thì thích ý đến híp mắt lại.
Nhìn thấy cái màu đỏ ửng trên mặt Cố Tiểu Phù còn chưa tan nàng lại tò mò hỏi: “Mẹ, vừa nãy ngươi cùng cha là đang làm cái gì vậy? Vì sao trên mặt ngươi lại hồng như thế?”
Thật hiếm khi Cố Tiểu Phù lại cảm thấy Trứng Gà không phải đứa trẻ tốt như lúc này.
Chuyện như vậy thì nàng biết phải trả lời như thế nào đây? Ê a một lúc thật lâu vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời, mà Trứng Gà thì vẫn kiên nhẫn thúc giục.
Cuối cùng Cố Tiểu Phù đành phải nhắm mắt chỉ giáo cho người đệ tử nhận nhầm sư phụ này: “Cha yêu thích mẹ, mẹ cũng yêu thích cha.
Đối với hai người yêu nhau thì hôn nhẹ là một loại phương thức để biểu đạt cảm tình.
Con hãy xem đi, mẹ yêu thích Trứng Gà cho nên vẫn thường hay hôn Trứng Gà có đúng không?”
Thì ra là như vậy a.
Yêu thích ai thì liền hôn, đây là phương thức biểu đạt a.
Từ nhỏ đã phải lên núi ở nên Trứng Gà không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Bây giờ phải tự mình tìm ra được phương thức để lý giải một vấn đề có cấp độ sâu xa như vậy quả là không dễ dàng mà.
Trứng Gà nâng cái đầu nhỏ lên “Bẹp” một cái trên mặt Cố Tiểu Phù rồi nói: “Trứng Gà cũng yêu thích mẹ.”
Cuối cùng thì Cố Tiểu Phù cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nàng lại không biết rằng câu trả lời ấy vẫn chưa thỏa mãn được cái đức hiếu học của Trứng Gà.
Trước bữa cơm tối thì Lục Nhị vào bẩm báo, Vương Siêu cho mời Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đi phủ tướng quân dự tiệc.
Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài.
Trong nháy mắt mặt Trứng Gà sa sầm lại.
Dáng vẻ kia của nàng cùng Lục Nguyên Sướng thật đúng là cùng một duộc.
Lục Nguyên Sướng nhíu mày, cũng không thèm để ý đến việc Trứng Gà phản đối, lập tức kéo Cố Tiểu Phù vội vã đi ra ngoài.
“Tiểu Nắm, ngươi nói cha đang đùa cái gì đây? Có cảm giác là ta đang bị đùa giỡn a!” Trứng Gà cũng không ngốc.
Nếu đúng cậu họ mời dự yến, tại sao lại không mời nàng?
Tiểu Nắm thấy Trứng Gà nhanh chóng triển khai khinh công thì mình cũng lập tức lao ra ngoài.
Cố Tiểu Phù vừa lên xe ngựa, lập tức liền bị những bố trí trong xe ngựa hấp dẫn.
Trong đó có một da lông êm dày màu trắng trải sẵn, còn có đủ loại hoa tươi nằm rải rác nổi bật trên màu trắng của tấm da lông, trông như một áng mây được đính hoa trên bầu trời vậy, cực kỳ đẹp.
“Thích không?” Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà mỉm cười hỏi.
“Rất thích.
Nha! Là ngươi đang lừa gạt Trứng Gà!” Cố Tiểu Phù lập tức nhận ra ngay “âm mưu” của Lục Nguyên Sướng.
“Lừa nàng thì lại làm sao? Đúng là một tiểu nha đầu đáng ghét mà.
Ta chỉ là đoạt lại ngươi mà thôi.” Lục Nguyên Sướng nói với vẻ cực kỳ đắc ý, sau đó nàng tìm ra từ trong xe ngựa hai bộ quần áo.
Lúc này thì xe ngựa đã đi được một quãng thật xa, Cố Tiểu Phù cũng thật là bất đắc dĩ.
Nhưng khi nhìn thấy hai con mắt của Lục Nguyên Sướng sáng lấp lánh như những vì sao thì cũng không khỏi động lòng.
Thôi thì, bồi quỷ hẹp hòi này cùng chơi một buổi tối đi vậy, sau đó hồi phủ sớm chút bồi Trứng Gà là được rồi.
Hai người cùng thay quần áo.
Bộ đồ tình nhân này phối hợp rất là dễ thấy.
Giữa hội đèn lồng náo nhiệt này, cảnh hai người nắm tay nhau cùng đi du ngoạn đã hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ.
Bởi vì không kịp dùng bữa cơm tối, Lục Nguyên Sướng liền dẫn Cố Tiểu Phù đi tới một đoạn đường chuyên bán đồ ăn vặt.
Sữa đậu nành mịn màng, bánh quẩy vừa thơm lại vừa giòn, bánh dày dẻo ngọt, xâu kẹo hồ lô sướng miệng.
Hai bên đường từng dãy đèn màu treo cao.
Còn trên mặt Cố Tiểu Phù là nụ cười xán lạn, khiến cho Lục Nguyên Sướng cũng không thể nào vừa lòng hơn.
Cả hai người đều có cảm giác như được trở lại thời thơ trẻ hồn nhiên, quá ngây thơ quá thuần khiết, khiến người ta không khỏi nuối tiếc.
Đằng trước có chút rối loạn lại khá là náo nhiệt.
Lục Nguyên Sướng cố che chở cho Cố Tiểu Phù cùng đi xem trò vui.
Nhưng chỉ một lát sau thì hai người liền há hốc mồm.
Trước mắt hai người là Trứng Gà mang theo Tiểu Nắm giương đôi mắt lạnh nhìn một người nằm ngã dưới đất, còn trong tay người kia lại đang cầm tiểu ngọc xuyến vẫn luôn được Trứng Gà mang theo bên người.
Cái tiểu ngọc xuyến kia cực kỳ hiếm thấy, đó là nham thạch do núi lửa vạn năm mài giũa mà thành.
Khi đặt nó trên tay một thời gian thì trong lòng bàn tay sẽ xuất hiện cảm giác ấm áp, đặt nó dưới ánh đèn thì phía trong như xuất hiện cơn mưa sao băng.
Lão lang trung đem khối đá này khắc chạm thành ba cái tiểu dược chẩm, đưa cho đệ tử cuối cùng của mình một cái.
Có thể coi vật này chính là tín vật của bọn họ vậy.
Ngày thường Trứng Gà cũng chưa từng rời thân.
Không ngờ tên tiểu tặc này lại có ánh mắt độc, vừa trông thấy đã coi trọng.
Đáng tiếc là đụng phải Trứng Gà đã có nội lực phi thường mạnh mẽ, làm sao mà không ngã xuống kia chứ.
“Trả lại đây cho ta!” Từ trên người Trứng Gà tràn ngập thế áp đảo.
Cả một đám người vây quanh đều tỏ ra kinh ngạc trước một hài đồng mà lại có võ nghệ cao siêu cùng một khí thế bức người đến như vậy.
Tiểu tặc vốn định giãy dụa bỏ chạy, nhưng Tiểu Nắm lại nhe ra hàm răng trắng nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ dữ tợn.
Tên tiểu tặc nhìn thấy hai chiếc răng nanh của Tiểu Nắm hiện ra hàn quang thì sợ đến nỗi vội vàng đem cái ngọc xuyến ném trả cho Trứng Gà, còn mình thì lại hốt hoảng bỏ chạy.
“Hừ!” Trứng Gà lạnh lùng phát ra một tiếng.
Đột nhiên nàng phát hiện thấy cha mẹ ở trong đám người đang có ý định chuồn mất liền lập tức trở mặt.
Nàng giả bộ đáng thương mà vừa gào khóc vừa nói: “Cha mẹ, các ngươi không muốn Trứng Gà sao?”
Lục Nguyên Sướng biết được khuê nữ của mình rất giảo hoạt, lại thấy đã có Tiểu Nắm che chở Trứng Gà liền muốn kéo Cố Tiểu Phù đào tẩu.
Nhưng làm sao Cố Tiểu Phù lại có thể cam lòng trước cái vẻ đáng thương như vậy của Trứng Gà được đây.
Nàng vứt bỏ tay của Lục Nguyên Sướng ra, nhanh chóng tiến lên đem Trứng Gà ôm vào trong lòng mà an ủi: “Trứng Gà, sao ngươi lại đi ra bên ngoài phủ như vậy? Ai theo ngươi?”
“Mẹ, Trứng Gà nhớ các ngươi nên đã đi ra khỏi phủ.
Trứng Gà không có người đi theo, vì thế nên đã bị cái tên bại hoại kia bắt nạt.” Trứng Gà giả bộ đáng thương, liều mạng bỏ ra một chút nước mắt.
Hành động này của nàng đã làm cho Cố Tiểu Phù đau lòng đến không tả được liền ôm nàng vào trong lòng để an ủi.
Lần này thì Lục Nguyên Sướng cũng không còn có cách nào khác, đành phải ôm lấy đứa con ghẻ bé nhỏ này, một nhà ba người cùng nhau đi xem hoa đăng.
Trứng Gà thực hiện được mưu kế thì rất là cao hứng, nên lấy lòng Lục Nguyên Sướng bằng cách hôn lên mặt nàng một cái.
Lần này thì trái tim của Lục Nguyên Sướng đã trở nên mềm nhũn.
Nàng ôm lấy con gái mềm mại vào lòng rồi dắt nàng trở lại đoạn đường phố bày hàng ăn vặt kia.
“Ôi! Đây còn không phải là muội muội cùng em rể hay sao? Trứng Gà cũng ở đây a ~” Tống Văn Quý nhìn thấy Lục Nguyên Sướng liền vội vàng kêu tướng lên.
“Tam ca Tam tẩu cũng thật là hăng hái.
Vậy còn chất nhi đâu rồi?” Lục Nguyên Sướng nói.
“Nó thì khác gì dã hầu tử, chỉ biết một mình bỏ đi chơi.
Đâu có tri kỷ giống như Trứng Gà chúng ta đây, còn biết đồng ý bồi tiếp cha mẹ.” Tống Văn Quý đem Trứng Gà ôm vào trong lồng ngực.
Mà Trứng Gà lại rất cơ linh, hôn Tống Văn Quý một cái, rồi lại hôn Tống Tam tẩu một cái.
Làm cho mấy cái đại nhân bị chọc mà đều bật cười.
“Đây là Trứng Gà học được từ nơi nào vậy? Tại sao vừa nhìn thấy mặt đã hôn lên?” Tống Tam tẩu vừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Trứng Gà vừa hỏi.
“Mẹ nói, nhìn thấy người yêu thích liền muốn hôn một chút.
Cha với mẹ vẫn thường hôn nhẹ, mợ ba cũng thường hôn cậu ba đó thôi.” Đồng ngôn vô kỵ *, đồng ngôn vô kỵ a! Cả bốn người lớn bị náo loạn đến nỗi ai nấy mặt đều đỏ rực.
Lục Nguyên Sướng vội vàng ôm lại Trứng Gà, cũng không kịp cả cáo từ Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu, thật nhanh lôi kéo Cố Tiểu Phù thoát khỏi cái tình thế cực kỳ lúng túng này.
Cố Tiểu Phù thì xấu hổ đến nỗi muốn đào động đem mình chôn xuống.
Nàng đã biết đây rõ ràng là không phải ý tốt mà!
Hành trình lãng mạn của đôi tình lữ đã bị tiểu nha đầu làm cho náo động đến mức như vậy, hai người vừa thẹn lại vừa buồn cười.
Trứng Gà trải qua cảnh sống mộc mạc lại tĩnh lặng ở trên núi, bây giờ được thấy hội đèn lồng náo nhiệt như vậy, lại còn có cha mẹ bồi tiếp dĩ nhiên là vừa hưng phấn lại vừa hài lòng.
Lục Nguyên Sướng vì chiều chuộng khuê nữ mà đem cả con đường đi đến hết, lại còn mua hoa đăng ra chỗ con sông đào bảo vệ thành* để thả đăng.
Dưới bóng đêm, trên con sông đào lấm ta lấm tấm muôn vàn ánh sáng đẹp không sao tả xiết.
Lục Nguyên Sướng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Phù, thấy Cố Tiểu Phù cũng đang nhìn mình.
Tình ý triền miên không ngừng trao nhau giữa hai người, làm cho đứa trẻ đang hết sức trong sáng như Trứng Gà cũng trở nên mơ hồ.
* Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ thì không chấp.
** Sông đào bảo vệ thành: Chắc các bạn đã học sử nên cũng biết là thông thường, sau khi đắp thành xong, người xưa liền cho đào sông rộng và sâu chứa đầy nước bao quanh thành để ngăn chặn kẻ thù.
Trứng Gà chưa hết thòm thèm đã phải trở về nhà.
Nàng được mẹ đem tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ.
Bởi vì vui chơi tận lực, trong khi hai tay đều cầm tay cha mẹ, khóe miệng mang theo ý cười, nàng chìm vào giấc ngủ.
Lục Nguyên Sướng thấy thời cơ đã đến, đem ôm Trứng Gà vào phía bên trong giường rồi ôm lấy Cố Tiểu Phù muốn hôn nhẹ.
Cố Tiểu Phù sợ hãi đến mức vội vàng ngăn nàng lại: “Đừng nghịch, Trứng Gà vẫn còn ở đây!”
“Ngủ say lắm rồi, ta không cần để ý tới nàng là được.” Lục Nguyên Sướng quay đầu lại nhìn Trứng Gà một chút rồi nói.
“Công phu của nàng tốt lắm, đừng quên chuyện xảy ra lúc trưa.” Cố Tiểu Phù cảm khái nói.
Lục Nguyên Sướng nằm ngửa mặt, lúc thì nhìn Trứng Gà, lúc thì nhìn Cố Tiểu Phù, nội tâm xoắn xuýt vạn phần.
Dằn vặt một lúc lâu nàng mới thở dài nói: “Thôi được rồi! Phù nương, lễ tình nhân vui vẻ.
Tiểu tình nhân Trứng Gà, ngủ ngon.”