Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 136: Thời Buổi Rối Loạn
Lâu nay, phương thức biểu đạt tình cảm giữa Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù là khác hẳn với giới quý tộc, vậy nên mọi người vẫn mang theo ánh mắt hâm mộ lẫn xem trò vui. Nhưng giờ đây, đôi vợ chồng nhỏ này nghiễm nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng ở Phần Thành. Mỗi khi Cố Tiểu Phù ra ngoài dự tiệc, đám quý nữ sẽ tìm đến nàng để xin mấy lời chỉ giáo. Việc này làm cho Cố Tiểu Phù cực kỳ lúng túng. Từ đó về sau việc quản thúc của nàng đối với Lục Nguyên Sướng cũng giảm đi không ít.
Được thoát khỏi gông xiềng, gần đây cuộc sống của Lục Nguyên Sướng có thể nói là đường làm quan rộng thênh thang. Một mặt, được sự dẫn dắt của Tống Định Thiên, nàng chuyên tâm xử lý quân vụ; mặt khác, nàng sốt sắng tăng cường liên hệ với các quý tộc nhiều hơn. Được Tống Định Thiên ngầm đồng ý, hầu như ngày ngày Lục Nguyên Sướng cũng cùng với giới quý tộc pha trộn cùng nhau. Uống trà bàn luận về chính trị, uống rượu nghe khúc nhạc, cứ vậy thả sức mà chơi bời, lêu lổng. Những trò nghịch ngợm phóng túng mà tuổi ấu thơ chưa trải qua thì lúc này hiển hiện ra. Tuy rằng hành vi nhìn như phóng đãng một ít, nhưng lại kết giao được với không ít quý tộc có thực quyền. Cũng nhờ đó mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn quân lương đã trở nên phong phú không ít.
“Lục Nhị, tướng quân đi chỗ nào?” Cố Tiểu Phù nhàn nhạt hỏi, có điều quanh thân lại như tỏa ra cơn tức giận vô hình, làm cho Lục Nhị có chút co rúm lại.
Lục Nhị cúi đầu, khoanh tay đứng trước mặt Cố Tiểu Phù, đầu không ngừng ngọ nguậy. Hắn giúp Lục Nguyên Sướng làm yểm trợ cũng được một thời gian rồi, đến giờ mọi cớ đều đã dùng hết, vì vậy mà nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời Cố Tiểu Phù như thế nào. Không nói thì Cố Tiểu Phù sẽ không tha cho hắn, nhưng nếu nói ra thì Lục Nguyên Sướng cũng không tha cho hắn. Hắn chỉ là một hạ nhân bị kẹp giữa hai vị chủ nhân, biết sống thế nào cho phải bây giờ?
“Lục Nhị, phu nhân đang hỏi kìa, còn không mau mau trả lời?” Bình Nhi thấy sắc mặt Cố Tiểu Phù không được nữa rồi, liền vội nhắc nhở Lục Nhị.
Tâm tư Lục Nhị bách chuyển thiên hồi. Hắn đánh bạo ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Phù một chút, thấy mặt nàng lạnh như băng, dường như đã trở nên cực kỳ tức giận. Hắn thấy nhớ địa vị ngày xưa của Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù ở trong phủ. Hắn dứt khoát quyết định vừa cầu may cho Lục Nguyên Sướng vừa khai báo với Cố Tiểu Phù.
“Phu nhân, tướng quân cùng Kiền Đại công tử, đi tới… Đi tới Văn Hương lâu.” Lục Nhị nói xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn cúi đầu không dám nhìn tới Cố Tiểu Phù.
“Mấy ngày gần đây tướng quân vẫn thường tới đó hay sao?” Cố Tiểu Phù cố nén tức giận, nhẹ giọng hỏi.
“Không… Không có, tướng quân vẫn luôn bận rộn quân vụ, nên cũng không thường hay đi. Chỉ là gần đây Thế tử Văn Đình Hầu có nhờ tướng quân thỉnh giáo cưỡi ngựa, bắn cung nên mới làm vậy để tạ ơn tướng quân.” Trong lòng Lục Nhị lại nghĩ, những gì hắn có thể giúp đều đã giúp, chuyện còn lại Lục Nguyên Sướng phải tự lo cho tốt.
Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì sắc mặt dường như có nguôi ngoai đi một ít. Nàng để cho Lục Nhị đi ra, còn mình thì lại rầu rĩ trở về chính thất. Bình Nhi cẩn thận hầu hạ, nàng an ủi: “Phu nhân, sợ là tướng quân không từ chối được. Cái nơi khói hoa kia vốn là nơi tướng quân không muốn đi nhất.”
Tại lầu ba của Văn Hương lâu, một nhóm quý công tử đang uống rượu, nghe khúc hát dân gian với vẻ cực kỳ thích ý. Mà Lục Nguyên Sướng thì lại nói nói cười cười, nào có thấy đâu cái dáng vẻ không thích, dù chỉ là một chút. Có điều đám quý công tử này cũng còn biết kiêng kỵ Cố Tiểu Phù. Bản thân bên người bọn họ đều có cô nương hầu hạ, chỉ riêng bên người Lục Nguyên Sướng lại mang theo ba tên thủ hạ lực lưỡng của Trương Thành giờ đang hầu hạ rót rượu> chỉ nhìn vào thôi đã thấy phát ngán.
“Lục hiền đệ, những ngày tháng này của ngươi mới thật là đáng thương làm sao!” Thế tử Văn Đình Hầu rung đùi đắc ý nói.
Lục Nguyên Sướng chỉ là cười nhạt, chậm rãi uống rượu mà tỏ ra không để ý lắm. Nàng ôn hòa nói: “Các vị công tử cưỡi ngựa bắn cung đã tiến bộ không ít. Vì vậy ít ngày nữa tại hạ sẽ sắp xếp một chút, chúng ta cùng đi ra ngoại thành săn bắn có được không?”
“Ý kiến hay! Nào, Lục hiền đệ, uống!”
Cho đến khi trăng ngả về tây, cuộc vui mới được giải tán. Lục Nguyên Sướng trở về tắm rửa xong xuôi rồi nới rón rén đi vào chính thất như một tên trộm vậy. Nàng không dám đánh thức Cố Tiểu Phù, chỉ nghiêng người nằm co quắp lại ở một bên cái giường, cố tránh cho người kia không phải ngửi thấy hơi rượu từ mình, được một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Khi Cố Tiểu Phù ngồi dậy để kiểm tra thì không khỏi bị cái dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của Lục Nguyên Sướng chọc cho phát cười. Nàng phải mất một chút khí lực mới đem người kia nằm lại cho thoải mái, sau đó tự động co vào trong lòng Lục Nguyên Sướng để sưởi ấm.
Bắc cảnh rất an bình. Không thiên tai, không nhân họa, bách tính đều ra sức chăm lo cho vụ mùa nên cuối cùng cũng có được vụ mùa bội thu. Cũng có không ít dòng người từ Quan Trung tiến vào Bắc cảnh để tránh họa. Vì Bắc cảnh đã phải nhiều năm chiến loạn, cho nên dân sinh héo tàn, nhân khẩu khan hiếm. Trước tình cảnh đó Tống Định Thiên đã ban ra sắc lệnh, phàm là người mới tiến vào Bắc cảnh, nhà nghèo có thể vào huyện nha cải tịch, được lĩnh một mẫu đất hoang, phú hộ nhập tịch, năm đầu tiên sẽ được giảm miễn thu thuế một nửa.
Lệnh này vừa ra, không chỉ có Quan Trung, mà chính là người phía nam cũng tràn vào Bắc cảnh. Bắc cảnh vốn tiêu điều giờ đây dần dần trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Phúc hề họa vị trí y, họa hề phúc vị trí phục*, sau khi tân quân giẫy giụa thanh lý triều đình xong thì có được một ít thành quả, ánh mắt dĩ nhiên bắt đầu dán mắt vào biên cảnh.
Phía nam rối loạn, Quan Trung rối loạn, Tây cảnh vẫn còn đỡ hơn một chút, chỉ có Bắc cảnh là sinh cơ bừng bừng. So với tiên hoàng, tân quân anh minh hơn nhiều, chỉ cần một chiếu thư, mà khiến cho đến thượng tầng Bắc cảnh cũng trở nên cực kỳ chấn động.
* Phúc hề họa vị trí y, họa hề phúc vị trí phục: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.
Tụ tập bên trong thư phòng Tống phủ là toàn bộ tướng lãnh cao cấp của Trấn Bắc quân, trên nét mặt của mỗi người đều đầy vẻ sầu lo. Vì sao ư? Bởi vì chiếu thư của tân quân nói rằng: Quốc gia náo loạn, các nơi dân biến, Bắc phương an bình, không phải lo hoạ ngoại xâm nữa. Bởi vậy phải giảm bớt nguồn quân nhu của Trấn Bắc quân, cũng là lúc thích hợp cho việc cắt quân, lấy chỗ quân nhu giúp nạn thiên tai cho Quan Trung cùng phương nam.
Quả là kế sách rút củi dưới đáy nồi cực kỳ xuất sắc!
“Năm ngoái chúng ta hãm hại tân quân, lúc này xem như là một bút trả hết nợ.” Vương Siêu nói. Có điều hắn không còn dễ dàng phẫn nộ giống như ngày xưa nữa. Những gì đã trải qua vừa qua đã khiến cho hắn trưởng thành không ít.
“Như vậy thì không được! Chúng ta trưng quân luyện binh cũng không phải là việc dễ dàng gì. Lần này thì đúng là trúc lam múc nước thành công dã tràng thật rồi.”
“Quân lương do triều đình cấp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao đó cũng là một số lượng không hề nhỏ. Nếu không còn khoản thu này, chúng ta không thể không cắt quân.”
“A Nguyên, ý của ngươi như thế nào?” Lời của mọi người khiến cho Tống Định Thiên cũng phải cau mày. Trước đây vì có Nhung Địch áp sát, cho nên hắn không việc gì phải sợ triều đình. Nhưng trước mắt nguy hiểm từ phía Nhung Địch đã được cởi bỏ, xác thực là hắn không còn chỗ để dựa vào.
“Nhạc phụ, không cắt cũng phải cắt. Kế này của tân quân khá là độc ác.” Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Quyền ở trong tay nên tân quân chiếm ưu thế. Nếu Trấn Bắc quân không muốn tỏ rõ ý định làm phản, thì ở ngoài mặt vẫn phải tỏ ra nghe lệnh.
“Cũng được, ngươi hãy tự mình đi làm đi.” Tống Định Thiên cũng đúng là bó tay hết cách.
Lục Nguyên Sướng phải nhận mệnh làm việc xấu, bắt đầu trở nên bận rộn. Muốn cắt quân cũng phải có trọng điểm. Người già nua, yếu ốm thì tất nhiên là phải cho hồi hương. Bây giờ quân lương thiếu đi, nên việc phân phát lương bổng tất nhiên là phải giảm bớt. Tiếng oán than của quân sĩ phải xuất ngũ dậy đất. Lục Nguyên Sướng thuận thế sai người lan truyền rộng rãi, đem tất cả trách nhiệm đều đẩy hết lên người tân quân, làm cho các binh sĩ đối với triều đình cực kỳ bất mãn.
Xoá bớt tàn binh, nhưng Trấn Bắc quân vẫn không gánh nổi trách nhiệm với 80 ngàn phủ binh đóng quân tại Bắc cảnh. Lục Nguyên Sướng không một chút ngần ngại, để cho một bộ phận phủ binh không còn sức chiến đấu hồi hương. Lúc này cũng sắp bước vào mùa thu hoạch, có tráng lực quy điền cũng có thể cứu vãn được chút tổn thất.
Người trong Trấn Bắc quân thấp thỏm, sĩ khí xuống thấp. Sau khi Lục Nguyên Sướng cùng các tướng quân thương nghị, liền để các tướng quân của triều đình chọn ra trong ở phủ binh những binh sĩ ưu tú rồi phong họ thành tư binh, làm phong phú thêm cho tư binh. Việc này đã làm cho không ít binh sĩ nhìn thấy hi vọng, ai nấy đều dốc sức ra mà thao luyện.
Trước mắt những ai từng làm binh phủ đều hiểu rằng, triều đình cùng Tống Định Thiên không hợp nhau, việc chuyển danh thành tư binh dĩ nhiên sẽ làm cho mình khó tránh khỏi bị liên lụy. Nhưng các tướng lĩnh Trấn Bắc quân đã làm hết khả năng có thể để giữ gìn lợi ích cho mọi người, xem như đó cũng là một việc làm tốt. Muốn trách, chỉ có thể trách tân quân không biết thương cảm cho sự gian khổ của binh sĩ. Bởi vì quân không hiền thì làm sao để binh sĩ thuần phục được đây. Các tướng lĩnh chỉ huy có xuất thân là phủ binh dù gì cũng đã từng là binh của triều đình, tư tưởng trung quân vẫn khá sâu nặng. Nhưng vì tân quân làm như thế mới khiến cho phủ binh không khỏi thất vọng.
Sau các hành động trên của Lục Nguyên Sướng, phủ binh ở Bắc cảnh càng ngày càng trở nên thân thiết hơn với Tống tướng quân, việc thao luyện cũng dị thường dốc sức. Ai cũng chỉ mong mình có tiền đồ, đó là có thể chính thức trở thành tư quân của tướng quân, được theo tướng quân tranh đấu giành thiên hạ. Có như vậy thì quân công quân chức mới có thể thăng được nhanh hơn.
Sau khi tiến hành tinh giảm xong, vẫn còn lại một ít phủ binh làm quân trấn giữ ở biên cảnh. Mà số binh trong tay các tướng quân có thể điều động được gần như cũng chính là thân quân của chính mình.
“Nhạc phụ, ngài thấy như thế nào?” Lục Nguyên Sướng đem kết quả cắt giảm quân trình lên.
“Như vậy rất tốt. Những người ở lại đều là những người đã có thói quen làm lính, là quân tinh nhuệ cả. Bắc cảnh chúng ta đánh trận đã lâu, bây giờ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi lấy sức.” Tống Định Thiên hài lòng gật đầu.
Sau khi vụ mùa thu hoạch xong, khí thế lại càng hừng hực. Năm nay nước mưa có thiếu một chút, nhưng tổng thể thì coi như không tệ. Tuy bách tính thu hoạch có vất vả, nhưng trên mặt đều tràn trề niềm vui sướng được mùa. Ngày ngày Cố Tiểu Phù luôn phải cầm sổ sách bận rộn, càng bận bịu lại càng có tinh thần. Đất ruộng Lục gia có đập chứa nước tưới tiêu đầy đủ, thu hoạch vô cùng tốt, bà địa chủ này làm sao lại không cao hứng cho được?
Lục Nguyên Sướng xem qua sổ sách thì nhận ra rằng chỉ cần lấy tiền của chính mình mà thu nuôi năm ngàn tư binh thì rõ ràng là thừa sức, nàng không khỏi đối với Cố Tiểu Phù càng thêm khâm phục. Trong nhà có vợ hiền, khác gì có một bảo bối. Những mưu tính sâu xa của Cố Tiểu Phù, giờ đây bắt đầu phát huy tác dụng.
Lương vào kho, ngân vào khố. Khi mà cả trên dưới Bắc cảnh còn chìm đắm trong niềm vui sướng thì triều đình lại hạ ý chỉ, tăng thuế toàn quốc!
Vốn trước đây thuế là mười đánh hai, như vậy cũng đã là cực cao. Hiện tại tân quân vừa muốn giúp nạn thiên tai lại vừa muốn luyện binh, mà trong tay lại không có ngân, chỉ biết mặt dày hướng về bách tính thu về. Để làm việc này, tân quân phân bổ như sau, vì Quan Trung đang xảy ra chiến loạn nên không tăng thuế, còn Nam Phương mười đánh ba, phía Tây cùng phương Bắc mười đánh bốn. Lần này thì Quách Đạt Minh quyết định chống nộp thuế, lần đầu tiên không làm theo thánh chỉ. Còn phía nam vốn là tự thân đã khó bảo toàn, trong khi dân tình vẫn đang sục sôi. Mà phương Bắc cũng đâu phải là đã dễ thở, năm ngoái phải chịu tuyết tai, bách tính đã phải gắng gượng lắm mới vượt qua. Bây giờ cũng chỉ trông vào một mùa lương thực này để qua mùa đông, vậy mà phải chịu mười đánh bốn. Còn không phải là muốn mệnh bọn họ hay sao?
Quách Đạt Minh kiên quyết kháng chỉ. Triều đình liền phát chiếu trách cứ, lại ban chiếu chiêu Quách Đạt Minh vào kinh thỉnh tội. Quách Đạt Minh lần thứ hai kháng chỉ không tuân theo. Dưới cơn nóng giận, tân quân đem toàn bộ người của Quách thị giam cầm, lại còn đem trưởng tử Quách Đạt Minh ra xử trảm, Quách Đạt Minh nổi cơn phẫn nộ, lại nương nhờ vào Tây Hạ phản quốc, ra mặt làm phản!
Bên trong thư phòng Tống Định Thiên, các tướng quân đều là nửa nọ nửa kia vui buồn, bầu không khí hết sức nặng nề.
Nếu như tân quân ở vào thời thịnh thế, thì cũng coi như đây là một vị quân có hứa hẹn. Nhưng hắn lại ở đúng vào thời kỳ tận thế, vậy nên cũng chỉ còn biết cảm khái sinh không gặp thời mà thôi.
“Các ngươi hãy nói một chút thử xem, Bắc cảnh chúng ta bây giờ phải làm sao?” Tống Định Thiên thấy mọi người vẫn trầm mặc liền hỏi.
“Đây là duyên kỳ ngộ. Quách Đạt Minh đã đóng quân ở Cam Châu, ít ngày nữa sẽ đem quân tiến vào Vân Tương. Lần trước Tây quân vẫn bảo tồn được thực lực, sức chiến đấu không bị sứt mẻ gì. Mà trong tay tân quân không lương không binh, hẳn là khó lòng mà chống đối được với Tây quân. Không bằng… Không bằng chúng ta…”
“Ngươi muốn nói là chúng ta cũng phản?” Tống Định Thiên trầm mặt hỏi.
Giờ khắc này Tống Định Thiên quá tỏ ra nghiêm túc nên không một ai dám trả lời. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Lục Nguyên Sướng chờ đợi, Lục Nguyên Sướng đành phải nhắm mắt mà nói: “Hiện nay vẫn còn chưa phải lúc.”
Đến lúc này, Tống Định Thiên nghe nói như vậy thì mới dịu bớt nỗi lòng. Hắn hỏi: “A Nguyên, ngươi hãy nói rõ hơn một chút đi.”
“Trước tiên chưa nói đến chuyện chúng ta chuẩn bị chưa đủ, binh lực không đủ, đồ quân nhu lương bổng không đủ. Chỉ nói riêng triều đình trước đã, lúc này thì khí số vẫn chưa tận. Tân quân đã thanh lý xong triều đình, cũng đã khai ân khoa lấy được người tài, chính vụ dần rồi cũng sẽ thông. Vậy nên việc thiếu hụt là giả. Hơn nữa vẫn còn một số tinh binh vẫn còn thề cùng sống chết.”
“Luyện binh không phải ngày một ngày hai mà được. Nếu một khi Quách Đạt Minh đánh được tới bên dưới thành kinh sư, chẳng lẽ tân quân sẽ lại phái một đám thư sinh tay trói gà không chặt ra mà giết địch hay sao?” Một tướng quân phân tích.
“Tân quân không có binh trong tay, nhưng phía nam lại có. Nếu cân nhắc cho kỹ hơn thiệt thì sẽ thấy, cho dù tân quân có tàn nhẫn, hắn cũng đã lường trước sẽ phải tranh ăn với hổ, cho nên vẫn để lại cho Mộc Vương gia binh quyền. Đến lúc Nam quân cùng Tây quân khai chiến thì thắng bại cũng chưa định được. Nếu như hai phe giằng co, tân quân sẽ có cơ hội thở lấy hơi mà đối với ta từ từ giải quyết.” Lục Nguyên Sướng cau mày nói. Tình thế trước mắt quá mức phức tạp, nàng cũng không đoán chắc được hướng đi của triều đình.
“Tân quân cũng đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu chúng ta trợ giúp Tây quân một phần lực lượng, chờ có kết quả từ tân quân, chúng ta sẽ cùng Quách Đạt Minh đối chiến hẳn cũng không muộn.” Một tướng quân thô bạo nói.
“Nếu như tham chiến, thắng lợi có lẽ sẽ nghiêng về chúng ta. Thế nhưng sau khi đại chiến xong, chúng ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề. Đến lúc đó Bắc quân chúng ta cùng Tây quân sẽ phải bốn bề thọ địch. Phía nam Đại Sở, phía tây Đại Hạ sợ là cũng muốn được chia một chén canh. Đến lúc đó vì Đại Chu ta xảy ra nội chiến mà thành cơ hội cho bọn họ ức hiếp!”
Lời Lục Nguyên Sướng nói ra đã làm cho các tướng quân vừa hăng hái đề xuất làm phản trở nên nhụt chí. Một vị tướng quân tỏ ra bất chấp mà nói: “Chẳng lẽ ta còn muốn trợ giúp Trụ làm điều bạo ngược, bóc lột bách tính? Phong phú quốc khố, lớn mạnh tân quân mà suy yếu chính mình?”
“Nói đến nói đi, còn không phải là vì mấy lượng bạc hay sao? Mọi người cũng đâu cần phải tức giận như vậy làm gì?” Khi mà mọi người ở đây cùng rơi vào thế bế tắc thì Vương Siêu đột nhiên phát ra tiếng cười.
Mọi người không hiểu mà cùng nhìn về phía Vương Siêu. “Mấy lượng bạc”, sao chuyện thiệt thòi như vậy mà vẫn nói ra được đây nhỉ.
“Biểu ca, việc tăng thuế ngươi đã có biện pháp hay sao?” Lục Nguyên Sướng cũng rất kinh ngạc. Có khi nào đầu óc Vương Siêu lại trở nên thông minh như vậy chứ.
“Dĩ nhiên rồi. Trước tiên ta hỏi các ngươi này, nhà các ngươi phải nộp thuế hay không?” Vương Siêu mở to đôi mắt nhìn quét qua mọi người rồi đắc ý hỏi.
“Ta là viên chức, làm sao mà phải nộp thuế?” Một tướng quân khinh thường nói.
Lục Nguyên Sướng là người thông minh nên lập tức hiểu ra được điều Vương Siêu muốn nói. Nàng đối với thế gia tử này khâm phục đến sát đất.
“Như vậy còn không phải là đã xong hay sao? Hãy để cho bách tính tự nguyện đem đất ruộng mang danh nghĩa của quan chức, ta sẽ y theo tiền lệ chỉ đánh hai phần mười, số còn lại đều áp theo quy định của triều đình mà thu thuế. Chờ xem, đảm bảo là sẽ không thiếu người vừa khóc lóc vừa tranh cướp nhau đem đất dâng cho chúng ta. Những ngày gần đây không phải là túi tiền của các vị tướng quân đều trống trơn cả hay sao? Cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết lợi dụng! Mà những kẻ không muốn vậy thì đáng đời xui xẻo. Ta thật muốn nhìn cái tên cẩu Hoàng Đế kia có thể thu được bao nhiêu đây.” Vương Siêu không thèm dấu diếm mà văng ra lời thô tục, còn tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Siêu chẳng khác gì cha đẻ mình vậy.
“Cao kiến! Thực sự là cao kiến!”
“Ha ha ha… ”
Lục Nguyên Sướng nhìn dáng vẻ đắc ý của Vương Siêu mà dở khóc dở cười. Cũng chỉ có những kẻ có dòng dõi quý tộc hàng trăm năm như hắn, mới nghĩ ra được đối sách để đối phó lại với biến tướng bóc lột bách tính như vậy. Thật là không ai hiểu nhau bằng những kẻ cùng hội cùng thuyền. Lại cũng không cho đó là nhục, mà lại còn lấy phản bội làm vinh hạnh.
Không ngờ đc là tui lại bỏ quên lâu đến như vậy. Mai bù 01 chương nha các chế.