Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 102: Lục Gia Có Con Gái
Tựa hồ cả Phần Thành đều mừng vui khi nghe tin Lục phủ sinh con gái, đến mức tin này trở thành tiêu điểm cho mọi nhà mọi người cùng bàn luận. Sau khi sự kiện này xảy ra, đại đa số mọi người đều không coi trọng Cố Tiểu Phù. Liều nửa cái mạng, vậy mà sinh ra lại chỉ là cái bao đựng tiền, trong khi xuất thân của nàng cũng không có gì tốt đẹp. Còn không phải từ nay về sau nàng sẽ chỉ là chỗ tạm dừng chân cho Lục phủ mà thôi hay sao?
Quyền thế của Lục Nguyên Sướng lớn bao nhiêu có ai lại còn không biết? Ở Phần Thành, người này được xem như là chỉ dưới một người là Vương Siêu mà thôi. Người như vậy, tuổi như vậy, thật là không khỏi khiến người ta ước ao, đố kỵ. Nếu như hắn có được đứa con trai thì đó chính là có người nối nghiệp, địa vị sẽ lại càng ngày càng vững chắc. Nhưng hiện tại lại chỉ có được một cái khuê nữ. Vậy nên rất nhiều người đều có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Ngay cả đám quan quân trong quân của Lục gia cũng là cực kỳ thất vọng. Bởi vì theo bọn họ thì, Lục Nguyên Sướng cần một đứa con trai, đội quân của Lục gia cần một người thừa kế.
Trong khi đó, những người có ý đồ thì trăm phương ngàn kế hỏi thăm. Họ nghe nói nguyên khí của Cố Tiểu Phù bị đại thương, sau này nếu như lại tiếp tục sinh nở thì sợ là sẽ rất nguy hiểm. Nghe được tin tức này những người đó đều tỏ ra rất vui mừng. Những lúc ở nhà thì ngày nào cũng nhìn đi rồi nhìn lại khuê nữ nhà mình. Nếu cảm thấy dung mạo khuê nữ không đẹp, điều kiện không đủ thì lại đi nhìn cháu gái trong dòng họ. Bọn họ cố gắng tìm cho được một nữ tử xuất sắc, hi vọng có cơ hội đưa vào Lục gia.
Địa vị chính thê của Cố Tiểu Phù, mọi người đều biết là trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng là không cách nào lay chuyển nổi. Nhưng chỉ cần đem được khuê nữ vào trong Lục phủ, làm cái thiếp cũng là tốt rồi. Lục Nguyên Sướng còn trẻ lại có bản lĩnh, việc tiếp tục được thăng chức là ở ngay trong tầm tay, chỉ cần khuê nữ của mình có năng lực sinh con trai cho Lục gia, đến lúc đó thì muốn cái gì mà chẳng có.
Những tin tức về việc bên ngoài huyên náo mưu tính làm sao đều bị Lục Nguyên Sướng phong tỏa, không cho lọt vào trong phủ. Người bên ngoài làm gì cũng không đáng quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể để cho Cố Tiểu Phù nghe được. Nhưng đây đều là chuyện về sau.
Trong khi đó, Lục gia, Chúc gia, Dương gia lại tỏ ra cực kỳ thoả mãn đối với khuê nữ của Lục Nguyên Sướng. Vốn có câu là trước tiên nở hoa sau kết quả, hơn nữa hai nhà bọn họ đều chỉ sinh nhi tử, thiếu duy nhất một cái khuê nữ. Lần này mấy cái lão gia gia, lão thái thái được ôm cái tiểu nha đầu xinh xắn mềm mại kia, thật đúng là rất thỏa mãn.
“Bà thông gia, ngươi xem cháu gái của chúng ta này, trông thật là kháu khỉnh, mà cân nặng cũng đủ. Xem cái tay nhỏ cái chân nhỏ này đi, thịt đô đô, trông rất là khỏe khoắn. Ta thật chưa từng thấy có mấy đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh được như cháu gái của chúng ta đây!” Dương Đại nương ôm tiểu nha đầu trong lòng mà trên mặt là nụ cười đầy vẻ tự hào.
“Bà thông gia, ngươi ôm cũng đã được nửa canh giờ rồi đấy, tay chắc cũng mỏi lắm rồi, đến lượt để ta ôm một cái.” Chúc Đại nương trông mà phát thèm đến lợi hại, nàng giơ hai tay ra đem hài tử ôm vào trong ngực của mình. Dùng ánh mắt vô cùng từ ái mà nhìn đôi mắt đang đóng chặt trong khi đôi môi vẫn bĩu ra của tiểu tử, động tác của nàng cực kỳ cẩn thận, đem hài tử như là trân bảo cực hiếm vậy.
Dương Đại nương mất mát nhìn đôi tay trống trơn của mình nhưng cũng không có cách nào khác, vì không thể lại cùng Chúc Đại nương cướp hài tử lại được. Có điều nàng vẫn xích lại gần, nhìn hài tử rồi hỏi: “Bà thông gia, ngươi cảm thấy đứa bé này trông giống A Nguyên hay là Phù nương?”
“Nhìn cái mũi nhỏ mắt nhỏ này của nàng a, rõ ràng là cùng Phù nương như một khuôn mẫu đúc ra.” Trong ý nghĩ của Chúc Đại nương, Cố Tiểu Phù liều mạng để sinh ra hài tử này, không giống cũng phải giống.
“Sao ta lại cảm thấy cái mũi cái miệng nhỏ này trông lại giống A Nguyên hơn.” Dương Đại nương nghe nói như vậy thì sao có thể dễ dàng chấp nhận được, khuê nữ giống cha mới là thiên kinh địa nghĩa.
Bên kia, mấy người đàn ông nhìn sang hai lão thái thái cố “bán đứng” nhau mà thèm, nước miếng đều sắp chảy ra. Tôn nữ ngoại yểu điệu của ta, lúc nào mới có thể đến trong tay ta để được ôm một hồi, dỗ dành một hồi đây. Cứ như thế này thì phải đợi đến nửa ngày mất.
Hài tử thì vẫn ngủ hết sức say sưa, bị một đám người tiếp nhận ôm tới ôm lui, lại còn hôn lại còn sờ để rồi sau đó bị đánh thức. Nàng không vui a, phải khóc thôi. Cái miệng nhỏ bẹp bẹp lại dùng sức mà khóc, đem mấy cái lão nhân gia sợ đến toát mồ hôi trán, bọn họ thay nhau ra sức dỗ dành a. Thế nhưng tiểu nha đầu đang rất không vui, vì vậy mà liều mạng gào, làm cho mấy lão nhân gia vừa đau lòng lại vừa áy náy.
Cả buổi Tiểu Cửu đầy vẻ lo âu, nó cứ đi đi lại lại. Khi nghe thấy tiếng hài tử khóc ở trước phòng khách, nó liền “vèo” một cái lao vọt tới, cũng gia nhập vào hàng ngũ đang cùng cuống quýt kia gầm thét. Mọi người còn tưởng rằng lần này chắc phải nhắn cho Lục Nguyên Sướng tới hỗ trợ. Đúng vào lúc tất cả mọi người đều đang lo lắng ấy, ai ngờ tiểu nha đầu nghe được tiếng kêu của Tiểu Cửu thì lại nín khóc, như là một kỳ tích.
Lại nói về Lục Nguyên Sướng, nào còn hơi sức đâu mà đi xem hài tử. Từ khi đứa nhỏ được sinh ra liền đem cho Dương Đại nương ôm đi chăm sóc. Sau đó nàng không hề nhìn tới dù chỉ là một cái liếc mắt đến khuê nữ vừa mới được sinh ra, chỉ ở trong phòng trông nom Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù đã quá mệt nên ngủ thiếp đi, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng vẫn không muốn buông lỏng tay Cố Tiểu Phù ra. Nàng cảm thấy chỉ có nắm lấy như vậy, nhìn như vậy thì mới có thể làm cho mình tin chắc chắn đây là sự thật.
Sau khi Cố Tiểu Phù sinh xong hài tử, lang trung lại vào bắt mạch cho nàng lần nữa. Lời hắn nói nguyên khí đại thương cũng chỉ là nói tránh đi. Bởi vì thân thể Cố Tiểu Phù bị tổn hại quá lớn, nếu sau này lại muốn có hài tử chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.
Cả đám Dương Đại nương nghe được tin tức này dĩ nhiên là đều phát sầu, vậy là Lục gia sẽ không thể có được một đứa con trai nữa rồi. Nhưng riêng Lục Nguyên Sướng thì lại làm một cái thở phào nhẹ nhõm. Việc Cố Tiểu Phù phải trải qua một quá trình sinh nở gian nguy như vậy đã làm cho nàng hoảng sợ đến cực điểm. Cho dù Cố Tiểu Phù còn có thể sinh được, cho dù nàng có đồng ý sinh tiếp thì Lục Nguyên Sướng cũng không muốn. Nàng không muốn lại để cho Cố Tiểu Phù lại phải gánh phần khổ này thêm một lần nào nữa, cũng quá mức sợ hãi người này sẽ không còn. Đến mức Lục Nguyên Sướng có chút tức giận đối với cái khuê nữ mới vừa đến với mình kia, thế nên nàng chỉ lạnh nhạt xem qua một chút như là đã biết rồi, đến nỗi một cái ôm cho có cũng không làm.
Khi Cố Tiểu Phù mơ màng tỉnh lại thì đã là chuyện của một ngày sau đó. Nàng mới vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy Lục Nguyên Sướng nằm nhoài trên đầu giường ngủ say, còn bàn tay của mình thì được nắm trong bàn tay ấm áp quen thuộc, vì vậy mà nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với hạnh phúc này. Nhớ lại quá trinh sinh nở hung hiểm vừa qua kia, viền mắt Cố Tiểu Phù trở nên ướt át. Ông trời đã ưu đãi nàng biết bao khi để cho cái người trước mặt này bồi tiếp mình vượt qua nguy cơ to lớn nhất trong cuộc đời như vậy.
Cố Tiểu Phù chỉ mới nhẹ nhàng cử động một chút Lục Nguyên Sướng liền tỉnh lại. Thấy cái người đã ngủ say suốt một ngày đêm cuối cùng cũng tỉnh lại thì trên mặt là nụ cười tươi roi rói: “Phù nương đã tỉnh hẳn chưa? Phù nương đói bụng không? Phù nương thấy trong người còn đau nữa không? Nếu như ngươi không tỉnh lại, ta cũng không biết làm thế nào mới phải.”
“Ta không sao nữa rồi, ngươi hẳn cũng đã quá mệt mỏi rồi? Sao không đi nghỉ ngơi một chút đi?” Cố Tiểu Phù thấy tròng mắt Lục Nguyên Sướng vì quá mệt mà trở nên đỏ chót thì không khỏi đau lòng hỏi.
“Ta ngủ bên cạnh ngươi là được rồi. Ta ở đây để bảo vệ ngươi.” Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù đã nhớ tới mình liền nhẹ nhàng ngồi dậy ôm lấy nàng.
“Hài tử đâu? Là nam hài hay là nữ hài?” Cố Tiểu Phù tỉnh lại không thấy hài tử ở bên thì không nhịn được mà trở nên nóng nảy. Ngay sau khi nàng đem hài tử sinh ra được liền ngất đi, ngay cả mặt mũi con cũng không nhìn thấy.
“Là một nữ hài xinh đẹp. Mẹ nuôi ta cùng lão nương ngươi đang thay phiên chăm sóc, lại còn có vú em hầu hạ nữa. Ngươi không cần phải lo lắng.” Lục Nguyên Sướng dỗ dành. Kỳ thực có xinh đẹp hay không nàng làm sao biết được, chỉ là nghe được hạ nhân nói lại là tiểu thư trông thật là mi thanh mục tú*.
“Ngươi cho người ôm nàng đến để cho ta xem.” Cố Tiểu Phù nói với vẻ đầy khát khao. Vừa sinh hài tử ra, tâm tình của người mẹ liền hoàn toàn khác trước, tâm tâm niệm niệm đều là về con của mình.
* Mi thanh mục tú: Chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt. (Một người có phẩm chất như vậy, tương lai sẽ ra sao nhỉ?)
“Ngươi hiện tại hạ thể còn suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút đã, hài tử đã có lão nương chăm sóc. Sẽ không có chuyện gì đâu.” Lục Nguyên Sướng thấy sắc mặt Cố Tiểu Phù vẫn tái nhợt như cũ thì không muốn lại để cho hài tử làm mất thêm tinh lực của nàng chút nào nữa. Trước đây mất bao nhiêu công sức bồi bổ cho Cố Tiểu Phù đều bị hài tử cướp đi cả rồi, nên mới làm cho Cố Tiểu Phù bây giờ trở nên yếu đuối vô lực, đến sinh nở còn không vượt qua được một cách suôn sẻ. Trong khi đó hài tử thì lại khỏe mạnh vô cùng, tiếng khóc vang lên nghe rất là có lực.
“Ta bỏ ra ròng rã một ngày liều mạng sinh ra nàng, ngay cả mặt cũng còn chưa nhìn thấy, ngươi phải để cho ta được nhìn một chút. Hay là vì sinh cái khuê nữ mà ngươi không ưa?” Cố Tiểu Phù có thể cảm nhận được Lục Nguyên Sướng đối với hài tử có địch ý, liền muốn nhéo nàng một cái.
“Phù nương không nên tức giận, ta cho người ôm đến là được chứ gì. Chỉ cần hài tử là do ngươi sinh ra, nam hài hay nữ hài đều tốt.” Lúc này Lục Nguyên Sướng cũng không dám để cho Cố Tiểu Phù sinh khí, đành phải gọi Bình Nhi cho Dương Đại nương đem ôm hài tử đến.
Dương Đại nương vừa mới vào cửa, Cố Tiểu Phù nhìn cái bọc tã lót màu đỏ liền không thể dời đi con mắt của mình nữa. Khi nàng nhẹ nhàng ôm lấy con gái vào lòng thì trong đôi mắt xinh đẹp đã tích đầy nước mắt bởi sự xúc động.
Đôi mắt nhỏ nhắm chặt, cái miệng nhỏ chu ra ngủ rất say sưa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, quả đấm nhỏ nắm lại chặt chẽ. Cố Tiểu Phù chỉ mới nhìn một chút, liền đã cảm thấy cho dù mình có phải chịu khổ cực nhiều hơn nữa cũng đáng giá. Đứa bé này, có được là nhờ ông trời ban cho nàng, là hài tử của nàng cùng Lục Nguyên Sướng. Mặt mày hài tử chưa nảy nở hết, nhưng Cố Tiểu Phù vẫn cảm thấy hài tử trông vừa giống mình lại vừa giống như Lục Nguyên Sướng, mập mạp, trắng trẻo, rất là thỏa mãn.
Lục Nguyên Sướng thấy dường như vào giờ khắc này cả người Cố Tiểu Phù đang toả ra vầng hào quang mẫu tính, thánh khiết mà lại cao quý. So với gương mặt luôn có nụ cười nhưng không hiểu sao lại nhuốm vẻ ưu thương của ngày xưa thì có cảm giác tuyệt nhiên không giống. Lúc này Lục Nguyên Sướng mới nhận ra rằng, mình đối với nàng cho dù tốt đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếu như không có hài tử, Cố Tiểu Phù vĩnh viễn vẫn sẽ có tiếc nuối. Vì điều này mà Cố Tiểu Phù đã lựa chọn cho dù có bỏ mạng cũng phải đổi lấy một mạng của hài tử.
Dương Đại nương nhìn một màn ấm áp này thì lặng lẽ đuổi hết người hầu hạ trong phòng ra ngoài, đồng thời chính mình cũng lui ra. Ngày xưa cảm tình Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù cho dù tốt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy như thiếu chút gì đó, còn hiện nay, hết thảy đều viên mãn.
“A Nguyên, ngươi đứng ngốc ở đó làm cái gì, còn không qua đây nhìn khuê nữ của chúng ta.” Lúc trước Cố Tiểu Phù đã cảm thấy Lục Nguyên Sướng không thích hài tử, hiện nay nàng đứng xa xa như vậy, cứ như là chân đã mọc rễ vậy, điều này xác minh suy đoán của mình là chính xác.
Lục Nguyên Sướng không biết phải làm sao mà đối mặt với đứa trẻ xa lạ kia. Thấy Cố Tiểu Phù liên tiếp thúc giục, nàng đành phải chậm rì rì đi tới ngồi ở bên cạnh giường. Đúng lúc này hài tử tỉnh ngủ. Do Cố Tiểu Phù ôm đưa cho Lục Nguyên Sướng nhìn, nên nàng nhìn thấy một con vật nhỏ cuộn lại vừa nhỏ lại vừa mềm, thanh tú ngáp một cái, đôi mắt tròn vo đen tựa hạt nhãn nhìn vào mình. Nàng chợt cảm thấy một nơi nào đó trong tim mình chợt trở nên mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
“A Nguyên, ngươi nhìn khuê nữ của chúng ta này. Dung mạo thật giống ngươi, vẻ mặt ngáp này quả thực giống ngươi như đúc vậy.” Cố Tiểu Phù vui vẻ nói. Bấy lâu nàng vẫn luôn ngóng trông hài tử sẽ giống như Lục Nguyên Sướng, không ngờ niềm mong muốn ấy đã trở thành sự thật.
“Thật không?” Lục Nguyên Sướng chỉ biết ngây ra. Nàng nhìn mặt mày hài tử vẫn còn chưa phát triển, làm sao có thể nhìn ra hình dáng hài tử giống ai. Nếu không chắc chắn hài tử là do Cố Tiểu Phù sinh thì cho dù ôm vào trước mặt, nàng cũng không nhận ra được đây là con của mình.
Cố Tiểu Phù thấy hài tử tỉnh lại thì nhẹ nhàng đong đưa tay rồi dịu dàng hỏi: “Con chúng ta tên gì?”
“Ta… Ta còn chưa đặt tên cho nàng.” Lục Nguyên Sướng lúng túng nói. Nàng đâu còn tâm trí mà đi lo lắng chuyện đặt tên cho hài tử cái gì chứ, cũng chỉ mới sinh ra được một ngày, nhìn mặt cũng chỉ mới có một lần.
“Ngươi không thể đối với nàng để bụng chút một chút được hay sao? Nàng là con gái ruột của ngươi đó!” Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì có chút tức giận. Không thích hài tử, không muốn nhìn thấy đã đành, vậy mà ngay cả cái tên đều không có.
Lục Nguyên Sướng cảm thấy, thời khắc này trong lòng, trong mắt Cố Tiểu Phù chỉ còn có hài tử, vì cái đứa bé này mà lại muốn hung dữ với mình. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng cũng đành phải nhẫn nhịn, nàng ngây ngô nói: “Lão nương nói nàng sinh ra được hơn bảy cân, không bằng nhũ danh gọi bảy cân đi. Còn đại danh để ta suy nghĩ thêm đã.”
“Bảy cân!” Cố Tiểu Phù thực sự là không chịu được Lục Nguyên Sướng, nào có khuê nữ nhà ai gọi tên tục như vậy chứ. Nàng ngẫm nghĩ một chút liền thay cho tiểu nha đầu bày tỏ nỗi oan ức. Nàng nắm tay con trong tay thật chặt rồi nghiêm mặt nói: “Lục Nguyên Sướng, ngươi chính là ghét bỏ vì ta chỉ sinh được cho ngươi cái nữ nhi. Được thôi, chờ đến khi ta tốt hơn một chút, ta sẽ mang theo hài tử về nhà cha mẹ, không thèm để ý đến ngươi nữa!”
Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù quay lưng lại với mình mà ôm hài tử đầy vẻ xót thương như vậy thì cũng cảm thấy mình thật là oan ức. Ròng rã suốt hai ngày trông coi nàng, vậy mà đáp lại lại là một câu nói như vậy. Nàng cũng đâu có ghét bỏ hài tử, chỉ là quá bận rộn nên không có thời gian để nghĩ tới mà thôi.
Không khí ấm áp lập tức liền không còn nữa. Hai cái đại nhân bận giận dỗi, còn hài tử tỉnh rồi liền muốn được bú sữa, méo miệng như đang muốn khóc. Lục Nguyên Sướng nhìn hai mẹ con, lớn thì tỏ ra oan ức, nhỏ thì đói bụng. Hai con người đầy lệ rưng này dường như đang có xu thế bạo phát. Nàng bất đắc dĩ thở dài rồi tiến lên đem ôm Cố Tiểu Phù vào trong lòng, nói với giọng bù đắp: “Phù nương đừng tức giận nữa có được không. Ngươi cũng biết ta không thông tỏ văn thư, nếu không ngươi hãy đặt tên cho hài tử cũng được.”
Cố Tiểu Phù lau đi giọt lệ, đưa tay ra sức véo Lục Nguyên Sướng một hồi, nhưng trong miệng lại cực kỳ ôn nhu: “Khi ta đang có thai, ngày ngày ngươi đều bồi tiếp hài tử nói chuyện, trêu cho nàng nháo lên, vì vậy mà ta biết ngươi không phải không thích nàng. Nhưng A Nguyên, đây là hài tử của chúng ta, là con của ngươi. Mặc dù vì nàng mà ta phải chịu chút tội, nhưng mà ngươi cũng biết chính bởi vì nàng là con của ngươi, ta mới chịu đem nàng sinh ra cho bằng được, cho dù có phải mất mạng cũng đồng ý.”
“Ta…” Lục Nguyên Sướng không biết nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy tâm đau dữ dội.
“Đừng tức giận nàng có được không? Đây không phải là lỗi của nàng. Ngươi xem, nàng đáng yêu nhiều như ngươi vậy. Vì nàng, dù có phải chịu khổ nhiều hơn nữa đều đáng giá.” Cố Tiểu Phù hôn hài tử một cái, lại hôn Lục Nguyên Sướng một cái, đem hài tử đặt vào trong tay Lục Nguyên Sướng.
Cả người Lục Nguyên Sướng cứng đờ mà đưa tay ôm lấy hài tử, nàng có chút luống cuống. Tuy rằng hài tử đã được bọc lại rất tốt, nhưng mà nàng không dám động đậy, chỉ sợ mình sẽ làm thương tổn đến hài tử.
Cố Tiểu Phù nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của Lục Nguyên Sướng thì nín khóc mà mỉm cười. Nàng thả thân thể mềm nhũn tựa vào bả vai Lục Nguyên Sướng rồi nói: “A Nguyên, con chúng ta là do cái trái cây màu đỏ kia cho, trông vừa hồng hào vừa mũm mĩm, nếu không nhũ danh gọi là Trứng Gà có được không?”
“Tiểu Quả nhi? Được!” Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt cười nói. Một người ôm trong tay còn một người tựa vào trên vai, cũng được! Kiếp này có được hai người này, nàng dù có chết cũng cam lòng.