Trọng Sinh Vợ Thương Nhân

Chương 14: Mừng năm mới


Đọc truyện Trọng Sinh Vợ Thương Nhân – Chương 14: Mừng năm mới

Khoảng thời gian gần đây, Chu Vũ Hàm hay ngốc lăng im lặng ở nhà may giá y cho mình, dù sao cũng không còn nhiều thời gian, nếu không may gấp chắc không kịp rồi. Bọn Tiểu Hải đến học đường mấy ngày nữa cũng được nghỉ phép, bây giờ đệ ấy và trường học đang chờ mong nhanh đến lễ mừng năm mới.

Chu Đại Phúc từ lúc làm xong phòng ở, về sau luyến tiếc bỏ tiền kêu thợ mộc làm ngăn tủ quần áo, ông lấy thêm ít tiền đi mua một ít vật liệu gỗ mang về nhà làm mấy gia cụ giản lược thô sơ. Nhưng mà, băng ghế và một ít gương hòm thường dùng trong nhà phải giao cho thợ mộc làm, chính mình làm không rắn chắc bằng họ. Nếu mình làm tốt rồi thì cần thợ mộc làm gì?

Vương thị càng không cần phải nói, bề bộn rất nhiều việc, nấu cơm giặt quần áo, còn cùng đại thẩm hàng xóm bát quái tin tức trong thôn, nhà ai có đứa nhỏ thế nào đều biết rõ. Chu Vũ Hàm thấy bây giờ tốc độ truyền tin bát quái không chậm hơn so với hiện đại đâu.

Cứ như vậy bình đạm qua ngày, đã có hương vị tết truyền đến. Bởi vì hai mươi ba tháng chạp đã là gần hết năm cũ. Ngay từ đầu, Chu Vũ Hàm còn không biết năm cũ là phải làm gì, nghe Vương thị cùng Tiểu Hải nói một hồi liền minh bạch, năm cũ này là bắt đầu hoạt động ở tết âm lịch có hai chuyện chủ yếu: tảo năm* và cúng ông táo.

(*): tảo mộ

Chu Vũ Hàm không biết tết ông táo** là cái gì, sau này nhìn mới biết được chính là cúng bái vị thần Táo Quân trong phòng bếp kia. Truyền thuyết là Ngọc Hoàng Đại Đế phong “Cửu thiên Đông trù Tư mệnh Táo vương phủ quân”, phụ trách quản lý nhà bếp của các gia đình. Mấy ngày hôm trước, Vương thị còn muốn làm “Cúng ông táo đường”, chính là đường hồ, sau đó Chu Đại Phúc cùng Tiểu Hải bái lạy Táo Quân để cầu phúc, dùng đường ngăn chặn miệng Táo Quân một chút, để ông nói tốt với Ngọc Hoàng Đại Đế. Tế xong táo đường rồi phân phát cho bọn nhỏ ăn. Đương nhiên, chỉ có thể là nam tử mới được cúng ông táo, nữ nhân không thể làm, Chu Vũ Hàm nghe tập tục này có vẻ nghiêm trọng, về sau đỡ nàng càng đỡ phiền phức một chút.

(**) hay còn gọi tết Táo quân.


Đến ngày thứ hai, cả nhà cổ động viên muốn tổng vệ sinh. Thực ra phòng ở mới không có bẩn nhiều, nhưng Vương thị nói đây là quy củ cần phải làm, muốn đem một năm xúi quẩy cùng cùng vận xui đuổi đi để nghênh đón một năm mới đã đến.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, phải làm bánh bao thịt, thịt heo xào rau cải xanh, phải đem đồ ăn cùng thịt heo nấu cho tốt. Mệt đến nỗi hai cái cánh tay Chu Vũ Hàm đều mỏi. Phải giúp Vương thị hấp bánh bao, nhà bọn họ ít người cho nên cùng Trương gia cách vách làm chung để hấp với nhau. Trước kia đều là Trương gia hấp bánh, nhưng năm nay Chu gia tu bổ phòng ở mở rộng rồi, liền quyết định làm trong nhà của Chu gia.

Sáng sớm Vương thị gọi Chu Vũ Hàm dậy, nói là để nàng trông lửa. Chu Vũ Hàm nghĩ lửa này còn muốn trông như thế nào? Sau này mới biết được, lửa không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ, nếu không bánh bao hấp ra rất cứng không thể ăn. Một bên trông lửa nhàm chán, Chu Vũ Hàm sưởi tay ấm áp liền lấy hầu bao ra thêu.

Thím Trương cũng chính là nương Đản Đản vừa tiến vào liền trêu ghẹo nói: “Ui, nương cháu chưa gả đi đã vội thêu đồ cưới rồi, cháu muốn gả đi sớm như vậy hả?”

Chu Vũ Hàm bị thím ấy nói vậy thấy thật ngượng ngùng, muốn đứng lên đi ra ngoài cũng ngại. Vừa vặn Trương gia nãi nãi đi vào nói: “Ngươi cho là ai cũng mạnh mẽ giống ngươi, không biết e lệ?”

Nói cái này, thím Trương lại thấy xấu hổ, người ở trong phòng đều nở nụ cười. Vương thị còn nói đến thời gian trước đây thím Trương sinh đại nữ nhi mập mạp thế nào. Vừa nói đến cái này, thím Trương lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, khoe bộ dáng đứa nhỏ đáng yêu. Hai nàng dâu ở bên cạnh cũng nói giúp. Thím Trương gả đến Trương gia sinh ba nam hài một nữ nhi, đều đã thành thân, Đản Đản là nhỏ nhất. Người một nhà tính tình đều hùng hùng hổ hổ, thím Trương nói không thích nhất là loại người ruột cong cong vẹo vẹo, nói chuyện mệt chết, cho nên tìm nàng dâu đều là người thành thật nhanh nhẹn.

Trò chuyện một hồi, đã chín bánh bao hấp mẻ đầu , Đản Đản cùng Tiểu Hải khẩn cấp cầm lấy ăn, ăn đến cái thứ ba bụng liền no căng, hai người lại bắt đầu náo gói bánh bao, Vương thị cho mỗi người một cục bột nhỏ chơi đùa.


Hai nhà có sáu nữ nhân đồng lòng hợp lực nặn bánh bao rất nhanh đều đã hấp xong, trời đã bắt đầu tối dần. Hai người Chu Đại Phúc cùng Trương đại thúc đã trở lại cầm một xấp câu đối, sáng sớm hai người phải đến nhà Vương phu tử giúp đỡ Vương phu tử làm việc, bởi vì Vương phu tử đã lớn tuổi, không có con ở bên cạnh. Người trong thôn cách vài ngày đều sẽ đến giúp đỡ Vương phu tử chẻ củi, nấu nước, dọn nhà,…. Hôm nay hai người giúp đỡ làm xong việc, Vương phu tử nói viết câu đối cho bọn ông cầm về.

Về nhà, Chu Đại Phúc liền nói sang năm sẽ để Tiểu Hải viết câu đối. Đản Đản cũng đòi năm nay phải đi đọc sách, Trương đại thúc vừa nghe con nói cảm thấy rất có tiền đồ, hai đứa con trai khác cũng không được đọc sách, đứa này là nhỏ nhất, lập tức đồng ý. Vài năm sau, Trương đại thúc cảm thấy quyết định của ông năm đó vô cùng chính xác.

Về phần cơm chiều đương nhiên vẫn ăn bánh bao, Chu Đại Phúc ăn vẫn thấy ngon. Tiểu Hải đã ăn suốt một ngày, đã không còn hứng thú ăn bánh bao nữa, ăn một cái liền không có khẩu vị. Chu Vũ Hàm cũng cảm thấy khẩu vị không dậy nổi, dù cho ăn cái gì mà ăn nhiều cũng đều chán như vậy .

Chờ buổi sáng ngày hôm sau liền bắt đầu dán câu đối, ngay từ đầu Chu Vũ Hàm còn không biết rõ dán trái phải thế nào, nhìn cha dán rất nhanh nhẹn liền hỏi ông, ông nói ngày hôm qua Vương phu tử đã nói cách dán cho ông biết một lần. Chu Vũ Hàm cười ngất, tốt xấu gì chị đây cũng là sinh viên chưa tốt nghiệp làm sao liên câu đối*** thế nào cũng không phân biệt được. Nhìn nửa ngày, Vương thị nói nàng đừng thêm phiền nữa liền túm nàng đi rồi.

(***) liên câu đối : liên là cặp câu; đối là sóng đôi / đối nhau. Đối liên là một cặp câu sóng đôi / đối nhau

Ngày hai mươi tám, Vương thị nấu nước nóng để toàn gia tắm rửa chuẩn bị nghênh đón tết trừ tịch, Chu Đại Phúc đã đem râu cạo sạch sẽ. Suốt đêm Vương thị đã đem quần áo giặt sạch, nếu không giặt hết phải kéo dài tới sang năm, nhà nông dân làm sao có nhiều quần áo để đổi như vậy.

Đến ngày ba mươi, sáng sớm Vương thị đã bắt đầu vội vàng nấu cơm, cũng giết một con gà, Chu Đại Phúc giúp đỡ nhóm lửa, một hồi cho lửa lớn một hồi muốn lủa nhỏ, hai người phối hợp thiên y vô phùng (vô cùng ăn ý).


Tiểu Hải đứng ở bên cạnh, đồ ăn gì chín đều đưa cho nó nếm thử, Chu Vũ Hàm đi vào thấy có không ít đồ ăn, thịt gà kho tàu, bánh trôi thịt, còn có cá, có thịt heo, lần trước còn thừa lại chút thịt dê. Lúc Vương thị mua thịt còn lấy thêm ít xương to, mang về nhà hầm canh, buổi tối chuẩn bị ăn lẩu. Đây là muốn đem đồ ăn một năm ăn luôn một lần sao? Rau dưa cũng không có mấy, tất cả đều là thịt.

Nhân gia mừng năm mới đều có chút thịt cá, để đứa nhỏ ăn no. Huống chi năm nay Chu gia buôn bán cũng lời không ít tiền. Đương nhiên muốn bồi bổ cho tốt. Chu Vũ Hàm đi đến trước viện thấy các nhà khác cũng náo nhiệt. Có tiểu hài tử cầm thức ăn ở trước mặt đồng bọn khoe khoang một vòng lại đặt trở về bỏ vào miệng ăn.

Tiếng cười của mọi người tựa hồ như nghênh đón năm mới đã đến. Chu Vũ Hàm nhớ tới đời trước lễ mừng năm mới luôn lạnh tanh, ăn cơm chiều xong sớm rồi đến nhà thúc thúc, nhìn một nhà ba người bọn họ, Chu Vũ Hàm cảm thấy chính mình thật dư thừa. Ngay từ đầu còn có thể trốn ở trong chăn tủi thân khóc, sau này cơm nước xong liền lập tức trở về. Đến nơi đây, nàng đã thật lâu không nghĩ tới đời trước, bỗng nhiên có chút cảm khái.

Đến buổi tối, cả nhà ngồi ở trước cái bàn, nghe Chu Đại Phúc lên tiếng tổng kết, Chu Vũ Hàm lý giải ý ông chính là không ngừng cố gắng, sang năm lại cố gắng kiếm tiền. Lời nói mang tính lãnh đạo cỡ nào a. Nói xong rồi ăn cơm, Vương thị đã sớm nói cá không thể ăn, bởi vì cá này đại biểu Giàu có cùng Hàng năm sung túc, tượng trưng cho tài phú cùng may mắn năm sau .

Cả nhà cơm nước xong, khâu đoạn kế tiếp chính là thời điểm Tiểu Hải chờ mong nhất, phát tiền mừng tuổi. Lúc trước Vương thị và Chu Đại Phúc mỗi người cho một văn tiền liền đuổi đi rồi, năm nay kiếm thêm được chút tiền nên mỗi người cho mười văn, làm Tiểu Hải vui vẻ nửa ngày. Phát tiền mừng tuổi xong toàn gia phải đón giao thừa, phải chờ tới hôm sau mới mở cửa tiếp đón thần tài vào nhà. Tiểu Hải thức không nổi đã sớm ghé vào trên đùi Vương thị ngủ, Chu Vũ Hàm cũng ngủ gà ngủ gật, muốn mở mắt ra mà không được, nhưng nàng không còn là tiểu hài tử nữa nên không thể trực tiếp nằm xuống ngủ, chỉ có thể ngồi ngáp.

Tưởng Văn lôi kéo đệ đệ ngồi đối diện hắn ở trên giường nói: “Tiểu Võ ! Năm mới sang năm có người ở cùng chúng ta. Còn có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta ăn.” Nói xong chính mình nhịn không được cũng nở nụ cười.

“Phải làm đồ ăn ngon hơn huynh nhé , nhiều người mừng năm mới cũng náo nhiệt hơn. Qua hai năm nói không chừng lại càng náo nhiệt.” Tưởng nhị lang xem đại ca hắn trương ra bản mặt tươi cười, trong lòng cũng thấy vui vẻ. Trọng yếu nhất là về sau không còn người làm đồ ăn khó ăn đến tàn phá hắn nữa.

“Cũng đúng, qua vài năm nữa để chị dâu đệ tìm cho đệ một nàng dâu, chúng ta càng náo nhiệt hơn.” Tưởng đại lang cố ý trêu ghẹo nói.


Nói như vậy làm Nhị lang càng ngượng ngùng, hắn và huynh trưởng đều là người không thích nói chuyện. Hôm nay nói nhiều lời trêu ghẹo như vậy đã thấy không dễ dàng rồi.

Nhà chỉ có hai người, mừng năm mới hàng năm đều là Tưởng đại lang nấu cơm sau đó có nhị thẩm đi lại giúp đỡ làm vài việc, mỗi lần sẽ không làm nhiều đồ ăn lắm, nếu hai người ăn không hết cũng lãng phí. Hiện tại nghĩ đến về sau có người nấu cơm, cả người Tưởng đại lang bỗng nhiên lên tinh thần không ít.

Chu Vũ Hàm ở nhà bỗng nhiên đánh hắt xì một cái, Vương thị tưởng rằng nàng sắp bị đông lạnh, giờ tý vừa qua Chu Đại Phúc liền đốt pháo, Vương thị lập tức kêu nàng đi ngủ. Chu Vũ Hàm cũng không gắng được, liền đi ngủ ngay. Nếu trước kia thức đến hai ba giờ sáng cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại ngủ sớm sáng cũng dậy rất sớm.

Nhà ai mà có cô nương, nàng dâu ngủ đến mặt trời phơi mông cũng bị nước miếng của người dân dìm chết đuối. Mấy tháng ở đây đã có thói quen không thức đêm, nếu thức đêm, hậu quả ngày hôm sau chính là không dậy nổi.

Vương thị kêu nàng thật lâu mới tỉnh dậy, còn nói Tiểu Hải lập tức dẫn theo tiểu hài tử tiến vào nhà mà thấy cô nương chưa rời giường sẽ rất dọa người. Tiểu Hải đã cùng bạn bè đi ra ngoài chúc tết từng nhà. Nói là chúc tết kỳ thực chính là muốn ăn ở mỗi nhà thôi. Điều này Chu Vũ Hàm nghiêm trọng khinh bỉ.

Chờ nàng thu thập xong, Tiểu Hải đã mang theo bọn Trụ Tử, Đản Đản đi đến nhà mình, mấy bé củ cải**** cùng gọi thím, đại thúc chúc mừng năm mới tốt lành. Vương thị lập tức lấy ra một ít đồ ăn phân phát cho bọn nhỏ. Lấy xong đồ ăn ,bang bé củ cải nói một tiếng cám ơn rồi đi đến một nhà khác.

Chờ buổi tối Tiểu Hải về nhà, Chu Vũ Hàm vừa thấy đệ ấy thu hoạch được nhiều thành quả còn muốn nhảy dựng lên, thực không ít nha. Còn có mấy đồng tiền nữa. Tiểu Hải thấy tỷ tỷ nhìn hắn ăn còn tưởng rằng Chu Vũ Hàm cũng muốn ăn, hào phóng đưa cho nàng mấy cái. Chu Vũ Hàm nhất thời quẫn bách.

(****) bé củ cải : chỉ những em bé còn nhỏ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.