Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 9: Nằm Mơ


Đọc truyện Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt FULL – Chương 9: Nằm Mơ


Đơn đăng kí chưa đặt xuống mặt bàn, đã bị Hoắc Duệ cầm lấy.

Tống Dương sững sờ một chút, vừa muốn nói chuyện, lại bị Hoắc Duệ quay đầu lạnh lùng nhìn, liền nuốt lời muốn nói lại, xoay người đến bàn ba bàn bốn phát đơn đăng kí.

“Đại ca, anh tỉnh rồi hả?” Lục Sơ Hành ngả người, vặn vặn cánh tay: “Đăng kí sao giờ đại ca?”
Hoắc Duệ mở mắt, tầm mắt đặt lên người Thẩm Dũ, đối phương còn chưa tỉnh, hắn lấy áo khoác trên người Thẩm Dũ xuống, ném trả lại cho Lục Sơ Hành.

Lục Sơ Hành hận không được muốn quỳ xuống.

Bạn cùng bàn của đại ca khi ngủ sợ lạnh, đại ca không mang áo của mình bên lấy áo của hắn khoác cho bạn cùng bàn, thiên lý ở đâu.

Hoắc Duệ cúi đầu nhìn đơn đăng kí: “Không có hứng thú.”
“Nhưng chỉ có vận động viên mới có thể không bị nhốt trong lớp học, cái quy định dở hơi năm nay, còn gì mà thi toàn tỉnh, cũng không phải là năm cuối, chúng ta mới là mèo con năm hai thôi mà!” Lục Sơ Hành mặt đầy giận dữ bất bình.

“Liên quan đến mày không?” Hoắc Duệ rủ mắt nhìn tờ đơn.

“Cái gì liên quan đến em ạ?”
“Là nói, thi toàn tỉnh có không có liên quan đến chúng ta—” Thích Vinh giải thích: “Dù sao thì chúng ta cũng là những người đứng hạng chót mà.”
“Cho dù không liên quan, cũng là két tụt thành tích trung bình của lớp.”
Lục Sơ Hành: “…”
Cảm giác như mình vừa bị khinh bỉ.

Tiết thứ hai là giờ ra chơi, lớp học ồn ào hơn so với lúc bình thường một chút.

Thẩm Dũ mơ mơ màng màng, trong người lúc nóng lúc lạnh, vừa tỉnh lại, nghe thấy tiếng oán hận của Lục Sơ Hành.

Mũi không còn bị tắc nữa, trận ốm này đến nhanh mà đi cũng nhanh, cậu liếc nhìn hai tay mình, hình như vẫn còn hơi ấm ở trong mộng.

Thiếu chút nữa thì nghĩ rằng mình chưa tỉnh lại.

Cũng không biết rốt cuộc thì bên nào là mơ, bên nào là thực.

“Bạn cùng bàn! Cậu tỉnh lại rồi! Tới đây xem đăng ký cái gì?” Lục Sơ Hành bị đại ca đả kích, chỉ có thể quay đầu tìm bạn cùng bàn.

Thẩm Dũ vẫn chưa tỉnh táo lắm, nghe hắn nói, hơi híp mắt nhìn vào tờ đơn đăng ký.

Nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, không khỏi hiện lên chút ý lạnh.

Lục Sơ Hành không phát hiện: “Bạn cùng bàn, cậu cao xấp xỉ đại ca…!Có muốn đăng ký nhảy cao không? Tôi cũng muốn đăng ký nhảy cao, nhưng mấy người này toàn là người lùn như nhau, haiz, tôi chỉ có thể tự mình đăng ký thui.”
Thích Vinh giễu cợt: “Mày bảo đại ca lùn?”
“Không phải tao đừng có mà nói linh tinh, tao bảo mày với Niên chó đấy.”

Trong nhóm F4 Văn Lễ, Hoắc Duệ là cao nhất, ba người kia dáng người đều xấp xỉ 175, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, vậy mà chỉ có Hoắc Duệ dậy thì thành công.

Thẩm Dũ nhắm mắt: “Tôi không nhảy cao đâu.”
Mở mắt một lần nữa, ý lạnh trên mặt đã không còn.

Hoắc Duệ cầm bút chống cằm, hơi híp mắt, bút trên bàn gõ lách cách lách cách.

Tay phải hình như hơi ửng đỏ.

“Vậy bạn cùng bạn giỏi cái gì? Nãy cậu ngủ chắc không nghe thấy, nếu lần này không đăng ký tham gia hạng mục nào thì đều phải ở trong lớp học bài — bởi vì sau đại hội thể dục thể thao có thi toàn tỉnh.” Lục Sơ Hành lại bắt đầu than phiền.

Thẩm Dũ trầm mặc mấy giây, lắc đầu một cái: “Ở trong lớp học tập chăm chỉ cũng tốt mà.”
“Không phải đâu…!Bạn cùng bàn, hôm đó cậu đã khiến tôi không muốn trông mặt mà bắt hình dong, sao hôm nay lại trở thành người chăm chỉ học tập như vậy?”
Thẩm Dũ cúi đầu xuống, nhìn đơn đăng ký ừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ là nghiêng đầu nhìn Hoắc Duệ một cái.

Một lát sau, Thẩm Dũ cất tiếng: “Hoắc Duệ, cậu muốn tham gia sao?”
Hoắc Duệ liếc cậu một cái, nhíu mày cúi đầu nhìn tờ đăng ký tích vào phần nhảy cao và chạy 3000m, cùng với 400m tiếp sức.

Đặt tờ đăng ký lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

“Đại ca anh đi đâu! Cúp học hở!” Lục Sơ Hành nhao nhao muốn theo.

Bước chân Hoắc Duệ dừng chân một chút: “Đi toilet.”
Lục Sơ Hành thở dài.

Lúc trở lại, nước trên tay Hoắc Duệ vẫn chưa khô, chảy xuống dưỡi, đọng lại ở cùi chỏ.

Thẩm Dũ cúi đầu, lộ ra gáy trắng nõn.

Cậu để sách phải dùng cho tiết sau lên bàn, cả sách của Hoắc Duệ.

Bước chân Hoắc Duệ dừng lại ở cửa sau.

Rũ mắt nhìn bóng lưng thon gầy của Thẩm Dũ một hồi mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.

“Tiết sau tiết số học, hôm qua chủ nhiệm lớp bảo hôm nay muốn sau khi chữa bài tập và học bài mới, bổ sung thêm hai đề mục trong sách luyện tập…” Thẩm Dũ có chút không bình tĩnh.

Không biết bởi vì thuốc cảm cúm hay là bởi vì giấc mộng kia.

Cậu quá sợ.

Hoắc Duệ rũ mắt, nhìn cậu còn chuẩn bị xong cả bút cho mình, bật cười một tiếng.


“Cậu còn nói cậu không phiền?”
Động tác của Thẩm Dũ dừng lại một chút, nhìn như không có chút gánh nặng nào: “Tôi hối hận rồi.”
Cậu tròn mắt nhìn Hoắc Duệ, ngây thơ vô tội nhìn về phía Hoắc Duệ: “Tôi muốn rút lại lời nói không muốn làm phiền cậu.”
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, cười giễu cợt, không để ý đến cậu, lại nằm xuống bàn học.

Thẩm Dũ cười nhẹ, thu hồi tầm mắt, cậu chỉ cảm thấy huyệt thái dương của bản thân đột nhiên giật giật.

Cậu không biết giấc mộng kia có nghĩa là gì, hay là có khi chính là hiện thực.

Sau khi bắt đầu tiết học, Hoắc Duệ vẫn còn nằm ngủ.

Thẩm Dũ cúi đầu nhìn đề mục Trương Kiến Thanh nói một hồi.

Thành thật mà nói, loại số học tự nhiên cấp ba này, cậu quả nhiên là không hiểu chữ nào.

Trương Kiến Thanh viết từng bước giải đề lên bảng đen.

Thẩm Dũ nhìn hai lần, mệt mỏi.

Cậu cầm bút chọc chọc Hoắc Duệ bên cạnh.

Hoắc Duệ không có phản ứng.

“Bạn cùng bàn, dậy học bài đê.” Cậu tới gần tai Hoắc Duệ, hơi thở cũng phả vào tai Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ giật giật ngón tay.

“Đề này giảng đến đây thôi, nếu ai không hiểu, tan học tới tìm tôi, bây giờ bắt đầu chương trình học mới.” Trương Kiến Thanh xụ mặt: “Đừng trách tôi không nhắc nhở các anh các chị, nội dung thi tháng tuần sau đều là ở bài mới hôm nay, học hành tử tế cho tôi!”
Thẩm Dũ lại cầm bút đâm Hoắc Duệ, đối phương hình như không nhịn được nữa, cánh tay giật giật.

Hai giây sau, cổ tay Thẩm Dũ lại một lần nữa bị Hoắc Duệ túm được.

Đối phương sầm mặt ngẩng đầu, mấy ngọn tóc vểnh lên.

Một lát sau, hất tay Thẩm Dũ ra.

Bị Hoắc Duệ nắm đỏ cổ tay, Thẩm Dũ che khoé môi nâng lên xuống, nhỏ giọng nói chuyện: “Giảng bài mới rồi.”
Hoắc Duệ híp mắt sắc mặt rất khó ngửi, nhìn cậu một hồi, sầm mặt một tay nâng cằm cầm bút lên, rất lâu sau không có tiếng thở dài nào, cũng không nói một câu nào.


Thẩm Dũ một tay nâng cằm nhìn chằm chằm hắn một hồi, đường cong gò má Hoắc Duệ rất hoàn mỹ, như vậy để lại cho người khác ấn tượng đẹp trai sâu sắc.

Thẩm Dũ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn kiếp trước, cậu thực ra cũng bị kinh diễm.

Thẩm Dũ là gay từ trong trứng nước, đây là một bí mật mà người khác không biết.

Nhưng thái độ Hoắc Duệ thực sự rất không thân thiện, hơn nữa Thẩm Dũ mỗi ngày đều nguỵ trang bản thân, đã rất mệt mỏi, cậu không thừa hơi đi thích một người không có cảm giác với mình, ấn tượng khi lần đầu gặp Hoắc Duệ đã sớm bị quên đi.

Sau khi tan học, lớp học lại bắt đầu thảo luận về chuyện đại hội thể dục thể thao, Tống Dương đau lòng quyết định, đuổi theo Trương Kiến Thanh rồi.

“Đại ca đăng kí gì?” Trần Niên Nhất ngậm bút trong miệng, nửa ngồi trước bàn học Thích Vinh, cầm đơn đăng kí của Hoắc Duệ, muốn điền theo.

Lục Sơ Hành nằm trên lưng Thích Vinh nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Niên chó, mày nghiêm túc không vậy? Mày nhìn đi? 3000m?”
Trần Niên Nhất huýt sáo một cái: “Đây không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi hả? Không phải chỉ là 3000…”
“Phắc, đợi đã, 3000m?”
Trần Niên Nhất vội vàng tẩy sạch đơn đăng kí của mình.

Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng.

Trần Niên Nhất: “…” Cảm nhận được sự chế nhạo của đại ca.

Điền đơn xong, Trần Niên Nhất nhìn về phía Thẩm Dũ.

Nam sinh cúi đầu, ánh sáng ở gò má ôn hoà khôn khéo.

Nếu như không có bài viết “Thẩm Dũ chặn Hoắc Duệ ở wc làm bạn cùng bàn của hắn” kia, Trần Niên Nhất có thể sẽ cảm thấy, Thẩm Dũ thật sự rất vô hại như vẻ bề ngoài của cậu.

Trần Niên Nhất nháy mắt với Hoắc Duệ: “Đại ca, bạn cùng bàn ~ dáng dấp ok đó ~”
Hoắc Duệ nhấc mi mắt lên, nhàn nhạt liếc hắn một cái, không rõ ý tứ.

Thẩm Dũ ngẩng đầu.

Cậu trước đó không để ý Trần Niên Nhất, giờ nhìn gần mới phát hiện ra hắn nhìn rất quen.

Chỉ là hắn bây giờ hoàn toàn không giống với hắn ở tương lai, Trần Niên Nhất có cặp mắt đào hoa vô cùng điển hình, tướng mạo hoa hoa công tử, tóc buộc thành túm túm, dáng vẻ không quá đứng đắn.

Thẩm Dũ dịu dàng cười một tiếng, Trần Niên Nhất cũng gật gật đầu, không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Dũ cảm thấy Trần Niên nhất có chút xíu địch ý đối với mình.

Trần Niên Nhất hì hì cười một tiếng: “Đêm nay chơi game không đại ca? Em và bạn gái rất cần sự ủng hộ và khích lệ của anh!”
Đây mới là mục đích thực sự của hắn.

Rốt cuộc nhắn tin Wechat, Hoắc Duệ không về.

“Bạn gái nào của mày?” Thích Vinh nói.

Trần Niên Nhất khà khà, không trả lời.

“Không đi.” Hoắc Duệ rủ mí mắt: “Tối nay về nhà.”

Trần Niên Nhất a một tiếng.

Tối hôm qua vì Hoắc Duệ về nhà mà đã không thể chiến game, tối nay Hoắc Duệ lại không có ở đây nữa, hắn không thể nhịn được mà muốn đi chơi game, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị ngược chết mất.

“Chuyện trong nhà vẫn chưa giải quyết xong sao?” Trần Niên Nhất lắm mồm hỏi một câu.

Lời kia vừa thốt ra, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cùng đồng loạt nhìn về phía hắn.

Hoắc Duệ cúi đầu chơi điện thoại, không trả lời.

Thẩm Dũ giật giật lỗ tai.

Trần Niên Nhất lập tức che miệng, trả đơn đăng kí cho Hoắc Duệ, lấy lại đơn của mình.

Nhóm chat ba người F4 Văn Lễ
– — Lục Sơ Hành: Niên chó, mày chết chắc rồi, nói bậy nói bạ
– — Thích Vinh: Không còn gì để nói nữa à
– — Trần Niên Nhất: Quỳ.jpg một phút buột miệng, nói về bạn cùng bàn của đại ca hình như lai lịch không rõ ràng phải không? Hôm đó tao có thấy một bài viết nói cái gì mà bạn cùng bàn chặn đại ca trong wc? Người này nhìn dáng vẻ cũng không phải là người có thể đánh bại được đại ca.

– — Lục Sơ Hành: Đại ca chưa nói gì, các anh em đang khẽ kêu meo meo âm thầm hỏi dò vào trận doanh địch, nhưng tình hình trước mắt thì chưa nhìn ra vấn đề gì
– — Thích Vinh: Cũng tốt mà, còn có thể ép đại ca uống thuốc
Một lúc sau—
[Trần Niên Nhất]: Nhìn bài viết này đi!
[Lục Sơ Hành]:? Không có gì hay thì mày chết chắc, diễn đàn gần đây sao lại làm nhiều chuyện hư hỏng như vậy
Lục Sơ Hành cúi đầu, lấy sách chặn điện thoại di động, đẩy Trần Niên Nhất mấy phát liên tiếp, thấy title #đáng sợ đáng sợ đáng sợ…# liên tiếp là mấy đoạn đáng sợ.

Phắc một tiếng, đứa tâm thần nào lại post bài viết dở hơi như thế này.

Nhưng vẫn mở ra.

Đại khái là có mười mấy lầu, chủ thớt up một tấm hình, là ảnh chụp trộm, hai nam sinh nằm trên bàn ngủ mặt đối mặt, trên người nam sinh đang dựa vào tường hình như là một chiếc áo khoác đồng phục, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác nữa, nam sinh kia thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

Hình rất mờ, không nhìn rõ lắm, hơn nữa còn bị lệch, không căn được chính giữa, nhưng tay của nam sinh dựa vào tường hình như đang nắm lấy tay của nam sinh kia.

Cứ cho là ảnh mượn góc* đi thì cũng rất kì lạ.

* “借位” là kĩ thuật lợi dụng đặc thù góc độ để quay, chụp để gia tăng thị giác hiệu quả tạo nên hình ảnh giống như chính mình mong muốn.

(Nguồn: https://truyen.buitrieu.com/dich-tu-qt-s-186194823-page-2.html)
Lục Sơ Hành:…?
Thích Vinh: Nhìn quen nha.

Một lát sau.

Lục Sơ Hành đứng dậy phắc một tiếng, cùng lúc đó, chuông báo vào học vang lên, giáo viên Ngữ văn đứng bên ngoài cửa sổ nhẫn tâm gõ một cái vào cửa sổ của Lục Sơ Hành.

“Lục Sơ Hành! Chơi điện thoại trong giờ phải không! Ai cho phép cậu mang điện thoại vào lớp! Mang nộp lên đây!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.