Đọc truyện Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt FULL – Chương 81
Vì là giao thừa, tất cả người giúp việc đều đã về quê ăn Tết, nhà họ Hoắc cũng chỉ còn lại hai người Hoắc Chí Kiều và Thư Huệ.
Năm nay hai người không ra nước ngoài nữa, chỉ chúc Tết từ xa cho hai ông bà ở nước ngoài.
Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều từ buổi sáng đã bắt tay vào làm, Hoắc Chí Kiều học nấu ăn một khoảng thời gian rất dài, cũng miến cưỡng có thể ra tay, ít nhất sủi cảo cũng không còn không đâu vào đâu nữa.
Lúc bọn Thẩm Dũ tới, hai người còn đang tranh luận xem nên gói sủi cảo nhân gì, một nhân bao nhiên cái.
Thư Huệ hiểu rõ về Thẩm Dũ hơn, bình thường cậu thích ăn gì, không thích ăn gì, khẩu vị như thế nào, về cơ bản đều biết.
Ví dụ như Thẩm Dũ ghét rau xanh xanh.
Cho nên cô vô cùng dứt khoát từ chối ý tưởng muốn gói sủi cảo nhân cần tây thịt của Hoắc Chí Kiều.
Nhưng Hoắc Chí Kiều không nghĩ như thế, ông cho đây là chiều hư, không thích ăn là có thể không ăn sao?
Mặc dù lớn rồi, nhưng vẫn đang ở giai đoạn phát triển, bất kể là rau gì cũng phải ăn.
“Bảo sao lâu thế mà thằng bé vẫn gầy như vậy, đều là tại em chiều hư mà ra.”
“Anh nói cái gì? Anh còn nhớ lần trước anh cho người giúp việc nghỉ không, kết quả là hộ giữ ấm có đồ ăn anh nấu kia vẫn còn thừa hơn nửa!”
Thẩm Dũ dừng chân, rút tay mình khỏi túi áo Hoắc Duệ.
Có thể do hai người tranh luận quá kịch liệt, đến cả bốn người bọn họ đi vào cũng không phát hiện ra.
“Đây thật sự là cô Thư sao? Sao lại có cảm giác nóng nảy hơn xưa nhiều vậy…” Lục Sơ Hành quen cửa quen nẻo, vừa đổi giày ở cửa xong liền phóng vào bếp, vừa đi vừa than thở: “Bạn cùng bàn, cậu không biết đâu, cô Thư trước kia dịu dáng lắm đó…”
Sợ Hoắc Duệ không vui, hắn còn liếc Hoắc Duệ một cái.
Dù sao trước kia thái độ của đại ca đối với người mẹ kế này luôn là không lạnh không nóng, nói là hận thì cũng chưa đến mức đó.
Trước kia đại ca chỉ hận chú Hoắc.
Chuyện năm đó, mặc dù chú Hoắc vì công việc bận rộn mà không thể ở bên cạnh cô khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể bọn Lục Sơ Hành đều biết, chú Hoắc cũng vì chuyện đó mà đã tự trách trong một khoảng thời gian dài, khi đó đại ca không muốn quan tâm đến ông nữa, thậm chí mối quan hệ giữa hai người còn có lúc đóng băng, chú Hoắc thường xuyên âm thầm tìm đến bọn họ, rõ ràng là có thể tìm người theo dõi đại ca, nhưng chú Hoắc không làm như vậy.
Chỉ là có thể cho hắn, Vinh Vinh và Niên chó một chút quà nhỏ, để bọn họ nói cho ông biết, đại ca làm gì ở trường, có gây sự với người khác không, có bị ai bắt nạt không, có được giáo viên khen ngợi không.
Mãi cho đến khi lên cấp 3.
Lục Sơ Hành cũng không dám nói cho đại ca.
Sợ chết.
Huống hồ, mặc dù bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng không nên dính vào chuyện gia đình nhau.
Thẩm Dũ đi theo Hoắc Duệ đứng ở tủ để giày.
Dép trong nhà đã được chuẩn bị xong, chân Thẩm Dũ nhỏ hơn chân Hoắc Duệ một size, size của dép lại vô cùng vừa vặn.
Rõ ràng là mới mua.
Vào đến nhà liền thấy không còn lạnh nữa, Thẩm Dũ tháo mũ và khăn quàng ra, nhét hết vào trong lòng Hoắc Duệ, chậm chạp đổi giày, chờ Lục Sơ Hành và Thích Vinh đi vào bếp, mới nhỏ giọng nói: “Tôi rất sợ.”
Lúc trên đường tới đây, cậu vẫn luôn dựa vào bả vai Hoắc Duệ ngủ, nửa đường tỉnh lại một lần, còn đột nhiên hỏi Hoắc Duệ là có nên đi mua một chút lễ vật ra mắt không.
Đến cả mơ cũng mơ thấy việc gặp phụ huynh.
Thật sự là rất sợ.
Hoắc Duệ cúi đầu, nhìn cậu đá đá dép, đông tác nhìn hơi giống bạn nhỏ không muốn đi nhà trẻ, lề mề đổi giày, chỉ là cậu là đang đổi dép, nhìn cũng không quá tình nguyện.
Mặc dù biểu tình của Thẩm Dũ trên đường đi vô cùng bình tĩnh, thậm chí tối qua trước khi đi ngủ cậu còn làm ba đề thi, nhưng Hoắc Duệ rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cậu không được đúng lắm.
Vì bình thường một đêm chỉ có thể làm hai đề, hai đề còn phải làm đến nửa đêm.
Thấy Hoắc Duệ không nói gì, Thẩm Dũ lại nhích lại bên người hắn, hôm nay Hoắc Duệ mặc áo choàng dài, vẫn chưa cởi áo choàng dài, vạt áo cũng chưa kéo được, Thẩm Dũ liền nắm lấy vạt áo len bên trong của hắn.
“Em sợ.” Cậu lặp lại lần nữa.
Mấy chuyện gặp phụ huynh như thế nào, ai mà không sợ chứ.
Lúc này Hoắc Duệ cũng chịu để ý tới cậu, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, cũng không để ý Thư Huệ và mấy người khác đã đi ra chưa, hơi nghiêng đầu, chụt lên trán Thẩm Dũ một cái.
Đây là một nụ hôn không mang theo chút dục vọng nào, chỉ mang ý nghĩa trấn an.
“Chỉ đi cạnh anh là được rồi.” Hoắc Duệ đè giọng nói.
Thẩm Dũ nhắm hai mắt, mí mắt run rẩy, còn chưa kịp nói gì, đã bị giọng oang oang của Lục Sơ Hành cắt ngang.
“Chú Hoắc! Cô Thư! Chúc mừng năm mới!”
“Cô chú đang gói sủi cảo à? Hí hí cháu không biết làm, cháu ra chơi game cùng bọn Vinh Vinh đây!”
“Được, Hành Hành tới rồi, có phải Dũ Dũ cũng tới rồi không?” Là Thư Huệ.
Thư Huệ đã hỏi, Thẩm Dũ cũng không tiện đứng ở tủ giày với Hoắc Duệ nữa, lập tức lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách nhất định với Hoắc Duệ.
Dù sao thì ở đây cũng có phụ huynh.
Hoắc Duệ cười nhẹ.
Được, lợi dụng xong liền vứt bỏ.
Thư Huệ rửa tay, đẩy vai Hoắc Chí Kiều, ra hiệu cho ông ra ngoài, rồi bà cắt trái cây, lấy đồ uống cho bọn trẻ.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh năm nào cũng theo bố mẹ đến đây, cũng không lạ lẫm, Thẩm Dũ lần đầu tiên tới, mặc dù trước đã ra mắt trên video call rồi, nhưng không bằng mặt đối mặt được, Thư Huệ sợ doạ đứa trẻ này sợ, cũng không dám quá nhiệt tình, chỉ để mấy đứa trẻ ngồi cùng nhau.
Thẩm Dũ dựa vào ghế sofa, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cháu chào cô Thư.”
Sau đó nhìn Hoắc Chí Kiều đứng cách đó không xa muốn đi ra mà không được đi nói: “Cháu chào chú Hoắc, chúc mừng năm mới ạ.”
Hoắc Chí Kiều ho khan một tiếng, xụ mặt gật đầu một cái, chú ý tới hình như Hoắc Duệ liếc mình một cái, sờ mũi một cái, xoay người trở về phòng bếp.
Ngoại hình của Thẩm Dũ có tính lừa tình rất cao, vừa nói xong như vậy, lòng Thư Huệ đã mềm nhũn, cười nói: “Chúc mừng năm mới, nhìn cháu còn gầy hơn lúc video call, các cháu ở đây chơi một lúc nhé, cô và chú Hoắc của các cháu gói sủi cảo, tối ăn sủi cảo nhé, người giúp việc đã về hết rồi, tay nghề của cô chú cũng chỉ tầm tầm thôi, các cháu đừng chê nhé.”
Bà vừa nói xong, lại có chút ngứa tay muốn xoa đầu Thẩm Dũ một cái, tay vừa vươn ra, phát hiện ra Hoắc Duệ đang nhìn chằm chằm vào mình, lại rút tay về.
Lục Sơ hành lập tức đặt tay dưới tay bà, quay đầu nhìn Thẩm Dũ: “Tay nghề của cô Thư rất tốt! Bạn cùng bàn, tối nay cậu có lộc ăn đấy!”
Thẩm Dũ gật đầu một cái, cũng không còn sợ như trước nữa, chỉ là không biết nên nói gì.
Hoắc Duệ khẽ cười một tiếng: “Nhìn qua là biết cha tôi làm.”
Thư Huệ ho khan một tiếng: “Con nói nhỏ chút, đừng để ông ấy nghe được.”
Hoắc Duệ nhìn vào bếp, ồ nhẹ một tiếng.
Thư Huệ biết hắn đang tìm một nấc thang đi xuống vì vừa mới ngăn cản mình sờ đầu Thẩm Dũ, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đứa bé này, bà không cảm thấy có gì cả, dù sao thì khác với nam nữ, sẽ ghen, ừ thì cũng coi là bình thường.
Sợ Thẩm Dũ ngại, Thư Huệ cũng không nói nhiều với bọn họ, chỉ dặn dò mấy câu muốn ăn gì thì có thể ra tủ lạnh lấy, nếu như đói thì có thể nói với cô chú, có thể ăn lót dạ cái gì đó trước.
Thẩm Dũ vâng dạ.
Chờ Thư Huệ đi khỏi, Thẩm Dũ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa vào Hoắc Duệ.
“Cô ấy rất dịu dàng.” Vai hai người kề bên nhau.
Hoắc Duệ ừ một tiếng: “Đói chưa?”
Buổi trưa ăn không được bao nhiêu.
Thẩm Dũ lắc đầu, giờ không còn lo lắng nữa, nhưng lại mệt mỏi.
Mà cậu cũng không tiện ngủ.
Vừa lúc này Lục Sơ Hành lấy điện thoại ra, hét lên: “Bạn cùng bàn, đại ca, vào team không? Em mời lớp phó thể dục rồi!”
Thẩm Dũ giương mắt nhìn Hoắc Duệ một chút: “Ghép team.”
Bài tập cũng ngại không mang tới, ngồi không ở đây, thì thà chơi game giết thời gian còn hơn.
Thẩm Dũ chơi, Hoắc Duệ cũng không có lý do gì không gia nhập.
Vì không ảnh hưởng tới học tập, đã lâu rồi không chơi game, cảm giác có chút không quen tay.
Tuy chỉ chơi một ván, gần như có thể lên tay rồi.
Bốn người ngồi ở ghế sofa chơi game mấy tiếng, cho đến khi Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều gọi ăn cơm mới quyến luyến bọn họ mới quyến luyến mà kết thúc.
Bữa cơm tối đương nhiên rất phong phú, dù sao cũng là giao thừa, cũng là bữa cơm đoàn viên.
Vì bọn Thẩm Dũ đều là học sinh, Thư Huệ cũng không chuẩn bị rượu, đến cả Hoắc Chí Kiều cũng uống nước ngọt, sợ mấy đứa trẻ thèm uống.
Mặc dù bọn Lục Sơ Hành năm nào cũng tới, nhưng giờ là năm mới, vô cùng vui vẻ.
Hoắc Chí Kiều nâng ly, bên trong là coca, sau đó là Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh.
Thẩm Dũ đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm đoàn viên, rõ ràng là không nói gì cả, nhưng đột nhiên lại thấy chóp mũi mình chua xót, chạm ly trên không, âm thanh phát ra lanh lảnh, vành mắt cậu đã bắt đầu đỏ lên.
“Cảm ơn chú Hoắc, chúc mừng năm mới.”
Hoắc Chí Kiều nhìn cậu, lộ ra nụ cười vô cùng hoà ái thân cận đầu tiên của tối nay, sau đó lại trợn mắt với con trai mình.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng nói: “Chúc mừng năm mới!”
Sau đó cụng ly cùng Thẩm Dũ và Hoắc Duệ.
Mặc dù là nước ngọt, nhưng dường như bên trong chưa đựng rất nhiều thứ.
Về tình bạn, về tình yêu, về tình thân, về — của tuổi mười tám khắc cốt ghi tâm.
Thừa dịp mấy người nâng ly, Thư Huệ lại nhét cho mỗi người một bao lì xì, đến lượt Thẩm Dũ, bà chớp mắt nhìn: “Bao lì xì khác thì để bù vào lần gặp mặt sau nhé Dũ Dũ, lần này là tiền mừng tuổi.”
Thẩm Dũ biết bà đang nói về cái gì, ngay lập tức mặt đỏ lên.
Chút xíu nước mắt vừa mới trào ra kia lập tức bị nuốt lại.
Hoắc Duệ nhìn cậu một cái, không lên tiếng trợ giúp.
Ừm, quả thật là nên bù vào.
Thẩm Dũ chống đỡ một bữa cơm, chủ yếu là lúc ăn cơm thấy bát cậu vơi đi Hoắc Duệ lập tức gắp đồ ăn cho cậu, như sợ cậu không ăn no.
Mọi người đều đang ở đây, cậu cũng không thể nói thẳng là không ăn.
Cuối cùng chống đỡ không được nữa, huých vào đầu gối Hoắc Duệ dưới gầm bàn một cái, lúc này đối phương mới dừng lại.
Lúc bình thường ép cậu ăn, hắn luôn tìm ra đủ mọi loại lý do, hôm nay thì không được.
Phụ huynh đang ở đây.
Ăn cơm xong, Thẩm Dũ muốn cùng vào rửa bát, bị Thư Huệ từ chối, thuận tiện đuổi cả Hoắc Chí Kiều ở trong bếp ra ngoài, đưa cho bọn họ một bộ bài tây, nói là mấy ngày trước Hoắc Chí Kiều muốn chơi bài, khổ nỗi là không có ai chơi cùng.
Sao lại không có ai chơi cùng chứ.
Chỉ là muốn chơi cùng với mấy đứa trẻ con thôi.
Dù sao thì ngày ba mươi Tết của nhà họ Hoắc, chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
Năm ngoái từ nước ngoài trở về, tâm tình của hai người không tốt, hơn nữa trước đó tâm lý của Thư Huệ có vấn đề, Hoắc Chí Kiều cũng vô cùng phiền muộn.
Cũng chỉ mới từ năm ngoái, hình như mọi thứ đã dần dần thay đổi.
Lục Sơ Hành là người đầu tiên đồng ý: “Không phải chứ chú Hoắc, trước đó bọn cháu đã nói rồi, không phải vì chú là bậc trưởng bối mà nhường chú đâu!”
Hoắc Chí Kiều xụ mặt: “Biết rồi, cũng không cần các cháu phải nhường.”
Ông liếc mắt về phía Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ đang nghiêng đầu nói gì đó với Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng ngồi xuống, mà hai người này vẫn chưa nói gì.
Hoắc Chí Kiều ho khan.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: “Cậu đi nhanh đi, tôi thật sự không biết chơi mà.”
Hoắc Duệ liền ghé vào tai cậu, Thẩm Dũ sợ Hoắc Chí Kiều không thích, còn né sang bên cạnh.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, không đồng ý.
Hoắc Chí Kiều đoán chừng đã nhận ra, “Không chơi với thằng nhãi kia!”
Hoắc Duệ hơi nâng mí mắt lên: “Con cũng không chơi với người đâu.”
Thẩm Dũ bị đẩy lên.
Không phải vì xấu hổ hay căng thẳng, mà cậu thực sự không biết chơi bài.
Ở ván đầu tiên, bài của Thẩm Dũ không đẹp lắm, không biết xếp sảnh là gì, cũng chỉ biết dựa vào bản năng mà xếp bài, Lục Sơ Hành là chủ, cậu là
cánh dưới của Lục Sơ Hành, đánh hết các lá quan trọng đi.
Hoắc Chí Kiều quả thực không nhìn nổi nữa, chỉ con trai bên cạnh đang xem kịch vui: “Con vào dạy Thẩm Dũ chơi đi.”
“Muốn dạy không?” Hoắc Duệ vừa nói, vừa kéo cái ghế, ngồi cạnh Thẩm Dũ.
Vì sợ lộ bài, hai người tụ vào một chỗ xì xào bàn tán, Hoắc Chí Kiều ngồi ở cánh dưới Thẩm Dũ mặt sa sầm liếc sang mấy lần.
Lão già như ông vẫn còn ở đây, vậy mà con trai cũng không biết kín đáo gì cả.
Với sự hướng dẫn của Hoắc Duệ, Thẩm Dũ cũng hiểu ra rất nhiều, đem những gì Hoắc Duệ đã nói cho cậu, lột hết mấy lá bài chủ chốt của Lục Sơ Hành.
Đến mức hắn xì khói: “Không được không được, dạy cũng dạy rồi, dạy như vậy là đủ rồi, không cho phép nhắc bài nữa.”
Thẩm Dũ cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao tiền trên bàn của Lục Sơ Hành ít như vậy, sắp hết rồi.
Về sau là tự Thẩm Dũ đánh.
Nhưng cậu lên tay rất nhanh, không biết có phải do gần đây làm toán nhiều không, có lúc còn có thể tính bài của mấy người khác.
Hoắc Duệ vẫn ngồi bên cạnh im lặng nhìn cậu.
Thư Huệ dọn dẹp xong đi ra, cũng xem bọn họ đánh.
Lúc đầu còn tương đối yên lặng, mấy ván sau, đều là tiếng cãi vã của Lục Sơ Hành, Thích Vinh thậm chí cả Hoắc Chí Kiều.
Thẩm Dũ thỉnh thoáng nói mấy câu cảm tưởng.
Chọc cho Thư Huệ ở bên cạnh cười không ngớt.
Bên ngoài ánh trắng sáng trong, bên trong tiếng cười đầy ắp.
Thời gian đánh bài trôi qua rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài nhà vang lên tiếng đốt pháo hoa.
Nhà họ Hoắc không xa sông lắm, bên kia bờ sông là chỗ đốt pháo hoa.
Năm mới rồi.
Không xem xuân vãn, cũng mọi người cũng không countdown.
Chỉ lặng lẽ đến như vậy.
Hoắc Chí Kiều mở bài: “Được rồi được rồi, cũng muộn vậy rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Bộ dáng nghiêm túc, còn không nhìn ra người đàn ông vừa cãi nhau với một đám con nít mười bảy mười tám tuổi.
Phòng cho khách ở nhà họ Hoắc rất nhiều.
Vốn cũng không để bọn họ về nhà muộn như thế, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, mỗi người một phòng.
Lúc lên tầng, pháo hoa bên kia bờ sông vẫn chưa kết thúc, tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên.
Thẩm Dũ dựa vào cửa sổ nhìn, ở đây nhìn rõ hơn lúc ở nhà cậu.
Cậu nhìn rất chuyên chú, không để ý tới đã có người vào phòng.
Hoắc Duệ bưng bát chè thang viên* vào.
* Chè thang viên hay còn gọi là bánh trôi Tàu, sủi dìn (汤圆): Bánh thường được ăn trong Lễ hội đèn lồng, là ngày cuối cùng của lễ kỷ niệm năm mới âm lịch, người ta ăn bánh để biểu thị cho sự đoàn tụ, hài hòa và vui vẻ trong gia đình.
Thư Huệ mới nãy sợ mọi người nửa đêm đói nên đã nấu.
Đến khi có một bàn tay ôm lấy eo cậu, Thẩm Dũ mới giật mình một chút, cậu quay đầu liếc nhìn cửa phòng, vẫn đang đóng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như để mọi người nhìn thấy sẽ không tốt.
“Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Duệ chú ý tới biểu cảm của cậu, có chút không vui nhíu mày lại, nghiêm khắc trừng trị cúi đầu cắn môi dưới cậu, không dùng nhiều lực lắm, cũng không bị sứt da.
Trong miệng Thẩm Dũ vẫn còn có mùi kem đánh răng.
Thẩm Dũ cho là hắn muốn hôn mình, nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, đối phương chỉ cắn một cái rồi rời đi, ôm cậu từ phía sau, cằm đặt trên vai cậu: “Mang đồ ăn đêm cho cậu, lát nữa ăn đi.”
Thẩm Dũ nhìn về phía bàn, đáp một tiếng.
Cậu lại rụt sang bên cạnh, Hoắc Duệ đang dùng cằm để cọ vào cổ cậu.
Trên cằm có một chút râu hơi dài, cọ khiến cậu ngứa ngáy.
“Cậu đừng có cọ nữa.” Cậu có chút chịu không nổi.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, cúi đầu, vén tóc ở gáy cậu ra, vụn vặt hôn cậu.
Đang lúc mập mờ, Thẩm Dũ nghe tiếng hắn rất nhỏ: “Chúc mừng năm mới, bạn trai.”
Thẩm Dũ bị hắn hôn đến mức hơi thở rối loạn, pháo hoa đã hết, một tay cậu vẫn đang giữ ở trên cửa sổ thuỷ tinh, một tay bị Hoắc Duệ chộp lấy, muốn quay đầu hôn môi với đối phương, nhưng đối phương lại không muốn cho cậu toại nguyện.
Chỉ hôn đi hôn lại một chỗ đó, mãi đến khi phần da gáy kia đỏ ửng lên mới chịu bỏ qua.
Mắt Thẩm Dũ đã nhuộm một tầng sương mù: “Sao cậu chỉ hôn chỗ đó thế…”
Hoắc Duệ cười khẽ, lại bóp cằm cậu, khiến cho cậu xoay người lại, với tư thế này, chạm vào môi cậu một cái, hai câu nói tràn ra giữa hai câu: “Muốn hôn thôi.”
Hắn rũ mắt, dường như đang rất chăm chú nhìn mặt mũi Thẩm Dũ, lại hôn một cái, “Về sau, năm nào cũng cùng nhau đón Tết nhé.”
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, mở mắt nhìn hắn.
Không biết có phải do ánh đèn không, trong mắt Hoắc Duệ đều là hình ảnh của cậu.
Cậu mãi mới ồ lên được một tiếng, đã chìm trong nụ hôn của Hoắc Duệ.
Bên tai không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Chỉ thỉnh thoảng có âm thanh răng môi hai người chạm vào nhau vang lên khiến cho người khác xấu hổ.
Thẩm Dũ nghĩ, về sau, mỗi năm cũng đều sẽ như vậy.
Hạnh phúc như vậy.
Hết Tết, thời gian trôi qua rất nhanh, đông qua xuân đến.
Chào đón học sinh năm ba, là nửa năm nỗ lực cuối cùng.
Vào kì tiếp theo của năm hai, thần kinh của mọi người rõ ràng đã căng thẳng hơn rất nhiều, mỗi ngày lớp trưởng đều đếm ngược trên bảng đen, mọi người nhìn mà run sợ trong lòng, chỉ mong thời gian trôi qua chậm một chút.
Lúc mới vào cấp 3 chỉ mong mình tốt nghiệp thật nhanh, đến giờ lại hi vọng mình tốt nghiệp muộn hơn một chút.
Thẩm Dũ ngẩng đầu, đang chép bài trên bảng, Trương Kiến Thanh đi vào: “Tập trung tập trung! Mọi người cùng động viên tinh thần!”
Hết một năm, Trương Kiến Thanh gầy đi không ít, nhưng tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.
Trong lớp còn có người đoán có phải là ông đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi không.
Ngoài học tập ra, chém gió chính là việc được nhiều người yêu thích nhất.
Trương Kiến Thanh vừa dứt lời, trên loa đã vang lên bài hát “Tương lai của tôi không phải là giấc mộng”.
Ngày hội tuyên thệ 100 ngày của năm ba.
Chỉ chớp mắt, cũng chỉ còn lại một trăm ngày.
“Tôi chân trọng từng giây phút đã trôi qua; Tương lai của tôi không phải là giấc mộng.”
Lúc xuống tầng, bài hát vẫn vang lên trên loa.
“”Trời, không phải chứ, khoa trương như thế này làm gì?”
“Cổ vũ mọi người, không biết sao, giờ tao rất muốn khóc.”
“Câm mồm, đừng có nói khóc, tao cũng không biết sao gần đây tối tao ngủ kiểu gì, hình như đều là khóc đến ngủ thiếp đi.”
“Hi vọng lát nữa hiệu trưởng nói xúc động một chút, con trai chúng ta có khóc thì cũng không sao.”
Thẩm Dũ nghe thấy mấy nam sinh lớp bên cạnh đang bàn luận.
Có mấy nữ sinh đã khóc, nam sinh đi qua chân tay luống cuống móc túi, không mang theo khăn giấy.
Thẩm Dũ kéo áo Hoắc Duệ một cái, lấy khăn giấy trong túi quần cậu ra đưa cho mấy nữ sinh kia.
Nữ sinh hình như xấu hổi, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu nức nở nói lời cảm ơn.
Một đám học sinh năm ba đứng ở sân thể dục.
Năm nhất và năm hai đang ở trong lớp học, cũng ở hành lang nhìn sang.
Đại diện toàn khối là lớp trưởng của một lớp, thi cuối kì lần trước đứng thứ hai toàn trường.
Trước đại học tuyên thệ một trăm ngày, mỗi lớp học thu thập lời tuyên thệ, Trương kiến Thanh nói là nhà trương năm nay sẽ làm thật tốt.
Năm trước đều là do lãnh đạo nhà trường viết lời tuyên thệ, không có ý gì mới.
Có điều vẫn phải thống qua sự chọn lọc của lãnh đạo nhà trường, đoán chừng cũng không khác trước nhiều lắm.
Điều này không khác nhiều với ý tưởng của mọi người.
Mỗi lớp học đều đứng ngay ngắn theo vị trí sắp xếp, chủ nhiệm lớp đều đứng ở hàng trước nhìn chằm chằm, cũng không ai dám chạy loạn.
Đại diện khối rất nhanh đã lên bục phát biểu, phía dưới có tiếng bàn tán nhỏ, mãi đến khi hiệu trưởng gõ một cái vào micro.
“Chào mừng các em đến sân nhà của thầy, niềm tự hào của thầy.” Hiệu trưởng đứng ở bên cạnh đại diện khối.
“Phần mở màn buồn nôn gì thế này.” Không biết là ai đâm chọc.
Thẩm Dũ cũng vén ống tay áo, vì hôm nay là đại hội tuyên thệ một trăm ngày, học sinh năm ba phải mặc đồng phục, rất nhiều người mặc áo len trong áo khoác, Thẩm Dũ cũng như vậy.
Hoắc Duệ không giống vậy, chỉ mặc áo sơ mi và áo khoác, lúc nãy xuống tầng tay hai người kề sát nhau, tay Hoắc Duệ vẫn nóng.
Không thấy lạnh chút nào.
Thẩm Dũ luôn cảm thấy hình như Hoắc Duệ lại cao hơn một chút, mà cậu vẫn dậm chân tại chỗ, vốn chiều cao hai người chênh lệch không bao nhiêu, nhưng giờ cậu phải ngước đầu mới có thể mặt đối mặt với đối phương.
Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không.
Hai người ngồi chung một chỗ, đương nhiên lúc này cũng đứng chung một chỗ.
Hoắc Duệ không nhìn lên bục phát biểu, mà cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì.
Thẩm Dũ lặng lẽ đưa tay sang, mu bàn tay để ngang với mu bàn tay.
“Thầy biết, các em đang rất lo lắng, ba năm, mọi người từ những đứa trẻ đã trở thành người trưởng thành, khi còn bé chúng ta luôn muốn, chà mình phải lớn nhanh một chút mới có thể thích làm gì thì làm, mình phải tốt nghiệp thật nhanh.”
“Nhưng đến khi tốt nghiệp thật, lại cảm thấy, không được rồi, sao mình lại có thể tốt nghiệp nhanh như thế chứ, mình còn muốn làm trẻ con nữa, có phải như vậy không?”
“Không phải!” Tiếng hét đồng thanh.
Hiệu trưởng cũng không xấu hổ, tiếp tục nói: “Ừ ừ ừ, không phải, các em là người trưởng thành, sau này cũng sẽ trở thành những người nổi tiếng, nhưng trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng — kì thi đại học đang chờ đón các em, thi đại học chỉ có mấy chữ, quá nhiều thứ, nhà trường rất kì vọng vào các em, bố mẹ rất kì vọng vào các em, xã hội rất kì vọng vào các em, còn có các em kì vọng vào bản thân mình nữa, suốt mười hai năm qua, cũng vì kì vọng của mọi người mà các em không ngừng cố gắng.”
“Chỉ là giờ đây, các em chỉ còn cách từ này (thi đại học) một trăm ngày.”
“Đừng lo lắng, cũng đừng tạo áp lực quá nhiều cho mình, suy nghĩ một chút, qua một trăm ngày, các em có thể rời khỏi nơi đây, không cần nhìn thấy giáo viên suốt ngày bắt các em học nữa, không cần nhìn thấy thức ăn ở nhà ăn không đổi suốt ba năm, cũng không cần ngày nào cũng thức khuya dậy sớm nữa, có phải rất vui vẻ không?”
“Không ạ!”
Lại đồng thanh lần nữa.
Đã có người khóc lên.
Tiếng khóc thút thít rất nhỏ.
Hình như mỗi lớp đều có người khóc, thậm chí còn có giáo viên khóc.
Rõ ràng là một lời an ủi rất đơn giản, lại từng chút từng chút khuấy động lòng người.
Một trăm ngày.
Mười hai năm.
Cũng phải có biệt ly.
“Ừ được rồi, vậy thầy cũng không nhiều lời nữa, chỉ hi vọng, mọi người có một trăm ngày cuối cùng thật đẹp đẽ! Các em phải tin rằng, các em là giỏi nhất! là những học sinh tốt nhất mà thầy cô đã từng dạy!”
Tay Thẩm Dũ không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay Hoắc Duệ, hai người dựa vào gần nhau, phía sau cũng không có ai, thân người che lại, cũng không ai nhìn thấy.
Lục Sơ Hành bò lên vai Thích Vinh kéo dài giọng: “Không phải chứ! Tao sắp phải tốt nghiệp rồi?”
Thích Vinh cũng nói theo: “Tao sắp phải tốt nghiệp rồi.”
Lục Sơ Hành lại tiếp tục kéo dài giọng: “Tao còn chưa tìm được bạn gái mà!”
Thích Vinh: “…”
Tiếp theo là đại diện học sinh lên phát biểu.
Trải qua những lời xúc động của hiệu trưởng, khó tránh khỏi tâm tình mọi người trầm xuống.
Đại diện học sinh cầm bản diễn thuyết.
“Tháng sáu, chúng ta sắp phải chia xa.”
Giọng nói còn rất xúc động.
Nước mắt của mọi người lại tuôn ra như mưa.
Thẩm Dũ nắm thật chặt tay Hoắc Duệ, không buông ra.
“Thời gian chỉ còn lại một trăm ngày ít ỏi, tôi nguyện lấy thanh xuân của mình ra để thề: Không chơi game, không yêu đương, không trốn học, không đi học muộn trốn về sớm, không chống đối giáo viên, không lười học, nghiêm túc luyện đề, nghiêm túc thi, nghiêm túc học tập…”
“…!Gieo vần đấy à?”
“Này là cài gì vậy, đứa nào viết đấy?”
“Còn rất chân thực nữa nhé.”
Đám người không chịu nối nữa.
Nhất là đại diện học sinh nghiêm túc, cuối cùng lại tiếp một câu:
“Tôi nguyện lấy thanh xuân ra để thề: Tương lai! Kì vọng!”.