Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 75


Đọc truyện Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt FULL – Chương 75


Buổi tối trước khi công bố kết quả thi, cả phòng 605 và 607 đều rất căng thẳng.

Ngoại trừ thành tích của vị Hoắc Duệ này vẫn vững như núi.

Lục Sơ Hành đổi tên nhóm chat thành “Thờ học thần là bất tử”
[Lục Sơ Hành: @ Hoắc Duệ nói chuyện đại ca, đổi tên biệt danh trong nhóm của anh một chút na]
[SSSR:?]
Thẩm Dũ lật đề thi, bài số chứng minh lúc nãy cậu bị đứt mạch, cậu viết một đoạn chứng minh rất lâu, cuối cũng vẫn khó khăn phát hiện ra không làm ra được.

Đang định đưa đề bài cho Hoắc Duệ để hắn giúp mình làm, quay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Duệ cúi đầu, điện thoại trên bàn, Hoắc Duệ chậm rãi gõ chữ.

Thẩm Dũ: “…”
Cầm điện thoại của cậu.

Thẩm Dũ sáp tới nhìn, tai lập tức đỏ lên.

[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn, đại ca vẫn chưa trở lại sao? Ai da, tình anh em khiến mọi người vô cùng hâm mộ đúng không @Vinh Vinh @Dương Dương]
[Thích Vinh: Có chuyện gì?]
[Tống Dương: Chơi game hả chơi game hả?]
[Lục Sơ Hành: @Dương Dương Mày có thể có tiền đồ hơn một chút không! Làm 5-3 xong chưa! Ngẩng lên nhìn tên nhóm đi!]
Lục Sơ Hành sửa đổi tên nhóm thành “Học tập lớn hơn trời biển”
[Thích Vinh:…]
[Lục Sơ Hành: @Dương Dương Ái chà, nếu cuộc thi lần này, hai người bọn tao bỏ xa mày, lớp phó thể dục mày cũng đừng nản chí nhá! Một ngày nào đó! Mày cũng sẽ tiến bộ!]
[Tống Dương: Được được! Nên là chơi game đi ha? Tao hẹn em gái lớp dưới!]
[Lục Sơ Hành: Nồ, giờ tao đang rất căng thẳng,! Ngày mai là biết kết quả thi tháng rồi! @Hoắc Duệ nói chuyện, đại ca đâu roài]
[SSSR: Câm mồm]
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn, sao cậu lại hung dữ như zị QAQ]
[SSSR: Hừ]
[SSSR: Làm đề xong chưa?]
[Lục Sơ Hành: Đại ca không ở đây nên lười biếng một chút á, bạn cùng bàn, cậu có ổn không vậy? Bị đại ca nghiền ép thành như thế à?]
Lục Sơ Hành không phát giác ra, những lời này có ý nghĩa gì.

[SSSR: Nghiền ép?]
Thẩm Dũ im lặng một lúc: “Sao lại lấy nick của tôi để trả lời chứ…”
Nhất là cái đề tài kì quái này.

Hoắc Duệ hơi ngước lên, “Không được hả?”
Thẩm Dũ nghiêng mặt, xấu hổ nhìn hắn, cậu không tin chỉ có mình cậu nghĩ lệch đi, nếu không Hoắc Duệ còn nhắc lại chữ “Nghiền ép” là có ý gì chứ.

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Dũ chìa đề bài đến trước mặt Hoắc Duệ, nhân cơ hội lấy lại điện thoại của mình: “Không, cậu xem đề bài này một chút đi, sắp tắt đèn rồi, xem xong cậu có thể về ngủ.”
Hoắc Duệ cũng không nói gì, mắt nhìn theo điện thoại đung đưa trong tay Thẩm Dũ một lúc, rồi mới đặt trên đề thi, cũng chỉ một phút, đã nhanh chóng, tìm ra bước sai trong cách chứng minh của Thẩm Dũ.

“Ở đây, hai cạnh này, sao cậu có thể chứng minh nó song song với nhau vậy?”
Thẩm Dũ cúi đầu nhìn một lúc: “…!Vì không chứng minh thì không làm tiếp được.”
Dạng bài chứng minh cuối đề thi này, đều là dạng bài khó nhất, rõ ràng là đề chỉ có một vài câu, nhưng cách giải lại lòng vòng phức tạp, rất dễ bị mắc lỗi khiến cho không giải ra được.

Hoắc Duệ bị chọc giận đến bật cười.

Lời của Thẩm Dũ, nói cách khác chính là “Tôi làm vớ vấn đấy, không vớ vẩn thì tôi đã không viết ra”, vô cùng hợp tình hợp lí.

Thẩm Dũ liếc nhìn vẻ mặt của Hoắc Duệ, khẽ kéo ống tay áo của Hoắc Duệ, định xoa dịu vẻ mặt của Hoắc Duệ.

Ở cổ họng Hoắc Duệ di chuyển lên xuống một chút: “Được rồi, đừng làm nũng.”
Thẩm Dũ: “Không làm nũng, cậu đừng giận mà.”
Hoắc Duệ ừ một tiếng: “Tôi không giận.”
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt đặt trên tay Thẩm Dũ: “Vấn đề này không phải mục cho điểm, viết lời giải là được rồi.”
Được, còn có thể nũng nịu để trấn áp hắn.

Biết giở trò này với hắn.

Thẩm Dũ đáp một tiếng.

Tuy nói vậy, Hoắc Duệ vẫn cẩn thận phân tích dạng đề này cho Thẩm Dũ.

Giảng xong bài này, vừa vặn đến giờ tắt đèn.

Trước khi trở về, Thẩm Dũ hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên khoé môi Hoắc Duệ.

Gần đây hai người nghiện thói quen này, trước khi đi ngủ nhất định phải hôn ngủ ngon một cái, không thì sẽ không yên tâm đi ngủ.

Hoặc Duệ hơi dựa vào khung cửa, đèn hành lang đã tắt hết, chỉ còn ánh đèn từ điện thoại trong bóng tối.

Thẩm Dũ lùi về sau hai bước, theo bản năng liếm liếm khoé môi, đã nghe thấy Hoắc Duệ đè giọng nói: “Chép bài tập Ngữ văn đi.”
Thẩm Dũ: “…!Gì?”
“Nghiền ép là có ý gì?”
Thẩm Dũ: “…”
Sau khi Hoắc Duệ đi khỏi, vẻ mặt Thẩm Dũ đỏ lên.

Cậu nổi lên suy nghĩ muốn ám sát Lục Sơ Hành.

…!

Hôm sau là thứ năm.

Vào giờ đọc sớm, Trương Kiến Thanh cười đến mức mặt tắm gió xuân, chỉ là không nói gì liên quan tới chuyện thi tháng.

“Hói hói không phải là có mùa xuân thứ hai chứ?”
“Đừng nói nữa, cuối tuần trước tao đi dạo phố, hình như nhìn thấy ông ấy đi cùng với một người phụ nữ, không biết có phải là mùa xuân thứ hai không?”
“Mày chào hỏi không?”
Người nói chuyện huých cánh tay người bên canh: “Nào dám? Nhỡ đâu hói hói hẹn quá hoá giận thì sao?”
Trước khi công bố kết quả thi tháng, cũng chỉ có thể buôn chuyện chém gió để giải toả không khí một chút.

Ra chơi tiết thứ hai, lớp trưởng đến phòng giáo viên thăm dò chạy như bay về lớp: “Vãi mèo chúng mày ê! Nói với chúng mày một tin kinh thiên động địa này!”
Lớp trưởng mới là một nam sinh, dáng người cao cao gầy gầy, cũng thường xuyên top 10 của lớp.

Mấy nam sinh và nữ sinh lập tức vây hắn lại: “Đừng có nói là chuyện lớp phó thể dục đoạt giải ở hội thể thao của tỉnh nhé, chuyện cũ như lắm rồi.”
“Ấy, nồ nồ nồ, chuyện này còn kinh khủng hơn!”
Lớp trưởng liếc nhìn cuối lớp một cái, đáy mắt không che giấu được sự kinh ngạc.

Lục Sơ Hành không thể hiện sự thoải mái gì, nghe lớp trưởng vòng vo như vậy, cũng bắt đầu ồn ào: “Giề, nói nhanh đi! Úp mở nữa là bố múc mày đấy!”
Đám người này ai cũng không đụng vào được, lớp trưởng nuốt nước miếng một cái: “Tổng thành tích lớp chúng ta đứng nhất trường!”
Lúc này đến cả người vẫn luôn ngồi tại chỗ làm bài tập cũng đúng ngồi không yên.

“Thật hay giả vậy?”
“Đừng lừa bọn tao, sao lại có thể tiến bộ như vậy?”
“Thật mà, lát nữa thầy già tới, kết quả cụ thể như thế nào thì tao không biết, nhưng xếp hạng tổng thành tích dán trên tường phòng giáo viên ấy, bọn mày cũng không thấy mặt của thầy già đâu, toe toét như hoa cúc vậy.”
Lớp trưởng vừa dứt lời, Trương Kiến Thanh toe toét như hoa cúc tiến vào lớp học: “Nói gì về tôi đấy? Từ đằng xa đã nghe lớp các em ồn ào rồi!”
“Có phải là cảm thấy trong lớp mở điều hoà quá uất ức nên muốn đi ra ngoài hít khí trời không!”
“Không không không, còn chưa đến giờ học mà thầy?”
“Đang nói dáng người thầy rất đẹp đó ạ!”
Một đám người tung người hứng.

Bút của Thẩm Dũ đặt trên đề thi vòng một đường cua.

Mặc dù lần này không nói ra miệng, nhưng cậu vẫn rất căng thẳng.

Đề thi tháng của trường khó hơn đề thi chung một chút, Thẩm Dũ không có lòng tin với phần đề cơ bản.

Dù sao thì người ra đề của năm hai trường bọn họ, đã từng ra đề thi đại học, ai cũng là cao thủ đào hố, đề bài nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng dọc đường đi có thể khiến cho bạn vấp ngã vô số lần.

Cho nên lúc Trương Kiến Thanh công bố thứ hạng, Thẩm Dũ cũng không có kì vọng.

Thứ hạng trong lòng cậu không khác biệt với lần trước lắm.

Đầu tiên Trương Kiến Thanh thường nói mấy chuyện linh tinh với học sinh, thời gian phê bình sau mỗi lần thi cử xong là cần thiết, sau đó mới chuyển thành đề tài chính: “Lần thi này lớp chúng ta rất tiến bộ, ở mặt này, tôi không keo kiệt lời khen ngợi với các em.”
Đám người bên dưới ồn ào: “Nhất trường đúng không ạ!”
Trương Kiến Thanh nhìn lướt qua, xụ mặt im lặng một lúc.

Đợi đến khi tim của mọi người mắc lại ở cổ họng mới nói: “Đúng! Nhất trường!”
“Yeeeeee!!!!!! Chúng ta quá toẹt!!”
“Mày reo hò cái mông à, tâng bốc thầy già thành như vậy chứ?”
Mắt thấy mấy nam sinh bắt đầu tâng lên tận mây xanh, Trương Kiến Thanh vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng: “Được rồi, đây chỉ là thi tháng thôi, cũng chưa phải là thi đại học đâu, nhìn năm ba ở tầng trên kia kìa, có ồn ào loạn lên như các em không? Sắp hết năm rồi, hết năm học sẽ thi đại học, sau đó đến lượt các em!”
“Vui thôi đừng vui quá! Còn nữa, không có khen thưởng gì cả! Còn mấy tháng nữa là thi cuối kì rồi, thi thật tốt cho tôi! Nói không chừng mai này sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cũng phải để lại cho tôi một bảng thành tích thật đẹp chứ!”
“Thầy già, học kì sau thầy chủ nhiệm lớp nào vậy? Bọn em ra sức thi vào lớp thầy dạy không phải là tốt hơn sao?”
“Đúng ròi á, cái trường át này chia lớp theo điểm thi học kì làm gì chứ, không phải là muốn chúng ta tách ra trước thời hạn sao?”
Năm nhất của Văn Lễ 1 không chia lớp theo điểm thi học kì, dựa theo thành tích mà chia đều vào các lớp, mỗi lớp có đủ cả học sinh kém lẫn học sinh xuất sắc.

Nhưng đến học kì sau của năm hai, khai giảng sẽ có thi chia lớp, thành tích quyết định tất cả.

Trương Kiến Thanh cười một tiếng: “Hay là chủ nhiệm lớp 1 nhỉ, cho nên các em cũng cố gắng để vào lớp này đi.”
Bên dưới là một trận gào khóc thảm thiết, người nào cũng cực kì hưng phấn.

Trương Kiến Thanh mặc cho mọi người náo loạn một lúc, tầm mắt dừng lại ở mấy người ngồi cuối lớp: “Được rồi, nói về xếp hạng thành tích một chút, đứng đầu lớp cũng như đứng đầu trường, Hoắc Duệ.”
“Xếp thứ hai của lớp, xếp hạng mười của trường, Trần Nhã.”
“Xếp thứ ba của lớp,…”
“Lớp thứ năm, lần này lớp chúng ta có một cái tên nhảy lên hạng trước năm mươi khiến cho người khác vô cùng bất ngờ.”
Trương Kiến Thanh quét mắt quanh phòng học: “Bạn này quả thật đã khiến người bên ngoài để ý, vì vậy á ngày hôm qua, chúng tôi đã cố ý tra lại camera giám sát trong phòng thi ngày hôm đó, vì bạn này ngồi ngay dưới camera, nhất cử nhất động của bạn ấy đều không thể thoát khỏi mắt chúng tôi, xác nhận là bạn ấy làm bài rất nghiêm túc, hơn nữa có thể đảm bảo không có bất cứ giáo viên nào làm lộ đề, vì đề thi đến ngày thi chúng tôi đến ngày hôm đó mới nhận được, ngay cả bản thân người ra đề, cũng chỉ biết mấy bài mà mình ra.”
Trương Kiến Thanh nói một thôi một hồi, bàn luận bên dưới lại càng sôi nổi hơn.

Thẩm Dũ không biết vì sao lại nhìn về phía Tống Dương.

Đoán chừng là tối qua hắn cùng với bọn Lục Sơ Hành chơi game quá muộn, lúc này còn đang gục xuống bàn để ngủ.

Đúng như dự đoán, một giây sau, Trương Kiến Thanh gõ bàn một cái: “Tống Dương, xếp thứ năm của lớp, xếp thứ bốn mươi lăm của trường.”
“Điểm lý và hoá hơi kém, cho nên tổng điểm lý hoá có hơi tụt lại đằng sau, nhưng tổng thể mà nói, thành tích này đã khiến cho giáo viên chúng tôi giật mình.”
Dù sao thì một học sinh vẫn luôn ngồi vững vị trí cuối của lớp, cuối của trường, không khác gì học sinh nộp bài giấy trắng cho lắm, thành tích tốt như vậy, các giáo viên cũng không phải không bàn luận xem tính chân thực của kết quả này.

Nhưng xác nhận là chân thực.

Bọn họ sẽ không để cho bất kì học sinh nào phải chịu thiệt thòi.

Không chỉ có giáo viên kinh ngạc mà còn có bạn học trong lớp.

Nhất là Lục Sơ Hành, hắn điên cuồng vỗ mu bàn tay Thích Vinh đang ngồi bên cạnh: “Nhanh nói cho tao là Hói Hói đang nhắc đến xếp hạng từ dưới lên trên đi!”

Tối hôm qua hắn còn giễu cợt lớp phó thể dục á.

Đù mé nó.

Đúng là trò hề của tạo hoá mà.

Nghiệp quật hả?
Thẩm Dũ tiến tới bên tai Hoắc Duệ: “Cậu ấy thật giỏi.”
Cũng như xác nhận lại trực giác trước đây của mình.

Hoắc Duệ vốn đang viết cái gì đó, nghe Thẩm Dũ nói như vậy, sắc mặt thay đổi, tay nắm lấy cổ tay Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ vội vàng bổ sung: “Nhưng bạn trai vẫn giỏi nhất.”
Trương Kiến Thanh tiếp túc công bố kết quả, “Hạng hai mươi lăm cấp lớp, Thẩm Dũ, so với lần thi chung trước, lần này tiến bộ mười hạng.”
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đã thu lại.

Chút thành tích như vậy, vẫn chưa đủ.

Xếp hạng cấp trường quá kém.

Cậu vẫn có chút lòng tham, muốn học cùng lớp với Hoắc Duệ.

Tuy nhiên chỉ có Tống Dương, mọi người không để ý đến xếp hạng về sau nữa.

“Còn Lục Sơ Hành và Thích Vinh…!Rất tuyệt vời! Trình độ kéo điểm đội sổ của lớp chúng ta! Cao hơn lần thi chung trước 50 điểm liền!”
Lục Sơ Hành như bật công tắc, lập tức nhảy cẫng lên.

Đến từng này tuổi, hắn còn chưa từng được giáo viên khen đâu.

Sau kì thi tháng, lại ráo riết chuẩn bị thi cuối kì, dù sao thì ý nghĩa của kì thi cuối kì là tiền lì xì, cũng sẽ quyết định có một cái Tết vui vẻ hay không.

Vì vậy, phần lớn hoc sinh còn xem trọng kì thi cuối kì hơn giáo viên.

Giữa tháng một, Văn Thành có tuyết rơi.

Sau lần thi tháng trước, điều chỉnh lại chỗ ngồi một chút, chỗ Thẩm Dũ dời đến hàng thứ tư, vẫn là ngồi ở cuối lớp, nhưng cùng Hoắc Duệ đổi sang chỗ khác, vị trí của cậu cạnh cửa sổ.

“Đi ra ngoài ngắm tuyết không bạn cùng bàn ơi!”
“Lớp phó thể dục nữa! Đùuuuu! Tuyết rơi thật dày! Liệu có được nghỉ trước kì nghỉ không?”
Chiếc bút trên tay Thẩm Dũ dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm nhìn của tầng 3 rất tốt, ngoài cửa sổ có hai cây cổ thụ, cao gần đến cửa sổ tầng 3, tuyết không mỏng, cũng không quá lớn, nhưng cũng không giống với mưa xen lẫn tuyết đã thấy trước đó, là tuyết thật, một mảng tuyết trắng, dày đặc bầu trời, không có gió, không bị thay đổi hướng rơi, rơi thẳng xuống.

Bám vào trên cây, tụt xuống từ cây khô trơ trụi, cũng bám lại không ít trên thân cây.

Không bao lâu, trên cây, trên nóc nhà, trên mặt đất bắt đầu thành một mảng tuyết trắng.

Đã có mấy nam sinh mở cửa sổ, đưa tay đón lấy bông tuyết.

“Cho tao xem với!”
“Đúng vậy, mấy thằng con trai bọn mày thật đáng ghét, sao lại chiếm đóng ở đó chứ?”
Mấy nữ sinh cũng vô cùng tò mò, bắt đầu đến tranh giành địa bàn.

Mấy nam sinh cười đưa bông tuyết đã tan thành nước cho nữ sinh: “Rồi rồi rồi, cho mày cho mày đấy, thích thì nhìn đi, bố mày ra ngoài xem.”
Nữ sinh cũng không khách khí, lập tức chiếm chỗ.

Có người can đảm đã bắt đầu chụp ảnh.

Thẩm Dũ mở cửa sổ ra.

Điều hoà trong lớp để nhiệt độ cao, cậu vừa tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, đã cóng đến phát run.

Hoắc Duệ run lên một chút vì chênh lệch nhiệt độ lớn này, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dũ.

Nam sinh chắc là rất vui vẻ, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy tuyết lớn như vậy, ống tay áo khoác bị cậu vén lên một chút, hai cái tay cũng hướng ra ngoài cửa sổ, bông tuyết liền rơi xuống tay cậu.

Có thể là vì quá lạnh, nam sinh theo bản năng rụt tay một cái, những vẫn không rút hẳn về, vẫn tiếp tục hứng.

Tuy nhiên, nhiệt độ cơ thể không thể giữ lại được bông tuyết bé nhỏ, bông tuyết vừa rơi vào lòng bàn tay đã nhanh chóng hoá thành nước.

Thẩm Dũ hình như hơi tức giận, hơi ngẩng đầu lên, nhìn tuyết đang rơi.

Nghiêm túc nghiên cứu.

Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Thẩm Dũ bỗng nhiên quay người lại.

Trong giây phút đó, Hoắc Duệ cảm thấy, có cái gì đó xua tan giá rét.


Thẩm Dũ cười rất vui vẻ.

Lâu nay, vì áp lực học tập, tâm trạng cậu ít khi được thả lỏng như vậy.

“Lạnh ghê.” Thẩm Dũ liễm môi hơi khô của mình một cái.

Hoắc Duệ liếc mắt xuống: “Biết lạnh mà còn hứng lấy.”
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, tiến đến sau lưng Thẩm Dũ, hai tay bám vào bệ cửa sổ.

Thẩm Dũ còn tưởng rằng hắn muốn đóng cửa sổ, một cái tay rụt lại bám vào bệ cửa sổ: “Đừng đóng mà, nhìn thêm lúc nữa đi, tôi chưa từng nhìn thấy tuyết nhiều như vậy.”
Hoắc Duệ cười giễu, cũng không nói gì, chỉ kéo khoá áo khoác ra, áo khoác hắn lớn, sau đó với tư thế này, dính vào lưng Thẩm Dũ.

“Còn lạnh không?” Hoắc Duệ không cúi đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ có điều, người khác nhìn cảnh tuyết rơi, còn hắn nhìn bàn tay đang hứng tuyết kia.

Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên một chút.

Đang ở lớp học đấy!
Nhưng nghĩ lại, cậu không còn lo lắng như trước nữa.

Càng dè dặt lại càng mờ ám.

Ngược lại, quang minh chính đại, sẽ không có ai nghi ngờ.

“Không lạnh.” Thẩm Dũ lắc đầu một cái, nào còn lạnh nữa, cả người đã bị mùi của Hoắc Duệ vây lại.

Lúc sau, cậu lại bật cười.

Hoắc Duệ cúi đầu, nhăn mày nhìn cậu một lúc.

Lâu sau, khoé miệng cong lên.

Ấu trĩ.

“Mẹ, không ai đi ra ngoài tao chỉ có thể đi ra ngoài một mình…” Lục Sơ Hành vừa ôm một đống tuyết từ ban công tiến vào, vừa vặn nhìn thấy tư thế kì quái của đại ca và bạn cùng bàn, lời nói tắc lại ở cổ họng, vòng vo chuyển đề tài: “Ái chà, tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa kìa!”
Không thể thu liễm lại một chút sao?
Vì giúp hai người bọn họ qua mắt hai đứa ngu si Thích Vinh và Tống Dương, hắn đã phải hi sinh rất nhiều đó!”
Thích Vinh đang nhìn cảnh tuyết rơi thu hồi tầm mắt: “Chà, mày không sợ bị cảm sao?”
“Tao sống mười bảy năm nay chưa từng bị cảm, được chưa?”
Buổi tối hôm đó, phòng 605 tràn ngập tiếng hắt hơi.

Thẩm Dũ vô cùng ấm áp đưa cho mỗi người một cốc rễ bản lam pha.

Khiến cho Lục Sơ Hành cảm động phát khóc.

Thẩm Dũ một lời khó nói hết, xoắn xuýt một lúc mới giải thích: “Tôi sợ cậu lây bệnh cho Hoắc Duệ.”
Lục Sơ Hành: “…” Đm cậu, tại seo!!
Thi cuối kì vào cuối tháng 1, Tết nguyên đán năm nay đến hơi muộn.

Cách Tết hơn một tuần lễ, cả trường tiến vào thi cuối kì.

So sánh trước và sau khi thi, lúc thi ngược lại lại nhẹ nhàng nhất.

Trước khi vào phòng thi, lại công việc thường ngày, cọ học thần.

Chỉ là lần này, Thẩm Dũ cọ Hoắc Duệ, bọn Lục Sơ Hành đổi thành cọ Tống Dương.

Thành danh sau kì thi lần trước, Tống Dương giờ là giáo viên dạy học của bọn Lục Sơ Hành.

So với Hoắc Duệ, đương nhiên là Tống Dương hoà ái thân thiện hơn chút.

Thời gian thi trôi qua rất nhanh.

Ngày cuối cùng của kì thi, Trương Kiến Thanh bảo mấy nam sinh dọn bài tập nghỉ đông.

Bài tập nghỉ đông không nhiều như vậy.

Không chỉ thống nhất mỗi môn một quyển “Bài tập nghỉ đông”, mỗi môn một ngày còn có một tập đề thi, nghỉ đông tổng cộng hai mươi bốn ngày, mỗi môn đều có hai mươi bốn đề thi, may mà ngoài đề luyện ra không có bài tập thêm, nếu không sẽ khiến cho người khác phát điên mất.

Một đám người vẻ mặt như đưa đám.

Trương Kiến Thanh động viên tinh thần mọi người: “Đừng sợ! Năm ba được nghỉ mười mấy ngày thôi! Bài tập cũng không khác mấy so với các em đâu!”
Thẩm Dũ: “…”
Nghe càng thêm đau lòng.

Dù sao thì năm sau cũng đến lượt bọn họ.

Thi xong gần như là được nghỉ, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là thành tích thi cuối kì sẽ được gửi bằng hình thức tin nhắn về điện thoại di động của phụ huynh, đăng nhập vào trang web của trường cũng có thể search được kết quả.

Cũng may là Thẩm Dũ không có cái phiền não này.

Trước đó cậu đến tìm Trương Kiến Thanh đổi người liên lạc khẩn cấp thành số điện thoại của Hoắc Duệ.

Cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Cán sự mỗi môn học phát bài tập nghỉ đông, Trương Kiến Thanh sẽ ở đó dặn dò mọi người chú ý kì nghỉ, với cả, chúc mọi người năm mới vui vẻ sớm.

“Chúc thầy năm mới vui vẻ!!!”
Không biết là ai bắt đầu trước, sau đó những lời này quanh quẩn cả lớp học.

Thẩm Dũ nói một câu, cùng Hoắc Duệ nhìn nhau.


Dưới bàn học, hai người lặng lẽ nắm tay nhau.

Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống.

Đã năm mới rồi.

Vì để nghỉ đông, trường đóng cửa, không thể ở lại.

Thẩm Dũ không thể không dọn đồ về nhà cũ.

Căn nhà mà cậu thuê lúc trước, bà lão nói, cháu ngoại của bà muốn về đây ăn Tết một khoảng thời gian, không có cách nào có thể cho cậu thuê nhà được nữa, chủ có thể trả lại tiền thuê gấp đôi cho Thẩm Dũ.

Bởi vì lúc thuê phòng giá rẻ, hai người cũng không kí hợp đồng gì.

Cũng may mà còn chỗ dung thân khác, Thẩm Dũ đồng ý, cũng không lấy nhiều tiền trả lại của bà lão, chỉ lấy một phần hơn.

“Mấy ngày nữa, tôi phải ra nước ngoài.” Hoắc Duệ dọn đồ đạc của Thẩm Dũ vào phòng, quét mắt nhìn quanh.

Đã quá lâu không có ai quét dọn, nơi này đã tích tụ một lớp bụi, không mở lò sưởi, bên trong nhà lạnh ngăn ngắt.

Thẩm Dũ vén vải bố trên ghế sofa: “Ừ, lúc nào trở lại?”
“Ngày hai chín.”
Phải đi năm ngày.

Sau khi ở bên nhau, hai người chưa bao giờ phải tách xa lâu như vậy.

Rõ ràng, không ai mong muốn cả.

Ghế sofa quá bẩn, không thể ngồi được, Thẩm Dũ liền ngồi trên vali, sợ ngồi hỏng vali, cậu còn cẩn thận ngồi hờ hờ, ngước đầu, hôn môi với Hoắc Duệ.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Vốn là bọn Lục Sơ Hành cũng la hét muốn đi cùng nhau, kết quả là vừa mới tới cổng trường, đã bị mẹ Lục gọi điện thoại bắt về nhà.

Đại ý chính là, giờ mà không về, mày đừng hòng nghĩ đến tiền mừng tuổi nữa.

Lục Sơ Hành kéo Thích Vinh chạy biến.

Chết một đống còn hơn sống một mình.

Thẩm Dũ bị hôn không tự chủ được mà thân thể mềm nhũn, chất lượng vali dù có tốt đi nữa, cũng không chịu nổi, bánh xe bắt đầu phát ra tiếng kêu khóc.

Thẩm Dũ mới giật mình, theo bản năng đẩy Hoắc Duệ ra, tai đỏ lên: “Đừng…!Lát nữa hôn tiếp.”
Tìm chỗ đặt chân đã rồi nói sau.

Hoắc Duệ thả người ra, nhìn chằm chằm vào môi Thẩm Dũ hơi sưng, ừ một tiếng.

Quét dọn nhà xong, đã hơn chín giờ tối.

Hai người gọi đồ ăn bên ngoài.

Đại thiếu gia Hoắc Duệ này mười ngón tay không dính nước mùa xuân, một buổi chiều làm lụng quần quật, giờ đây cũng phải đòi trả công chút gì đó.

Hai người ngồi trên thảm, yên tĩnh hôn môi.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc.

Cho đến khi đồ ăn được ship tới, hai người mới dứt được nhau ra.

“Ra nước ngoài làm gì thế?” Thẩm Dũ tìm một miếng thịt, nhét vào trong miệng Hoắc Duệ.

Bình thường Hoắc Duệ ăn cơm sẽ không nói chuyện, lúc này ăn thịt xong mới cất tiếng: “Ăn Tết cùng ông bà nội.”
Ông bà nội của Hoắc Duệ sống ở nước ngoài, người già lớn tuổi, ngồi báy may cũng không được, đầu năm nào, Hoắc Chí Kiều và Thư Huệ cũng bay ra nước ngoài ăn Tết cùng hai người bọn họ.

Năm nay, trước kì thi cuối kì Hoắc Chí Kiều hỏi Hoắc Duệ có muốn đi không.

Hoắc Duệ suy nghĩ một lúc, đồng ý.

Một mặt, không bỏ được Thẩm Dũ.

Nhưng mặt khác, quả thật rất lâu rồi chưa gặp ông bà nội.

Thẩm Dũ gật đầu một cái, dựa vào bả vai hắn: “Ừ, vậy chúng ta chat video mỗi ngày nhé?”
Đột nhiên không được thấy hắn, Thẩm Dũ sợ mình không quen.

Hoắc Duệ cúi đầu, gác cằm lên đầu người kia, tóc đâm vào cằm có chút ngứa ngáy, giọng hắn hơi khàn khàn, khẽ hừ một tiếng: “Bận lắm.”
Thẩm Dũ ồ một tiếng, trong mắt có chút mất mát.

Buổi tối đầu tiên khi Hoắc Duệ ra nước ngoài, Thẩm Dũ không thể ngủ ngon.

Đầu tiên là giường mới, cậu hơi hơi lạ giường, hơn nữa trong phòng này không có điều hoà, hơi lạnh.

Thứ hai là không có Hoắc Duệ ở đây, cậu luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Mặc dù trước khi Hoắc Duệ lên máy bay, hai người còn chat video điện thoại ở sân bay.

Sáng hôm sau, Thẩm Dũ đặt đồng hồ báo thức, bò dậy làm bài tập.

Chỉ là người còn chưa bò dậy, điện thoại di động đã vang lên trước.

Cậu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, số lạ.

Nhưng những con số này, cậu đã từng nhớ rất kĩ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.