Đọc truyện Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt FULL – Chương 32
[SSSR: Tôi nhìn thấy rồi]
Hoắc Duệ không rep nữa.
Thẩm Dũ cong môi cười một tiếng, hai mắt chớp chớp.
Bên ngoài không biết đã mưa từ bao giờ, mưa cũng không quá lớn, nhưng tiếng mưa gõ lên cửa sổ luôn khiến cho người ta sợ hãi, nhất là kí túc xá rất yên tĩnh, tiếng mưa rơi lại càng được phóng đại.
Thẩm Dũ bịt tai lật giở sách giáo khoa, tìm hai bài toán chụp gửi cho Hoắc Duệ, kèm theo công thức.
Mặc dù cậu không biết có đúng hay không, nhưng cậu cảm thấy đáp án là một số chẵn, như vậy mới đúng.
Làm xong hai bài, Hoắc Duệ vẫn chưa rep.
Thẩm Dũ lại chụp từng bước làm của mình.
Lần này khoảng nửa phút đã trả lời, xem ra mấy tin nhắn trước không phải là không thấy.
[Hoắc Duệ:?]
[SSSR: Xem xem tôi làm có đúng không?]
[Hoắc Duệ: Chữ cậu xấu quá, tôi không đọc được]
[SSSR:?]
Thẩm Dũ nghĩ, thật may là kiếp trước mình lăn lộn xã hội khắc nghiệt, thật may người này là người mình thích, bằng không thì cậu thực sự muốn xoá luôn nick người này đi.
Tuy rằng chữ của cậu —
Cậu liếc nhìn ảnh chụp, có thể là do ánh sáng, đúng là không đọc được.
Làm bài xong, cậu là não cá vàng, còn không nhớ rõ mình đã viết cái gì.
Một lát sau.
[Hoắc Duệ: (hình ảnh)]
[Hoắc Duệ: Yêu tinh phiền phức, tự xem đáp án đi]
Hoắc Duệ gửi ảnh đến, là cách làm hai bài tập vừa nãy, hắn tự viết, không viết đáp án.
Chữ Hoắc Duệ rất đẹp, hắn cầm tờ giấy trắng, dưới tờ giấy là một quyển sách, Thẩm Dũ không nhìn thấy tên sách, bên cạnh còn có cây bút.
Các bước rất rõ ràng, Thẩm Dũ cúi đầu xem lại bài.
Hay lắm, sai một bước.
[SSSR: Được rồi, nãy tôi đọc được tin nhắn thu hồi của cậu rồi]
Hoắc Duệ lại lần nữa không rep.
Thẩm Dũ cười khẽ, ánh mắt cũng cong lên.
[SSSR: Nhớ lắm]
Lát sau, cậu bổ sung một câu.
[SSSR: Sinh tử chi giao]
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Duệ “Đệt” một tiếng.
Hắn đứng trước bàn đọc sách, bên cạnh giá sách là chi chít những sách tham khảo.
Hoắc Duệ nhắm hai mắt.
Cái đcm sinh tử chi giao.
Giờ đây hắn không muốn sinh tử chi giao gì hết.
Chín giờ tối, Hoắc Duệ mở cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa, Hoắc Chí Kiều vừa đi từ thư phòng ra nhìn thấy hắn thì dừng bước một chút: “Đi đâu?”
Hoắc Duệ khép hờ mắt: “Con xuống lầu chạy bộ.”
Hoắc Chí Kiều: “…???”
Hoắc Duệ bước qua ông, đi thẳng ra ngoải.
Hoắc Chí Kiều thở dài, nhìn theo bóng lưng con trai.
Hoắc Duệ đã lớn rồi, cũng không cần ông nữa.
Lúc trung học cơ sở vì bản thân mình tái giá mà cha con cãi vã bất hoà, giờ đây Hoắc Duệ hình như đã phai nhạt đi rất nhiều, cũng rất ít khi cùng mình cãi vã, cũng sẽ nghe lời mình, chú ý đến bệnh tình của Thư Huệ.
Ông xoay người đi đến phòng ngủ, còn chưa vào cửa, bước chân Hoắc Chí Kiều khựng lại, bên ngoài không phải là đang mưa sao? Dầm mưa chạy bộ buổi đêm? Con trai lớn rồi đầu óc cũng có vấn đề?
Lúc Hoắc Chí Kiều về phòng, Thư Huệ đã ngủ.
Mấy ngày nay, công việc của Hoắc Chí Kiều không bận rộn nữa, số lần về nhà tăng lên, bệnh tình của Thư Huệ cũng ổn định hơn nhiều.
“Chí Kiều…” Thư Huệ mơ mơ màng màng gọi một tiếng.
Hoắc Chí Kiều vỗ lưng cô một cái: “Ngủ đi.”
…!
Nửa đêm, mưa càng ngày càng lớn, gió cũng mạnh lên, Thẩm Dũ làm xong mấy bài tập plank thì ngửa người ra ngồi lên, tắm xong cả người khó chịu chui vào trong chăn.
Ra cả thân mồ hôi.
Cuối tuần kí túc xá không tắt điện, nhưng đèn hành lang chưa bật, người một khi im lặng, các giác quan cũng sẽ bị phóng đại.
Mở đèn thì không ngủ được, mà không mở đèn thì dễ tưởng tượng lung tung.
Thẩm Dũ chưa bao giờ nghĩ mình lại nhát gan như vậy.
Ở trong chăn khó chịu một lúc, sau khi chắc chắn mình không có cách nào để ngủ được, cậu cam chịu lấy điện thoại ra.
Do dự một lát.
[SSSR: Đã ngủ chưa]
[Hoắc Duệ:?]
[SSSR: Đang chơi game hả?]
[Hoắc Duệ: 1 giờ rồi]
Thẩm Dũ liếc nhìn đồng hồ, hơn 1 giờ sáng, cậu ngáp một cái, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Đây là một chuyện rất đau khổ.
Kiếp trước, thật ra cậu thường xuyên mất ngủ, không biết có phải vì nằm trên giường bệnh quá lâu hay không, kiếp này chất lượng giấc ngủ rất tốt, mất ngủ như hôm nay là lần đầu tiên.
Cũng có thể là vì…!không có Hoắc Duệ bên cạnh.
[SSSR: Tôi không ngủ được]
[SSSR: Nũng nũng nịu nịu.jpg]
Meme là con mèo trắng mặc áo hoodie màu vàng, trên đầu còn có hai củ cà rốt chỉa ra như hai cái tai, miệng nó hơi cong lên như đang cười, bên cạnh còn có con vịt len, dù thế nào thì Thẩm Dũ cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Cái này là ăn trộm của Tống Dương.
Có trời mới biết vì sao Tống Dương lại có cái meme này.
Hoắc Duệ bên kia lại im lặng.
Thẩm Dũ đợi một lúc, phát đi phát lại tin nhắn thoại mà Hoắc Duệ đã gửi lúc trước, sau đó hai tai liền đỏ bừng.
Vì nghe nhiều, âm thanh hai chữ “Giáo án” kia trở nên cực kì rõ ràng.
Thẩm Dũ cậu, có phản ứng rồi, chàng trai mười bảy tuổi, vào thời kì dạy thì hoóc-môn bùng nổ, không chịu nổi một chút khiêu khích.
Người lúc bình thường dù bình tĩnh như thế nào, cũng không nhịn được mà thầm mắng một tiếng.
Cậu liền nghĩ đến cái lần mộng xuân kia.
Đã rét vì tuyết lại giá vì sương*.
* ví với hết cái khổ này đến cái khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề
Điện thoại lại rung một cái.
[Hoắc Duệ: Mời tổ đội]
Là mời vào chơi PUBG.
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Duệ chọn xếp đội đôi, không có đồng đội nào khác nữa.
Hôm nay vận khí không tốt lắm, không biết có phải vì quá buồn ngủ không, hay là bởi vì…!không tập trung được, Thẩm Dũ rơi xuống chết hai mạng.
Mạng thứ ba bắt đầu, Hoắc Duệ mở voice đội nhóm giễu cợt nói: “Cậu đến để chơi nhảy dù à?”
Thẩm Dũ lại ngáp một cái.
Ở cùng với Hoắc Duệ, thì càng thêm mệt nhọc, muốn ngủ.
“Tôi hơi mệt rồi.” Thẩm Dũ nói chuyện kèm thêm giọng mũi nho nhỏ.
Hoắc Duệ ở đầu bên kia: “…”
Quả nhiên là yêu tinh phiền phức, rõ ràng gọi hắn chơi game, nói là không ngủ được, sau đó lại kêu mệt trước.
Mẹ, nhưng mà sao giọng mũi lại đáng yêu như vậy chứ.
Hoắc Duệ cảm thấy mình điên rồi.
Từ buổi tối hỏi Lục Sơ Hành đó, hắn cảm thấy Thẩm Dũ trong mắt mình cực kì đẹp đẽ.
Yêu tinh phiền phức có phải là bỏ bùa mình rồi không.
Phắc.
“Cậu…”
Thẩm Dũ chỉ nghe thấy Hoắc Duệ nói “Cậu”, rất lâu sau không thấy nói tiếp.
Có vẻ rất nhẫn nhịn.
Có vẻ rất bực bội rất khó chịu.
“Vừa nãy tôi thấy hơi sợ.” Cậu híp mí giải thích, nhặt M4 Hoắc Duệ vừa ném cho cậu lên.
Mạng chơi này dù không rơi xuống đất chết nữa, những vì ngáp nhiều, hơi hoa mắt, không thấy rõ màn hình.
“Cho nên không ngủ được.”
“Cậu…”
Nửa câu sau của Hoắc Duệ lại bị chính mình gạt đi.
“Có gì mà sợ?” Mãi lúc sau, hắn cắn răng nói: “Sợ mưa sao?”
Quả nhiên là rất phiền phức, lại còn nhát gan nữa.
“Kí túc xá không có ai…” Lời nói Thẩm Dũ bắt đầu đứt đoạn: “Chỉ có một mình tôi…”
Nói xong, giọng cậu kèm theo hơi thở nhẹ: “Hoắc Duệ, cậu có thể về đây với tôi không?”
Hoắc Duệ nhỏ giọng, hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo đó, Thẩm Dũ cũng không biết nữa.
Vì cậu cầm điện thoại, nghe tiếng súng xung quanh, ngủ thiếp đi.
Vì quá quá muộn, cậu lại nằm mơ.
Lần này là mơ về một cơn mưa đêm.
Hình như cậu xuất viện rồi, ngồi trên ghế salon xem tivi ở trong một căn phòng không được coi là lớn lắm, tivi đang phát cái gì thì cậu không thấy rõ.
Cậu đắp chăn, hơi mệt mỏi, từng chút từng chút.
Một lúc sau, một người đàn ông đi ra từ phòng bếp.
Rất quen, ngồi xe lăn, cầm một đĩa trái cây.
Hoắc Duệ ngồi xe lăn đi đến gần cậu, hôn lên má cậu một cái: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Cậu há miệng theo thói quen: “Bón cho em ăn đi.”
Cuối cùng, Thẩm Dũ cảm nhận được, cái mình ăn không phải là trái cây, mà là vị trái cây.
Ngày thứ hai không có tiếng chuông trường học, Thẩm Dũ cũng không đặt đồng hồ, dậy rất muộn.
Cậu xoa xoa gò má.
Mấy giấc mơ gần đây rất lạ, những giấc mơ này đều không phải chuyện ở kiếp trước, nhưng cậu lại luôn cảm thấy như đây là chuyện chân thực.
Cậu tự mắng bản thân một tiếng, tại sao Hoắc Duệ trong mơ hành động bất tiện mà mình còn để cho hắn đi cắt trái cây! Hơn nữa tại sao cuối mỗi lần đều là…!
Cậu ngồi trên giường một lúc, liếc nhìn thời gian, đã hơn mười giờ sáng.
Tin nhắn Wechat chưa đọc — mười mấy tin, đều là của Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành và Tống Dương.
[Hoắc Duệ:?]
[Hoắc Duệ:.]
Có thể thấy, hắn đang rất tức giận.
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn chơi Vương giả không? Kéo em gái! Kéo em gái!]
Gửi mấy tin nhắn.
Thẩm Dũ rep một câu “Vừa mới rời giường, muộn một chút cũng được.”
Tống Dương chia sẻ cho cậu một liên kết.
Tên nhóm: Đại ca của trường và vợ nhỏ của hắn.
Thẩm Dũ: “…?”
[Tống Dương: Bạn học Thẩm, fandom của cậu và Hoắc Duệ này hahahaha]
Thẩm Dũ: “…?”
Cậu mím môi gõ chữ.
[SSSR: Tôi là vợ nhỏ ấy hả?]
[Tống Dương: Sao cậu không ngạc nhiên]
[SSSR: Hay mà—]
[Tống Dương:????]
Thẩm Dũ không trả lời lại tin nhắn của Tống Dương, cậu phải đi rửa mặt, sau đó sau đó xuống tầng lấy nước nóng ăn mì gói.
Đói qué.
Cậu đoán bản thân mình là bị đói đến mức tỉnh dậy, tối qua chỉ có một mình cậu, cậu lười ăn cơm, tối lại tập thể dục, buổi sáng còn dậy muộn.
Hai bữa liên tục chưa ăn.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Thẩm Dũ nghe có tiếng mở cửa ở phòng đại diện.
Cậu ngây người một lúc, chưa kịp chải đầu đã xông đến mở cửa.
Cửa phòng 605 đã mở.
Bóng lưng Hoắc Duệ ẩn sau cửa, vì không có tiết học, Hoắc Duệ không mặc đồng phục, cửa trên mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thà thùng thình.
Trời còn đang mưa, kí túc xá không đủ sáng.
“Sao cậu lại trở về rồi?”
Thẩm Dũ rất lâu rồi không trải qua cảm giác này.
Khi cậu cô độc qua lâu, đột nhiên có người xuất hiện trong sinh mạng cậu, bất kể là là có sợ hãi gì không, vẫn sẽ kịp thời xoa dịu sự sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt của cậu.
Cả đời này, cậu không thể buông Hoắc Duệ ra.
Hoắc Duệ ném hai hộp cơm trên bàn, quay đầu liếc nhìn cậu một cái.
Thẩm Dũ vừa tỉnh ngủ không được bao lâu, mấy túm tóc dựng lên, đáy mắt còn chút ánh sáng, bên mép còn vương nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào hắn.
Hoắc Duệ rõ ràng cảm giác được tim mình đã đập nhỡ nửa nhịp.
Quả nhiên, người tình trong mắt hoá Tây Thi.
…!
“Không muốn ở lì trong nhà nữa.” Hoắc Duệ đưa chân kéo cái ghế.
Thẩm Dũ không cần hắn đồng ý đã tiến vào phòng: “Không phải là trở lại vì tôi sao?”
Hoắc Duệ ngồi xuống, mở hộp cơm, vén mí mắt: “Cậu nghĩ gì vậy?”
Thẩm Dũ cười một tiếng, không để ý giọng nói có chút giễu cợt của hắn: “Bất kể là có phải hay không, tôi vẫn sẽ nghĩ là như vậy.”
Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng.
Không phản bác cũng không thừa nhận..