Đọc truyện Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 61: Thành niên
5 năm trôi qua, tiểu Kỳ Lân không biết đã bị đại đế ăn hết bao nhiêu đậu hủ rồi, dựa theo cách nói của đại đế thì hắn chỉ giúp tiểu Kỳ Lân mát xa, hầu hạ tiểu Kỳ Lân xoa xà bông tắm rửa thôi. Hơn nữa đại đế còn lời lẽ chính đáng mà nói, không thể chân chính chạm vào thân thể, chẳng lẽ còn không cho phép thỏa mãn trên tinh thần sao. Đặc biệt là sau khi hai người ký kết khế ước tinh thần, đại đế càng thường xuyên trêu đùa Dung An.
Vừa đến mùa hè, đại đế lại kiềm chế không được, cứ cảm thấy toàn thân tràn ngập tinh lực, không làm chút chuyện gì đó, hắn sẽ không có cách nào bình phục xao động trong lòng. Vì thế, mùa hè mấy năm nay hắn đều quay về Đế Tinh, không ngốc lại bên người tiểu vương hậu, chỉ sợ bản thân không cẩn thận trực tiếp áp người luôn.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, mấy năm nay trôi qua đều ăn ngon uống tốt, hơn nữa bản thân Dung An cũng là Kỳ Lân, nên tinh thần lực tăng cao cũng khá nhanh. Mà thời gian thành niên của Dung An cũng xảy ra nhanh hơn so với dự định, không cần hao phí mười năm, cũng không tốn đến hai mươi năm, tính đi tính lại cũng chỉ có 5 năm, Dung An tiểu Kỳ Lân này đã phải trưởng thành.
Một cọng lông trắng, hai cọng lông trắng, ba cọng lông trắng…… Tiểu Kỳ Lân vươn móng vuốt khều khều đám lông trên mặt đất. Dung An không biết cậu sắp thành niên, chỉ biết là gần đây cứ bị rụng lông, cũng không thể biến về hình người, việc này làm cậu cực kỳ buồn bực, cả người đều không muốn động. Dung An không vui liền leo lên giường nhảy tới nhảy lui, theo động tác lông trên người rơi đầy xuống đệm, trên giường lớn nhìn đâu cũng có thể thấy được một đám lông dài trắng muốt. Dung An cho rằng sau khi Mặc Sĩ Phong nhìn thấy đám lông trắng trên giường buổi tối sẽ không tiếp tục trở lại đây ngủ.
Mặc Sĩ Phong đi vào phòng, liếc mắt liền thấy đống lông trên giường, không phủi đám đó xuống, cũng không tìm dụng cụ hút đi. Ngược lại chỉ bình tĩnh ngồi xuống, duỗi tay nắm chân trước của tiểu Kỳ Lân đang thí điên thí điên lên, “Sẽ không biến thành một con Kỳ Lân trụi lông.”
Dung An quay đầu, đưa mông lại với Mặc Sĩ Phong. Chợt cảm thấy ánh mắt mãnh liệt sau lưng, Dung An thầm nghĩ không đúng, sau đó đặt mông ngồi xuống, để lại cho đối phương một bóng lưng. Tuy rụng hơi bị nhiều lông, nhưng sau đó sẽ có lông mới mọc ra, nhưng Dung An vẫn cho rằng lông mọc ra không nhanh bằng lông rụng đi.
“Bác sĩ đã nói, đây là hiện tượng bình thường,” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, “Chờ sau khi lông mới của em ra, em chính là một con Kỳ Lân thành niên.”
‘Hừ.’ Cái gì gọi là Kỳ Lân thành niên, hiện tại cũng không biết đã rụng bao nhiêu lông, còn không thể biến về hình người, Dung An ưu thương, ưu thương đến thiếu chút nữa dùng móng vuốt cào đám lông vô dụng kia xuống. Một cái cào này, nhất định có thể cào rớt một đống lông.
“Tới đây, ta mang em đi tắm.” Mặc Sĩ Phong bế tiểu Kỳ Lân lên, cân nặng của Kỳ Lân so với 5 năm trước có tăng một chút, nhưng vẫn còn rất nhẹ, chỉ cần một tay đã ôm được, rất nhẹ nhàng, không có cảm giác nặng nhọc gì, cái thân hình này cũng không lớn hơn được bao nhiêu, nhìn không kỹ còn nhìn không ra.
‘Không cần.’ Dung An giãy giụa, lông rụng nhiều như vậy, ai biết có thể đột nhiên lộ ra một chỗ không có lông hay không, tuyệt đối không thể để đại đế nhìn thấy.
“Không cho phép nhúc nhích,” Đại đế tất nhiên biết tiểu Kỳ Lân không muốn mình giúp em ấy, sợ lông rụng quá nhiều, “Sớm đã nhìn qua rồi.”
Dựa vào hệ thống trí năng của phòng tắm, Mặc Sĩ Phong không giúp tiểu Kỳ Lân tắm rửa cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn sao có thể bỏ qua cơ hội thân cận tiểu vương hậu nha.
Mặt nước trôi nổi không ít lông trắng, Dung An duỗi móng che mặt, lại rụng, lại rụng, lại rụng sẽ cạo luôn chúng mày! Không, Dung An vội phản bác trong lòng, sao có thể cạo hết, nếu vậy thì thật sự không thể đi ra ngoài gặp người đó, cũng không biết tóc ở hình người có bị cạo luôn không.
Vớt lông trắng trong nước đặt vào rổ nhỏ làm bằng nguyên liệu đặc biệt, đám lông trắng ướt át lập tức dính cùng một chỗ, Mặc Sĩ Phong nói giỡn, “Làm cho em một cái gối đầu nhỏ.”
Đem lông toàn thân từ trên xuống dưới gom lại, cũng không đủ làm thành một cái gối đầu be bé, bỏ vào trong một cái túi tiền nhỏ còn nghe được. Dung An không biết Mặc Sĩ Phong sao lại kiên nhẫn vớt cái đám lông trắng ấy, lông Kỳ Lân cũng không có tác dụng gì a.
Bởi vì gần đây cứ luôn rụng lông, Dung An cơ bản không muốn ra sân phơi nắng, không muốn để tất cả mọi người biết cậu đang trong thời kỳ rụng lông. Nhưng mà, tất cả mọi người trong trang viên đều rõ tiểu vương hậu đang rụng lông, còn rụng đến mức đầy đất đều là lông.
Sáng sớm hôm sau, tiểu Kỳ Lân không muốn ra ngoài ăn cơm, liền chui vào không gian dùng linh quả lấp bụng. Sau khi ăn xong lại chạy ra, nhìn đại đế sau đó vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của mình, cậu đã ăn no rồi, không cần đến nhà ăn ăn cơm, có thể tiếp tục ngốc trong phòng.
Nhẹ nhàng chạm vào bụng nhỏ của Kỳ Lân một cái, Mặc Sĩ Phong không dám dùng sức, “Linh quả không thể thay thế cơm.”
‘Nhưng tôi ăn như vậy đó!’ Kỳ Lân ở trên giường lăn lăn hai cái, cậu chính là không muốn xuất hiện, không để cho người khác nhìn thấy cậu rụng lông. Giờ phút này, Dung An cũng không thèm để ý tới hành vi của mình ấu trĩ cỡ nào, cậu đã lớn như vậy, vẫn không nên để người thấy việc xấu hổ của mình. Đỡ phải đến lúc sau này khi những người đó nói về mình, lại lôi việc này ra bàn, gì mà những ngày tiểu vương hậu rụng lông.
“Ăn nhiều, cũng không thể nghịch lại sinh trưởng,” Mặc Sĩ Phong nói giỡn, “Không thể làm thời gian nghịch chuyển, em sớm hay muộn vẫn phải rụng lông.”
Dung An mở to hai mắt trừng Mặc Sĩ Phong, cho nên rút đầu là một đao, duỗi đầu cũng là một đao, nhưng cậu vẫn muốn tránh, tự mình rút trong phòng rụng lông là OK rồi, cũng không cần lo nghĩ đến ánh mắt của mọi người.
Chỉ là đại đế sao có thể cho phép tiểu vương hậu cứ ngốc trong phòng ngủ, đành ôm tiểu Kỳ Lân ra sân phơi nắng. Vỗ nhẹ cái trán tiểu Kỳ Lân, “Động động nhiều, có thể nhanh chóng thay lông mới.”
Duỗi bốn chân, Dung An cứ như vậy ghé vào tấm thảm, vô lực liếc mắt nhìn lên trời, hôm nay cậu một chút xíu cũng không muốn ra phơi nắng. Đám lông này cứ một dúm một dúm cũng không biết muốn rụng tới khi nào, có chút lo lắng à.
“Uống đi.” Lúc này, Dung Khải diện khuôn mặt than bưng một chén đựng chất lỏng xanh xanh trong suốt đưa đến trước mặt Dung An.
Dung An nhìn chén nhỏ đựng nước thuốc kia, cậu liền biết nước thuốc này nhất định rất ngọt. Nước thuốc ở Già Mã Tinh hệ khác xa với địa cầu, không phải một mảnh đen như mực, cũng không có vị đắng, không biết những người này làm sao pha chế ra loại nước thuốc này. Dung An tỏ vẻ độ ngọt này cũng có vấn đề, ngọt muốn chết người luôn. Việc duy nhất cảm thấy may mắn chính là, nước thuốc không nhiều cho lắm, vừa xứng với thân hình cậu hiện tại.
Quay đầu qua bên khác, Dung An không muốn uống chén thuốc kia, nghe nói chén thuốc đó có thể trợ giúp mình đề cao thể năng, nhẹ nhàng vượt qua kỳ thay lông. Còn không phải chỉ đổi chút lông sao, thân thể sao lại có thể yếu đi được, Dung An hút hút cái mũi, Kỳ Lân thật là một loại sinh vật kỳ quái.
Dung Khải nhíu mày, tiểu đường đệ lại không uống thuốc, thật là muốn bọn họ đè xuống đổ thuốc? Mỗ phụ đã từng nói, phải để tiểu đường đệ uống thuốc lúc còn nóng, nếu không dược hiệu sẽ không còn tốt.
Mặc Sĩ Phong tiếp nhận chén thuốc trong tay Dung Khải, cầm thìa nhỏ khuấy vài cái, nếm thử độ ấm, vừa đủ. Vì thế liền trực tiếp cầm thìa nhỏ chuẩn bị uy Kỳ Lân, đại đế không phải không biết tiểu vương hậu của mình không thích uống loại thuốc ngọt muốn chết này, nhưng thứ này lại có lợi cho Kỳ Lân thay lông, cũng có ích cho thân thể Kỳ Lân, về sau lúc sinh trứng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
“Chờ sau khi em đổi lông xong, chúng ta liền về Đế Tinh,” Mặc Sĩ Phong nói, “Em có thể điều khiển cơ giáp, cũng có thể đi viện nghiên cứu linh thực, muốn làm cái gì thì làm cái đó, em đã là một người trưởng thành rồi.”
Dung An dao động, sau khi thành niên, những người này hẳn là sẽ không đeo theo mình lải nhải cái này không thể làm, cái kia không thể làm, cũng sẽ không trói buộc mình quá chặt đi. Chỉ là thành niên có quan hệ gì với chén thuốc này, Dung An trước kia cũng có xem qua một ít thư tịch về Kỳ Lân, cũng không thấy đề cập đến thứ sâu xa này, chỉ có một ít tri thức tương đối dễ hiểu. Vươn móng vuốt khoa tay múa chân hai cái, Dung An tỏ vẻ không uống thứ thuốc vô dụng này.
“Nước thuốc này có thể giúp em thay lông mau hơn,” Mặc Sĩ Phong trợn mắt nói dối, “Tăng cường tố chất thân thể của em.” Tuy hơi sai sai một chút nhưng đúng ra cũng là sự thật, thuốc này chính là thừa dịp Kỳ Lân thay lông mà điều chỉnh cải thiện thân thể Kỳ Lân.
“Dung An!” Dung Khải tuy rằng sủng tiểu đường đệ, nhưng sẽ không đi dỗ dành giống đại đế. Thấy Dung An chậm chạp không uống, Dung Khải liền muốn động thủ bưng chén thuốc trực tiếp rót vào miệng Dung An, chuyện liên quan đến sức khỏe của Kỳ Lân, tuyệt đối không thể để Kỳ Lân kì kèo kéo dài như thế.
Cảm nhận được khí tràng cường đại của đại đường ca, thân thể Dung An run lên, lập tức ngoan ngoãn uống thuốc, không phải chỉ quá ngọt thôi sao, nhắm mắt lại, cậu cái gì cũng không nhìn thấy, đầu lưỡi không phải của mình.
Chờ sau khi uống xong chén thuốc, Dung An càng không muốn động, ghé vào thảm giống như một con búp bê vải, chọc cậu, cậu cũng không thèm động, giả chết.
“Nơi này giao cho ta.” Mặc Sĩ Phong ý bảo Dung Khải có thể bưng chén không đi rồi, không nên đứng ở đây nhìn chằm chằm Kỳ Lân, hiện tại là thế giới hai người của hắn và tiểu vương hậu.
Mặc Sĩ Phong lén lút nghĩ muốn thừa dịp mấy ngày nay ở chung để giúp tiểu vương hậu hiểu rõ vài chuyện, chờ sau khi Kỳ Lân kết thúc kỳ thay lông, bọn họ liền có thể làm chuyện vui sướng.
“Chờ khi chúng ta về Đế Tinh thì kết hôn đi.” Tuy là đã ký kết khế ước, nhưng đại đế tỏ vẻ vẫn phải để pháp luật chứng thực thân phận, để mọi người đều biết tiểu vương hậu đã bị mình chặt chẽ nắm giữ ở trong tay, rất nhanh sẽ có tiểu Phệ Thiên Mãng.
Kỳ Lân trắng mắt liếc đại đế, mình vẫn không thể biến thành hình người, đại đế đã suy nghĩ đến việc kết hôn. Chuẩn bị ôm một con Kỳ Lân kết hôn à, sau đó vào buổi tối thì cùng Kỳ Lân mắt to trừng mắt nhỏ sao. Bất quá lấy niệu tính* của đại đế, đối phương nhất định sẽ lựa chọn thời điểm đã có thể biến thành hình người.
(*) 尿性: một loại nhạo báng thiện ý chỉ tính tình
“Về sau, chúng ta thường trú ở Đế Tinh, ngẫu nhiên có thể đến Kỳ Lân tinh ở vài hôm,” Mặc Sĩ Phong tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của bọn họ, “Hiện tại, ta vẫn nên chải lông cho em đi.”
Đại đế từ trong nút không gian lấy ra một cái lược nhỏ, mười phần thuần thục chải lông cho tiểu vương hậu. Nghe nói những thú nhân lông dài luôn thích biến thành hình thú, để thê tử giúp bọn họ chải lông. Mà những cái miếng vảy nhỏ xíu của mình không thể dùng lược chải, vậy thì mình đến chải giúp Kỳ Lân thôi, hai việc này cũng giống như nhau mà.
Lại rụng thêm một dúm lông, chải một cái lại rụng một dúm nữa, Dung An cũng không ngăn cản Mặc Sĩ Phong, nếu đối phương không chải lông, đám lông này vẫn phải rụng.
Trừ bỏ Dung An cùng với người thân cận bên cạnh Mặc Sĩ Phong, những người khác đều không biết vương hậu tương lai của đại đế sắp thành niên.
Làm nghiên cứu ở Đế Tinh, Lâm Hoa Nam tất nhiên cũng không biết chuyện Dung An, 5 năm này, y cũng không quên Dung An, ngược lại cứ thường thường nhớ tới Dung An. Sợ đối phương trở lại Đế Tinh quá sớm, sợ thành tựu của mình còn chưa đủ cao. Từ sau khi tốt nghiệp, Lâm Hoa Nam liền tiến vào viện nghiên cứu linh thực làm việc, không còn điều khiển cơ giáp, vốn dĩ giống cái cũng không cần lên chiến trường, cơ giáp cũng chỉ có thể xem như yêu thích nghiệp dư, chế thuốc mới là cuộc sống của họ.
Cùng Lâm Hoa Nam tốt nghiệp đồng thời tiến nhập viện nghiên cứu linh thực, còn có Kỳ Lan. Kỳ Lan là một á thú nhân cực kỳ nỗ lực, năm đó sau khi bị Dung An hung hăng đánh bại, y không những gượng dậy nổi, ngược lại còn nỗ lực gấp đôi, còn đạt được học bổng toàn phần. Sau khi tốt nghiệp, bằng năng lực của bản thân mà được vào viện nghiên cứu linh thực.
Viện nghiên cứu linh thực không thiếu thiên tài, cũng không thiếu chuyên gia nghiên cứu, chỉ thiếu nhân viên nghiên cứu đỉnh cấp, mà Lâm Hoa Nam cùng Kỳ Lan chỉ có thể xem là nhân viên nghiên cứu cơ sở. Học cùng một trường, tuy bọn họ ở học tập khác chuyên ngành, nhưng người khác khó tránh khỏi đem Lâm Hoa Nam với Kỳ Lan ra so sánh với nhau.
Lâm Hoa Nam sinh ra trong gia tộc lớn, tuy thành tích ở trường đạt loại tốt, nhưng mọi người đều biết Lâm gia nhất định đã mời giáo viên tốt cho Lâm Hoa Nam. Vì vậy, nhìn thành tích của Lâm Hoa Nam bọn họ cũng không có nghi hoặc gì, thậm chí còn cho rằng việc này vô cùng bình thường. Ngược lại, những người này lại rất thưởng thức Kỳ Lan, bản thân Kỳ Lan là một á thú nhân thiên phú không cao, nơi sinh ra cũng không tốt, lại có thành tích ưu tú như vậy, thực sự không dễ dàng.
Hơn nữa Lâm Hoa Nam nhìn qua khá cao ngạo, còn Kỳ Lan lại thích hỏi han, tích cực thảo luận với mọi người, việc này làm cho nhân viên ở viện nghiên cứu linh thực càng xem trọng Kỳ Lan. Tuy cao tầng ở viện nghiên cứu linh thực an bài cho Lâm Hoa Nam nghiên cứu những thứ quan trọng, nhưng mọi người lại có hảo cảm với Kỳ Lan hơn, lại xem Lâm Hoa Nam như tiểu công trúa.
Lâm Hoa Nam không phải không cảm giác được thái độ của người chung quanh với y, nhưng y không để ý tới, bản thân y vốn có tư bản này. Kỳ Lan cũng không ghen ghét Lâm Hoa Nam, hai người đều cùng vào viện nghiên cứu linh thực làm việc, tuy không có làm chung một tổ, nhưng khó tránh khỏi việc đụng mặt nhau.
Hôm nay, hai người đến khuya mới rời khỏi viện nghiên cứu, trùng hợp gặp nhau ở cửa.
Lâm Hoa Nam trên dưới đánh giá Kỳ Lan, khinh thường, “Lúc trước nếu cậu ta thắng cậu, cậu sẽ không cơ hội đến trường chúng tôi học tập.”
“Đó là cậu cố ý.” Kỳ Lan nhíu mày, 5 năm, cũng đủ để y suy nghĩ cẩn thận chuyện lúc trước là như thế nào.
Năm đó, Lâm Hoa Nam không thật sự muốn đoạt linh quả, mà là cố ý biểu hiện thật ngu ngốc thật trực tiếp. Dung An là bạn của Lâm Hoa Nam, mà đối phương còn có thể làm ra chuyện như vậy. Kỳ Lan không cho rằng Lâm Hoa Nam không nhận ra đó là Dung An, chỉ là không muốn thừa nhận, làm bộ không biết, như vậy mới thuận tiện động thủ.
“Tuy rằng cậu ta không được hạng nhất, nhưng cậu ta cũng nhất chiến thành danh,” Lâm Hoa Nam châm chọc Kỳ Lan, “Cậu chính là thủ hạ bại tướng của cậu ta, thua tới hai lần.”
“Thua một lần là thua, thua hai lần cũng là thua,” Kỳ Lan không cho rằng đối phương có tư cách trào phúng mình, “Lâm Hoa Nam, bạn cậu không phải thằng ngốc, không có khả năng không biết lúc trước cậu cố ý. Cứ cho là lúc ấy không biết, sau đó thì sao? Cậu thật đáng thương.”
Lúc trước ở trường học ngẫu nhiên có gặp Lâm Hoa Nam, Kỳ Lan từ xa đã có thể cảm nhận được sự miệt thị của Lâm Hoa Nam, người như vậy chắc chắn không muốn bạn bè có năng lực cường đại hơn y, người chung quanh chỉ có thể làm nền cho y.
“Ít nhất tôi hiện tại ở trong vòng luẩn quẩn này còn có chút danh tiếng!” Lâm Hoa Nam nắm chặt tay, nội tâm ẩn nhẫn bực bội, chán ghét người khác so sánh Dung An với mình.
5 năm nay, Dung An không có tiếng tăm gì, cũng không có xuất hiện trong vòng này. Lâm Hoa Nam không cần lo lắng danh khí của mình bị Dung An đoạt đi, Kỳ Lân khác cũng không có thiên phú cao như Dung An, gần như đã bị nuôi đến phế, không có nghiên cứu linh thực mà đi làm những chuyện lặt vặt khác.
“Cái này có thể duy trì tới khi nào?” Kỳ Lan trào phúng, “Bất quá cũng không quan hệ, mọi người sẽ nói Kỳ Lân có thiên phú cao như vậy là bình thường, không tính là nghịch thiên.”
Lướt qua Lâm Hoa Nam, Kỳ Lan trực tiếp đi ra cổng lớn, tuy y chỉ là một á thú nhân, nhưng lại không nhiều thời gian nói nhảm với giống cái Lâm Hoa Nam cao quý này.
Lâm Hoa Nam quay đầu nhìn về phía thân ảnh Kỳ Lan, y quả nhiên vẫn chán ghét đám á thú nhân này, rõ ràng thiên phú không tốt, còn không chịu thừa nhận, nhìn đối phương tối muộn mới về nhà, mỗi ngày đều ngốc ở phòng thí nghiệm lâu như vậy. Lâm Hoa Nam xem nhẹ việc mình cũng thường xuyên ở lâu trong viện nghiên cứu, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Lâm Hoa Nam cùng Kỳ Lan bất hòa, Dung An lại không có biểu hiện vượt trội ở lĩnh vực nghiên cứu linh thực, tương đối điệu thấp. Không gian của cậu so với 5 năm trước lớn hơn không ít, lúc trước linh thực kết ra linh quả cao cấp nhất là cấp 6, còn cho đại đế một quả. 5 năm sau, không gian của Dung An đã có thể kết ra linh quả cấp 7, linh quả cấp 7 cũng có thể kết ra mấy trái, có đôi khi chỉ một tháng đã có thể kết ra một quả linh quả cấp 7 cùng hai quả linh quả cấp 6.
Đã nhiều lần ra vào không gian Kỳ Lân đại đế tất nhiên cũng biết điều này, nhưng lại không tuyên bố với bên ngoài, chỉ cần một mình mình biết tiểu vương hậu ưu tú là đủ rồi.
Lần rụng lông này vừa rụng liền hơn nửa tháng, từ mấy cọng lông trên giường, đến nơi nơi đều là lông, còn mấy cọng nữa là lông Dung An đều rụng gần hết. Có một vùng da, chỉ có mấy cọng lông trắng ngắn ngủn, còn những chỗ khác có lông mọc dài cũng có lông mới nhú ra chưa được bao nhiêu, tuy không bị trọc, nhưng bộ dáng này cũng khá khó coi. Dung An buồn bực, bởi vì cậu còn chưa biến về hình người được, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người.
Mọi người cũng không cười nhạo Dung An, mà nghĩ rằng Kỳ Lân như vậy cũng rất đáng yêu, chỉ là Kỳ Lân không cho phép bọn họ chụp ảnh lưu niệm.
“Tốt lắm,” Vỗ nhẹ phần lưng Kỳ Lân, Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Qua nửa tháng nữa là tốt rồi.”
Trắng mắt liếc đại đế một cái, Dung An tiếp tục ghé vào trên sô pha, cậu đã không còn tin lời đại đế nói nữa rồi. Trước đó đã nói với mình sẽ nhanh thôi, kết quả hiện tại mình vẫn ở hình thái Kỳ Lân, biến cũng biến không ra hình người, tinh thần lực lại có chút không xong, không thể ngốc lâu trong không gian. Chỉ có thể nằm bên ngoài, chờ những người này đến xem lông mình dài ngắn không đồng nhất.
Dung An vốn dĩ muốn mặc một cái áo khoác, áo khoác của Kỳ Lân a, như vậy, những người này sẽ không thấy lông mình rụng nhiều hay ít, cũng không biết lông của mình dài ngắn thế nào. Nhưng mà lúc cậu tìm được quần áo tròng lên vừa đi hai bước ngoài sân, đại bá mỗ của cậu liền xuất hiện trước mặt cậu, không nói hai lời đã kéo cái áo nho nhỏ trên người cậu xuống, nói là không có lợi cho việc thay lông, bất lợi với trưởng thành.
Vì việc này, đại bá mỗ còn tìm bọn đại đế mở một cuộc hội nghị chuyên môn. Vì thế Dung An chỉ có thể không biết xấu hổ tiếp tục mang đám lông trắng tua tủa này, mỗi ngày bắt lấy chăn bắt lấy sô pha không muốn động, nhưng lại luôn có người ôm cậu ra ngoài phơi nắng.
Ghé vào trên sô pha, Dung An kiên quyết không phản ứng lại đại đế.
Thấy tiểu vương hậu lười nhác nằm trên sô pha không thèm để ý tới mình, Mặc Sĩ Phong đạm cười, trong đoạn thời gian thay lông này tiểu vương hậu cứ luôn không vui, bất kể mình dỗ dành đối phương như thế nào cũng vô dụng. Vốn dĩ tiểu vương hậu cũng không giống đám Kỳ Lân khác, không có khả năng chỉ vì chút dỗ dành của mình bị lừa gạt.
“Đã an bài tàu chiến nửa tháng sau trở về.” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ.
Dung An vẫn không động đậy, lừa quỷ ấy, đại đế có muốn trở về đâu, tàu chiến kia khi nào mới có thể xuất phát.
“Ở Đế Tinh đã trang hoàng cho em một cửa hàng thật thể, về sau có thể ở chỗ đó bán linh quả,” Mặc Sĩ Phong lại nói, “Không cần cứ ngốc ở Đế Tinh.”
‘F*ck, tôi lại không phải thương nhân.’ Dung An xem thường, cậu hiện tại không thiếu điểm thông dụng.
Mặc Sĩ Phong không nói chuyện nữa, lại lấy ra một cái lược giúp Kỳ Lân chải lông. Chờ sau khi tiểu vương hậu thay lông xong, đối phương sẽ vui vẻ lại thôi.
Ngốc ở Đế Tinh, sau khi các trưởng lão biết được Kỳ Lân sắp thành niên thì đã và đang tích cực bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho đại đế với Kỳ Lân. Hôn lễ của đại đế tất nhiên phải thật long trọng, người nên mời đều phải mời hết, để cho đám người kia kiến thức phong thái của Già Mã Tinh hệ bọn họ, để cho đám người đó biết đại đế đã tìm được bạn lữ mệnh định, bọn họ rất nhanh sẽ có tiểu Phệ Thiên Mãng, tương lai Già Mã Tinh hệ chuẩn cmnr.
Khi người Dung gia nghe việc Dung An đang thay lông, liền hiểu Dung An sắp thành niên. Dung đại phu nhân ở đó nhìn chằm chằm kìa, làm sao mà giả cho được. Việc này cũng đại biểu Dung An sắp phải kết hôn với đại đế, đám trưởng lão đó nhất định không kiềm chế được, một đám so với bản thân đại đế còn muốn sốt ruột hơn.
“Dung lão nhân,” Đại trưởng lão lại chạy đến Dung gia, “Nhanh nhanh, Dung gia các ông muốn mời người nào thì cứ mời người đó, bạn bè thân thích ở bên ngoài, nên thông tri cứ thông tri, chúng ta đã chờ nhiều năm rồi a.”
Đúng vậy, đều đã đợi nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, Dung gia chỉ chờ được một con Kỳ Lân, kết quả nhanh như thế đã phải đưa đến miệng Phệ Thiên Mãng. Dung lão gia tử chua xót, nuôi Kỳ Lân không dễ dàng, chút xíu không cẩn thận đã bị ngậm đi, đối phương còn không chịu thả lỏng miệng.
“Gấp cái gì.” Dung lão gia tử xụ mặt.
“Sao lại không vội?” Đại trưởng lão mở to hai mắt, cũng xụ mặt, “Đại đế sắp hơn một trăm tuổi rồi, lại còn đợi, phải chờ tới hai trăm sao? Vậy cũng không biết có thể sinh ra bao nhiêu Phệ Thiên Mãng.”
“Còn nhiều hay ít!” Đám lão nhân này mỗi ngày chỉ là Phệ Thiên Mãng Phệ Thiên Mãng, nói ít đi một câu sẽ chết sao, Dung lão gia tử mấy năm nay cũng không ít lần nghe đám trưởng lão này lải nhải. Thời điểm tiểu Kỳ Lân còn chưa thành niên, không có việc gì cũng chạy đến Dung gia ngồi ngồi, vừa đặt mông ngồi xuống liền cảm thán Phệ Thiên Mãng ở Già Mã Tinh hệ ít đến muốn diệt sạch, giống như Già Mã Tinh hệ vào ngày mai sẽ diệt vong không bằng
“Không mười con, cũng phải có hai con đi,” Đại trưởng lão duỗi tay, “Tăng gấp đôi bảo hiểm a.”
Dung lão gia tử khóe miệng run rẩy, ông đi mà gấp đôi bảo hiểm ấy.