Đọc truyện Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 47: Sau lưng
Edit: Dĩm Dĩm
◇❤◇
“Người nọ chính là……” Magar lại tạm dừng một chút, “Kỳ thật ta cũng không biết cậu ấy là ai.”
Mặc Sĩ Phong với Dung An sau khi nghe được lời này của Magar, hai người cũng không biết nên nói cái gì, không biết là ai còn có thể nói hăng say như vậy.
“Tuy rằng ta không biết tên thật của cậu ấy là gì,” Magar ho nhẹ, “Nhưng ta biết điếm trưởng gọi cậu ấy là Mặt Hệ Thống, đúng, cậu ấy chính là mang một cái mặt hệ thống, chắc là lớn lên không tệ, chỉ là không thích bị người nhìn chằm chằm.”
Trong chốc lát này, Dung An xem như minh bạch người đối phương nói là ai, không chừng chính là mình đó. Chính là ai lại nói với đối phương như vậy, ha hả, còn muốn liên hôn, liên hôn cái P.
“Vì sao không biết tên? Là người kia không nói cho anh,” Dung An nói thẳng, “Cái này thuyết minh đối phương căn bản không thích anh, cũng không có mấy cái thú nhân nguyện ý bị người đè.”
Luôn không thích nói nhiều, tiểu vương hậu thế mà mở miệng, Mặc Sĩ Phong trong lòng nghi hoặc, phỏng chừng tiểu vương hậu biết cái Mặt Hệ Thống kia, không chừng người đó chính là tiểu Kỳ Lân.
“Xác thật,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Tinh hệ ta cũng không phải một cái tinh hệ không chú trọng ý nguyện cá nhân của dân chúng.”
Cho nên vị vương tử ngoại tinh này không cần nghĩ mình sẽ mạnh mẽ để cho bọn họ kết hợp, Mặc Sĩ Phong tin tưởng Magar hiện tại rất thành khẩn, nhưng Magar nhất định không có khả năng cưới một vị thú nhân, ngoài miệng nói có thể ở bên ngoài cơ thể bồi dưỡng bé con thuộc về bọn họ, nhưng trên thực tế vương của Y Tháp tinh hệ không chỉ có một giống cái.
Đã sớm nghĩ đến Mặc Sĩ Phong sẽ nói như thế, Magar nhún vai, “Nghe nói trên mạng muốn cử hành một cuộc thi đấu về linh thực linh quả, bổn vương đối với việc này cực có hứng thú.”
Magar tò mò những giống cái, á thú nhân đó làm thế nào bồi dưỡng linh thực, nhận thức linh quả. Việc này đối với người Y Tháp tinh hệ đều cực kỳ thần kỳ, muốn chính mắt xem một chút.
“Hoan nghênh.” Mặc Sĩ Phong theo lời.
Cầm chiếc đũa nỗ lực ăn cơm, Dung An cân nhắc Magar đến lúc đó nếu là theo dõi mình, mình làm sao giải thích với đại đế, đại đế cũng muốn đi xem thi đấu.
Magar liếc nhìn Dung An, vị vương hậu này không giống trong suy nghĩ của hắn, có chút nhỏ, hơn nữa cũng không có cao nhã hào phóng, chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút.
Không có để ý tới ánh mắt hơi khinh miệt của Magar, Dung An vùi đầu ăn cơm.
Chờ Magar đi rồi, biểu tình Dung An mới hơi hơi thả lỏng, vương tử ngoại tinh luôn thích chạy đến trước mặt bọn họ tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Sau khi ăn xong, Mặc Sĩ Phong mang theo Dung An đi ra ngoài tản bộ, đi tới đi tới liền đến căn cứ đào tạo linh thực. Nơi này không chỉ có một cái Bạch Lão Đầu, còn có nhân viên đào tạo khác.
“Tùy tiện đi một chút.” Mặc Sĩ Phong nhìn đến linh thực liền nhớ tới không gian của Dung An, dù cho bọn họ đã đính hôn, nhưng còn chưa có chính thức kết hợp ký kết khế ước, hắn cũng không có biện pháp tiến vào không gian của tiểu Kỳ Lân. Đại đế mỗi ngày đều thấy tiểu vương hậu trốn vào không gian, hắn lại vào không được không gian, làm thế nào đây a.
Linh thực bên đường lớn lên rất tốt, Dung An cảm thán, đồng thời cũng biết đại đế là muốn mình biết thêm về linh thực, thời điểm chính thức thi đấu cũng không cần lo lắng quá nhiều.
“Đám linh thực này đã sinh trưởng rất nhiều năm,” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, “Hao phí không ít tâm thần của bọn họ. Thí luyện nuôi trồng trên mạng cũng chỉ là dưới tình huống lý tưởng hóa, thời điểm tiến hành đào tạo trong hiện thực vẫn phải phân biệt.”
Đại đế đây là an ủi mình nếu trên mạng thi đấu thua cũng không cần khổ sở sao, Dung An phát hiện đại đế vẫn luôn cẩn thận, chỉ là có đôi khi không biết biểu đạt thế nào.
“Hiểu rõ,” Dung An chạy chậm đến dưới tàng của một gốc linh thực, duỗi tay lấy xuống một mảnh lá cây, bình thường cây ăn quả còn có thể tùy tiện bẻ một nhánh cây, nhưng đối với linh thực, cậu không có tùy ý bẻ nhánh cây, quỷ mới biết cái nhánh cây đó có phải sẽ mọc ra linh quả hay không, “Linh thực trong không gian cũng cao như vậy.”
Còn có linh thực không có ra trái nào luôn, Dung An không vui vẻ lắm, tinh thần lực không đủ, trách ai được.
“Xem ra lớn lên không tệ,” Không có đi vào không gian tiểu Kỳ Lân, nhưng Mặc Sĩ Phong có thể cảm giác được không gian của đối phương nhất định không tồi, bằng không cũng sẽ không kết ra Kỳ Lân quả cấp 7, “Đến thi đấu, tận lực là được.”
“Chỉ có thể như vậy.” Dung An tỏ vẻ mình không có kỹ năng đặc thù.
Lúc này, Dung An cũng không biết video cậu thi đấu với Kỳ Lan ở trên mạng đã truyền đi khắp nơi, không ít người đều tò mò sao Dung An lại làm được, phải biết rằng người trải qua hệ thống học tập như bọn họ ngay từ đầu cũng không thể thôi phát linh thực phát triển ra nhiều phiến lá cây như vậy, nếu bọn họ ở cái tuổi này có thể thôi phát ra bốn phiến lá cây, như vậy bọn họ là có thể nổi danh toàn trường rồi. Hơn nữa bọn họ cũng biết Kỳ Lan, tuy rằng Kỳ Lan không có trải qua hệ thống học tập, nhưng đối phương không kém hơn so với bọn họ đã được trải qua hệ thống học tập.
Lâm Hoa Nam xem lại Dung An thôi phát linh thực, tạm dừng, lại nhiều lần trì hoãn thời gian, thả chậm xem xét, nhưng y vẫn không phát hiện Dung An dùng vật phẩm khác. Xem ra đối phương chính là dựa vào thiên phú của bản thân Kỳ Lân, Lâm Hoa Nam nhíu mày, Dung An người này quá mức loá mắt.
Offline, quay đầu nhìn về phía thư tịch chất đống trên mặt đất, mỗi lần xong khóa cơ giáp, đều phải trở về học tập tri thức linh thực linh quả. Lâm Hoa Nam tự nhận học nhiều năm như vậy, so với bạn cùng lứa tuổi cũng là người xuất sắc, bằng không người nhà cũng không có khả năng cho phép mình đi học cơ giáp. Chỉ là khi nhìn đến Dung An thành công như thế, cũng sẽ nghĩ đến bản thân thế giới này không phải là một cái thế giới công bằng.
Mở ra thông tin quang não, đầu ngón tay Lâm Hoa Nam đặt trên một dãy số, do dự mãi, rút tay. Không quá hai phút lại nhìn về phía quang não trói định trên cổ tay trái, cuối cùng Lâm Hoa Nam vẫn ấn xuống.
Không có một giống cái nào hy vọng bị giống cái cùng á thú nhân khác đánh bại, Lâm Hoa Nam biết Dung An là Kỳ Lân, Kỳ Lân luôn chọc người trìu mến. Cũng là bởi vì như vậy, làm Lâm Hoa Nam bỗng nhiên không rõ thế giới này vì sao còn muốn tồn tại loại sinh vật Kỳ Lân này, chẳng lẽ chỉ vì sinh hậu đại cho cường giả sao.
Ở căn cứ đào tạo linh thực một hồi lâu, Dung An càng cảm thấy những nhân viên nuôi trồng này siêu lợi hại, nơi này có biết bao nhiêu chủng loại linh thực, hoàn toàn không giống nhau đó, còn cả vấn đề cần chú ý của mỗi một loại linh thực cũng không giống nhau luôn. Dung An nghĩ đến những thực vật mấy năm trước bị mình dưỡng chết, cậu hình như không thích hợp nuôi trồng linh thực, chỉ thích hợp nhìn những linh thực trong không gian.
“Nhìn qua đúng là có một chút khó khăn,” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, hắn cũng không phải cao thủ nuôi trồng linh thực, nhiều lắm chính là mang người lại đây nhìn xem, “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
“Đúng vậy.” Chỉ là thi đấu rất nhanh sẽ bắt đầu, việc này lại không có nhiều thời gian, Dung An u buồn, hy vọng không cần thua quá khó coi, thua thì đến mặt hệ thống cũng rớt.
“Đại đế,” Bạch Lão Đầu thường xuyên lên mạng vào cửa hàng, nhưng đại đa số thời gian vẫn ở trong hiện thực nghiên cứu linh thực. Trong chốc lát này, biết được Mặc Sĩ Phong tới, vì thế tạm thời buông công tác trong tay, đến tìm Mặc Sĩ Phong, “Hạt giống linh thực năm nay không tốt lắm, tỷ suất nẩy mầm không cao, nghe nói đoạn thời gian trước quân bộ tìm được chủng loại linh thực mới, có thể đưa một hai cây lại đây nghiên cứu hay không?”
“Có thể.” Mặc Sĩ Phong đáp ứng Bạch Lão Đầu, nhưng tâm lý lại nghĩ Bạch Lão Đầu vẫn không hiểu thời cơ như vậy. Thời điểm mình cùng tiểu vương hậu một chỗ, chạy tới làm cái gì, cái kia lại không phải chuyện vội vàng, hoàn toàn có thể tối nay tìm mình, thậm chí trực tiếp đi tìm quân bộ, cũng có thể.
Bạch Lão Đầu phảng phất không cảm giác được thái độ lãnh đạm của Mặc Sĩ Phong, □□ giữa Mặc Sĩ Phong với Dung An. Sau khi được phép, lúc này mới nhìn về phía Dung An, vội chạy đến một bên khác của đại đế, không thể tách đại đế với tiểu vương hậu ra.
Nhìn thấy Bạch Lão Đầu đột nhiên giống như con thỏ nhảy một cái, Dung An kinh ngạc đến ngây người, Σ(°△°|||)︴, Bạch Lão Đầu thân thủ thoăn thoắt a.
“Linh quả bán cho Y Tháp tinh hệ đã chuẩn bị không sai biệt lắm, còn có một bộ phận trực tiếp từ tinh cầu khác điều qua,” Bạch Lão Đầu đối với việc hung hăng hố người ngoại tinh một phen này cực kỳ cao hứng, không hố người ngoại tinh, chẳng lẽ hố người tinh hệ mình sao, “Tiểu vương hậu cũng có thể lấy ra linh quả bậc 1 ha.”
“Không cần,” Dung An vẫn chuẩn bị xem linh quả cấp thấp trong không gian thành hoa quả bình thường, dù sao không thiếu tiền, “Cũng không có quá nhiều linh quả cấp thấp.”
“Việc này không cần ngươi nhọc lòng,” Mặc Sĩ Phong nhìn về phía Bạch Lão Đầu, “Vẫn nên đem lực chú ý của ngươi đặt ở việc nuôi trồng linh thực.”
Bạch Lão Đầu vòng qua Mặc Sĩ Phong nhìn thoáng qua Dung An, mình hình như đang quấy rầy Đế hậu ở chung, không có biện pháp, ông vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, còn cho rằng Mặc Sĩ Phong vẫn là đại đế độc thân khổ B kia.
“Tiểu vương hậu có tham gia lần thi đấu này hay không?” Bạch Lão Đầu ho nhẹ, “Lão nhân ta duy trì ngài.”
Duy trì cái con khỉ a, Dung An khóe miệng co rút, “Cám ơn.”
“Ngươi có thể lăn!” Mặc Sĩ Phong đuổi Bạch Lão Đầu, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, hiện tại là thời gian hai người của mình với tiểu vương hậu.
Đại đế u oán đều sắp bay ra ngoài Già Mã Tinh hệ, Bạch Lão Đầu nhanh nhẹn chạy đi, làm một người lão niên, ông vì việc đại đế cùng tiểu vương hậu trẻ tuổi có thể có nhiều hơn một chỗ, cũng là liều mạng.
“Thật có tinh thần,” Dung An cảm khái, tốc độ này của Bạch Lão Đầu hoàn toàn có thể có thể so sánh những người trẻ tuổi, “Không giống như người ngốc trong phòng thí nghiệm.”
“Bọn họ mỗi ngày đều vận động,” Mặc Sĩ Phong giải thích, “Người ở căn cứ cơ bản đều là thú nhân, rất ít giống cái với á thú nhân.”
Mặc Sĩ Phong không thích căn cứ có quá nhiều giống cái với á thú nhân, luôn cảm thấy bọn họ đều khá nhu nhược, hơn nữa những người này đều thích yêu đương văn phòng, hắn không muốn mỗi lần đến đây lại thấy người khác tú ân ái. Kỳ thật lý do cuối cùng mới là quan trọng nhất, trước khi chưa gặp được Dung An, trên người Mặc Sĩ Phong luôn bao phủ một cổ áp suất thấp, đại đế độc thân không dễ chọc, muốn làm thủ hạ tốt của đại đế độc thân, việc này thật sự không đơn giản.
“Không phải bởi vì giống cái với á thú nhân tương đối thiếu?” Dung An nghi hoặc.
“Không phải!” Mặc Sĩ Phong tỏ vẻ đại đế không cần tự hỏi vấn đề này, những người đó nhất định đều phi thường nguyện ý làm việc vì hoàng thất, “Linh quả kia lớn lên không tồi, ta đi hái xuống, em ở chỗ này chờ một lát.”
Dung An chỉ thấy Mặc Sĩ Phong nhảy mấy cái nhảy đã lên tới cây, cực kỳ dễ dàng hái linh quả kia xuống. Cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ biến thành Phệ Thiên Mãng, lại bò lên trên cây. Lại liên tưởng tới những quả linh quả trong không gian của mình, tựa hồ cũng không cần mình bò lên trên cây, chỉ cần niệm tưởng, linh quả liền từ trên cây rớt tới xuống tay.