Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 67: Lấy lòng


Đọc truyện Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư – Chương 67: Lấy lòng

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Nghe Mộc Phong nói, Tô Hàm nhíu mày nói “Tôi nhớ anh và Lôi Nghị có chút thù oán, sao anh lại hảo tâm đem tư liệu cho tôi, cũng chỉ vì muốn gặp tôi một lần như vậy? Hơn nữa nếu tôi không nhầm thì Thủy Duyệt là vị hôn thê cũ của anh nhỉ?”

Mộc Phong nghe vậy ha hả cười hai tiếng “Cậu cũng nói, Thủy Duyệt vị hôn thê ‘cũ’ của tôi mà, nên tự nhiên chẳng có quan hệ gì với tôi nữa rồi, về phần vì sao lại cho cậu… Nếu tôi nói cậu rất xinh đẹp tôi muốn theo đuổi cậu, cậu tin không?”

Nghe Mộc Phong nói, mặt Tô Hàm tối sầm, ánh mắt nhìn Mộc Phong cũng trở nên không thân thiện.

“Được rồi, được rồi, được rồi.” Mộc Phong thấy thế vội vàng sửa miệng “Tôi nói thật là được chứ gì, thật ra tôi chỉ muốn lấy lòng cậu thôi.”

Tô Hàm sửng sốt “Lấy lòng tôi?”

Mộc Phong nói tiếp “Chuẩn xác mà nói là lấy lòng thầy của cậu, Hội Trưởng Hứa.”

Tô Hàm có chút không tin, tuy Hứa Duệ là Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư, nhưng Mộc Phong cũng là người thừa kế Mộc gia đấy, thân phận cũng không thấp hơn Hứa Duệ đâu, vì sao lại muốn lấy lòng thầy.

Nhìn Tô Hàm không tin, Mộc Phong giải thích “Em trai tôi bị Lôi Dực dùng lực tinh thần làm tổn thương đến trí lực, cần một vị có lực tinh thần đẳng cấp cao khai thông.”

Nghe Mộc Phong nói, Tô Hàm ngây ngẩn cả người, chuyện em trai Mộc Phong đương nhiên cậu biết, nhưng cậu không biết thì ra sau khi bị lực tinh thần biến thành ba… Thiểu năng trí tuệ, còn có thể chữa khỏi.

Mặt khác khiến Tô Hàm cảm thấy ngoài ý muốn là, không nghĩ tới Mộc Phong sẽ… thẳng thắn thành khẩn như vậy, dựa theo tính cách của anh ta, không phải sẽ ngấm ngầm tiếp cận, sau đó từ từ tính kế hay sao?

“Tuy tôi và Lôi gia có chút thù oán, em trai Lôi Nghị dùng lực tinh thần thương tổn Tiểu Ly, nhưng tôi cũng khiến cậu ta bị trục xuất đến vùng đất lưu đày mười năm, cho nên xem như hòa nhau.” Chuyển tay lên chiếc nhẫn, Mộc Phong nói.

Tuy Mộc Phong vẫn cảm thấy chưa đủ, nhưng so với việc Tiểu Ly khôi phục bình thường, thì báo thù hay không báo thù tất nhiên không quan trọng, còn có… Nghĩ đến cậu nhóc Lôi Dực luôn theo sau mình gọi anh Phong rất nhiều năm, Mộc Phong hít một hơi.

Thật ra năm đó Tiểu Ly và Lôi Dực cùng nhau lớn lên, Mộc Phong cũng thật tâm xem Lôi Dực như em trai, chẳng qua khi Lôi Dực dùng lực tinh thần làm tổn thương Tiểu Ly, yêu thương đó lập tức biến thành thù hận, ngay cả đối với Lôi gia cũng không có tình cảm.


Nhưng thời gian đó luôn lấy việc báo thù cho Tiểu Ly làm mục tiêu, không còn tâm tư nào chú ý đến những vấn đề khác, thì thời gian sau này vì quan hệ của Tô Hàm, Hứa Duệ và Lôi Nghị, mà khiến Mộc Phong không thể không buông tha việc báo thù, ngược lại Mộc Phong lại phát hiện chuyện năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Anh ta còn nhớ rõ lúc trước tình cảm của Tiểu Ly và Lôi Dực không tệ, cũng chính vì vậy, hai nhà mới đồng ý đính hôn, rồi bỗng nhiên, Mộc Ly thích kẻ khác, vừa vặn khi đó Lôi Dực lại đi tìm nó, hai người đó còn đang ở trên giường.

Nhưng dựa theo tính cách của Tiểu Ly, nếu nó thực sự di tình biệt luyến(1), thì chắc chắn sẽ giải trừ hôn ước trước mới đúng, chứ không phải không lên tiếng không nói gì khi đã có hôn ước rồi mà đi lên giường với một người khác.

(1) Di tình biệt luyến: yêu một người, sau đó lại thay đổi không yêu nữa mà có tình yêu mới.

Chẳng qua lúc ấy, khi mọi người phát hiện Tiểu Ly đã bị Lôi Dực biến thành đứa thiểu năng trí tuệ, mà mình và cha cũng vì quá bi phẫn nên dùng thời gian ngắn nhất trục xuất Lôi Dực đến vùng đất bị lưu đày.

Sau đó, hai nhà nhanh chóng trở mặt, gần đến mức không thể sống chung như nước với lửa, nên không có ai đi điều tra về những chuyện ‘trùng hợp’ đó nữa.

Mộc Phong nghĩ, vươn tay xoa ấn đường, sau này khi Tiểu Ly tốt một chút thì nên điều tra lại, anh ta rất muốn nhìn xem đến cùng là ai, dám đùa Mộc gia và Lôi gia nhiều năm như vậy.

Bên này Mộc Phong nghĩ đến nhiều chuyện, bên kia Tô Hàm lại có chút giật mình, vừa rồi Mộc Phong nói những cái đó là vì lấy lòng?

Tuy cậu mới gặp mặt Mộc Phong mấy lần, hơn nữa trừ bỏ lần đầu tiên tâm tình của anh ta không ổn, thì về sau vẻ mặt đều mang ý cười, nhưng Tô Hàm biết, người đàn ông này cao ngạo từ trong xương, vậy mà bây giờ anh lại chủ động lấy lòng.

Nghĩ đến anh ta vừa mới nói…làm vậy là vì em trai?

Ban đầu cậu còn tưởng rằng Mộc gia giống như những đại gia tộc khác, sau khi một người chỉ số thông minh bị biến thành con số không thì sẽ bỏ đi, nhưng không nghĩ tới Mộc Phong sẽ tìm người chữa trị cho cậu ta, bây giờ thân là người đứng đầu một gia tộc thậm chí còn vì cậu ta mà… Lấy lòng, hành động này, ừm… cũng có thể coi là lấy lòng nhỉ.

Mộc Phong còn nhớ chuyện lần trước, Lôi Nghị vì không muốn Lôi Dực lại bị đưa đến vùng đất bị lưu đày mà tình nguyện buông tha công trạng anh ta thiếu chút nữa đổi bằng tính mạng mới trở về được, nhất thời trong lòng có chút ghen tị.

Vì sao cho tới bây giờ mình vẫn không thể làm một người anh tốt như vậy chứ? Hai người này thật là khiến người ta hâm mộ không thôi!


“Nên, có thể gặp mặt được không?” Nhìn Tô Hàm, bên kia video Mộc Phong lại một lần nữa mở miệng hỏi.

Tô Hàm nghe vậy trầm mặc một hồi, nói “Anh có thể để người đưa đồ tới đây không, gần đây tôi có chút… Không tiện ra ngoài.”

Lần trước ra ngoài một lần khiến lực tinh thần xảy ra vấn đề, ai biết lần này đi nữa liệu có xảy ra chuyện gì không, hơn nữa so với lần trước thì tình trạng mình bây giờ rất xấu, lực tinh thần gần như bằng không, tổng hợp lại cũng chỉ có sức chiến đấu của dị năng cấp cấp ba.

Cậu không có cách nào ra ngoài gặp mặt Mộc Phong, nếu không phần tài liệu kia cậu thà không cần, dù sao lấy năng lực của Lôi Nghị sớm muộn gì cũng sẽ điều tra được, nhưng nếu có thể đưa tới cửa, thì cậu vẫn thích hơn vì có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho Lôi Nghị.

“Được.” Lúc này Mộc Phong đồng ý rất sảng khoái, dù sao điều anh ta muốn nói cho Lôi Nghị là: Mộc gia và Lôi gia tạm thời đình chiến.

Nhìn Mộc Phong đồng ý, Tô Hàm cười cười, rất thành ý nói một câu cám ơn.

Trước khi chấm dứt trò chuyện, Mộc Phong rất có tâm nói cho Tô Hàm một tin tức quan trọng “Đúng rồi, quên nói cho cậu biết, nửa tháng sau chính là Thú Triều, mà tướng lĩnh tham gia chỉ huy và nhân viên tác chiến với dị thú chủ yếu lần này là cha của con cậu đấy.”

*******

Chờ buổi tối Lôi Nghị khi về nhà, nhìn thấy Tô Hàm vẻ mặt tươi cười nhìn anh, thậm chí còn chủ động cho anh một cái hôn.

“Nghĩ thông rồi?” Nhìn Tô Hàm tâm tình rõ ràng rất tốt, Lôi Nghị hỏi.

“Ừ.” Cười gật đầu, Tô Hàm đáp, “Ngày mai em sẽ đi tìm thầy, để thầy giúp em khôi phục ký ức.”

Lôi Nghị nghe vậy có chút kinh ngạc “Thật sự nghĩ thông?”


“Ừ.” Tô Hàm cười cười, sợ Lôi Nghị không tin, còn dùng sức gật đầu.

Lôi Nghị nhìn Tô Hàm “… Không sợ nữa?”

Tô Hàm lắc đầu “Không.”

“Vậy được rồi.” Lôi Nghị nói xong sờ đầu Tô Hàm, “Ngày mai anh đi cùng em.”

Tô Hàm nghe xong vốn muốn từ chối, nhưng lại tưởng tượng, nếu không cho Lôi Nghị đi cùng anh nhất định sẽ không yên tâm, liền gật đầu.

Nhìn Tô Hàm quyết định muốn khôi phục ký ức, Lôi Nghị mặc dù có chút nghi hoặc vì sao cậu đột nhiên nghĩ thông nhanh như vậy, nhưng cũng không hỏi.

Người anh yêu anh hiểu rõ nhất, nếu cậu muốn nói tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn nói, dù ép buộc cậu thế nào cậu cũng không nói. Nhưng anh tin, một ngày nào cậu đó sẽ nói, tựa như việc cậu tự mình nói cho anh biết bí mật cậu là người sống lại từ một ngàn năm trước vậy.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất.” Vỗ đầu mình một chút, Tô Hàm đột nhiên nói, sau đó chạy về bàn phòng khách cầm lấy một tập văn kiện đưa cho Lôi Nghị.

“Đây là?” nhận đồ Tô Hàm đưa tới, Lôi Nghị vẻ mặt nghi hoặc.

“Chứng cứ phạm tội của Thủy Duyệt, khi cô ta có ý đồ sát hại em.” Tô Hàm trả lời, “Mộc Phong để em giao cho anh.”

Lại nói tiếp tiểu tử kia tốc độ rất nhanh nha, chấm dứt trò chuyện không lâu, đồ vật đã đến nhà mình.

“Mộc Phong?” Lôi Nghị nghe vậy sửng sốt, sau đó mở cái túi thật dày kia, lấy đồ bên trong ra nhìn xem.

Chứng cứ rất đầy đủ, từ việc Thủy Duyệt nói chuyện với Tưởng Thược thế nào để cậu ta tìm người ám sát Tô Hàm, cho đến việc giới thiệu tinh sư cho cậu ta, còn có sau khi thất bại lại tiếp tục nổi sát tâm(2), tìm tinh sư cấp cao muốn người đó đi giết Tô Hàm ra sao.

(2) Sát tâm: Trong lòng có ý muốn giết người.

Chỉ cần có mấy thứ này, căn bản không cần tìm được tinh sư đã chạy trốn kia, cũng có thể trực tiếp định tội cho Thủy Duyệt.


“Anh ta còn nói, tuy Lôi Dực dùng lực tinh thần làm tổn thương em trai anh ta, nhưng anh ta cũng khiến Lôi Dực bị trục xuất mười năm, cho nên xem như hòa nhau.” Nhìn Lôi Nghị trầm mặc, Tô Hàm mở miệng nói.

“Ừ.” Lôi Nghị gật gật, tỏ vẻ đã biết.

“Anh nói xem anh ta nói lời này có ý gì?” Tô Hàm tò mò hỏi.

Lôi Nghị nghe vậy cười cười “Có lẽ muốn tỏ rõ lập trường đi.”

Thật ra nếu không phải Mộc Phong luôn cắn Lôi gia không tha, thì anh cũng có ấn tượng không tồi với anh ta, trước kia vì chuyện của hai đứa em trai, nên bọn họ tiếp xúc với nhau không ít, đối với cách làm người của anh ta anh cũng cũng không ghét.

Tuy năm đó Mộc Ly phản bội Tiểu Dực trước, Tiểu Dực còn vì thế mà buồn bực một trận, rồi bị trục xuất đến Trấn Biên Thành, nhưng Mộc Ly cũng bị Tiểu Dực biến thành đứa thiểu năng trí tuệ.

Cho nên trong chuyện này rốt cuối cùng người bị thương tổn nhiều hơn là Mộc Ly, bây giờ Tiểu Dực cũng đã trở về từ Trấn Biên Thành, nếu Mộc gia không muốn tiếp tục truy cứu chuyện năm đó, đương nhiên anh rất vui.

Hơn nữa hành động của Mộc Phong không chỉ chứng minh về sau Mộc gia sẽ không tiếp tục đối đầu với Lôi gia, mà còn tồn tại tâm tư hợp tác, đối với Lôi gia bây giờ đúng là cầu còn không được, vì Mộc gia gia nhập liên minh của họ, thì có nghĩa trong tương lai tỉ lệ họ dành phần thắng trong cuộc chiến này sẽ lớn một chút.

Có lẽ phải tìm thời gian nói chuyện với anh ta, chẳng qua hiện nay việc quan trọng nhất vẫn là việc Tiểu Hàm khôi phục trí nhớ. Cho nên cứ bỏ chuyện của Mộc Phong và Thủy Duyệt sang một bên trước đã.

Ngày hôm sau Lôi Nghị và Tô Hàm tới Hứa gia.

Đối với việc Tô Hàm đến nhà, Hứa Duệ cũng không bất ngờ, dường như đã dự đoán được sớm muộn gì cậu cũng sẽ nghĩ thông.

“Bắt đầu đi.” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm mở miệng nói, nhưng hai tay cậu nắm chặt tiết lộ sự căng thẳng.

“Rất căng thẳng?” Hứa Duệ thấy thế cười hỏi.

Tô Hàm nghe vậy gật đầu “Có… Có một chút.”

Hứa Duệ cười cười, thanh âm như có ma lực, chậm rãi nói “Yên tâm, không đau, con chỉ cần nhắm mắt lại, rất nhanh con có thể nhớ được những chuyện trước kia.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.