Đọc truyện Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư – Chương 36
Kỳ Bạch hiện tại rốt cuộc biết không đúng chỗ nào, dị năng khiến hắn có thể biết mấy loại dược liệu tác dụng thuộc tính, cứ nhìn đến thì trong não tự nhiên sẽ biết, nhưng vừa rồi khi tại nhìn đến Hương Tuyết Sương bên ao nước kia, hắn lại không xuất hiện loại phản ứng này, trong não vẫn chưa hiện lên tư liệu về nó.
Nghĩ vậy, ý niệm đầu tiên của Kỳ Bạch là dị năng của mình mất hiệu lực, nhưng ngay sau đó hắn liền phủ định suy đoán này. Bởi vì khi nhìn đến hoa trong cốc, trong đầu hắn vẫn hiện lên tư liệu về hoa.
Như vậy, hắn có thể suy đoán, dị năng của hắn cũng chỉ là trong lần đầu tiên nhìn thấy dược thảo mới có tác dụng!?
Kỳ Bạch giật giật khóe miệng, hắn biết mà, trên đời này căn bản không có cơm trưa gì miễn phí, dị năng cái gì, quả nhiên vẫn là đồ trang trí thôi.
Việt Kha nhìn biểu cảm hắn không đúng, nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”
Kỳ Bạch lắc đầu, ý tưởng trước mắt chỉ là suy đoán, tìm cơ hội vẫn phải nghiệm chứng!
“Anh có mang theo thứ gì có thể chắn không khí không? A, chính là mặt nạ phòng độc!” Hoa bên trong cốc đại đa số đều có tác dụng kích dục mê hoặc, nếu ngửi phải thì nguy.
Việt Kha cầm ra hai cái mặt nạ phòng độc, khi nhìn đến cái mặt nạ, hắn mặc niệm.
Cái gọi là mặt nạ phòng độc này sao lại mặt nạ hình hồ ly?
Mặt nạ phòng độc này không khác mấy với mặt nạ bình thường, màu trắng, dùng đường cong màu đỏ phác thảo ra bộ dáng hồ ly, thoạt nhìn rất là xinh đẹp. Nhưng là, thế này chênh lệch quá xa với mặt nạ phòng độc trong suy nghĩ Kỳ Bạch! Thoạt nhìn bất quá chỉ là một mặt nạ bình thường mà thôi!
Việt Kha đối với phản ứng của hắn chỉ là khẽ nhướn mi, nói, “Đừng trông mặt bắt hình dong!”
Kỳ Bạch hoài nghi cầm mặt nạ trên tay đánh giá, lại không phát hiện có gì bất đồng. Nhưng khi hắn đeo mặt nạ lên mặt, mặt nạ màu trắng lập tức hóa thành một màng mỏng trong suốt giống một tấm da chặt chẽ dán trên mặt hắn, hơn nữa còn như không có gì, không cảm thấy không thoải mái, hơn nữa tại lỗ mũi, có không khí trong lành tràn vào.
Chứng kiến mặt nạ từ đục chuyển trong suốt, Kỳ Bạch sợ hãi than, quả nhiên là công nghệ cao!
Bất quá khi hắn nhìn Việt Kha, càng giật mình. Nguyên nhân, chính là bởi vì mặt nạ tuy rằng biến thành trong suốt, thế nhưng đường cong màu đỏ lại không có thay đổi, người mang mặt nạ, giống như là vẽ một mặt hồ ly mặt ở trên mặt, vô cùng thật. Hơn nữa, thu hút nhất là phần miệng đỏ au, tuyệt đối là ác thú mười phần!
“Đi thôi, chúng ta phải tới đích trước khi trời tối!” Việt Kha cũng không nói nhiều, dẫn đầu cất bước đi vào trong cốc.
Phía sau là Kỳ Bạch gắt gao cùng y, Việt Kha một chút cũng không dám mạo hiểm, thân thể vẫn duy trì trạng thái căng cứng, không hề có góc chết, bất luận công kích từ phía nào hắn đều có thể phản ứng trước.
Bên trong cốc thảm hoa trải rộng, phần lớn hoa tươi đều nở rộ, màu sắc diễm lệ. Có gió thổi qua trong cốc, đóa hoa theo gió phiêu động, thoạt nhìn thật sự là cảnh đẹp, cho dù bị mặt nạ ngăn cách không ngửi được mùi bên ngoài, Việt Kha lại có thể tưởng tượng được mùi vị ngọt ngấy kia.
Bất quá cho dù là cảnh đẹp như vậy, Việt Kha cũng không dám thả lỏng, cũng không xem nhẹ xương trắng phía dưới gốc đóa hoa nở rộ kiều diễm kia, ngoại trừ động vật, còn có con người! Nghĩ thứ hoa này có thể nở được xán lạn như thế, không biết có bao nhiêu người bao nhiêu động vật đã thành chất dinh dưỡng cho chúng nó.
Đi hơn phân nửa sơn cốc, mắt thấy lối ra đã ở trước mắt, đột nhiên một thân thể nóng rực dán vào phía sau Việt Kha, đôi cánh tay phải dưỡng một đoạn thời gian thật vất vả mới thêm được chút da thịt ôm lấy thân thể y, đồng thời, Việt Kha cũng cảm giác được thứ nóng bỏng đang chọc vào đùi y. Cùng là nam nhân, Việt Kha tự nhiên biết đó là cái gì.
“Nóng, nóng quá!” Người phía sau miệng không ngừng nỉ non, thân mình không ngừng ma sát loạn trên người y, đôi tay càng không an phận sờ soạng bên hông trước ngực y.
Mặt Việt Kha nhất thời trở nên xanh mét, y cầm trụ bàn tay trước ngực, xoay người, vươn tay đem người hoàn toàn giam vào trong lòng. Nhưng, ngay sau đó, y liền hối hận.
Cái ôm này, thân thể người kia cùng y càng gắt gao dán dính, cự ly ngay cả một con muỗi cũng không chen vào được. Nhưng, thân thể người kia vặn vẹo càng thêm kịch liệt, nhiệt độ thân thể hắn cực cao, như lửa vậy, làm cho Việt Kha cảm giác nhiệt độ cơ thể mình cũng theo đó tăng lên.
“Buông ra!” Người trong lòng ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như con báo giương móng vuốt, mang theo hung ác. Chỉ là khóe mắt hắn bởi vì ham muốn thiêu đốt mà trở nên đỏ bừng, làm cho ánh mắt vốn đã quyến rũ trở nên càng gợi cảm, khiến trái tim bất giác rung động.
Việt Kha đã sớm cho rằng Kỳ Bạch là người của mình, hai người sờ cũng đã sờ, ngoại trừ không tới bước cuối cùng, thứ gì nên làm đều đã làm, lúc này thấy bộ dáng Kỳ Bạch, đôi mắt bất giác bùng lửa, cũng bị khơi mào ham muốn.
Kỳ Bạch cảm thấy cả người như là bị lửa đốt, từ chỗ sâu trong thân thể truyền đến một cỗ khát vọng hắn không biết tên, thầm muốn tìm một vật thể lạnh băng nào đó để hạ nhiệt độ. Hắn cảm thấy thứ trước mắt mình ôm thực thoải mái, sờ cũng thực thoải mái, dù sao cũng đều thật thoải mái, duy nhất không thoải mái chính là hắn cảm giác có cái gì siết chặt, rất khó nhúc nhích.
Kỳ Bạch phát hiện bất luận mình làm thế nào cũng không tránh thoát thứ đang bao vây hắn, nhất thời nổi giận. Không chút suy nghĩ, hắn há miệng một ngụm cắn vào phần thịt ở trước mắt kia.
Ngụm cắn này rất mạnh, không cắn đau Việt Kha, răng của hắn ngược lại thành đau. Nhếch miệng, hắn ngẩng đầu lên, phải nhìn rõ rốt cuộc là cái gì vây hắn.
Hừ hừ, chỉ cần hắn thấy rõ ràng là ai, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
“Việt… Việt Kha?” Kỳ Bạch nhìn khuôn mặt trước mắt, có chút không xác định hô.
Nhìn đến người quen thuộc, sự ỷ lại được Việt Kha dưỡng thành trong Kỳ Bạch bộc phát.
“Việt Kha, khó chịu!” Cau mày, hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, tội nghiệp nhìn Việt Kha. Hắn phát hiện chỉ cần hắn lộ ra biểu cảm này, Việt Kha rất dễ dàng mềm lòng.
Nhưng, mắt hắn mang nét quyến rũ, hai mắt bởi vì nước mắt sinh lý trở nên càng thêm óng ánh, bộ dáng lại là càng trêu người. Việt Kha cảm thấy thân dưới căng thẳng, toàn bộ thân thể như là muốn bùng cháy.
Bỗng nhiên, Việt Kha cảm thấy thừa số báo trước nguy hiểm trong người bắt đầu tăng lên. Nhíu mày, cảm thấy không đúng, Việt Kha một phen vác người lên trên vai, không chần chừ, khiêng người phóng về phía miệng cốc gần trong gang tấc.
“Xì xì ~”
Âm thanh loài bò sát trên mặt đất từ rất nhỏ chuyển thành kịch liệt, dưới khóm hoa nở tươi đẹp xán lạn, rắn, rết, bò cạp các loại, vô số côn trùng bò sát như đột nhiên xuất hiện, không ngừng vọt tới chỗ hai người Việt Kha.
Côn trùng này không như Kỳ Bạch trước kia từng gặp, con nhỏ nhất cũng vượt qua hai mét, dày đặc chui ra từ dưới gốc hoa, liếc mắt nhìn nhìn lại, căn bản không thấy được chỗ trống, hoàn toàn bị đám côn trùng này chiếm cứ. Hơn nữa, chúng nó đều có màu sắc diễm lệ sặc sỡ, giống như màu của hoa nở trong cốc, vừa thấy là biết mang kịch độc.
Giờ khắc này, sơn cốc biển hoa mĩ lệ đã lộ răng nanh với hai người Việt Kha.