Đọc truyện Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư – Chương 32
Ban đêm.
Việt Kha mặc áo tắm đi ra từ trong phòng tắm, một luồng nhiệt khí khẩn cấp toả ra phía sau y. Từ lúc ra khỏi phòng tắm, y liền cảm giác trong không khí có hô hấp của người khác, tay cầm khăn lau tóc ướt đẫm ngừng lại, lập tức cảm giác được mùi vị quen thuộc, biểu cảm có chút nghiêm túc cũng dịu xuống, tiếp tục động tác trên tay.
Rộng rãi trên giường nhô lên một đống, khóe miệng Việt Kha khẽ cong khó thấy, đi đến bên giường, y mới phát hiện người kia lại vùi cả người vào trong ổ chăn, chỉ nhìn thấy mấy sợi tóc đen lộ ở bên ngoài. Kỳ Bạch tuy rằng gầy yếu, có chút thiếu dinh dưỡng, nhưng mái tóc ngắn kia lại đẹp đến quỷ dị, đen tuyền như mực, mềm mại.
Việt Kha sợ hắn không thoải mái, đặt khăn ở mép giường giơ tay kéo chăn, mà khi nhìn đến khuôn mặt lộ ra kia, trong mắt Việt Kha dâng lên kinh ngạc.
Phía dưới lớp chăn, khuôn mặt đẹp như hoa đào giữa màu trắng của giường vô cùng bắt mắt. Đó là một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, dù có chút thon gầy, thế nhưng từ khoé mắt đuôi mày lại mang theo mị ý.
Hắn nhắm chặt hai mắt, ngủ thật say, chóp mũi nhẹ nhàng hô hấp, cùng với khoé miệng hơi hơi mở lộ ra một chút hồng nhạt. Từ dưới chăn lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà, chứng tỏ thân thể dưới chăn hoàn toàn là xích loã. Có lẽ là vì chui trong chăn lâu, màu da vốn tái nhợt giờ lại điểm màu phấn hồng.
Kỳ thật trong số các dị năng giả không thiếu người xinh đẹp, bọn họ là con cưng của trời đất, diện mạo phần lớn đều không tệ, người mĩ lệ yêu diễm càng không thiếu. Mà người trước mắt này, tuy rằng ngũ quan tinh xảo, thế nhưng trên mặt lại xanh xao, xương cốt lộ ra, một bộ dáng thiếu dinh dưỡng, bởi vậy dung mạo tuy đẹp, lại không thể khiến Việt Kha dâng lên bất cứ dao động gì trong lòng.
Trước kia cũng không phải không ai tặng người cho y, thế nhưng cuối cùng kết cục của bọn họ đều là bị y đánh cho sẽm chết ném ra ngoài. Thân thể năng lực giả bất luận là phổi hay cơ bắp, đều không phải thứ người thường có thể sánh bằng, mà khứu giác của bọn họ, nói khó nghe một chút thì so với họ nhà chó còn mạnh hơn nhiều. Nếu không phải cảm giác được giả người thân thượng truyền đến quen thuộc mùi vị, Việt Kha suýt nữa đã một chưởng đánh qua.
Chỉ có điều, dưới bộ dáng bẩn loạn kia, dĩ nhiên lại là cơ thể xinh đẹp như vậy, trong lòng Việt Kha vẫn có chút kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Việt Kha giơ tay đẩy đẩy người trên giường, gọi, “Kỳ Bạch, Kỳ Bạch!”
“Ưm…” Người trên giường giống mèo con kêu một tiếng, mê mê mang mang mở mắt.
Đôi mắt Kỳ Bạch cho dù là trước kia cũng cực kỳ xuất sắc, lưu quang lấp lánh, lúc này đắp lên khuôn mặt như vậy, càng khiến người ta kinh diễm.
Việt Kha đột nhiên nhớ tới lúc mình còn nhỏ trong gác xép lật xem một quyển sách cổ có ghi chép về một loại người, là do thảo mộc động vật biến thành, thậm chí có linh tính, hấp thu tinh hoa trời đất, biến thành thành hình người, có được vẻ đẹp khuynh thành, câu tâm phách người, chúng có tên là — yêu tinh!
“Ô, Việt Kha?” Kỳ Bạch mở mắt ra, thấy khuôn mặt Việt Kha còn có chút chưa hồi thần. Mà mê mang cũng chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn ‘roạt’ từ trên giường ngồi dậy.
Hắn ngủ! Ngủ từ lúc nào?
Nhìn mặt hắn tái đi, ánh mắt Việt Kha quét một vòng trên phần thân trên đang phơi trong không khí, đôi mắt đen tuyền lúc này càng thêm sâu thẳm, dừng một lát y nói, “Cậu đây là tính làm cái gì?”
Dưới ánh mắt y, da thịt Kỳ Bạch lõa lồ bên ngoài từng tấc một phủ màu đỏ, trên mặt cũng lộ ra xấu hổ. Nhưng nhớ tới quyết định của của mình, hắn kiềm chế kích động bao bọc mình lại, ra vẻ bình tĩnh nói, “Thế này mà anh còn nhìn không ra?”
Ánh mắt Việt Kha ngừng lại, nhìn thẳng hai mắt hắn, đôi mắt kia cực kỳ sáng, dưới ánh mắt của y, như thể toàn bộ mọi thứ đều không chỗ nào che giấu nổi.
Kỳ Bạch cắn cắn môi, hít sâu một hơi, thân mình lại ngã về phía trước, đôi tay giống như dây leo quấn lên cổ y.
“Tôi đây là đang thực hiện giao dịch của chúng ta!” Trong mắt hắn mang theo ngượng ngùng hoảng sợ, nhưng lại muốn làm ra bộ dáng mê người, Việt Kha nhìn, trong mắt dần dần tẩm đầy ý cười.
“Làm người của anh, anh phải nuôi tôi, mà tôi hiện tại, đangthực hiện nghĩa vụ làm người của anh! A, anh làm cái gì vậy?” Một đôi tay gắt gao cầm lấy cánh tay hắn đang quấn trên cổ mình, kéo hắn từ trên người ra.
Lúc này trên mặt Việt Kha không có nét cười, nghiêm nghị đáng sợ. Sau một lúc lâu, y mới lên tiếng, “Em nghĩ, lấy phương thức như vậy, ích lợi hóa quan hệ của chúng ta sao?” (hờ hờ, từ giờ đổi xưng hô~)
Kỳ Bạch dừng một cái chớp mắt, trên mặt cũng nghiêm túc hiếm có, nói, “Quan hệ giữa chúng ta không phải như thế sao? Anh chịu trách nhiệm nuôi tôi cả đời, còn tôi trả giá bằng cơ thể của mình, không ai thiếu ai!”
Việt Kha nắm tay hắn trong lòng bàn tay, động tác ôn nhu lại mang theo nguy hiểm, “Nhưng, trừ thân thể ra, tôi còn muốn trái tim của em!”
“Việt Kha, người không thể quá tham lam!” Kỳ Bạch giương mắt nhìn y, ngồi thẳng dậy, không tương xứng với bộ dáng lười nhác của dĩ vãng, giờ phút này trên người hắn lại phát ra một loại khí thế, một loại khí phách thuộc về người bề trên.
Việt Kha nhìn hắn, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên sâu xa, y ‘ô’ một tiếng, trên dưới đánh giá Kỳ Bạch một chút. Ánh mắt bình thản, thế nhưng lại khiến Kỳ Bạch có chút đứng ngồi không yên.
“Lúc trước vì sao em không làm như vậy, mà chọn để sau? Đó còn không phải chứng minh, tâm của em, không kiên định, đang dao động!” Ánh mắt y gắt gao khóa chặt Kỳ Bạch, như không muốn buông tha bất cứ chi tiết nào trên mặt hắn, “Kỳ Bạch, em động tâm có phải không?”
“Anh nói cái gì? Đừng đùa!”
Kỳ Bạch bị kiềm hãm hô hấp, trong ánh mắt loé lên, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nếu không phải Việt Kha thời thời khắc khắc nhìn hắn, đúng là sẽ bị hắn lừa gạt.
Việt Kha tới gần hắn, đột nhiên cười, nụ cười này, Kỳ Bạch cảm giác hô hấp của mình nháy mắt đình trệ một chút. Không sai, hắn thật là động tâm với Việt Kha, nếu không, hắn cũng sẽ không thấy đối phương cười liền cảm giác ba hồn đi mất bảy vía.
Việt Kha giơ tay nắm thịt trên gương mặt hắn kéo kéo, trong mắt một mảnh ôn nhuận, như là tuyết mùa đông đột nhiên tan ra.
“Vì sao phải phủ nhận? Vì sao phải cự tuyệt tôi đối tốt với em?”
Kỳ Bạch cắn môi, chính là như vậy, vốn người lạnh như băng, thái độ đối với mình lại là ôn hòa ngay. Có so sánh, y đối tốt với mình liền vô cùng rõ ràng. Không ai có thể cự tuyệt người khác đối với mình tốt, động tâm, kỳ thật, chỉ là chuyện trong nháy mắt đó.
“Em vì sao phải cự tuyệt? Chẳng lẽ là từng bị tổn thương tình cảm?” Nhìn bộ dáng hắn rối rắm, Việt Kha hiếm khi mở miệng đùa.
Kỳ Bạch lườm y, anh mới bị tổn thương tình cảm á! Bất quá, mớ lòng rối bong lại thả lỏng ra.
“Vậy em sao phải cự tuyệt?” Việt Kha cười, giọng cực quyến rũ nói, “Em nghĩ xem, nếu em đồng ý, về sau sẽ có một người vô điều kiện đối tốt với em, sẽ vĩnh viễn ở bên em, sẽ trở thành người nhà của em!”
Tim Kỳ Bạch nảy lên, rõ rệt có dấu hiệu bị nói động, ngay sau đó, hắn lắc lắc đầu, xốc chăn lên bọc mình vào, ấp úng nói, “Mặc kệ, tôi phải đi ngủ!”
Khóe miệng Việt Kha hơi hơi nhếch, đối phương tuy rằng không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, có điều, trầm mặc cũng chính là ngầm thừa nhận!
Việt Kha tâm tình rất tốt nằm xuống, vươn tay ôm cả người và chăn vào trong lòng.
Ừm, chính là hơi gầy, phải hảo hảo bồi bổ!
Ngày hôm sau, trải qua chuyện tối hôm trước, lại tỉnh lại trong lòng Việt Kha, Kỳ Bạch biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Dùng xong bữa sáng, Việt Kha đến Quân bộ, trước khi đi, trong ánh mắt không hiểu gì cả của Kỳ Bạch kéo người xuống chuồn chuồn lướt nước hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn.
Việt Kha đi rồi, Kỳ Bạch liền bắt đầu ngẩn người. Hắn cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm giác trong đầu như là vo thành một đoàn, hai tiếng Việt Kha không ngừng vang vọng trong não.
Như vậy không được!
Kỳ Bạch quyết định tìm chuyện làm, nhớ tới mấy khối mao liêu ở dưới tầng hầm ngầm kia, Kỳ Bạch kích động. Hắn đem dược thảo ngày hôm qua tìm được ra bên ngoài phơi trước, đối với chỗ dược thảo này, hắn vô thanh thở dài một hơi, chỉ nghe nhìn thấy ân ẩn một câu phiêu ở không trung.
“Ngưng thần tĩnh khí, hẳn là có thể có chút tác dụng đối cái con người kia!”
Nhiệt độ bên trong tầng hầm ngầm thấp hơn nhiều so với bên ngoài, Kỳ Bạch mặc một cái áo tay dài ngồi trước máy giải thạch. Hắn kỳ thật không biết giải thạch, chỉ là có một khái niệm mơ hồ, thế nhưng ai kêu hắn có một cái máy gian lận chứ?
Kỳ Bạch đầu tiên giải khối Huyết Mỹ Nhân cực phẩm kia, hắn vô cùng thích loại màu sắc diễm lệ như máu ấy, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, ở dưới ánh đèn, màu đỏ kia như là đang chảy vậy, cực kỳ chói mắt.
Kế tiếp là Mặc Phỉ, sau đó là Tử La Lan!
Khối Dương Chi Bạch Ngọc kia Kỳ Bạch để đến cuối cùng, trước khi giải, Kỳ Bạch trước hết rửa tay, hít sâu một hơi, cho dù đã biết ngọc bên trong là gì, tâm Kỳ Bạch vẫn khó nén kích động.
Dương Chi Ngọc màu trắng chậm rãi vén lớp khăn che mặt, giống như ngọc bích thoạt nhìn cực kỳ nhẵn nhụi, mặt ngoài hình như còn bao một lớp dầu bóng. Màu sắc không phải cực trắng, mà là trắng nhuận bóng, trắng như mỡ cắt!
Kỳ Bạch tâm tình cực kỳ hoan hỉ xoa khối Dương Chi Bạch Ngọc này, người thích Ngọc thạch không có ai có thể ngăn cản được mị lực của nó, trong nhất thời, Kỳ Bạch như là choáng váng, ngồi tại đó ngốc ngốc cười.
Thời điểm Việt Kha vào thấy chính là cảnh hắn ngốc, nhất thời cũng buồn cười. Đồng thời y cũng chú ý tới mấy khối cực phẩm Phỉ Thúy đặt ngay ngắn chỉnh tề trên sàn, kinh ngạc.
Cực phẩm Phỉ Thúy không phải y chưa thấy, chỉ là nhiều như vậy đồng thời xuất hiện hơn nữa y còn phát hiện trừ mấy khối cực phẩm Phỉ Thúy này ra căn bản không có thứ khác, cái này có chút thú vị!
Chẳng lẽ, đây chính là dị năng của cậu ấy?
Ý niệm trong lòng Việt Kha nhanh chóng quay ngược trở lại, cước bộ không ngừng đi đến bên cạnh Kỳ Bạch, lúc này cũng thấy được khối Ngọc thạch màu trắng trong lòng Kỳ Bạch kia, chỉ là…
“Đây là cái gì?”
Kỳ Bạch lấy lại tinh thần nghe được câu hỏi, cảm thấy khó có tin, hắn chỉ vào Ngọc thạch trong lòng, nói, “Anh mà lại không biết đây là cái gì? Đây là Dương Chi Bạch Ngọc a! Dương Chi Bạch Ngọc giá trên trời đó a, anh thế mà không biết?” Hắn một bộ ‘Anh từ hành tinh khác đến hả’.
Việt Kha tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói, “Ta đích thực không biết Dương Chi Bạch Ngọc này là ngọc gì, hơn nữa, người nơi này đều không biết!”
Kỳ Bạch hình như ngộ ra gật gật đầu, sau đó ôm Ngọc thạch hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn y, “Vậy anh thấy Ngọc này thế nào?”
Ánh mắt Việt Kha rơi xuống Bạch Ngọc hắn ôm trên tay, mười ngón tay Kỳ Bạch không phải rất dài, thế nhưng cũng không khó xem, rửa hết dược thủy tay hắn thoạt nhìn vô cùng trắng nõn. Bạch Ngọc sắc màu nhẵn nhụi, lại ở trên tay hắn dường như cũng lộ ra một loại ánh sáng nhu hòa.
“Rất đẹp!” Việt Kha gật đầu khen.
Kỳ Bạch không biết suy nghĩ trong lòng y, được tán thưởng rất là cao hứng, sau đó nâng tay thần bí nói, “Xoa thử xem, nói không chừng sẽ có kinh hỉ nha!”
Việt Kha sửng sốt, thuận theo nhận đến, trong lòng đang cân nhắc kinh hỉ hắn nói là cái gì. Nhưng khi sức mạnh trong cơ thể y bất giác bắt đầu vận chuyển lên, sự ấm áp từ lòng bàn tay tràn vào thân thể, dòng máu vốn xao động dần dần bình ổn xuống, y đã hiểu kinh hỉ này là cái gì!
Ánh mắt y dừng lại ở Kỳ Bạch cười đến đắc ý, khóe miệng bất giác nhoẻn lên.
Kinh hỉ lớn nhất, kỳ thật là người này!