Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 59: Kết Cục


Đọc truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư FULL – Chương 59: Kết Cục


Vân Tranh mất tích là chuyện mà ba tháng sau Vân Hành mới phát hiện ra, dĩ vãng chỉ cần cùng huynh trưởng tách ra, hắn đều viết thư qua lại tuỳ tiện âm thầm thăm hỏi một hai câu.

Tháng thứ nhất không thu được tin tức Vân Tranh, Vân Hành còn nghĩ mình nháo một trận không lớn không nhỏ trước khi đi như vậy, có phải chọc cho hắn giận không.

Tháng thứ hai không thu được tin tức của hắn, Vân Hành suy đi nghĩ lại liền quyết định chủ động viết một phong thư cho hắn, nói cho hắn biết mình và Nữ Hoàng đều hoàn hảo.

Qua tháng thứ ba, đợi sau khi hoàn toàn không nhận được tin tức gì từ bên kinh sư, Vân Hành mới có chút bối rối.

Đúng lúc đó hắn thu được thư của Bình Vương điện hạ, mới biết huynh trưởng của mình cũng đến biên tái.

Huynh trưởng lại đây, không có khả năng sẽ không liên hệ với hắn và Nữ Hoàng.

Nghĩ như vậy, Vân Hành hoàn toàn đã không còn tâm tư gì nữa, bắt đầu suốt ngày mệnh lệnh thủ hạ của mình tìm kiếm Vân Tranh.

Không bao lâu sau thủ hạ trong lúc vô ý tìm được bội kiếm của Vân Tranh trong một cửa hàng thiết khí, lại nghĩ tới lúc ấy khi Nữ Hoàng đưa bảo kiếm cho Vân Hành, hắn từng đùa giỡn nói kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Vân Hành liền triệt để muốn suy sụp.

“Vân Hành ngươi không sao chứ?” Hảo hữu Mông Dư cùng đi với hắn, thấy hắn gần đây không phải suốt ngày đi ra ngoài thì nhốt mình trong phòng, cho nên lo lắng hỏi thăm.

“Không có việc gì, chỉ là vẫn không tìm được huynh trưởng, lòng ta có điểm bất an mà thôi!” Gắt gao nhìn chằm chằm bảo kiếm trong lòng, Vân Hành chỉ trả lời ứng phó vài câu.

Đợi Mông Du rời đi rời, hắn mới đột nhiên kéo vạt áo trên y phục mình xuống, lấy chuôi kiếm trong tay áo ra.

Bảo kiếm của hắn và Vân Tranh đều là do Nữ Hoàng năm đó ban tặng, cho nên trên chuôi kiếm ngoài chữ khắc ra, còn lại đều giống nhau như đúc.

Một tầng lại một tầng dùng vải bao lấy chữ “Tranh” khắc trên đó, hắn liền đem bảo kiếm của Vân Tranh cài bên hông, mà thanh của hắn lại đem giấu dưới đáy thùng trong phòng mình.

“Ta nghĩ ngươi hẳn còn sống, ngươi sao có thể dễ dàng bỏ lại ta và Nữ Hoàng.

Cho nên ta — ta sẽ hảo hảo bảo hộ nó.” Tìm kiếm suốt mấy ngày qua, suy nghĩ lại trong suốt thời gian đó, cho tới hôm nay Vân Hành mới đột nhiên nhận ra, từ nhỏ đến lớn hắn và huynh trưởng của mình cảm tình rất đơn bạc.


Hắn và Vân Tranh là những người cùng chảy trong mình dòng máu giống nhau, vốn nên thân cận nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn, đơn giản là cuộc sống của bọn họ đều bị Nữ Hoàng cải biến.

Bọn họ giống như hoàn toàn chặt đứt cảm tình huynh đệ, ngược lại không hề giống như trước kia tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

Không biết vì sao giữa hai người lại biến thành như vậy.

Cẩn thận hồi tưởng, hắn còn có thể nghĩ đến mỗi lần sinh thần của mình, đối phương đều sẽ viết thư cho mình hoặc nhờ người mua cho mình vài thứ tốt.

Mà hai người ở bên nhau hơn hai mươi năm, những gì hắn cho đối phương lại hình như chỉ toàn hết lần này đến lần khác khuyên giải cùng lời cảnh cáo cuối cùng.

Lồng ngực đau đớn, nghĩ đến huynh trưởng đã biến mất mấy tháng trời mình mới phát hiện hắn mất tích.

Nghĩ nay mặc dù không có hắn và huynh trưởng, cũng có Mông Dư và Vũ Chính Vũ ở bên Nữ Hoàng, Vân Hành rốt cục lần đầu tiên nổi lên tâm tư muốn rời đi.

“Chờ, chờ Nữ Hoàng và Việt đại nhân hết thảy đều tốt, ta liền đi tìm ngươi, được không?” Vuốt ve bảo kiếm trong tay, Vân Hành hít một hơi thật dài, nửa ngày sau mới thu hồi cảm xúc dị thường của mình.

Năm Thiên Mệnh thứ hai, tháng 6, Nữ Hoàng và Việt Thanh Phong du ngoạn bên ngoài hồi lâu rốt cục đã kết thúc cuộc sống chu du tám tháng trời.

Chỉ trong tám tháng ngắn ngủi, Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân cùng đi tra xét Loan thành ở biên thành của Tây Vệ, cùng đi đến Thất Mân, Vu Điền, hai địa phương bị Chu Xảo Hân cắt cho Tây Vệ.

Đi du lịch hết phong cảnh tái ngoại nơi biên cảnh, cũng đi qua phía nam phồn hoa nhất và phía bắc cằn cỗi nhất của Đại Chu.

Thời gian tám tháng, bọn họ một hàng mấy chục người giả mạo làm thương nhân vào Nam ra Bắc, cơ hồ đi khắp sơn sơn thuỷ thuỷ Đại Chu.

Có khi gặp được nơi nào đó phồn hoa, bọn họ liền có thể sống khá một chút.

Mà nếu đi đến nơi dù cầm bạc trong tay cũng không có chỗ dùng, hết thảy hết thảy liền cũng chỉ có thể do bọn họ tự mình động thủ.

Tám tháng trôi qua như thoáng chốc, khi Việt Thanh Phong thầm thắc mắc về thân thể của mình, Chu Xảo Hân cũng tìm cơ hội đem lời Bình Vương nói lặp lại một lần cho nàng nghe.

“Thì ra cổ nhân nói lo sợ không đâu, nói mua dây buộc mình cũng không phải giả.


Ta thế nhưng lại giới hạn mình trong trong một cái xác không, khiến nàng thống khổ như vậy!” Lúc đó Việt Thanh Phong vẻ mặt phức tạp, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Chu Xảo Hân nhịn không được ôm lấy nàng chỉ thấp giọng nói: “Là ta vô năng, trước kia luôn không thể cho nàng như ý nguyện, luôn không để nàng chiếm được thứ nàng muốn, cho nên mới như vậy.

Nhưng hiện tại tốt rồi, nay ta sẽ cố gắng rồi cố gắng nữa, cho nên tỷ tỷ nếu có chuyện gì thì đừng bao giờ nghẹn trong lòng.

Xảo Hân sẽ dùng hết toàn lực để hoàn thành tâm nguyện của nàng, cho nên về sau đừng bao giờ lấy thân thể của mình ra đùa giỡn nữa nhé.”
Kỳ thật đến nay Việt Thanh Phong luôn không rõ không biết thân thể mình rốt cuộc làm sao, nhưng khi hiểu ra là do mình suy nghĩ quá nhiều, thấy bên người bên cạnh quan tâm như thế, Việt Thanh Phong chỉ có thể theo bản năng gật đầu.

Chu Xảo Hân hiểu rõ tâm tư nàng nhất, thấy nàng tuy gật đầu nhưng trong mắt lại vẫn có chút bận tâm, chung quy cũng không quá bức bách nàng.

Biết nàng không yên lòng nhất vẫn là mình, cho nên Chu Xảo Hân thầm nghĩ càng trở nên mạnh mẽ hơn, nàng muốn mình mạnh mẽ đến mức người trong lòng không bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng nữa, không bao giờ sẽ phải lo lắng đề phòng.

Năm Thiên Mệnh thứ hai, tháng 7, Nữ Hoàng trở lại kinh thành được một tháng thì bắt đầu hoàn toàn chỉnh đốn quan viên trong triều, bắt đầu thực hành chế độ nội các.

Tuy rằng trong quá trình gặp phải rất nhiều cản trở cả minh lẫn ám, nhưng sau khi chế độ nội các được chân chính thực hành một tháng, nàng liền hoàn toàn nắm giữ mọi quyền lợi trong triều.

Trong số nội các đại thần, trừ lão thần Công Thâu Khắc Cần cùng Quý Liên An Vinh ra, bốn người Vũ Chính Vũ, Trữ Hướng Dương, Thận Hoành Viễn, và Mông Dư đều là người của nàng.

Tấu chương quân vụ trong nội các ngoài phải trải qua sáu vị nội các đại thần, còn cần qua tay tân nhậm Hộ quốc Tướng quân Vân Hành thẩm Duyệt, sau đó báo lên trình diện Nữ Hoàng rồi mới có thể thực hành.

Mà mệnh lệnh bãi miễn hay tấn chức hạ phóng hết thảy quan viên trong triều, Chu Xảo Hân lại trực tiếp giao cho Hàn lâm học sĩ Trần Ngọc Châu cùng Việt Thanh Phong, đợi các nàng tiến hành sơ định rồi, Nữ Hoàng mới quyết định cuối cùng.

Năm Thiên Mệnh thứ hai, lão thiên tựa hồ rốt cục bắt đầu buông tha cho Đại Chu.

Những địa phương vốn bị đủ loại thiên tai tẩy lễ, nay dần dần cũng khôi phục lại.

Triều đình một năm không đánh trận, cho nên ngân lượng trong quốc khố cũng dần dần đầy lên.

Sau khi Chu Xảo Hân phái Thứ Sử các nơi thật sự bắt ra vài tên tham ô điển hình, toàn bộ Đại Chu liền tựa hồ đột nhiên phát triển không ngừng, quan viên cũng không dám làn càn minh mục trương đảm tham ô.


Kinh tế sống lại, đồng ruộng khôi phục, thu nhập từ thuế ổn định, quan viên các nơi sợ hãi vị Thứ Sử trẻ tuổi luôn xuất quỷ nhập thần cho nên cũng dần dần thu liễm lại.

Năm Thiên Mệnh thứ hai hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Cuộc thi Hương năm Thiên Mệnh thứ hai, được triều đình cổ vũ đi thi, thêm vào ảnh hưởng của khoa cử năm Thiên Mệnh thứ nhất, cho nên càng ngày càng nhiều người đọc sách bắt đầu đổ về kinh đô Yển thành.

Năm Thiên Mệnh thứ ba, tháng hai, sau khi Chu Xảo Hân ở hoàng thành thu được một bức thư mà nàng thế nào cũng không nghĩ đến, nhìn tên ký ở bên trên, lập tức nàng hiểu vì sao Vân Tranh lại đột nhiên rời đi.

Mới đầu trong lòng có chút tức giận, nhưng qua một thời gian đủ lâu nàng cũng không thể không thừa nhận, kỳ thật đưa Chung Khiêm Đức đến Tây Vệ quả nhiên vật tẫn kỳ dùng*, mà trước đó nàng quả thật cũng vì Việt Thanh Phong mới giận không kìm được mà không tha thứ cho Chung Khiêm Đức.

(*dùng hết khả năng của vật đó)
Năm Thiên Mệnh thứ ba, tháng 9, Đại Chu mượn cơ hội tiến cống đưa ngân lượng cho Tây Vệ, nội ứng ngoại hợp với Chung Khiêm Đức bên người Hoàng đế Tây Vệ, dẫn binh tập kích bất ngờ Tây Vệ.

Sử xưng là “Loan thành chi biến”.

Lần tập kích bất ngờ này, Đại Chu bắt sống gần trăm quan viên của Tây Vệ, trong đó gần hai mươi người đều là hoàng thân quốc thích cùng hậu duệ quyền quý.

Mà lần này nhờ việc Chung Khiêm Đức bắt nhốt được Hoàng đế Tây Vệ là Mộ Dung Bách Du, Đại Chu không chỉ thu hồi lại hai châu Thất Mân và Vu Điền bị mất hai năm trước, còn thêm vào “Loan thành”, biên thành ở nơi yết hầu của Tây Vệ.

Hết thảy những chuyện này Chu Xảo Hân đều mượn danh Việt Thanh Phong để làm, từ ban đầu tiến đến Tây Vệ đưa cống, đến sau lại hạ lệnh rút lui hồi kinh.

Trừ vài vị tướng lãnh đã gặp qua Nữ Hoàng, toàn bộ binh lính quan viên đều nghĩ người chủ đạo lần tập kích bất ngờ lần này là Việt Thanh Phong, ái nhân của Nữ Hoàng.

Từ đó tên tuổi của Việt Thanh Phong hoàn toàn truyền lưu trên khắp Đại Chu lẫn Tây Vệ.

Việt Thanh Phong tấy tên tuổi mình thật sự đúng như lời Chu Xảo Hân nói, được tất cả mọi người biết tới, nàng có điểm không biết phải làm sao.

“Tỷ tỷ cứ để mặc Xảo Hân đi, đợi lần này đắc thắng trở về, danh tự của tỷ tỷ sẽ vang vọng toàn bộ Đại Chu.

Đến lúc đó Xảo Hân lại nhắc lại chuyện nạp tỷ tỷ làm Hoàng hậu, kia toàn bộ Đại Chu còn ai dám ngăn trở.

Trước kia khi ta cùng tỷ bên nhau, ai nấy đều nói ta là hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng nếu ta cưới một đại công thần có công đối với Đại Chu, đến lúc đó xem ai còn dám ngăn trở.”
“Nhưng — kia dù sao không phải ta — là nàng –”
“Ta nói chính là, tỷ tỷ nàng nên học cách dựa vào Xảo Hân.

Tin tưởng ta, chỉ cần lần này Xảo hân thành công, vậy nàng liền có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh ta rồi.”

“Nhưng luật pháp Đại Chu —- thân phận chúng ta –”
“Ta chỉ biết nàng là tỷ tỷ của ta, là Việt Thanh Phong, về phần luật pháp Đại Chu là do thuỷ hoàng tổ tiên định ra, ta cũng là Hoàng đế Đại Chu.

Tỷ tỷ tin tưởng ta, đợi sau khi nàng cùng một chỗ với ta, ta sẽ hạ lệnh sửa lại luật pháp Đại Chu, được không?”
Lời của Chu Xảo Hân từ mấy tháng trước tựa hồ vẫn vang lên bên tai, nghĩ đến chuyện sau khi nàng ấy hồi cung, những chuyện mình sẽ phải đối mặt, Việt Thanh Phong đang lật xem sách vở liền không còn tâm tư nữa.

Trong lòng có điểm sợ hãi, có chút cao hứng, có phần không biết phải làm sao.

Nhưng rõ ràng nàng hiểu, mình quả thật rất muốn đường đường chính chính ngồi bên cạnh Chu Xảo Hân, cho nên cuối cùng đột nhiên khép mạnh quyển sách cầm trong tay, cam chịu đứng lên: “Văn Nguyệt, cái kia — cái kia —”
Công Thâu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh nàng cùng Trần Ngọc Châu ngồi một đầu khác đã sớm phát hiện Việt Thanh Phong tâm thần không yên, giờ thấy nàng lên tiếng liền không hẹn mà cùng nhìn nàng.

Phất tay để những người khác trong phòng đều lui xuống, đợi trong phòng chỉ có ba người, Việt Thanh Phong mặc phục sức nữ quan màu đỏ mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ửng hồng nhẹ giọng nói: “Văn Nguyệt, Ngọc Châu, nếu nói — nếu nói ta muốn thành thân, kia — kia — ta đây có phải nên chuẩn bị gì đó trước không, không thể toàn bộ đều để cho — đều để cho người khác chuẩn bị.” Trong mắt tất cả đều là ý cười, lại có điểm cảm khái.

Nhìn nữ tử năm đó có chút thanh lãnh, nay lại được Nữ Hoàng sủng ái mà tựa hồ ẩn chút yêu diễm, nhìn dáng vẻ nàng ngượng ngùng sợ sệt, Trần Ngọc Châu nhịn không được khẽ cười nói: “Nếu gả cho gia đình bách tính tầm thường, kia đại nhân nhất định phải chuẩn bị đồ cưới ngang bằng.

Nhưng nếu gả cho hoàng gia, kia đại nhân chỉ cần chăm sóc thân mình cho tốt, chờ lên kiệu hoa là được.

Cả Đại Chu này đều là của hoàng gia, đại nhân cũng không cần phiền não bận tâm gì!”
Cảm giác đã nhiều năm không bối rối đến thế, Việt Thanh Phong vội vàng ngồi xuống, lại cầm lấy quyển sách trên bàn.

Trần Ngọc Châu hiếm khi thấy dáng vẻ đó của nàng, lại bắt đầu trêu đùa Việt Thanh Phong đang đứng ngồi không yên.

Công Thâu Văn Nguyệt chưa bao giờ thấy Trần Ngọc Châu nói chuyện với mình như vậy, cũng không biết nữ nhân trước mặt thế nhưng có thể thật sự gả cho Nữ Hoàng, lại nghĩ đến cố gắng của mình hai năm qua, trong lòng ê ẩm chua xót, nhưng hiểu không thể bốc đồng, nàng chỉ có thể theo bản năng nặn ra nụ cười, nói: “Đại nhân sắp thành thân a, chúc mừng đại nhân!”
“Đa tạ!” Không phải không biết nàng có tâm tư gì, nhưng Việt Thanh Phong vẫn làm như không biết cười dịu dàng đáp.

Kiếp nàng chuyện tình nàng có thể xác nhận cũng không nhiều, nhưng đối với tình cảm của Chu Xảo Hân dành cho mình, nàng lại chưa từng bao giờ hoài nghi dù một chút.

Một người có thể chết vì nàng, một nữ nhân vì để lấy nàng mà cam nguyện lừa hết thảy chúng nhân khắp thiên hạ, nàng có lý do gì để hoài nghi hay cự tuyệt.

Sự tình tương lai ai cũng không nói chính xác được, có lẽ còn có thể gặp phải sự tình không ngờ hay đau khổ, nhưng mặc kệ sau này sẽ phát sinh gì, nàng cũng đã học được cách dựa vào người mình yêu, học được cách tin tưởng người mình thích, cũng đã học được cách cùng nàng ấy chia sẻ và cùng đối mặt.

Tương lai tràn ngập những yếu tố không xác định sẽ xảy ra cái gì, nàng rốt cuộc không thể nào biết, nhưng chỉ cần bên cạnh có Chu Xảo Hân, kia nàng liền thấy đủ, cũng không sợ hãi.
Toàn văn hoàn
———————————–
Bách Linh: Cảm ơn mọi người đã theo dõi, truyện đến đây là chính thức thực sự kết thúc ^^ Dù mình ko hẳn quá thoả mãn, vẫn cảm thấy hơi cụt lủn, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là kết thúc ở 2 chương trước:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.