Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 44: Nghi Ngờ


Đọc truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư FULL – Chương 44: Nghi Ngờ


Năm Thiên Mệnh thứ nhất, ngày 15 tháng 10, sau khi nằm nghỉ ngơi trên long sàng suốt ba ngày, rốt cục Việt Thanh Phong cũng đỡ hơn.

Sợ nàng ở trong cung thấy nhàm chán, Chu Xảo Hân đã lâu không xuất cung rốt cục quyết định đưa nàng ra ngoài giải sầu.

Kỳ thật hai người vẫn muốn lên Vu sơn ở một thời gian, nhưng bất đắc dĩ Vu sơn dù sao cũng hơi xa, cho nên cuối cùng liền chỉ có thể quyết định lần này tuỳ tiện đi dạo chơi trong Yển thành.

“Đường tỷ, có nhớ Hạo Hãn lâu không? Tửu lâu trước kia chúng ta thường đi đó!”
Giang Nam Vương Chu Trịnh Đường đã sớm chờ từ lâu ngay ngoài cung, cùng Lưu Du bất ngờ cũng bị truyền tới.

Sau khi nhìn thấy Nữ Hoàng và Việt Thanh Phong cùng nhau xuống từ một chiếc xe ngựa, hắn vội vàng chào hỏi rồi chỉ vào tửu lâu cách đó không xa đề nghị.

Gặp Giang Nam Vương dẫn đầu mở miệng, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Việt Thanh Phong đã lâu không gặp đang đứng bên cạnh nữ đế, Lưu Du cũng nói, “Từ khi Hạo Hãn lâu xuất hiện một đôi văn võ Trạng Nguyên thanh danh liền lên cao, mấy chục năm sau dẫn theo vô số văn nhân mặc khắc ở bên trong múa bút vẩy mực.

Bởi vì bên phải tửu lâu vừa lúc là trường thi cho nên không ít tài tử thư sinh đến đây, cũng có người nhân cơ hội này có ý muốn lên trên cao nhìn xuống làm quen với nơi sẽ diễn ra cuộc thi hội!”
“Ta biết việc này!” Hai tay bất giác đỡ cánh tay phải của người bên cạnh, Chu Xảo Hân một thân hồng y la quần, tóc búi cao cao nhìn Việt Thanh Phong, cười nói, “Lúc trước tỷ tỷ tham gia cuộc thi dành cho nữ quan ở nơi này mà!” Khi ấy nàng đứng trên Hạo Hãn lâu, xa xa nhìn VIệt Thanh Phong thất hồn lạc phách, sau đó liền nhịn không được bám theo sau.

Không biết vì sao nàng nhắc tới chuyện này, Việt Thanh Phong cô đơn nói, “Kỳ thật lúc ấy ta đã ở Hạo Hãn lâu, muốn lên lầu cao để xem qua trường thi, chỉ đáng tiếc lúc đó ta lại thi rớt.”
Nghe Việt Thanh Phong nói vậy những người khác đều không có cảm giác gì, nhưng Chu Xảo Hân biết Chu Minh Nguyệt chính là Việt Thanh Phong, nhớ lại những bài văn mà mấy ngày trước Lưu Du trình lên để nàng tuyển ra Trạng Nguyên, Thám Hoa, bất giác ngẩn ngơ.

“Không nói chuyện này nữa, tỷ tỷ, chúng ta tới đấy ngồi đi.


Ăn vài món, sau đó lại gọi người tới nghe mấy khúc hát, thế nào? Tỷ tỷ không biết đâu, trước kia ta là khách quen ở đó, chưởng quầy còn giữ cho ta một nhã gian ở lầu trên, chẳng qua đã hai năm không tới, không biết nhã gian đó có còn giữ cho ta không?”
“Hẳn là sẽ giữ chứ? Nhưng nếu không thì ngồi ở đại sảnh cũng không tệ!” Việt Thanh Phong cười đáp lời, theo nàng đi về phía trước.

Trước kia đã từng gặp qua Việt Thanh Phong vài lần, vẫn biết hảo huynh đệ Chung Khiêm Đức nhớ mãi không quên nàng, cũng thừa biết người này cùng Nữ Hoàng dây dưa không rõ, nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hình thức ở chung giữa hai người đó.

Ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc một thân nguyệt sắc được Nữ Hoàng và Giang Nam Vương che trở đằng trước, lại nhìn Nữ Hoàng hồng trang xảo tiếu rạng rỡ bên cạnh.

Sau đó hắn lại nhớ hành vi của Nữ Hoàng vì để hắn trở thành Lễ bộ Thượng Thư mà ngay trên triều đường không những tru sát lại còn sai người phạt trượng không ít triều thần, trong thời gian ngắn ngay cả Lưu Du cũng không thể nào liên tưởng được.

Nhã gian ngày xưa Trưởng Công Chúa thường dùng cũng chính là nơi Hoàng đế Chu quốc hôm nay từng ngồi, chưởng quỹ Hạo Hãn lâu sao có thể không giữ lại.

Nghe nói có người thế nhưng muốn đến gian chữ “nhất”, rồi đến khi nhìn đường đường khách quen Giang Nam Vương tất cung tất kính với một nữ nhân, điếm tiểu nhị kiến thức rộng rãi liền đi gọi người thông tri cho chưởng quỹ nhà mình.

“Thỉnh các bị khách quý, xin mời ngồi, tiểu – tiểu nhân lập – lập tức dâng trà!” Dù biết không thể thất thố, nhưng đoán được thân phận đối phương rồi, điếm tiểu nhị lại vẫn nhịn không được khẩn trương hẳn lên.

Dưới lầu hiếm khi náo nhiệt, Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân đánh giá bốn phía, từng bước một tiến lên trong tiếng tạp âm chói tai.

“An bài nhân thủ dẹp hết mọi tạp âm!” Lấy trong người ra một túi tiền đặt vào tay điếm tiểu nhị, thấy chủ tử của mình đã đi vào, Vân Tranh lập tức chỉ chỉ vào mười tên thiếu niên toàn bộ mặc thanh sắc y phục nói với tiểu nhị.

Nhãn thần co rút một cái, ngầm hiểu ý, tiểu nhị vội vàng gật đầu.


Vừa lúc gặp chưởng quỹ nhà mình lại đây, điếm tiểu nhị vội vàng cầm túi tiền tiến lên giải thích tình huống.

Hạo Hãn lâu là tửu lâu trăm năm, chưởng quỹ Lỗ Nhất Hành cũng là người kiến thức rộng rãi, lập tức chào hỏi Vân Tranh, sau đó tự mình đi xung quanh khuyên bảo.

Kỳ thật nhã gian trên lầu chỉ cần không có người cố tình làm loạn thì hiệu quả cách âm cũng không tệ.

Nhưng người đến là hoàng đế Chu quốc, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên Lỗ Nhất Hành chỉ có thể đã cẩn thận càng cẩn thận hơn.

“Tỷ tỷ, thế nào?”
Điếm tiểu nhị dẫn theo mấy người đưa đồ ăn tới, Vân Tranh liền quỳ gối trước bàn nghiệm độc, thử đồ ăn.

Chu Xảo Hân lôi kéo Việt Thanh Phong ra ngoài cửa sổ nhìn.

Chỉ vào hai con sư tử bằng đá bên ngoài trường thi, Chu Xảo Hân nhỏ giọng nói, “Tỷ tỷ có lẽ nhớ rõ tháng 11 năm Kiến Nguyên thứ 4, năm ấy khi tỷ tỷ một người đứng trước cánh cửa kia đau khổ chờ đợi, Xảo Hân đang ở trong này!”
Trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, nhớ tới tình cảnh ngày đó, Việt Thanh Phong cũng nhỏ giọng nói, “Khi đó là ta thực đáng thất vọng, thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh ngay kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung.

Bất quá lúc ấy Xảo Hân ở đây nhìn ta như thế, có phải cảm thấy hơi thất vọng không?”
“Không, sao có thể.” Quay đầu nhìn về phía đám Vân Tranh phía sau, Chu Xảo Hân nhẹ nhàng vẫy tay.


Đợi bọn hắn đều lĩnh ý, thối lui ra ngoài, thế này nàng mới tiến lên từ phía sau ôm Việt Thanh Phong vẫn đang nhìn trường thi.

“Tỷ tỷ, lúc ấy Xảo Hân thực nghi hoặc.

Nghi hoặc vì sao nàng thật sự không tới tìm ta? Dù sao – dù sao chỉ cần thứ nàng muốn ta đều sẽ thành toàn cho nàng.”
Cúi đầu lắng nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Việt Thanh Phong quay đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, “Khi đó ta chật vật đến thế, sao có thể đi gặp nàng!”
Đôi mắt bất giác hơi nheo lại, hoàn toàn tựa vào lòng Chu Xảo Hân phía sau.

Nhớ lại chuyện đã qua, Việt Thanh Phong hiếm khi ngượng ngùng, “Ta luôn giữ gìn sức khoẻ rất tốt, khi đó ngày ngày chỉ nghĩ sau khi tiến cung nên làm thế nào để tiếp cận nàng.

Chỉ cảm thấy ta và nàng là thiên địa tuyệt phối, không hề nghĩ mình thế nhưng lại bất ngờ ngã ngựa ở thời điểm đó.

Khi ấy lòng sốt ruột khổ sở không nói, cảm giác vừa xấu hổ lại thất vọng đã đủ chật vật không xong, kia làm sao còn dám có tâm tư ra ngoài đi tìm nàng.”
Khi nói đuôi mày khoé mắt Việt Thanh Phong cong cong, lộ vẻ phong tình.

Lẳng lặng nhìn nàng cúi đầu mặt mày mang nét cười, Chu Xảo Hân ngẩn người hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng oán giận, “Lúc ấy nếu ta thật sự mặc kệ tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải sẽ phải chờ thêm ba năm nữa sao.

Ba năm lâu đến vậy, nếu ta đột nhiên lập gia đình, hoặc nếu tỷ tỷ bị ai bức hôn thì sao!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Nghĩ đến Chung Khiêm Đức sắp trở về, trong lòng Việt Thanh Phong rối rắm vạn lần.

Chung Khiêm Đức người này quả thực võ công trong vạn người mới có một, đối với Vũ đế cũng trung thành tận tâm hiếm có.


Chỉ không biết nay đổi một chủ tử khác, hắn còn có thể trung tâm như một không.

Nếu hắn có thể trung thành tận tâm với Chu Xảo hân, nay tình hình Chu quốc đặc thù, mình cũng có thể nhẫn nhịn hắn.

Nhưng cố tình người nọ tâm tư quá sâu, sợ là sợ nàng và Chu Xảo Hân sẽ dưỡng hổ vi hoạn*.

(* tương tự như “nuôi ong tay áo”)
Vốn chỉ nói giỡn chuyện thành gia lập thất, nhưng thấy Việt Thanh Phong đang tựa vào lòng mình thế nhưng thật sự thất thần, Chu Xảo Hân liền lập tức không vui.

“Tỷ tỷ, nàng đang nghĩ đến ai thế? Nghĩ đến Phiêu kỵ Đại tướng quân của ta sao?” Chu Xảo Hân cười nói, cắn lên vành tai phải của Việt Thanh Phong.

Hai má vừa rồi còn hơi ửng hồng, lập tức nóng lên.

Hai tay chống lên bệ cửa sổ, Việt Thanh Phong vội vàng ngả người tới trước, “Ta chỉ là – chỉ là —– Chung Khiêm Đức?”
Người vốn không nên xuất hiện ở nơi này khiến cho Chu Xảo Hân lẫn Việt Thanh Phong vừa rồi còn cười đùa ầm ỹ lập tức cứng đờ.

Vội vàng nhìn ra ngoài tìm kiếm, nhìn nam nhân dưới kia một thân hắc y vội vàng vào một cỗ kiệu nhỏ, Việt Thanh Phong nghi ngờ nói, “Sao hắn lại ở chỗ này? Không phải nói còn cần năm ngày nữa mới có thể đến Yển thành sao?”
Chu Xảo Hân đứng phía sau nàng vừa rồi trong mắt còn mang tiếu ý, giờ phút này đôi mắt đã thâm thuý đáng sợ lạnh như băng.

Kéo Việt Thanh Phong đang dướn người ra ngoài cửa sổ lại, cúi đầu nhìn cỗ kiệu nhỏ dần đi xa phía dưới, Chu Xảo Hân thấp giọng lạnh lùng, “Hắn muốn chết!”
“Không phải chứ, vậy Vân Hành đâu? Không phải nàng phái hắn đi cùng là để coi chừng và ngăn chặn Chung Khiêm Đức sao? Còn Chung Khiêm Đức hắn đến nơi này làm gì? Hắn vừa rồi rốt cục gặp ai?” Vốn còn có chút kiêng kỵ người này, thấy hắn thế nhưng công khai lừa gạt Chu Xảo Hân và mọi người, Việt Thanh Phong bất giác lập tức kích động.

Hết chương 44.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.