Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 20: Tiền Căn Hậu Quả


Đọc truyện Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư FULL – Chương 20: Tiền Căn Hậu Quả


Tiểu thái giám rất nhanh liền trình tấu chương lên, Trình Tư khẽ thở ra, liếc Việt Thanh Phong bên này một cái liền vội vàng xoay người dời bước tiến lên, đem nó nhẹ nhàng đặt trước mặt Vũ đế.

Vũ đế sửng sốt, rồi mở ra trước mặt mọi người.

“Từ từ hãy quyết.” Vài chữ nho nhỏ ánh vào mắt, Vũ đế ngẫm nghĩ liền cất cao giọng nói: “Nếu chúng thần đều có dị nghị với đề nghị này, vậy việc này tạm dừng hôm nay.

Chờ cô* trở về ngẫm lại rồi mai sẽ định đoạt!”
(*cách tự xưng của bậc vua chúa)
Tuy không biết lời người nào nói tạo nên tác dụng, nhưng chúng nhân thấy Vũ đế không lập tức đưa ra quyết định liền vội vàng thầm may mắn quỳ xuống lớn tiếng hô: “Ngô hoàng thánh minh!”
Mắt thấy Vũ đế vì một phần tấu chương mà hoãn lại việc này, Chung Khiêm Đức liền vội vàng nhìn về phía Việt Thanh Phong.

Nhớ tới ước định giữa hai người, Việt Thanh Phong liền ném cho hắn ánh mắt an tâm chớ vội.

Mà Trình Tư lúc đó đã lĩnh mệnh hô to có việc thì tấu, không việc bãi triều.

Lúc Chu Xảo Hân đứng lên cùng chúng nhân hành lễ với Vũ đế, Việt Thanh Phong liền vội vàng tiến lên cùng Trình Tư đỡ Vũ đế chậm rãi đi xuống.

Khi nàng hai tay đỡ lấy Vũ đế đầu đội thập nhị lưu miện [1], một thân thập nhị hoa văn hắc sắc long bào [2], Việt Thanh Phong tựa hồ có điểm hiểu được sư phụ của mình – Lỗ Băng Yến vì sao mê luyến Vũ đế đến vậy.

Bởi vì có được nam nhân này, chẳng khác nào có được hết thảy mọi thứ mình muốn.

“Việt Thị Trung, Lỗ Thị Trung còn nói gì nữa không?” Việt Thanh Phong đã ở điện Huyền Vũ chưởng quản bút mặc nghiên mực cho hắn hơn nửa năm, cho nên dù trước kia hai người không nói chuyện, nhưng lúc này Vũ đế vẫn có thể chuẩn xác không lầm gọi tên Việt Thanh Phong.

Chú ý dưới chân, Việt Thanh Phong vội vàng khẽ nói: “Thị Trung đại nhân nói thấy chức Quân Sứ trách nhiệm trọng đại, đồng thời quyền lợi cũng rất lớn, tuỳ tiện chọn người trong triều tất nhiên sẽ có người không phục.

Nàng nói là nàng hồ đồ chỉ thầm nghĩ Trình công công hầu hạ Hoàng Thượng mười hai năm trung thành tận tâm, nhưng lại quên trong triều chư võ tướng đại nhân vị tất đã suy nghĩ sâu xa cân nhắc này đó.”
Vũ đế không nói gì, Trình Tư vừa rồi vẫn trầm mặc cũng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng vạn lần không cần khó xử nữa, nô tài chỉ là một hoạn quan, quả thật không nên khi nghe Hoàng Thượng nói liền mừng rỡ như điên.

Nô tài từ năm mười bốn tuổi liền theo hầu Hoàng Thượng khi ấy vẫn còn là thái tử, chưa từng nghĩ vậy mà nhoáng cái đã mười hai năm.


Mười mấy năm qua nô tài cũng đã quen với cuộc sống trong cung, Hoàng Thượng vạn phần không thể vì nô tài mà khiến Chung tướng quân, Cầm lão tướng quân và quan lại quyền quý trong triều không hài lòng, để tránh —”
“Để tránh thế nào? Cô là Hoàng đế.

Vừa rồi nếu không phải thấy được tấu chương của Băng Yến thì cô đã sớm hạ lệnh cho bọn họ câm miệng.”
Khi vị hoàng đế trẻ tuổi nói những lời này, kỳ thật thái độ cũng không thực kiên định.

Thấy Trình Tư ở đối diện tuy cười, nhưng thập phần miễn cưỡng, Việt Thanh Phong cũng chỉ có thể cúi đầu làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.

Đợi Vũ đế nằm lên long niện*, Việt Thanh Phong liền lui xuống dưới.

(*kiệu rồng)
Làm bộ như lơ đãng hồi đầu, chờ phát hiện cách đó không xa người vẫn luôn nhìn mình dĩ nhiên là Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong bất giác khoé môi khẽ câu, yên nhiên nhất tiếu.

Chu Xảo Hân đứng đối diện tựa hồ có chút bất ngờ không kịp phòng, nhưng rất nhanh lại cũng không kiêng nể gì nhìn đáp lại.

Nhìn tình cảnh như thế, ngược lại là Việt Thanh Phong có chút ngượng ngùng thu hồi ánh mắt trước.

“Việt Thị Trung —” Bị cung nữ được sai phái đến ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi, tham lam liếc nhìn người kia một cái, Việt Thanh Phong cười làm một cái khẩu hình, sau đó liền quay đầu nói: “Đi thôi, trở về Thị Trung các.”
Đứng ngoài Đại Kim điện, Vân Hành đợi chúng đại thần đều đi xa, thế này mới đi qua chỗ Vệ quốc Trưởng Công Chúa vẫn đứng bất động đưa lưng về phía hắn nãy giờ.

Nhẹ nhàng liếc mắt một cái, nhìn thân ảnh lam sắc quay lưng về phía họ, chậm rãi đi về phía trước, Vân Hành nhỏ giọng nói: “Công Chúa, thuộc hạ đã an bài nhân thủ bên cạnh Việt Thị Trung, nhưng Việt Thị Trung hình như đều có quan hệ không sai với Lỗ Thị Trung, Chung tướng quân, và Trình công công bên cạnh Hoàng thượng.

Cho nên thuộc hạ vẫn không rõ lắm rốt cuộc nàng muốn làm gì.”
Khẽ thở dài, nhưng rất nhanh Chu Xảo Hân liền nói: “An bài nhân thủ theo dõi chặt chẽ Trình Tư và Chung Khiêm Đức, ta có dự cảm đi theo bọn họ thì khẳng định sẽ có manh mối.”
“Rõ!”
Khi Việt Thanh Phong còn đang trên đường đến điện Huyền Vũ, Vũ đế vốn muốn về điện Huyền Vũ lại đột nhiên thay đổi quyết định, đổi tuyến đường đi đến điện Dao Quang.

Điện Dao Quang là cung của Hoàng Hậu Chu Niết Vũ.


Đế hậu là niên thiếu phu thê, cảm tình vẫn đều không tệ.

Hậu cung của Vũ đế trừ Hoàng Hậu và theo thường lệ có tứ phi thì ngoài ra chưa sắc lập thêm người nào, cho nên chiếu theo lịch đại Hoàng Hậu thì nàng xem như một Hoàng Hậu hiếm hoi có vẻ hạnh phúc.

Trừ việc vẫn chưa có con, cộng thêm có một thân đệ đệ không ra gì, bị Vệ quốc Trưởng Công Chúa huỷ hậu căn ra, trên cơ bản có thể xem như Chu hậu sống đặc biệt nhàn nhã tự tại.

Bởi vì Chu hậu quả thật là một nữ tử có vẻ ôn nhu không trọng quyền thế, cho nên mấy năm qua, mỗi khi Vũ đế gặp phải vấn đề nan giải, ngược lại lại thích tâm sự với nàng.

Chu hậu không thông minh lại có khả năng xem xét nét mặt mà đoán ý như Lỗ Băng Yến, nhưng cũng may nàng là Hoàng Hậu mà Chu gia chuyên môn bồi dưỡng.

Về phương diện thiện giải nhân ý* ôn nhu rộng lượng thì ngược lại không ai có thể sánh bằng.

(*am hiểu lòng người)
Lúc đoàn người đi vào điện Dao Quang, Chu hậu sớm nhận được tin tức đã đứng chờ ở ngoài điện.

Hoàng Hậu được chúng cung nga vây quanh, một thân hồng sắc khinh sa cung trang tú mẫu đơn đứng thẳng cách đó không xa, thấy Trình Tư đỡ Vũ đế từ trên long niện xuống liền vội vàng tiến lên quỳ xuống, lại cười nói: “Thần thiếp Niết Vũ khấu kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế!”
Thấy nàng quỳ xuống, thế này đám thị tòng cung nhân bên cạnh nàng mới vội vàng quỳ lạy hô to vạn tuế.

Nhanh chóng tiến lên nâng Hoàng Hậu của mình dậy, Vũ đế quay đầu cao giọng phân phó với đám tả hữu bên người: “Đều đợi ở bên ngoài cả đi, ta cùng Hoàng Hậu có việc, không cho gọi thì không được bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy.”
Chúng nhân liền vội vàng nhận lệnh, đợi đến khi cửa điện Dao Quang ở trước mặt bị thân vệ của Vũ đế đóng lại, Trình Tư lúc đứng dậy mặt mày đã xanh mét.

Nhẹ nhàng tiến lại gần, chỉ vào một loạt thị vệ trước cửa, tiểu thái giám thân tín của Trình Tư – Tiểu Lục Tử nhỏ giọng nói: “Công công, xem ra sự tình không ổn.”
Trình Tư nhìn đám thị vệ đứng chắn trước mặt mình, nghe vậy sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.

Len lén liếc hắn một cái, Tiểu Lục Tử lo lắng nói: “Vốn nghĩ có sự hỗ trợ của Lỗ Thị Trung, chúng ta liền có thể dẫm nát tên tiểu tử Ngự Lâm quân dưới chân, nhưng ai ngờ hôm nay lại có nhiều đại thần đưa ra dị nghị đến vậy, như thế có lẽ….”
“Chỉ cần Hoàng Thượng muốn thì triều thần có dị nghị cũng chỉ là trò cười!” Hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nhìn đối thủ một mất một còn đang từ một đầu khác chậm rãi đến gần.


Nghĩ đến chỉ vì bản thân mình nhận của đám triều thần một vài thứ nho nhỏ, liền bị tên võ Trạng Nguyên ở trước mặt này khiến cho không thể không dựa vào việc sinh bệnh để tránh được một kiếp, càng nghĩ lại càng nghẹn khuất, Trình Tư lạnh mặt lập tức xoay người nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra ở trong lòng Hoàng Thượng chúng ta, Lỗ Thị Trung kia bất quá cũng chỉ như thế, không thể dựa vào nữ nhân đó, ta liền tự mình làm!”
“Ý của ngài là?”
Ngoắc Tiểu Lục Tử tới gần, trong mắt Trình Tư tràn đầy oán hận quyết tuyệt phá phủ trầm chu*.

(*đập nồi dìm thuyền: ý nói quyết tâm chiến đấu đến cùng)
Cản trước mắt Chung Khiêm Đức – thân hộ vệ của Vũ đế là một thân phục trang thái giám ám hồng sắc trên người Trình Tư.

Nghĩ đến Vũ đế thế nhưng muốn để tên thái giám này ngồi trên đầu tất cả chúng tướng Đại Chu, Chung Khiêm Đức vốn luôn giữ vẻ bình thản lãnh tĩnh giờ phút này cũng nhịn không được mà bày ra sắc mặt không tốt lành gì.

Rảo bước siết chặt bảo kiếm bên hông, Chung Khiêm Đức nhìn tiểu thái giám đang vội vã rời đi, âm u nói: “Trình công công thật đúng là bận rộn nhỉ, nhìn người hầu tuỳ thân của ngươi đi vội vàng như vậy, chẳng lẽ lại có chuyện gì quan trọng sao?”
Hừ lạnh một tiếng, đánh mắt cho thủ hạ đứng một bên, chờ tiếp nhận trà Long Tỉnh thượng hạng từ tay tiểu thái giám vẫn ôm trong tay đứng cạnh, Trình Tư uống một hớp lớn, thế này mới cong cong ngón tay, nhướn mày nói: “Hắn là đi lấy bô cho ta, chúng ta vốn có bô riêng mình quen dùng mà.

Thế nào tướng quân lại đột nhiên hỏi việc này, cảm thấy hứng thú với thứ chúng ta dùng sao?”
Tiểu thái giám tiến lên bưng trà rót nước cho Trình Tư “phốc” một tiếng bật cười, tiếp theo đám thái giám đứng hai bên trái phải điện Dao Quang cũng đều xoay người cười.

Tiếng cười tuy không lớn nhưng qua một thời gian dài vẫn dai dằng không ngừng, hứng lấy ánh mắt nhạo báng của chúng thái giám hai bên, Chung Khiêm Đức siết chặt bảo kiếm trong tay, đột nhiên cười khẽ: “Nguyên lai là như vậy, tốt! Tốt! Tốt!! Giỏi cho một cái bô riêng mình quen dùng.

Trình công công quả nhiên theo Hoàng Thượng đã lâu, ngay cả sự tình bực này cũng chú ý đến vậy.

Mạt tướng chỉ hỏi một chút, sẽ không quấy rầy Trình công công —-”
Trình Tư tiếp tục bưng chén trà bằng sứ tráng mén xanh, làm bộ uống trà.

Ngay khi lướt qua hắn, Chung Khiêm Đức đột nhiên chuyển thân, hơi cúi đầu cung kính hữu lễ nói: “Khiêm Đức đến hôm nay mới biết công công nguyên lai là một người cẩn thận đến vậy, hạ quan ở đây mong cho đại nhân về sau đều nhàn hạ thoải mái như ngày hôm nay, vĩnh viễn đều có thể cầm, có thể chạm, có thể ôm cái bô đặc biệt của Đại Chu cung.”
Trình Tư mắt lạnh nhìn Chung Khiêm Đức, cười cợt nheo nheo mắt nói: “Tạ đại nhân cát ngôn, thứ này có thể ôm được cầm được sờ được hay không, chúng ta cứ chống mắt lên coi sẽ biết!”
Dù cho Chung Khiêm Đức cũng tự xưng lão luyện, nhưng Trình Tư ở trong cung hơn mười năm cũng không phải một cái đèn cạn dầu.

Hai người nhìn nhau, một kẻ vẻ mặt tươi cười hiền hoà, kẻ kia đuôi mày đôi mắt mang ý cười nhẹ nhàng cũng ôn nhuận như ngọc.

Nhưng hai kẻ như vậy, lại đều trong khoảnh khắc đồng thời thu hồi ẩn ý rõ ràng rành mạch trong ánh mắt đối phương.

Mà ngay khi Chung Khiêm Đức mặt mang ý cười nhưng trong mắt không một tia độ ấm, còn Trình Tư cúi đầu tràn đầy khinh thường, Việt Thanh Phong sau khi ở điện Huyền Vũ nghe nói Vũ đế đi đến điện Dao Quang rồi, liền rốt cục hít một hơi thật sâu.

Lỗ Băng Yến nghe được cung nhân nói sau liền trầm mặc, Việt Thanh Phong bất động thanh sắc nói: “Sư phó, Hoàng thượng đi đến điện Dao Quang, vậy mấy tấu chương quan trọng trong tay chúng ta phải làm sao bây giờ.


Yến Thuận lũ lụt, An thành gặp phỉ tặc, Mẫn quận hư hư thực thực dường như có người Vệ quốc thường lui tới.

Tất cả những chuyện đó đều là tấu chương cần bệ hạ tự mình phê duyệt, nếu hôm nay không trình cấp Hoàng Thượng, chờ ngày mai có đại thần hỏi rồi Hoàng Thượng trách tội Thị Trung các chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Khi Việt Thanh Phong nói lời này, nhị đằng Thị Trung Tô Hằng ngồi một bên đang sửa sang lại tấu chương nghe thế liền lộ vẻ tự tiếu phi tiếu.

Lỗ Băng Yến vẫn trầm mặc, vẫn đang nghĩ xem những lời này Việt Thanh Phong cố ý nói với mình, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng Lỗ Băng Yến vốn còn đang nghi vấn lo lắng, còn có điểm do dự, chờ nghe tiếng Tô Hằng cười nhạo liền lập tức thay đổi chủ ý, cao giọng nói: “Quả thật không nên chậm trễ chuyện quốc sự, vậy làm phiền Thanh Phong tự mình đem số tấu chương này trình lên cho Hoàng Thượng.

Đến lúc đó hãy nói đây là do nhị phẩm Thị Trung Lỗ Băng Yến để ngươi tự mình giao cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ đừng trách tội.”
Việt Thanh Phong nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ như không nghe hiểu ẩn ý trong lời Lỗ Băng Yến.

Chờ đứng dậy chỉnh sửa lại tấu chương cần mang đi, thế này Việt Thanh Phong mới phát hiện lòng bàn tay mình đã mồ hơi ướt đẫm một mảnh.

Bất động thanh sắc chà lau tay, nhìn sắc trời còn sớm, Việt Thanh Phong liền thả chậm động tác, e sợ có người nhìn ra sự dị thường của mình.

Năm Kiến Nguyên thứ sáu, Vũ đế bị tập kích ở trong hoàng cung Đại Chu, may mắn có vị thiếp thân thái giám thề sống chết bảo hộ, thế này mới tránh được một kiếp.

Mà Ngự lâm tướng quân, trượng phu của nàng kiếp trước lại bởi vì ở cách Vũ đế hơi xa mà để lỡ cơ hội.

Sau khi chuyện này xảy ra, phu quân của nàng – Chung Khiêm Đức mỗi khi đề cập tới buổi hoàng hôn ngày đó đều nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ta ở bên cạnh Hoàng Thượng, nếu là ta cứu Hoàng Thượng thì Trình Tư kia sao có thể có chuyện ngày hôm sau liền được Hoàng Thượng trực tiếp thăng làm Quan Quân Sứ, lại sao có khả năng cưỡi lên đầu đường đường đương triều võ Trạng Nguyên Chung Khiêm Đức ta, khiến Chu Trình Tư hắn từ đó về sau vênh váo tự đắc hẳn lên!”
Hết chương 20
————————————————
[1] + [2]: “Nhị thập lưu miện” là mũ Hoàng đế đội.
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210516/trong-sinh-ve-nam-kien-nguyen-thu-tu-20-0.jpg
——————————————–
Bách Linh: Có 1 số chi tiết mình muốn chỉnh sửa, ví dụ như tên của Hoàng đế này là “Vũ đế” chứ không phải “Võ đế”.

Thực ra thì 武 dịch ra vừa là “vũ” vừa là “võ”, nhưng mình nghĩ “Vũ” thì có lẽ hợp lý hơn.

“Vũ” trong “vũ dũng”, “vũ lực.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.