Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 4: Hay Cho Một Đóa bạch Liên Hoa Tinh Tế Xinh Đẹp |4|


Đọc truyện Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất FULL – Chương 4: Hay Cho Một Đóa bạch Liên Hoa Tinh Tế Xinh Đẹp |4|


CHƯƠNG 4: HAY CHO MỘT ĐÓA BẠCH LIÊN HOA TINH TẾ XINH ĐẸP |4|
“Đây là Khấu Thu, tam thiếu gia nhà họ Khấu lưu lạc bên ngoài nhiều năm.”
Một câu nói giống như ném một cục đá vào hồ nước phẳng lặng như gương, khắp nơi đều tầng tầng gợn sóng.

Tuy nói là mục đích buổi tiệc tối nay là thế, nhưng khi nghe Khấu Quý Dược chính miệng nói ra, trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Toàn trường lạnh nhạt nhất phải nói đến Khấu Thu.

Hắn ngồi đoan chính ở đó, biểu tình không đổi, lưng cách ghế một khoảng nhất định, tư thế ngồi tiêu chuẩn của thân sĩ.

Tả Nhất tương đương với cận vệ của Khấu Quý Dược, cơ bản đều luôn bên người Khấu Quý Dược.

Lúc ăn cơm hắn sẽ đứng cùng vị trí với quản gia, tiếp tục thực hiện chức trách của mình.
Từ góc độ của hắn nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng lạnh lùng của Khấu Thu.

Trong lòng thầm nghĩ Khấu Thu này chân chính là một ông cụ non, làm người khác không nhìn thấu được chút tâm tư nào của hắn.

Những thiếu gia, tiểu thư khác, hiện giờ lại nhìn giống như là tư sinh tử mới đón về hơn.
Hắn nào biết trong lòng Khấu Thu lúc này chính sóng to gió lớn đan xen.

Triệt triệt triệt triệt triệt.

Đang ăn cơm, lại biến thành nhân ngư.

Nhìn nhìn mấy món ăn trước mắt, thấy mà ngất ngây: nào thì đuôi cá hầm sốt tiêu, cá chiên sốt cà, canh cá hầm củ cải.

Tuy nói cả bàn chật kín mấy chục món, nhưng đây là cái bàn dài, trước mặt mỗi người chỉ có mấy món! Chẳng lẽ chút nữa bắt hắn vừa quẩy đuôi cá, vừa ăn thịt cá.
Đáng mừng nhất chính là có khăn trải bàn che chắn.

Dù thế Khấu Thu vẫn trăm triệu lần không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận liền lộ ra đuôi cá.
Mọi người ngay sau khi Khấu Quý Dược cầm đũa gắp một miếng thức ăn mới cầm lấy đôi đũa trước mặt.

Khấu Thu cũng nhận mệnh cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.

Động tác của hắn tao nhã hòa hoãn, trước dùng nước chanh lau vật dụng, sau lại dùng đũa linh hoạt gắp xương cá ra, rồi mới chậm rãi đưa thịt cá vào miệng.

Điều này làm cho Khấu Nguyên muốn nhìn thấy hắn phạm sai lầm chật vật mà thất vọng.
“Lễ nghi trên bàn ăn là ai dạy ngươi?” Vẫn là Khấu Quý Dược không có chú ý vào hình tượng tao nhã của Khấu Thu, mà nhất châm kiến huyết chỉ ra điểm đáng ngờ.
Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự
“Đúng là rất kỳ quái.

Anh à, không phải là anh chuyên môn nghiên cứu cái này chứ?” Nói chen vào chính là Khấu Trân Manh, ánh mắt cô ta linh động đáng yêu, trên mặt mang vài phần ý cười ngây thơ.
Khấu Nguyên âm thầm mỉm cười.

Khấu Trân Manh nói rất hay.

Nếu Khấu Thu thừa nhận nghiên cứu qua, tất nhiên sẽ bị cha nghi kỵ.

Nếu nói không, với tình cảnh trước mắt này ai mà tin?
Khấu Thu kiên nhẫn gắp xương cá.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, ánh mắt chuyên chú, giống như không phải là đang bỏ xương cá, mà là đang đối đãi với một món trân bảo.

Chỉ thấy hắn không ngẩng đầu lên, nói: “Không người dạy, gia tộc di truyền.”
Khấu Trân Manh trừng lớn mắt, dường như không ngờ lại có người có thể nghiêm trang chững chạc mà nói dối.
Khấu Nguyên không nhẫn nhịn nổi tư thái thanh cao này của Khấu Thu, trực tiếp thốt: “Nói hưu nói vượn.”
Khấu Thu cũng không giận, hơi nhíu nhíu khóe mắt, liếc hắn một cái: “Sao, anh không được di truyền?”
Khấu Bân Úc nhịn không được cười một tiếng.

Tam đệ này miệng cũng thật độc.
Khấu Nguyên muốn xông lên xé nát cái miệng Khấu Thu.

Không biết có phải là hắn ảo giác hay không, Khấu Thu này dường như biết hắn không phải là con ruột Khấu Quý Dược.


Mỗi lần mở miệng, đều có thể đâm trúng tử huyệt hắn.
Khấu Thu ngược lại không đem Khấu Nguyên để trong lòng.

Khấu Nguyên hỉ nộ vô thường, tính tình nóng nảy, người như vậy không đủ gây sợ hãi.

Mà người làm hắn chân chính lo lắng chính là An Lôi cùng Khấu Uẩn Lương.

Phải nói không hổ là mẹ con, đồng dạng tâm cơ thâm trầm, tâm tư ác độc.
Hỉ nộ vô thường: tính tình bất thường, sớm nắng chiều mưa
Nhìn lại, người trong nhà này duy nhất không hại hắn hình như chỉ có Khấu Bân Úc cùng Khấu Quý Dược.

Khấu Bân Úc phong lưu thành tính, đối gia sản dường như không có để bụng.

Về phần Khấu Quý Dược, hắn ngầm thừa nhận hết thảy tranh đấu, chỉ chú trọng đến kết quả, về phần nội bộ như thế nào, không hề hỏi đến.
Cha lạnh lùng, anh chị em trong nhà lòng dạ nham hiểm.

Dù còn chưa được phân tài sản nào, đây là Khấu gia — tàn nhẫn lại cường đại.
“Cậu gọi là Khấu Thu đúng không?” Giọng nữ nhân hoàn mỹ, lúc An Lôi ngẩng đầu lên vừa vặn lộ ra cần cổ trắng nõn, như là thiên nga cao quý: “Xem tuổi cậu dường như học cấp ba đi.

Cậu trở lại Khấu gia, tất nhiên sẽ không để cậu trở lại trường học trước kia.

Chút nữa đến chỗ tôi chọn trường tốt hơn.”
Nữ nhân trời sinh chính là biết diễn kịch, mà An Lôi này tuyệt đối thuộc cấp bậc Oscar.

Mặt ngoài ôn nhu như nước, nhưng trong khung lại là linh hồn rắn độc.
Khấu Thu tất nhiên biết lát nữa bà ta sẽ chọn cho mình ngôi trường rất tốt, hơn nữa còn đặc biệt chọn trường đứng đầu.

Kiếp trước hắn mang danh nghĩa tư sinh tử vào trường quý tộc, đương nhiên không được bạn học thân thiện hay giáo viên che chở.


Ngoại trừ xem thường cùng lén lút bàn tán sôi nổi, hắn ở trường học hoàn toàn bị cô lập.
Chỉ có điều, lần này sẽ không như thế nữa.

Hắn đặt đũa xuống, dùng khăn lau lau sạch khóe miệng, không chút để ý nói: “Ngài giúp tôi chọn là được.”
An Lôi nhíu mi: “Trường học rất quan trọng.

Nhất là sang năm cậu lại thi đại học, tích lũy càng nhiều tri thức càng có trụ cột vững chắc cho ngành học sau này.”
Khấu Thu: “Không cần phải phiền hà như vậy.

Sau này, ngành tôi học không hề liên quan đến kiến thức hiện tại.

Chỉ cần một đôi tay khéo léo, linh hoạt, cùng có mắt thẩm mỹ là đủ rồi.”
Những lời này vừa nói ra, nháy mắt hấp dẫn đại bộ phận người chú ý.

Ngay cả Khấu Quý Dược cũng liếc nhìn sang bên này.
An Lôi: “A? Cậu muốn học ngành gì?”
“Phẩu thuật thẩm mỹ.”
Không khí rõ ràng cứng ngắc vài giây đồng hồ.
Gương mặt tươi cười hoàn mỹ của An Lôi lần đầu tiên có vết rách: “Cậu nói cái gì?”
“Phẫu thuật thẫm mỹ.”
Khấu Nguyên thất thanh nói: “Ngươi muốn học phẫu thuật thẫm mỹ?”
Khấu Thu nhướng mày: “Anh có ý kiến?”
Có hay không có ý kiến chính là một vấn đề.

Đường đường là người Khấu gia, mày không học tài chính, không học quản lý.

Mày nói mày muốn học phẫu thuật thẫm mỹ không phải là đang giỡn chơi với tao?
Khấu Quý Dược nhíu mày: “Còn ra cái thể thống gì?”
Khấu Thu nhìn hắn thực nghiêm túc nói: “Mặt rất trọng yếu.”
Mọi người vây xem sôi nổi kinh sợ: Lời đứa nhỏ này nói dường như có thâm ý a.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Khấu Quý Dược, sợ đối phương tức giận.
Ánh mắt Khấu Quý Dược lạnh như băng nhìn qua.

Khấu Thu thản nhiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt giống như một hồ nước sâu, trong suốt lại lạnh như băng.


Khấu Quý Dược nhíu mày một chút, cuối cùng không nói cái gì.
An Lôi: “Vậy thì, cậu cảm thấy học viện Egger thế nào.

Vừa lúc Manh Trân cùng Khấu Nguyên cũng học ở đó, mấy đứa có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Khấu Thu cười như không cười nhìn bà ta một cái, ánh mắt của hắn rất thấu triệt, dường như có thể thấy rõ ý nghĩ đối phương.
An Lôi nhíu mày, đứa bé so với tưởng tượng còn khó đối phó hơn nhiều.
“Vậy thì Egger đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên âm thầm cao hứng.

Đến trường, tiểu tử này còn không mặc để bọn họ chém giết sao.
Sau bữa ăn, mọi người lần lượt rời bàn.

Đuôi cá của Khấu Thu cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng cả bàn chỉ còn lại có Khấu Bân Úc.

Khấu Bân Úc nháy nháy cặp mắt hoa đào phong lưu kia, nhìn hắn: “Anh nói này, tam đệ.

Cậu có thể tưởng tượng học viện Egger chính là chi nhánh của Egger ở Thụy Sĩ, là học viện quý tộc cao cấp nhất toàn cầu.” Hắn đặc biệt nhất mạnh hai chữ ‘cao cấp nhất’.
Kiếp trước Khấu Bân Úc cũng từng cố ý nhắc nhở hắn, nhưng khi đó Khấu Thu lại khát khao vô hạn với tương lai, hoàn toàn không nghĩ đến những phương diện khác.
Hắn đứng dậy, đi đến cuối bàn, cầm lấy một miếng vịt nướng, một hơi nhét vào miệng.

Đã sớm muốn ăn nó rồi, chẳng qua vừa rồi không đủ trình độ a.
Khấu Bân Úc ngạc nhiên nhìn hắn.

Mới vừa rồi rõ ràng còn là hình tượng quý tộc tao nhã, sao một giây đồng hồ sau liền biến thành đại lão gia vùng đông bắc rồi.
“Nhị ca sợ bạn học trong trường bắt nạt tôi sao?” Khấu Thu cảm thấy mỹ mãn liếm liếm ngón tay bị dính tương cà: “Nhị ca lo lắng quá rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ thân thiện với tôi.

Bởi vì…”
“Tôi lớn lên so với bọn hắn đẹp hơn rất nhiều.”
Nói xong, liền xoay người đi lên lầu.
Lưu lại một mình Khấu Bân Úc hỗn loạn trong gió.

Loại người muốn dùng nhan sắc chinh phục thế giới, thì ngươi nói đi, hắn nên nói thế nào cho phải? Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.