Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 107: Mạch Thượng Hoa Khai Hoãn Hoãn Quy Hĩ |5|


Đọc truyện Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất FULL – Chương 107: Mạch Thượng Hoa Khai Hoãn Hoãn Quy Hĩ |5|


CHƯƠNG 106: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI, HOÃN HOÃN QUY HĨ |5|
“Hiểu chưa?”
Khấu Thu kinh ngạc: “Tôi nên hiểu cái gì?”
Thủy Sam: “Trong tế bào vô cơ có cái gì?”
Khấu Thu bị hỏi đến ngẩn ra: “Từ từ, chủ đề hôm nay chúng ta thảo luận chẳng lẽ không phải là đồng tính giao hữu?”
Thủy Sam thầm hít một hơi, nghiêng mặt hỏi Khấu Quý Dược: “Nếu tôi đánh nó, anh sẽ trách cứ tôi sao?”
Khấu Quý Dược nghiêm túc nói: “Câu hỏi của ngươi rất khó, nó trả lời không được vốn là chuyện hợp tình hợp lý.”
Đến đây, Thủy Sam rốt cục phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.

Hắn hỏi Khấu Quý Dược: “Trùng cỏ có cấu tạo từ cái gì?”
Khấu Quý Dược không cần nghĩ ngợi đáp: “An-bu-min.”
Thủy Sam: … Trả lời tốt lắm.
Lận Ngang ở một bên bất thình lình nói một câu: “Đừng mong vọng tưởng chiến thắng được lực lượng di truyền học.”
Thành tích Sinh học năm đó của Khấu Quý Dược, nếu Khấu Thu có thể đạt tiêu chuẩn, hắn phải hoài nghi có phải là thân sinh hay không.
Hai giờ sau, Thủy Sam vô công mà phản.

Nhiệm vụ giám sát Khấu Thu học hoàn tất, Khấu Quý Dược cũng lên xe rời đi.

Lận An Hòa đứng ở trong phòng sách, lưu lại phòng trống không cho Khấu Thu ôn tập.
Khấu Thu ở trong phòng ngân nga điệu |Mỹ nhân ngư|.
“Rất êm tai.” Phía sau truyền đến một âm thanh.
Khấu Thu hoảng sợ, phát hiện Kinh Viễn còn vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu ngồi trong góc.

Vừa tối vừa âm u cho nên tất cả mọi người liền quên đi sự hiện hữu của hắn.
Thủy Sam cùng Khấu Quý Dược rời đi, não cá vàng của hắn cũng biến mất theo.

Khấu Thu không khỏi cảm thán, làm một người có trí tuệ thật tốt.
“Cho ngươi.” Kinh Viễn đưa qua một sấp tư liệu: “Lần trước ngươi bảo ta đi tìm.”
Khấu Thu nhớ tới mấy ngày trước có bảo Kinh Viễn giúp hắn đi trộm tư liệu của Trần Chu, không ngờ lại có thu hoạch.
Lần trước hắn biến thân thành người sói ở căn cứ nhìn thấy chỗ tư liệu kia mất đi mấy tờ.

Khấu Thu liền bật đèn bàn, bắt đầu nghiêm túc xem.


Khác với những tư liệu tối nghĩa lúc trước, này mấy tờ giấy này không những vào đúng trọng điểm mà còn cung cấp số liệu cụ thể.
Có ý tứ chính là còn có hai bài trắc nghiệm tâm lý.

Khấu Thu làm theo, chọn toàn là B.
Người xưa dùng máu tươi dạy cho chúng ta biết, chỉ cần chọn phải 2B, lúc nào cũng xảy ra chuyện không hay.
Bên dưới có phần đáp án, Bạch Mộng Thu viết riêng một phần về những người chọn B, còn chuyên môn dùng bút đỏ đánh dấu.
“Sứa bất tử.” Khấu Thu không kìm lòng nổi đọc ra thành tiếng: “Đây là cái gì?”
“Vĩnh sinh.”
Kinh Viễn chỉ nói hai chữ, lại làm cho Khấu Thu giật mình: “Có ý gì?”
“Sứa bất tử có thể tiến hành tuần hoàn chu kỳ ‘phản lão hoàn đồng’ vô hạn, do đó đạt tới mục đích vĩnh sinh bất tử.”
Khấu Thu lạnh lùng nói: “Cái này có khác gì quái vật?”
Kinh Viễn: “Nếu thí nghiệm này thành công, thông qua trọng sinh không ngừng để đạt tới vĩnh sinh không phải là không có khả năng.”
Hắn nhìn Khấu Thu liên tiếp nhăn mày lại, không nhẫn tâm.

Thế sự vô thường, chuyện ngươi tránh không kịp nhưng lại làm cho người bên ngoài chạy theo như vịt.
Chỉ có hai lựa chọn: A và B.

Cuối cùng cho ra bốn loại tình huống, mà người chọn 2B bị đánh dấu là người bị phân liệt thân thể, Khấu Thu khép tư liệu lại.

Trách không được Kinh Viễn ngay cả một thân thể phân liệt cũng không có, mà hắn thì có tới mười mấy cái.
“Đừng khổ sở.” Kinh Viễn không biết khi nào đã đứng sau lưng hắn, lại không biết nên an ủi hắn thế nào.

Cuối cùng, hơn nửa ngày sau mới nghẹn ra được một câu: “Thật ra thì vi khuẩn cũng không khác gì, đều lấy phân liệt để tiến hành sinh sản.

Trong hoàn cảnh thích hợp, không đến nửa giờ, vi khuẩn có thể phân liệt một lần.

Vậy thì tính ra, cuối cùng nó so với ngươi phân liệt hơn gấp mấy trăm lần.”
Khấu Thu đỡ trán: “Đừng nói nữa.”
Vì thế Kinh Viễn an tĩnh đứng một bên.
Cuối cùng, Khấu Thu vẫn nhịn không được hỏi: “Anh so tôi với vi khuẩn sao?”
Kinh Viễn tuy không biết nhìn sắc mặt người, nhưng trực giác nhắc rằng tâm tình Khấu Thu đang không vui.


Vì thế chất phác lắc đầu: “Ngươi so với nó ưu tú hơn.”
“Anh…” Khấu Thu chưa nói hết câu, chợt nghe thấy đối phương bổ sung: “Ưu tú hơn rất nhiều.”
Tuy chiến thắng đối thủ, nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Di động trên bàn chấn động hai cái, Khấu Thu thấy là Mặc Vấn liền nghe máy.
“Cứu tôi.” Âm thanh đầu bên kia có chút suy yếu.
“Đừng làm rộn.” Khấu Thu quyết đoán cắt đứt.
Hai giây sau, hắn gọi lại: “Anh ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân thành phố.”
Khấu Thu cầm áo khoác lên, ra khỏi phòng.

Lận Ngang đang ngồi trên ghế sa lông xem TV: “Sao vậy?”
Khấu Thu cúi đầu thắt dây giày: “Anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ta chở ngươi đi.” Lận Ngang đứng dậy, nói với Lận An Hòa vừa mới bước vào phòng khách: “Ngươi ở lại trông nhà.”
Lận An Hòa đi đến bên cạnh Khấu Thu, kéo cổ tay hắn đi đến trước cửa.

Trước khi Lận Ngang kịp phản ứng liền khóa trái cửa.
Bên trong cánh cửa, Kinh Viễn nhìn sắc mặt chợt biến thành đen – Lận Ngang, nói: “Trông nhà cẩn thận.”
Lận Ngang: “Vì cái gì ngươi không ngăn cản?”
Kinh Viễn cầm tư liệu trên tay ném cho hắn: “Giải thích.”
Lận Ngang lật xem vài tờ, hứng thú ít ỏi mà quăng qua một bên.
“Lúc trước ngươi không có nói tới mấy cái tác dụng phụ này.”
Lận Ngang: “Đó là do ngươi phán đoán.”
Kinh Viễn lấy lại tinh thần.

Thời gian đảo ngược, Lận Ngang cũng không biết trong tương lai xa xôi, việc hắn trợ giúp Khấu Thu trọng sinh.
“Ta đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.” Lận Ngang cầm lấy điều khiển từ xa bấm mute: “Nhưng có chuyện ngươi phải hiểu là sự lo lắng của Bạch Mộng Thu không phải thừa thải.

Từ ý nghĩa mà nói, thực nghiệm này vốn không nên tồn tại.

Nó là một hạng mục có trăm ngàn lỗ hổng.


Dù có trải qua không ngừng chữa trị cải tiến, cũng không thể chặn được hết mọi lỗ hổng.”
Nói tới đây, hắn dừng lại: “Cha mẹ An Hòa lúc trước cũng vì cái thực nghiệm này mà sinh ma, chấp niệm quá sâu, không tiếc lấy thân nếm thử.

Kết quả thì sao?”
Không thể thừa nhận được không gian vận chuyển vận tốc cao, chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
Kinh Viễn: “Khấu Thu từng nói với ta, ký ức hắn bị hỗn loạn, thân thể cũng dần dần không khống chế được.”
“Bởi vì vắc xin phòng bệnh có chỗ thiếu hụt.” Lận Ngang rủ mắt: “Hai năm gần đây, ta với Quý Dược cũng mới phát hiện ra vắc xin có vấn đề.

Cho nên hắn mới nóng lòng đưa Tiểu Thu trở về, muốn ức chế cái máy trong cơ thể nó.”
“Nhưng các ngươi thất bại, đúng không?” Tay Kinh Viễn giấu trong áo choàng nắm chặt lại, móng tay cắt qua da thịt chảy ra máu tươi.

Cứ thế mãi, bi kịch Khấu Thu cầu mình giết hắn khó tránh khỏi sẽ lần thứ hai xảy ra.
“Không chỉ usquebaugh-baul, mà mỗi chai rượu trong hầm, Quý Dược đều tiêm vắc xin mới vào.

Nhưng sau khi Khấu Thu dùng xong cũng không có cải thiện.

Ngày hôm qua, trong canh gà cũng có cho vào loại vắc xin mới nhất, những vẫn như cũ không dùng được.

Nghiên cứu một loại vắc xin vốn là một quá trình lâu dài, trong một sớm một chiều dù có hoàn thành cũng là tàn thứ phẩm.”
Kinh Viễn nghiêm túc quan sát thần sắc trên mặt hắn: “Không phải là không có cách, đúng không?”
“Chỉ là một suy đoán.” Hai tay Lận Ngang khoanh lại, trọng lượng toàn bộ trên thân thông qua các đốt ngón tay phóng thích trên bàn thủy tinh: “Diệt từ gốc.”
Hắn lấy ra một tấm ảnh đưa cho Kinh Viễn: “Đây là thanh niên trước đó Tiểu Thu mang về.

Hẳn là một trong những phân liệt từ thân thể của nó.

Trải qua một khoảng thời gian quan sát, ta cùng Quý Dược nảy ra một suy đoán lớn mất.

Phải là diệt trừ cái ác nguyên thủy.”
“Có ý gì?”
“Trên người hắn có rất nhiều loại tính cách bị phân liệt, nhưng đều là râu ria.

Cái ảnh hưởng nó nhất hẳn là ghen tị.”
“Khấu Thu không có loại cảm xúc gọi là ghen tị.” Ánh mắt hắn tựa như đang nhìn một người xa lạ, đứng lặng lẽ một bên, chỉ làm một người đứng xem.
“Hắn có, mà vẫn luôn tồn tại.” Lận Ngang xoa xoa trán: “Chỉ là loại cảm xúc này giấu rất sâu, cho nên mới trở thành khả năng là thủ phạm hại chết nó.”
“Hoàn cảnh giáo dục nó, hoàn cảnh nó trưởng thành, thiếu thốn tình thương của cha thời thơ ấu, bị mẹ ruột mình lừa gạt, còn có Trần Lâm lòng mang kế hoạch nham hiểm.

Dưới loại tình huống này, mặc dù có là thần thì cũng không thể nào tâm bình khí hòa cho được.”
“Nhưng hắn làm được.” Kinh Viễn cau mày nói.

“Vấn đề là nó làm quá tốt.” Lận Ngang nói: “Khấu Thu không ngừng áp xúc cảm xúc này, thông qua tích lũy quanh năm suốt tháng, cuối cùng phân liệt ra Ghen Tị cấu thành nhân cách.

Lực lượng cùng giả dối của nó … người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được.”
Kinh Viễn chỉ chú ý đến vấn đề căn bản: “Cho nên chỉ cần giết Ghen Tị là được.”
“Không đơn giản như vậy.

Ngươi cho là Tiểu Thu thật sự chưa từng nghĩ đến cách này sao.

Chỉ sợ nó so với chúng ta đều muốn hơn, nhưng nó lại kêu ngươi giết nó, mà không phải Ghen Tị.”
Nghe đến đó, cả người Kinh Viễn run lên: “Hắn cũng không ngờ.”
“Là nó không muốn thừa nhận.” Lận Ngang nói tiếp: “Nó không muốn thừa nhận nó từng ảo tưởng có qua mấy thứ này: cha, mẹ cùng một gia đình hạnh phúc.

Cho nên nó khinh thị chúng nó, phủ định chúng nó.”
Kinh Viễn cúi đầu, không nói gì.

Hắn vẫn nhớ như in cái ngày trời trong nắng ấm kia, Khấu Thu tìm thấy hắn, nói cho hắn biết đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể chết.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nói một câu: “Cứu hắn.”
Lận Ngang: “Cách để tìm thấy Ghen Tị, nó cũng hiểu.

Bản thân và Khấu Thu, chỉ có thể có một cái tồn tại mà thôi.”
Trên đường đi đến bệnh viện nhân dân thành phố, phía trước chính là một rừng tiếng còi xe nhức óc, còn có lái xe không kiên nhẫn oán giận.
Khấu Thu nhìn mặt đường: “Đường rất cong a, trách không được nơi này hay kẹt xe.”
Lận An Hòa kiên nhẫn chờ xe phía trước đi qua: “Trong mắt người cong thì cái gì cũng cong.”
Khấu Thu mỉm cười gật đầu: “Nói cho tôi biết, nắm cửa có hình thù thế nào?”
Lận An Hòa: “… Cong.”
Vốn đi có mười phút, vì trên đường kẹt xe, nên mất tới nửa tiếng.

Cuối cùng đến bệnh viện —
Khấu Thu: “Anh kêu tôi đến chính là để cho nộp tiền viện phí cho anh?”
Mặc Vấn: “Không trả tiền, không xem bệnh.”
Y tá băng bó cánh tay hắn xong liền đi ra ngoài.
Khấu Thu: “Ví tiền anh đâu?”
“Lúc chạy, rớt.”
Hắn chú ý tới bên giường Mặc Vấn có một cây đàn violon, nhìn qua thực nhìn quen mắt.
“Là cây đàn hôm qua Tracy đem bán đấu giá.” Lận An Hòa nói.
Mặc Vấn cười lạnh một tiếng: “Đây cũng không phải là một cây đàn violon bình thường, món đồ cất giấu bên trong khá thú vị.” Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.