Bạn đang đọc Trọng Sinh Vả Mặt Ở Mạt Thế – Chương 11: Khởi Động Gân Cốt
Khu Golden này được thiết kế quả thật rất hoàn mỹ khiến người khác nhìn qua đã thấy được sự quý phái, sang trọng một cách rõ ràng.
Khuôn viên phía sau còn có cả một khu vực để thư giãn, trải nghiệm như sân gôn, bể bơi, phòng gym… thậm chí còn có cả khu vực để dành cho cưỡi ngựa và đua xe.
Tuy những thứ này nhà cô cũng có nhưng để có thể dành được cả chỗ đua xe trên khu vực tất đất tất vàng này khiến cô cũng không nhịn được cảm khái.
Trước mạt thế có tiền chính là có tất cả nhưng khi mạt thế đến nó cũng chỉ là vật vô giá trị mà thôi.Cô vừa đi vừa nghe Hạ Dương đang luyên thuyên kể về cuộc sống khổ cực của nó ở quân đội.“Hôm nào cũng vất vả tập luyện từ sáng đến chập tối, chị thấy không mới có hai tuần em gầy hẳn đi, da cũng đen hết rồi”Hạ Hân Nghiên: “…”Cô thật sự không nhìn ra cái tên này gầy và đen đi ở chỗ nào có được không? Da tên nhóc này ở mạt thế bao lâu mà vẫn trắng bóc như thế, còn lâu có chuyện mới huấn luyện hai tuần mà bị đen đi.“Nghe bố bảo em được vinh dự vào danh sách đen của huấn luyện viên ở trụ sở nhỉ?”Hạ Dương như bị giẫm phải đuôi, lập tức giãy nảy lên: “Làm sao có thể, em chính là người ưu tú nhất cả đám đấy, mấy bài huấn luyện em qua dễ như không ấy.
Chị không thấy em hoàn thành hai ngày chỉ trong một buổi sáng để đến gặp chị thôi à”Hạ Hân Nghiên nhún vai, tỏ vẻ cô chỉ nói lại lời bố thôi.
Cô thừa biết sức lực của em trai mình như nào nhưng so với cô ở thời điểm hiện tại quả thật chỉ cần một chiêu là gục liền.“Được rồi, chị thừa biết sức lực của em đến đâu.
Nếu không phải tên ngốc nhà em suốt ngày nghịch ngợm thì làm sao mà vào sổ đen được hả?” Cô đùa giỡn chọc lại“Lũ các người tưởng bọn tao không nhìn thấy hay sao? Hắn ta chính là cố ý giẫm vào chân của Tinh Húc”“Đã nói là không may là không may, lúc chúng mày không phải do sắp thua nên bày trò ăn vạ ra đấy chứ”“Chúng mày… Lúc nãy là cố ý đẩy vào Trầm Dục giờ lại đến người khác… Cả hai đều bị thương nặng, vì muốn thắng mà không biết xấu hổ”“Ui da nếu không chơi được nữa thì sao đây? Lại còn cách biệt như vậy nữa?”“Thắng thua rõ ràng lắm rồi, hay là chúng mày nhận thua luôn đi.
Quỳ xuống gọi bố như giao kèo đi nào”“Làm thế hơi quá đáng, mình cứ chơi nốt ván đã, lỡ may dù còn ba người họ vẫn có thể lật ngược được đúng không?”Tiếng cười bên kia cất lên ha hả, vang khắp sân bóng rổ.
Đội đối diện trầm mặt xuống, người mới bất bình lên tiếng lúc nãy tức giận đỏ hết mặt lên.
Thật đáng giận mà, khinh người quá đáng, lại có thể dùng cách bỉ ổi như vậy để chiến thắng.
Như vậy phải làm sao đây? Chả lẽ cả đôi thật sự phải quỳ xuống dập đầu với bọn chúng sao.Trận cãi vã thu hút ánh nhìn của mọi người nhìn sang, trong đó bao gồm chị em nhà họ Hạ đang đi dạo quanh đây.
Vẻ mặt những người xung quanh mang theo chút tò mò, hóng hớt, chờ xem kịch vui.Hạ Dương bĩu môi khinh bỉ: “Lũ cặn bã, đấu không được lại chơi xấu”Hạ Hân Nghiên ở bên cạnh hơi híp mắt lại, nhìn về phía sân bóng nói: “Bánh bao, khởi động gân cốt tí không?”Có hơi ngạc nhiên hỏi: “Khởi động cái gì?”Cô hếch cằm chỉ về phía trước: “Bóng rổ”Nói xong, cô thong thả bước đến phía đám người đang cãi nhau kia.
Hạ Dương hiểu ra liền nhếch miệng cười một cái rồi đi theo chị mình.
Cũng được à nha, lâu lắm rồi hắn chưa chơi bóng rổ.“Này, hình như các cậu đang thiếu người thì phải.
Có cần giúp đỡ không?”Giọng nam vang lên cắt đứt tiếng cãi vã của đám người trong sân.
Họ đều đồng loạt quay sang nhìn thì thấy một cặp nam nữ đứng đó.
Cả hai người đều có giá trị nhan sắc cực cao khiến không ít người nhìn chăm chú.
Người con trai cắt đầu đinh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, quần đến đầu gối lộ ra chân dài rắn chắc.
Cô gái bên cạnh gác một tay lên vai của người con trai, chân chéo sang một bên nhìn có vẻ nhàn nhã, đôi mắt trong veo linh động nhưng lại mang một nét quyến rũ mê hoặc lòng người.Thấy mọi người im phăng phắc nhìn chằm chằm vào hai chị em, cô gái khẽ cong khóe miệng, giọng nói trong vắt nhẹ nhàng bật ra.“Sao vậy, không phải bên các cậu đang thiếu người sao?”Lúc bầy giờ bên đội Tinh Húc và Diệp Trầm mới phản ứng lại, họ đây là muốn cùng chơi sao? Được, quá được ấy chứ.
Người lúc nãy đang bất bình nghe vậy gật mạnh đầu“Được, vừa đúng lúc hai người bên đội chúng tôi đang bị thương không thể tiếp tục trận đấu”Người bên đội đối diện nghe vậy lập tức phản bác lại“Làm sao có thể cho người ngoài tham gia được? Thế thì không đúng với trận cá cược”Hạ Hân Nghiên cười: “Hai người nhưng mà tôi còn là con gái, yếu hơn đám các người rất nhiều.
Thế cũng không được sao? Hay là các người còn sợ thua cả con gái?”Hạ Dương nghe vậy khóe môi hơi giật, phỉ nhổ trong lòng.
Con gái? Yếu đuối? Chị có nhầm lần gì với bản thân mình hay không vậy hả?“Làm sao có thể? Chỉ là thêm hai tên yếu nhớt vào mà các người hy vọng có thể lật ngược được sao?”“Được thôi đến lúc đó nếu bị thương thì đừng có khóc”Hờ hững nhìn đám người tự mãn trước mặt, nếu không phải là chị hắn gọi thì còn lâu hắn mới để ý đến đám gà còi này.
Ha, lại còn đòi làm hắn bị thương.
Mơ hơi nhiều rồi!Tinh Húc lại gần hai người, hơi lo lắng nói: “Hai người cẩn thận bọn họ đấy, kỹ thuật của họ không chơi xấu thì cũng tốt lắm đấy”Hạ Hân Nghiên phóng khoáng sắn tay áo lên để lộ cẳng tay trắng nõn nà, mày nhướng lên nhìn về đội đối diện: “Cứ yên tâm”.Cô đã nhìn thấy họ chơi lúc nãy rồi, chẳng có gì đáng ngại cả.
Cô và Hạ Dương dư sức đè bẹp.Trầm Dục thấy vậy lại càng lo lắng hơn, cô gái này có phải quá tự tin rồi không.
Dù sao trận đấu này còn liên quan đến vấn đề danh dự của cả đội nữa đấy.
Nếu thật sự thua, họ sẽ phải quỳ xuống đội kia và gọi bố như ván cược đã định ra.“Để như vậy liệu có sao không?”“Cứ tin vào họ thôi, dù sao cũng không còn cách nào khác.
Nhìn người con trai kia có vẻ cũng giỏi đấy, cô gái này tự tin như thế chắc cũng không phải dạng vừa đâu”Tinh Húc thở dài nóiTrận đấu nhanh chóng được bắt đầu, bước đệm nhỏ vừa nãy lại càng thu hút nhiều người lại xem hơn nhờ vẻ ngoài của hai người mới xuất hiện.
Thoáng chốc đã vây kín lại sân bóng, bầu không khí ngày càng trở nên ồn ào, náo nhiệt hơn..