Đọc truyện Trọng sinh trở về vị trí cũ – Chương 217
Cảnh tiếp theo là ở thư phòng, hắn nổi điên dùng kiếm chém bàn thành từng mảnh, một phong thư lẳng lặng nằm trong đống gỗ vụn dưới đất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩu Thái Hậu, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi báo thù cho phụ mẫu.”
Lang Vương biết hắn trúng kế Nhị hoàng tử, tin lời Thái Hậu nói lúc tức giận là thật, nhưng chỉ có thể yên lặng nhìn mình lao ra khỏi thư phòng, triệu tập tâm phúc mưu toan phản loạn.
Sau đó, hắn dẫn đại quân Giang Đông bao vây kinh thành.
– —–
Một mình Gia Khang Đế đi ra cửa thành, mời hắn đến nói chuyện.
Gia Khang Đế rơi lệ nói cho hắn rằng hắn không phải con cháu Sở gia mà là cốt nhục của ông, nói rồi lấy ra một chồng thư qua lại với mẫu thân của hắn để chứng minh.
Lang Vương giận dữ, cho rằng Gia Khang Đế đang lừa gạt mình, còn vũ nhục phụ thân mẫu thân.
Gia Khang Đế đau đớn, đột nhiên xé mở long bào, lộ ra ngực trần, nắm lấy tay cầm kiếm của Lang Vương: “Vong Sơn, trong cung vi phụ đối xử với con thế nào, thật sự một chút con cũng không cảm nhận được sao? Nếu đã vậy, con động thủ đi.
Vốn là ta thiếu nợ mẫu tử các con, nay sẽ trả lại sạch sẽ!”
Nhìn vẻ mặt đau đớn như muốn chết của Gia Khang Đế, nhìn thư của mẫu thân và Gia Khang Đế trong tay, nhớ lại sủng ái của Gia Khang Đế với mình mấy năm nay, hắn chậm rãi ý thức được tất cả đều là sự thật.
Nghĩ đến phụ vương mẫu thân ân ái như vậy, nghĩ đến phụ vương yêu thương mẫu thân và mình như vậy, Lang Vương chỉ cảm thấy cái gọi là ân ái chính là trò cười, thế gian tất cả đều là hư ảo.
Dù phản loạn thành công thì thế nào? Chẳng lẽ tâm niệm của hắn là phải làm hoàng đế sao? Chính tay đâm phụ thân thân sinh của mình cũng chẳng vui vẻ gì…… Trong phút chốc, Sở Tà cảm thấy cơ thể này rã rời, hoàn toàn không còn ham muốn.
Cái loại cảm giác chán nản thất bại đó, đời này kết nghĩa phu thê với Quỳnh Nương hắn chưa từng cảm giác được.
– —–
Gia Khang Đế khuyên hắn vào thành với ông, hơn nữa bảo đảm sẽ bỏ qua cho phản quân Giang Đông, cũng sẽ thu xếp tương lai của hắn thoả đáng.
Có lẽ vì án làm rối kỉ cương và lũ lụt Giang Đông nên Gia Khang Đế cảm thấy hắn đúng là bất tài, không bằng làm một Vương gia nhàn tản.
Từ nay về sau, hắn vào Hoàng Tự, trở thành Vương gia nghèo túng, bị giam cầm bị thất bại trong mắt người đời.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy thị thiếp ngày xưa của mình, Thôi Bình Nhi thông dâm với Thượng Vân Thiên.
Hắn thầm cười lạnh ánh mắt nhìn người của tiểu nương tử kia thật sự quá kém, chọn tới chọn lui lại tìm được một thư sinh dơ bẩn như vậy, còn xem tiện nhân Thôi Bình Nhi như tỷ muội.
Nhưng mà, giờ khắc này, hắn có thân thế giống nàng nhất, cũng là người hiểu cảm giác của nàng nhất.
Chỉ là hắn không bằng nàng, nàng cẩn trọng làm tốt thiên kim Liễu gia trong mắt người đời.
Còn hắn thì sao, không làm tốt bổn phận của thế tử Sở gia Giang Đông, thật có lỗi với phụ vương đối xử với hắn như con ruột.
Sau đó, lúc tham dự cung yến, hắn luôn cố ý vô tình mà chọn những lúc nàng đi.
Có lẽ là ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng làm càn nên bị nàng liên tục né tránh.
Rốt cuộc một lần cung yến, Sở Tà cảm nhận được chủ nhân cơ thể này không thể kiềm chế rung động nơi đáy lòng nữa, trong một góc tối dưới hành lang dài, kìm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân kia, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn kiều mị của nàng, ngón tay dài càng không chút khách khí mà nhéo cằm nàng: “Liễu gia Quỳnh Nương? Nghe nói là ngươi xin phụ thân từ chối ta.
Một ngày nào đó, bổn vương sẽ khiến ngươi biết vậy chẳng làm!” ——
Đúng vậy, chỉ cần nàng biết trượng phu của nàng thông dâm với Thôi Bình Nhi, theo tính cách của nàng, nhất định sẽ hối hận.
Khi đó nàng sẽ thế nào? Liệu có hoà li với Thượng Vân Thiên hay không?
Lúc đó, hắn có chút hân hoan, chờ đợi ngày gièm pha của Thượng phủ sớm bùng nổ.
Nhưng hắn không chờ được đến ngày nữ nhân kia hoà li với trượng phu, mà là chờ được tin tức nàng nhảy giếng tự sát chết chìm.
Sở Tà đứng trong linh đường tuyết trắng, nhìn bài vị viết tên Liễu Tương Quỳnh, hắn hận không thể mau tỉnh lại từ cảnh trong mơ không dứt này.
Nhưng bất kể giãy giụa thế nào, hắn vẫn bị giữ lại trong giấc mơ này.
Chỉ là ngay sau đó, hắn ở trong nghĩa địa thê lương âm lãnh, tận mắt nhìn thuộc hạ của mình đào quan tài vừa hạ táng buổi sáng lên, ôm cơ thể lạnh băng kia ra.
Hắn thật cẩn thận đón lấy nàng, nhẹ nhàng xoa gương mặt tái nhợt của nàng, nhìn cổ tay nàng đeo chuỗi Phật châu hắn làm rơi, chứng minh kiếp này nàng và hắn không phải hoàn toàn không có giao thoa.
“Nếu đã sinh mà vô duyên, vậy đốt nàng thành tro cốt, đặt bên cạnh bổn vương đi…” Sở Tà nghe thấy mình nói vậy.
Sau đó, hắn thấy mình dần nhập ma, sống chán chường không có ham muốn thế nào.
——
Sau sự băng hà kì lạ của Gia Khang Đế, dưới sự xúi giục của Nhị hoàng tử, hắn giết hại tân vua, tự lập thành đế, người trong thiên hạ oán hận chất chứa, hắn kết bạn với tà tăng Đại Di hòa thượng, muốn để nữ tử kiếp này hắn yêu thương mà không có được sống lại.
Thương Hải đại sư phản đối, ông ta nói hắn là người có phúc duyên lớn, nhưng cái gì là phúc duyên lớn? Là làm đế vương sao? Căn bản hắn không thèm.
Đời người cô đơn như vậy, thật sự là quá đủ rồi, nếu thiệt hại phúc duyên mà có một cuộc đời khác, vậy hắn sẽ tình nguyện thử một lần…
Cảnh trong mơ tiếp theo là hắn nhận ra đầy rẫy sự lợi dụng phản bội, lúc hắn rốt cuộc đi đến cuối của sinh mệnh, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhanh thôi, hắn sắp gặp lại Quỳnh Nương của hắn rồi!
Lúc mở mắt ra, Sở Tà nhìn thấy hoa văn quen thuộc trên màn —— đó là hai đoá sen cùng một gốc(1) tự tay Quỳnh Nương thêu lên…
(1) Biểu thị tình vợ chồng mặn nồng.
Hắn lại cẩn thận quay đầu nhìn người đang ôm cánh tay mình ngủ say bên gối, Quỳnh Nương đang hơi há cái miệng nhỏ, thở rất nhỏ.
Tất cả những gì trong mộng đều bị sự ấm áp của gian phòng này làm cho tan rã, nhưng Sở Tà vẫn hồi hộp nghĩ mà sợ, ôm chặt lấy nàng.
Kiếp trước, hắn trơ mắt bỏ qua Quỳnh Nương như vậy, trơ mắt nhìn nhân duyên vô vọng của nàng, bị một kẻ sở khanh hãm hại đến chết.
Đời này, hắn đua với nhân duyên mới thành một đôi với Quỳnh Nương, bên nhau viên mãn cả đời, tuyệt đối không có gì tiếc nuối.
Vì vậy lúc Quỳnh Nương dậy, thử nói ra chuyện Thái Hậu muốn đứa nhỏ trong bụng nàng sửa về họ Lưu, ngoài dự kiến của Quỳnh Nương, Sở Tà không giận tím mặt, chỉ cúi đầu trầm tư một lúc, nhàn nhạt nói: “Hài tử vẫn chưa sinh ra, nhắc đến chuyện này là quá sớm.”
Quỳnh Nương cảm thấy lời này của Sở Tà vẫn có hi vọng, bèn giương mắt đánh giá hắn.
——
Sở Tà không nhịn được nắm lấy chóp mũi của tiểu phụ nhân giảo hoạt này: “Ân dưỡng dục của phụ vương khó quên, đời này ta là nhi lang Sở gia, chúng ta đều bị đặt trên vị trí cao này, nếu không tiến thủ, chỉ có thể bị phản phệ rơi vào kết cục thê thảm, vậy chuyện ta nên làm, để lão tam nhà chúng ta hoàn thành đi.”
Quỳnh Nương cảm thấy kinh ngạc, nàng không ngờ Vương gia bướng bỉnh của mình sẽ có một ngày nhận lại phụ thân thân sinh.
Nàng uyển chuyển truyền đạt lại ý của Sở Tà với hoàng đế và Thái Hậu.
Thái Hậu còn đỡ, nhưng Gia Khang Đế lại làm mất thể diện trước mặt nhi tức, ông khóc vì quá đỗi vui mừng, cứ nói bảo Vong Sơn vào cung chơi cờ với ông.
Tuy rằng nhi tử mặt thối, không tình nguyện lắm, nhưng Thái Thượng Hoàng lại vui rạo rực, cảm thấy cuộc đời này cũng coi như là viên mãn, rốt cuộc trong lòng nhi tử Vong Sơn có người cha thân sinh là ông.
Năm thứ hai sau khi tân đế lên ngôi, Nhiếp Chính Vương phi Thôi Tương Quỳnh sinh hạ nam anh, nghe nói ngày sinh trời giáng điềm lành, hai hoa sen chung gốc mọc trong hồ hoa sen trong phủ, tầng mây trên trời chồng chất như rồng trắng đang vẫy đuôi ngắm nhìn.
Thái Thượng Hoàng và tân đế cùng hạ chỉ, ban danh Lưu Hiển Long cho đứa trẻ, vào gia phả Lưu thị với chữ “Hiển”.
Thái Thượng Hoàng còn đích thân chủ trì chọn đồ vật đoán tương lai, trước mặt một đám thần tử, thân thiết mà gọi Hiện Long là “long tôn của ta”.
Không có ai nói ra nguyên do, nhưng văn võ cả triều ai nấy đều biết rõ, đó là vì thân phận hoàng tử chính danh của Sở Tà.
Tuy Sở Tà không về Lưu gia nhưng con thứ hai của hắn lại trở về hoàng gia.
Thời gian thấm thoát, sáu năm trôi qua, đế hạ hoàng chiếu, tự nhận mình không có tài đế quân, nhường ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ đồng tông Lưu Hiện Long của mình.
Thái Thượng Hoàng rất là khen ngợi, ân chuẩn đồng ý.
Tuy triều dã có tiếng động phản đối, nhưng Nhiếp Chính Vương Sở Tà phụ chính nhiều năm, căn cơ không dễ lay động.
Còn về dân sinh, đối với dân chúng mà nói, đều là con nối dõi của hoàng gia, ai làm cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Bởi vì Nhiếp Chính Vương hiền đức, mười mấy năm nay bọn họ sống cơm no áo ấm, hoà thuận vui vẻ không oán, còn ngôi vị hoàng đế, ai thích làm thì đi mà làm.
Nếu theo ý người dân, ngôi vị hoàng đế này nên để Nhiếp Chính Vương quân công hiển hách đảm đương mới danh chính ngôn thuận!
Đáng tiếc vị Nhiếp Chính Vương này, tuy rằng có tài đế vương nhưng lại không có chí làm vua, đợi nhị nhi tử của mình mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, đại nhi tử Sở Hi Hoà kế nhiệm tân Lang Vương cùng phụ tá vua mới, sau đó dẫn Vương phi của mình đi vân du bốn bể.
Dẫu sao đường làm ăn của Lão vương phi khắp thiên hạ, làm ăn đường biển của nàng ở Nam Dương cũng càng thêm thịnh vượng, cũng nên bớt thời gian đích thân đi tuần tra một phen.
Tân đế nằm sấp trên long án, vô cùng bi phẫn, lẩm bẩm nói: “Thánh nhân rằng, con cháu tuổi nhỏ, phụ mẫu không thể đi xa, nhưng cha nương của trẫm lại tàn nhẫn như vậy, ném cái cục diện rối rắm này cho trẫm dù tuổi trẫm còn nhỏ!”
Đại ca ruột của tân đế lại không thèm thương hắn, chỉ vỗ tấu chương, đồng tình nói: “Dẫu sao từ lúc Hoàng Thượng còn nhỏ hoàng gia gia đã dạy đạo đế vương, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, bây giờ phải xem Hoàng Thượng.
Thần xin Hoàng Thượng sớm ngày đạo nhập chính quy, để thần về quân rèn luyện, ở trong triều đối mặt với một đám văn võ, lúc nào đầu thần cũng đau!”
Nói đến đây, hai người huynh đệ quân thần lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nghĩ đến tỷ muội Sở Nhược Hoa của mình số tốt, không có việc gì một thân nhẹ nhàng đi du sơn ngoạn thủy với phụ mẫu.
Nhân sinh đâu cần gì nữa?
Trên thuyền biển, Sở Tà ôm kiều thê của mình, cảm thấy cuộc đời này rất viên mãn, đời trước bản thân hồ đồ, điều đúng đắn duy nhất là đổi được nhân duyên đời này với Quỳnh Nương.
Nghe hắn nói kiếp sau hắn vẫn muốn bên nàng, Quỳnh Nương bị hắn chọc cười, duỗi tay nhẹ nhàng xoa nếp nhăn khóe mắt hắn, sau đó ôm lấy hắn, bóng dáng hoà quyện, tan rã trong ánh tà dương màu cam còn sót lại ở bờ biển…
—
Tác giả có lời muốn nói: Qua gần bốn tháng, cuối cùng cũng hạ màn.
Cái thân nhỏ xào rách của Cuồng Tử phải vào xưởng sửa chữa rồi.
Lang Vương Quỳnh Nương đều đã trở về vị trí cũ, cảm ơn mọi người đã làm bạn..