Trọng sinh trở về vị trí cũ

Chương 131


Bạn đang đọc Trọng sinh trở về vị trí cũ – Chương 131:

Nhị hoàng tử nghe ra ý uyển chuyển từ chối của Lang Vương cũng không nói gì, chỉ nói vậy chờ Vương phi thuận thể rồi nhận lời sau cũng được.
 
Nhị điện hạ đi rồi, Lư Quyển xách một tảng thịt to, vừa đi vừa hỏi hắn: “Sao lại cảm thấy gần đây Vương gia và nhị điện hạ xa cách thế nhỉ?”
 
Sở Tà chân dài bước đi như bay: “Nói gì vậy, bây giờ hắn sắp trở thành trữ quân rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều vào mắt ngự sử, thanh danh bổn vương hoàn toàn không tốt, dĩ nhiên phải tránh hiềm nghi, tránh liên luỵ đến nhị điện hạ.”

 
Lư Quyển cười nói: “Vương gia đừng khiêm nhường, huynh xem bây giờ cả triều văn võ ai còn nhắc đến đề tài thanh danh bê bối của huynh, nói huynh tà tính đâu, ai tham tấu người ấy xui xẻo, Tết nhất, ai thích đụng vào rủi ro? Đúng rồi, mẫu thân ta bảo ta hỏi huynh, thịt này phủ huynh ăn thế nào? Hàng năm phủ ta chưng hầm luộc, ăn đến phát ngán, nhưng lại là vật ngự tứ, ngay cả vụn thịt cũng không thể thừa, nên muốn học cách Vương phi nấu.”
 
Lang Vương đâu biết cái này, hắn bảo Lư Quyển cùng về vương phủ, thuận tiện ăn một bữa.
 
Lưu Diệm vẫn chưa đi quá xa, chỉ ở gấp khúc hành lang nhìn hai người rời đi mà xuất thần.
 
Lúc này tiền Thái Tử Lưu Hi đi tới, nhìn tình hình lẻ bóng của Lưu Diệm cười khà khà: “Sao Lang Vương người ta uống rượu cũng không dẫn ngươi theo vậy, ban đầu không phải tốt như huynh đệ ruột sao?”
 
Lưu Diệm xoay mặt cười, nói: “Đại hoàng huynh, ngài còn chưa đi à? Đúng rồi, hôm nay ngài không cần đến ngự thư phòng lâm huấn với phụ hoàng, có thể ở đây thảnh thơi…”
 
Mấy năm trước Lưu Hi thân là Thái Tử, phân phát thịt với hoàng đế xong còn phải theo quy củ đến ngự thư phòng trình lên ưu khuyết điểm của mình trong năm vừa qua, nghe phụ hoàng lâm huấn, nhưng năm nay hắn đã thoái nhượng vị trí trữ quân, dĩ nhiên cũng ít đi một môn học.
 
Nếu là bình thường, Lưu Hi nghe thấy lời chua ngoa này thì đã sớm trở mặt, nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm, hoàn toàn không để bụng những thể diện đó. Hắn phủi bụi đất không hề tồn tại trên ống tay áo, nghiêng mắt cười nói: “Ta không có phúc phận đến thư phòng nghe phụ hoàng lâm huấn, nhưng ngươi… không phải là cũng không thể đến sao? Ngày thường ra vẻ như Khổng Tử trong kinh, kìm nén lại đi, thân thể phụ hoàng khoẻ mạnh, nói không chừng trong đám nhỏ tuổi kia đã có người được phụ hoàng bồi dưỡng xuất sắc, đến lúc đó nhị đệ ngươi rất bận rộn, liệu ngươi có không thích không?”
 


Nói xong mặc kệ sắc mặt nhị đệ hắn khó coi, cười nghênh ngang mà đi.
 
Lưu Diệm sửa sang lại sắc mặt, đi theo một đám thần tử mới đến, vừa nói vừa cười rời đi.
 
Riêng nói Lư Quyển cùng theo Vương gia về vương phủ, gặp được Lang Vương phi liền hỏi Lang Vương phi ăn thịt thế nào.
 
Quỳnh Nương hỏi rồi cười, thầm nghĩ: Tám chín phần mười văn võ cả triều đều có cái sầu khổ này, đó là phải ăn hết một tảng thịt to trước mùng một.
 
Kiếp trước người Thượng gia ít, nhưng chức quan của Thượng Vân Thiên không cao nên lúc đầu tảng thịt được chia cũng không lớn, dễ ăn. Sau đó chức quan dần thăng, tảng thịt dần lớn, Quỳnh Nương nghĩ cách, băm nhỏ hơn phân nửa thịt khô làm nhân bánh để ăn, trong bánh cho rau xanh rải lên thịt khô, ăn vậy đỡ ngán, nếu nhà nhiều người thì mấy bữa là đã ăn hết sạch.
 
Vì thế mời trù nương đến, thái thịt băm nhân, sáng gói sủi cảo, đến lúc đó dùng màn trúc xếp lên, đặt trên cửa sổ để lạnh là có thể thảnh thơi ăn xong trước mùng một.
 
Bởi vì ăn tết phải ăn sủi cảo nên từ sáng Lưu thị đã phân phó nữ nhi bảo cả nhà đi gói, ngày kia là ba mươi, gói sủi cảo số chẵn có ý may mắn.
 
Chờ bếp chuẩn bị nhân và bột xong, phu phụ Thôi Trung Lưu thị, còn có Quỳnh Nương và Lang Vương, thêm cả Thôi Truyền Bảo ngồi quanh bàn bát tiên(1) gói sủi cảo.
 
(1) Bàn vuông ngồi được 8 người.
 
Lư Quyển lớn như vậy, lần đầu tiên thấy không khí ăn tết bình dân. Càng khiến hắn không thể tưởng tượng được, đây còn là phủ của Sở Tà.

 
Quỳnh Nương không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt Lư Quyển không đúng cũng đoán được tâm tư của hắn, liền cười nói: “Lư đại nhân và Vương gia nhà chúng ta bận rộn một năm trên triều đình, vốn nên nghỉ ngơi, có điều ăn tết mang ý nghĩa cả nhà đoàn viên, nếu ăn uống được hạ nhân làm hết, chỉ rửa tay chờ ăn thì chẳng khác gì ngày thường, vì vậy tự tay mình gói không giống nhau, rảnh rỗi gói vài cái sủi cảo với người nhà mới có thể nếm được cái vị kết thúc năm cũ thô tục.”
 
Sở Tà ở bên cạnh cũng không nói gì, tay áo xắn tới khuỷu tay, đang toàn tâm toàn ý nặn ra hai cái sủi cảo thả lòng đỏ trứng, hắn đặc biệt nặn sủi cảo góc nhọn, đến lúc đó ra nồi để Quỳnh Nương ăn. Nghe nhạc mẫu nói, nếu nữ nhân ăn được sủi cảo có lòng đỏ trứng, đó là có ý sinh dưỡng. Còn sủi cảo đặt đồng tiền đã rửa sạch cũng phải làm ký hiệu để Quỳnh Nương không ăn đến.
 
Tiểu nương nhà hắn có thể kiếm tiền, nếu lại dệt hoa trên gấm chẳng phải là muốn chui vào bình tiền sao? Sở Tà luôn cảm thấy mình xếp sau tiền bạc trong lòng tiểu nương này, tất nhiên hắn không chịu để nàng làm dây xâu tiền, chiêu tài tiến bảo nữa.
 
Lư Quyển nhìn mười ngón tay nhỏ dài của Lang Vương phi nhanh chóng nặn, rất nhanh đã nặn ra hình nguyên bảo(2), lòng cũng ngứa, hắn bèn thử nặn mấy cái với Lang Vương.
 
(2) Đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc.
 
Nặn hết mấy cái, Quỳnh Nương vội vàng để Lang Vương và Lư Quyển ra sảnh ngoài uống rượu.
 
Lư Quyển ngồi ở sảnh ngoài, nhìn Sở Tà rửa tay, thở dài một tiếng: “Cuối cùng bây giờ cũng biết vì sao Lang Vương phi có thể nắm giữ được người không chịu gò bó như huynh rồi.”
 
Sở Tà nghe xong nhướng mày nhìn hắn, Lư Quyển nói: “Vương phi của huynh có bản lĩnh làm vương phủ lạnh như băng trở nên có không khí gia đình, đừng thấy người trong phủ Vệ Văn Hầu của ta đông đảo, nhưng cùng ngồi vây quanh gói sủi cảo như vừa rồi thì trước nay chưa từng có… Được một thê tử thế này, đủ rồi!”
 
Câu cuối cùng của hắn như biểu lộ cảm xúc trong lòng, cái khác không nói, nhưng phụ thân nhà hắn Vệ Văn Hầu phủ thê thiếp thành đàn lục đục với nhau, ngay cả người làm nhi tử là hắn nhìn cũng mệt tâm, ngược lại không sống thanh tịnh thư thái bằng Lang Vương phủ.
 

Không biết cái tính không chịu gò bó của Sở Tà có thể thu liễm được bao lâu, chờ lúc hắn nhiều thiếp thị, liệu có còn giống hôm nay, thê thiếp hòa thuận ngồi quanh gói sủi cảo không?
 
Cuối cùng uống rượu một lúc, Lư Quyển cầm tờ giấy nhân sủi cảo Quỳnh Nương tự tay viết, trở về phục mệnh mẫu thân.
 
Chờ đến ngày ba mươi, Lang Vương phủ không riêng gì có người Thôi gia, huynh muội Công Tôn cũng ở lại trong phủ ăn tết.
 
Bây giờ Công Tôn Vô Dịch tạm giữ chức vụ thuỷ quân của Lang Vương, chẳng qua là làm chuyện quang minh chính đại, rời xa gió tanh mưa máu khi vào rừng làm cướp.
 
Hắn có thể rửa tay gác kiếm, phần lớn nguyên nhân cũng là vì muội muội, rõ là cô nương nhưng bây giờ tính tình càng thêm giống nam tử, thấy cô nương đẹp là không tự giác trêu đùa, người làm ca ca cứ phải lo lắng.
 
Nữ nhi gia luôn phải gả đi, làm ca ca không tiện mở miệng, hắn uyển chuyển đề cập với Quỳnh Nương, xem nàng có thể tìm giúp người đáng tin cậy không.
 
Quỳnh Nương nhìn hành lang dài cách đó không xa, Công Tôn nhị cô nương đang cười đùa dựa gần Hỉ Thươc, lại nhìn nha hoàn của mình dán mắt vào nhị cô nương mày kiếm tuấn lãng mà gương mặt ửng đỏ, đúng là suýt chút nữa muốn hỏi Công Tôn đại ca, tìm nương tử, hay là tìm tướng công cho vị nhị gia này?
 
Tóm lại ba mươi tết trong phủ trải qua vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
 
Bởi vì thức đêm đón giao thừa nên sáng sớm mùng một Quỳnh Nương thức dậy cực muộn.
 
Mí mắt như treo vật nặng nghìn vàng, mở thế nào cũng không ra, lúc miễn cưỡng mở mắt ra bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có người đang mắng: “Dậy muộn như thế, vẫn nghĩ bản thân là thiên kim đại tiểu thư Liễu gia à? Đã gả vào Thượng gia rồi, trong mắt có bà bà không?”
 
Nàng hỗn loạn, mơ hồ hình như quay về lúc mới vừa gả vào Thượng gia kiếo trước, khi đó cũng ăn tết, vì lo liệu cơm tất niên cho một nhà mà nàng dậy muộn, bị bà bà chán ghét chửi mắng.
 
Chắc là theo quán tính, nghe thấy tiếng chanh chua chói tai khó phai mờ nhất trong trí nhớ, nàng liền giật mình nhanh chóng bò dậy. Sau đó dường như từ trong phòng ra ngoài, xuyên qua phố xá mùng một, nàng muốn đi hội chùa dâng hương, cho tăng lữ đủ dầu mè và tiền, nàng được một lát thanh nhàn ở trong điện nhỏ hẻo lánh.
 

Nàng thắp hương cầu nguyện, cầu nguyện thân thế của mình tuyệt đối không thể bị ai biết được, cầu nguyện phu quân tranh đua, tranh tiền đồ vì nàng, chẳng qua sau khi gần nói xong, hình như ở cửa đại điện có bóng người đang lắc lư.
 
Nàng bị doạ phát khiếp, lúc bước nhanh ra ngoài suýt thì bị vấp bậc cửa, nhưng được một bàn tay to vững vàng đỡ lấy, mơ hồ nhìn thấy một chuỗi Phật châu, hạt kim sa, hạt mượt mà.
 
Người nọ cười lạnh, khàn giọng: “Vừa nãy cầu nhiều như vậy, sao lại quên cầu Phật Tổ để sau này ngươi đừng té ngã nữa?”
 
Quỳnh Nương chấn động chột dạ, nhưng lúc giương mắt, người nọ đã nghênh ngang rời đi, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của hắn… nhưng Phật châu kia, rõ ràng là…
 
“Mau dậy, ngủ tiếp nữa sẽ muộn ăn sáng đấy, đừng có làm tiểu nương và hài nhi của ta đói lả…” Giọng nói vừa mới trào phúng nàng lại gần sát bên tai, Quỳnh Nương chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy phu quân Sở Tà kiếp này của nàng đang cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.
 
Quỳnh Nương hoảng hốt, nhưng lại không biết kiếp trước trong mộng, kiếp này ngoài mộng, cái nào là thật, cái nào là giả.
 
Sở Tà vốn là mỉm cười đánh thức kiều thê ham ngủ.
 
Nhưng không ngờ, hắn lại đánh thức tiểu nương khóe mắt trong đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi.
 
Hắn vội vàng ôm lấy nàng, vuốt lưng nàng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
 
Quỳnh Nương nghẹn ngào ra tiếng, ôm lại hắn: “Ta sợ…”
 
Sở Tà vuốt tóc dài của nàng, nhẫn nại hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì?”
 
Quỳnh Nương lẩm bẩm: “…Không sợ nằm mơ, chỉ sợ ta đang mơ một giấc mộng hoàng lương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.