Bạn đang đọc Trọng sinh trở về vị trí cũ – Chương 115:
Hỉ Thước nói thật, Công Tôn Vô Dịch vốn là hải tặc đứng đầu, nhưng làm việc hào hiệp, lựa chọn sử dụng ấn thần sông hình con cá, cũng có ý mong các con thuyền qua lại thuận buồm xuôi gió.
Mà Kích Thủy Khách giả mạo tận lực sao chép cử chỉ hành động của Công Tôn Vô Dịch, dĩ nhiên cũng sao chép ấn ký kia. Chỉ tiếc ấn ký có ngụ ý tốt lành, hiện giờ lại trở thành ký hiệu tà ác làm hại một phương.
Trước đây Thái Tử đã từng chịu thiệt vì Lang Vương, hôm nay ngày đầu tiên điều tra án đã không thuận lợi như thế, thực sự làm người ta không ngờ được, hắn nghi ngờ trước đó Lang Vương đã nghe được tin tức nên sớm có chuẩn bị.
Hiện tại đã ồn ào thành như vậy, lan truyền ra ngoài đúng là huỷ hoại danh vọng của trữ quân, dẫu sao đường đường là Thái Tử đương triều nhất quyết phải đọc thư của phu thê người khác, nói thì hay nhưng nghe thì không!
Nhưng hắn vẫn nắm chắc, dẫu sao kê biên tài sản của nhà thuyền Thôi Ký có đĩa bài, Lang Vương phi sẽ không giảo biện là mua bùa hộ mệnh Giang Đông cho từng cái thuyền nhà mình chứ?
Hồ đại nhân hiếm khi cúi đầu, liên thanh xin lỗi Vương phi, trò khôi hài này cứ thế chấm dứt.
Trước nay Lang Vương chẳng cho trữ quân mặt mũi lắm, ồn ào đến nỗi hiện giờ Vương phi muốn đâm cột như vậy nên càng không hoà nhã, hắn nói rõ đạo tặc vừa mới quét sạch, canh phòng nghiêm ngặt hải tặc trả thù phản công, mời các hoàng tử và Hồ đại nhân dời vào phủ trấn, nếu không lỡ có sơ xuất gì, Giang Đông Vương hắn tội càng thêm tội, chẳng tẩy thoát được.
Dao giấu kiếm kích như vậy, Giang Đông Vương không lưu tình đuổi ba vị khâm sai ra khỏi đại doanh Giang Nam.
Nhị hoàng tử nhìn sắc trời bắt đầu tối, cười khổ, đi theo đoàn người Thái Tử đang thẹn quá thành giận, thu thập xong rồi rời khỏi doanh trại, đến phủ nha trấn trên ở tạm.
Quét sạch người ngoài xong, Lang Vương muốn đóng cửa nhà chỉnh đốn tử tế.
Chuyện thứ nhất là phải tra ra người nào là trộm lẻn vào doanh trại vu oan vu hãm cho Lang Vương thông đồng với hải tặc kẻ cắp.
Cách kiểm nghiệm cũng rất đơn giản, đó là kiểm tra đế giày.
Bởi vì Quỳnh Nương biết rõ con đường của Thái Tử nên trước đó đã tìm kiếm kiểm tra kỹ càng khắp nơi trong doanh trướng của mình, đồng thời lệnh cho Thúy Ngọc ngày ngày chuẩn bị vôi trộn lẫn với phấn khoai đặc thù rải kỹ ở cửa doanh trướng.
Bởi vì là tẩm trướng của Vương phi nên đều có nha hoàn quét tước, thị vệ sẽ không tiến vào. Cho nên một khi doanh trướng không có người, mà cửa trướng lại xuất hiện dấu giày, nói rõ đã có người lẻn vào.
Vì vậy Hà Nhược Tích vừa trộm nhét thư vào đã bị Quỳnh Nương kịp thời phát hiện, lúc mở thư ra, nhìn chữ viết y hệt chữ của mình, Quỳnh Nương tức giận đến nỗi tay chân lạnh lẽo.
Người có thể bắt chước thể chữ của nàng giống y hệt như vậy, ngoài Thượng Vân Thiên ra, không còn ai khác!
Vì thế nàng lập tức thiêu hủy giấy viết thư, hơi suy tư, một lần nữa nghĩ rồi viết mấy phong thư nùng tình mật ý, thay thế những phong thư mưu nghịch đó.
Cuối cùng cũng tới ngày Lang Vương về doanh, dùng vào việc lớn rồi.
Nhưng bây giờ phải bắt được kẻ cắp trộm đặt thư đã.
Tuy Quỳnh Nương biết rõ nhưng lại e ngại tình cảm của thúc công Sở Quy Hoà nên không thể nói thẳng ra. May mà phấn khoai rơi trên mặt đất có tác dụng đặc thù, nó cực dính, gặp nước liền đổi sang màu tím.
Cho nên Lang Vương ra lệnh một tiếng, triệu tập người có thể ra vào nội doanh đến, phun nước lên đế giày bọn họ hay đi, xem đế giày của ai biến thành màu tím, vậy đã rõ ràng rồi.
Ban đầu Hà Nhược Tích không rõ nội tình, thấy nha hoàn của Quỳnh Nương đến đây, phun nước lên đế giày mình, sau đó sắc mặt biến đổi, chẳng quan tâm nàng ta trốn tránh, tuột một chiếc giày của nàng ta rồi vội vàng bẩm báo cho Lang Vương.
Lang Vương trầm mặt, chỉ vào giày thêu, nói với thúc công bên cạnh: “Thúc công, tuy niệm nàng ta là thân thích của thẩm nương, nhưng tâm địa đen tối thế này, có là muội ruột của bổn vương cũng không thể nuông chiều tha nhẹ, người của Sở gia Giang Đông trên dưới một trăm, suýt chút nữa bị hủy bởi tay nàng ta!”
Sở Quy Hoà tuyệt đối không ngờ kẻ cắp đặt thư vu oan lại là chất nữ của vong thê ông, lập tức vô cùng đau đớn, tức giận đến nỗi gân xanh gồ lên: “Ngươi nha đầu này, đến tột cùng là ăn đan mê tín gì? Sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này?”
Hà Nhược Tích chớp mắt, nghĩ lúc mình làm việc không ai thấy, phải chết cũng không chịu thừa nhận.
Lang Vương xem nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói ra công dụng của phấn hoa Vương phi rải xuống đất.
Hà Nhược Tích nghe mà sững sờ, không ngờ Quỳnh Nương lại đề phòng, còn có thủ đoạn như vậy, khó trách nội dung của thư lại bị thay đổi.
Tiện nhân xảo trá! Có tật giật mình không dám để người ra biết. Nếu việc đã đến nước này, Hà Nhược Tích dứt khoát xé rách mặt nạ, chảy nước mắt đi qua ôm lấy đùi Lang Vương khóc rống: “Vương gia, Nhược Tích không muốn hại chàng, thật sự là lúc trước ta đặt thư tình nữ nhân kia viết cho một nam nhân tên Công Tôn nhị, nội dung thư rất không trong sạch, sao ta có thể chịu để ả ta lừa gạt Vương gia như vậy, ta nhất thời hồ đồ giấu thư vào trong doanh trướng, hy vọng Vương gia phát hiện, tránh cho bị ả ta che dấu… Ai da!”
Lúc nàng ta bổ nhào qua, Lang Vương chán ghét, chỉ là e ngại nàng ta là nữ tử, không thể một cước đá văng nàng ta. Đang muốn gọi bà ta kéo nàng ta ra lại nghe thấy nàng ta mở miệng nói Quỳnh Nương là phụ nhân không trong sạch, câu nào cũng đều là bôi nhọ, tức khắc giận tím mặt, cũng mặc kệ cái kia, lập tức một cước đá nàng ta bay đi.
Sức của đôi chân cực lớn, đá nàng ta tóc tán trâm rơi, chật vật kinh khủng.
“Nói bậy! Thê tử của bổn vương há để cho một nữ tử ở nông thôn bôi nhọ? Sở gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy lại nuôi thành mặt hàng đáng khinh!”
Hà Nhược Tích thở hổn hển giãy giụa ngồi dậy từ trên mặt đất, nói bằng bất cứ giá nào: “Ta chính mắt thấy! Ả ta một đường đường Vương phi lại thân mật với một nam tử trẻ tuổi mặt đen ở tửu lâu trong chợ, còn chẳng biết là lén gặp mặt bao nhiêu lần rồi, tiện phụ như thế, vì sao Vương gia ngài vẫn muốn tin ả ta!”
Lang Vương cảm thấy chính mình một chân không đá chết nữ nhân này là quá mức nhân từ, đang muốn đá một cước nữa thì nghe thấy ngoài doanh có người cao giọng nói: “Nghe ý của vị cô nương này, hình như đang nói tại hạ là vị gian phu kia?”
Lúc nói chuyện, Công Tôn nhị cô nương vẫn còn nguyên vẹn, thần thái phấn chấn xuất hiện ở cửa doanh trướng.
Quỳnh Nương vẫn luôn lạnh mặt ngồi ngay ngắn mặc cho Hà Nhược Tích khóc rống chửi mắng, giờ phút này thật sự chấn động. Trước đó nàng không dám hỏi Lang Vương, chỉ thầm tính toán tình huống tổn thất xấu nhất của thương thuyền.
Nhưng không ngờ Công Tôn nhị cô nương lại lông tóc không tổn hại xuất hiện trước mắt mình, làm nàng rất vui mừng.
Vì vậy trong lúc nhất thời liền kích động đứng lên, nhìn gương mặt bị phơi hơi đen đi của Công Tôn nhị cô nương, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hà Nhược Tích thấy vậy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kêu lên: “Đó là người này!”
Không đợi Lang Vương và Vương phi mở miệng, Công Tôn Nhị nương ngửa mặt lên trời cười to nói: “Lang Vương phi là nữ trung hào kiệt, nữ nhân không nhường nam nhân, đúng là nam nhân nào cũng sẽ yêu, lòng tại hạ cũng tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ, đáng tiếc tại hạ cùng với Vương phi rất trong sạch, xin hỏi cô nương có từng bắt gian trên giường chưa?”
Lúc tuyệt vọng, cái gì Hà Nhược Tích cũng có thể thử, nàng ta cắn răng một cái rồi bịa chuyện nói: “Ngày ấy quán rượu, hai người các ngươi cho rằng đang được che khuất nên không kiêng nể gì, ngươi… ngươi cởi y sam của Vương phi, rồi cởi khố, tùy ý khinh bạc!”
“Ha ha ha… Hà cô nương, ngươi thật sự đúng là diệu nhân, không đến thư quán thuyết thư thì đúng là nhân tài không được trọng dụng!”
Công Tôn nhị cô nương biết lúc này liên quan đến danh dự của Lang Vương phi, nàng bèn duỗi tay bóc hầu kết giả ra, rồi thả tóc đang được búi chặt xuống.
Nói cũng lạ, mới vừa rồi còn là thiếu niên anh đĩnh mười phần, trong chớp mắt lại phong tình vạn chủng, vóc dáng cao cao phối hợp với mái tóc đen nhánh, dù làn da hơi đen một chút nhưng cũng là viên trân châu đen hoa mỹ bắt mắt.
Nàng không cố tình đè thấp giọng nói nữa, khôi phục giọng nữ: “Hay là Hà cô nương lại nói kỹ càng hơn chút, ta cởi khố rồi làm gì? Cũng để ta được thêm kiến thức!”
Hà Nhược Tích căn bản không ngờ sẽ xuất hiện biến cố như vậy, ngồi quỳ trên mặt đất choáng váng, sau khi ngốc lăng, nàng ta còn muốn nói nữa, muốn gọi người nghiệm thân, hoặc là xem nàng có đồng bào huynh đệ không.
Nhưng lần này Sở Quy Hoà đã không thể nhịn được nữa, trước khi nàng ta lại muốn há mồm, ông đi qua đi hung hăng cho nàng ta một cái tát: “Ta lại nuôi người lấy oán trả ơn như ngươi! Sở gia ta đối xử với ngươi nhân hậu, ngươi lại hồi báo như vậy? Một nữ tử không xuất giá toàn nói lời ô ngôn uế ngữ, lại vu hãm cho chính thê của Vương gia! Cút về Hà gia của ngươi đi! Sau này đừng nhắc đến danh hào Sở gia ta nữa!”
Lần này Sở Quy Hoà thật sự thương tâm. Từ đầu đến cuối Vương phi không phản bác câu nào, như đánh vào mặt Sở Quy Hoà.
Ông biết, Vương phi e ngại tình cảm của mình nên không nói gì. Nhưng ông không thể hiểu rõ mà lại giả bộ hồ đồ, nếu lại nuông chiều nghiệp chướng Hà gia này, chẳng phải là tạo mầm tai hoạ mới cho cơ nghiệp Sở gia sao?
Ban đêm, Hà Nhược Tích bị trói gô, chặn miệng mà áp giải lên thuyền. Y phục nàng ta nhận và vơ vét được lúc ở vương phủ, còn có vàng bạc Sở Quy Hoà tặng đều bị thu lại hết.
Sở Quy Hoà hổ thẹn vì lúc trước để lại Hà Nhược Tích ở quân doanh nên viết một phong thư dài cho Hà gia, lên án mạnh mẽ phẩm hạnh của nữ tử này, nói thẳng nữ tử này nên đưa vào miếu am, sửa đổi tính tình.
Hà gia vốn không phải người thân hậu, lúc trước Sở Quy Hoà nhận lời sẽ cho Hà Nhược Tích của hồi môn để xuất giá.
Nhưng bây giờ thấy Hà Nhược Tích hai bàn tay trắng trở về, sắc mặt sẽ như thế nào, không cần chính mắt thấy cũng có thể nghĩ ra.
Nếu nói Công Tôn nhị cô nương có thể bình an trở về, đúng là đã trải qua một phen mạo hiểm.
Hoá ra nghiêm túc mà nói Sở Tà và Công Tôn Vô Dịch là sư huynh đệ. Thời niên thiếu, Sở Tà đã từng che dấu thân phận để học kỹ thuật bắn cung với thần tiễn Đỗ Thanh Phong, Công Tôn Vô Dịch cũng là môn hạ của thần tiễn, hai người quen biết từ khi đó. Lúc ấy Sở Tà che dấu thân phận của mình với Công Tôn Vô Dịch, chỉ nói mình là con cháu phú thương.