Đọc truyện Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện – Chương 7: Chiến tranh lạnh
Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói tuyệt đối không thể nói bậy, đặc biệt là với bà xã của mình.
“A….!”
Sáng sớm ở tòa thành Doris, phòng ngủ Công tước Akasi lại một lần nữa bị tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của nó.
Hàn Hiểu nắm chặt lấy cái chăn khóc không ra nước mắt: “Như thế nào lại như vậy!?”
“Anh không có vượt qua ranh giới.” Công tước nói vô cùng nghiêm chỉnh, anh đối với việc cái người nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng rời khỏi mình là vạn phần không muốn.
Hàn Hiểu nhìn nhìn Công tước, lại nhìn nhìn cái gối ôm bị rớt ở dưới đất: “A! Sao gối ôm lại ở dưới đất!”
“Anh không biết! Có khi nào lúc em ngủ đá nó xuống không?” Công tước vô sỉ trả lời
Là như thế sao! Tư thế ngủ của mình kém như vậy sao! Hàn Hiểu nhìn cái giường bigsize đến vương ở dưới người, cậu vậy mà lại có thể lăn từ bên này giường đến bên kia giường, còn đem gối ôm đạp đến xa như vậy, rõ ràng lúc trước ở trên cái giường gỗ nhỏ trong căn nhà bằng tôn kia vẫn luôn ngủ rất yên ổn mà, bây giờ sao lại như vậy. Bây giờ Hàn Hiểu lâm vào trong sự phủ định nghiêm trọng của bản thân mình. Bạn học Hàn Hiểu ngây thơ ơi! Cậu lẫn lộn không ngẫm lại với cái tay nhỏ xíu cái chân bé xíu của cậu thì có thể đạp cái gối ôm đi xa như vậy sao? Cậu có thể đạp đến cuối giường là rất giỏi rồi!
Công tước trong lòng vui vẻ mà đi làm rồi, Hàn Hiểu ở trên giường không ngừng phê bình bản thân, rất nhanh thì quản gia đẩy bữa sáng đi vào.
Hàn Hiểu nhìn thấy cháo rau sữa bò ở trước mặt nhất thời một chút thèm ăn cũng không có, “Chú Abigail, sao vẫn giống như hôm qua vậy!” Hôm nay đã ăn cả một ngày rồi.
“Bác sĩ Nayar nói đây là đồ ăn tốt nhất cho sức khỏe của cậu bây giờ.” Quản gia đầy trách nhiệm trả lời
“Vậy thì không thể cho thêm nước hoa quả hay cái gì khác sao!” Hàn Hiểu có gắng tăng thêm phúc lợi cho bản thân
“Bác sĩ Nayar nói trong nước trái cây chứa hàm lượng AHA có thương tổn rất lớn đối với dạ dày vẫn chưa hồi phục của cậu.” (AHA: AHA, hay Axit Alpha-Hydroxy, là các axit được sử dụng như một thành có trong trái cây, vì vậy AHA đôi khi còn được gọi là các “axit trái chần trong việc chăm sóc da, giúp loại bỏ tế bào chết trên bề mặt da. Một vài AHA (không phải tất cả) có trong trái cây, vì vậy AHA đôi khi còn được gọi là các “axit trái cây”)
Được thôi! Chúng ta đều là đứa trẻ ngoan nên nghe lới của bác sĩ, cháo thì cháo! Vì hai đứa ngỏ trong bụng đồ ăn như thế nào đi nữa, không thể nuốt xuống thì cậu cũng làm cho nó nuốt xuống.
Cầm lấy bộ đồ ăn bắt đầu một ngày chiến đấu.
Lại thêm một buổi sáng nữa, không thể nghi ngờ là Hàn Hiểu vẫn tỉnh lại trong lòng Công tước, ngủ ở trong lòng liền ngủ ở trong lòng đi! Dù sao vẫn tốt hơn so với bị rớt xuống giường.
Akasi thấy tiểu gia hỏa dường như đã tiếp nhận sự thật, trong lòng bật lên một chữ tốt, sau này anh có thể quang minh chính đại mà ăn đậu hủ rồi. mang theo cảm giác vui sướng, Công tước đi làm rồi.
Ăn xong cháo bữa sáng, sau khi Nayar kiểm tra toàn diện cho Hàn Hiểu liền thông báo các cơ quan trong cơ thể Hàn Hiểu đã hồi phục gần tốt rồi cho nên không cần phải ăn cháo nữa, đồng thời có thể xuống giường hoạt động một chút. Hàn hiểu nghe xong kích động đến lệ nóng doanh tròng. Đây là thông tin tốt đầu tiên mà cậu nghe được từ khi đến thành Doris, sau khi ăn cháo hai ngày cuối cùng cậu cũng có thể nghênh đón lấy màu xuân của chính mình.
Hàn Hiểu xuống giường đứng hai chân ở trên mặt đất, Oh! Cái loại cảm giác chân đạp lên mặt đất quả kì diệu rồi. cậu không chờ kịp muốn đi ra ngoài. Ân! Trước tiên phải thay bộ đồ khác, nếu không mặc áo ngủ đi ra ngoài thì quá囧 rồi. đi vào gian phòng quần áo, bên trái là một hàng quan trang màu đậm số lớn và lễ phục cùng màu rõ ràng là quần áo của Công tước, Akasi từng nói qua là đã mua hết tất cả quần áo cho cậu, vậy cái hàng phục sức(trang phục và trang sức) số nhỏ đủ màu sắc ở bên phải chẳng lẽ là quần áo của cậu, khóe miệng Hàn Hiểu co giật một cái, nhìn cái đống vải vóc phiền phức này, trang sức đá quý hao lệ, nếu như ở phía dưới không phải là quần, cậu tuyệt đối sẽ cho rằng đây là quần áo của nữ, mà còn là lễ phục nữ đề tham gia yến hội nữa, qúa cường điệu rồi, chẳng lẽ không có quần áo nào bình thường chút sao? Hàn Hiểu ở bên trong tìm kiếm nửa ngày mới tìm được một bộ tương đối, không đến nỗi rề rà, thật sự không dễ mà!
Mặc xong, bác sĩ Nayar dẫn Hàn Hiểu rời khỏi phòng, Nayar luôn giới thiệu cho cậu những công trình ở trong thành, “Bên này là khu Bắc của thành, chủ yếu là làm thành khu làm việc của Công tước, bình thương khi Công tước không đi quân bộ đều làm việc ở đó. Khu vực biên phía Nam là chỗ ở của người làm. Phu nhân, chúng ta đi hoa viên dạo đi!”
Trong ngoài thành cứ năm bước là có một nhà vệ sinh, cách mười bước là một trạm gác, đem cả tòa thành vây lại giống như một cái thùng sắt, Nayar giải thích cho Hàn Hiểu đây là đội vệ binh tư nhân của Công tước, chủ yếu là phục trách an toàn của thành, Hàn Hiểu nhìn thủ vệ xung quanh đầu đầy hắc tuyến, đây cũng không phải là quá nghiêm nghị rồi, thành của Công tước nguy hiểm như vậy sao? Chỉ là cậu không biết sau khi cậu vào thành thủ vệ của tòa thành cứ tăng lên gấp đôi không ngừng.
Hàn Hiểu ngồi trong hoa viên, người ta còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một cái giường nhỏ, ánh sáng Mặt Trời ấm áp chiếu lên người, khiến cả người cậu lười biếng hẳn lên, trong hoa viên gần như không có hoa cỏ, thực vật màu xanh đa số đã được cắt thành nhưng hoa văn đặc biệt, chỉ ở khu vực sát biên giới mới điểm xuyến nên một vài bông hoa nhỏ. Hàn Hiểu nở nụ cười, đây mới phù hợp với tính cách của Công tước, chỉ sợ màu sắc và bày biện trong tòa thành này đều chuẩn bị cho dựng phu cậu. Hàn Hiểu cô độc lâu như thế, trong lòng hình như có một cái gì đó, bắt đầu nảy sinh một cái mầm nhỏ.
Nhìn những cánh hoa nhỏ nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Hàn Hiểu đột nhiên nhớ đến chị Hanna ở tiệm hoa, gần đây xảy ra quá nhiều việc, cậu quên mất là đã nhiều ngày không đi làm rồi, chị Hanna nhất định sẽ rất lo lắng, chị ấy vẫn luôn chăm sóc cậu như em trai, mình nên báo tin bình an cho chị ấy. Hàn Hiểu lập tức lấy ra thẻ nhận dạng từ cái vòng ở trên cánh tay, mở hệ thống truyền tin. Di! Bên trong sao lại trống rỗng, sao lại thế được! Tắt đi mở lại, vẫn như vậy, Hàn Hiểu thu lại thẻ nhận dạng, cậu biết nên đi tìm ai để hỏi nguyên nhân, ở trong cái tòa thành này, có thể đụng tới đồ của của cậu chỉ có một người.
Quay trở lại phòng ngủ, mở máy truyền tin ở trên bàn lựa chọn Akasi· Te Junior · Doris, hình ảnh ba chiều của Công tước hiện ra.
“Có chuyện gì sao?” Akasi hỏi
Hàn Hiểu cầm ra thẻ nhận dạng hỏi: “Tôi muốn hỏi anh danh sách thông tin trong thẻ nhận dạng của tôi là anh xóa phải không?”
Akasi thản nhiên trả lởi: “Đúng vậy!”
“Tại sao?” Hàn Hiểu khó hiểu
Akasi nhìn Hàn Hiểu, mang theo một sự bình tĩnh lạnh như băng: “Bởi vì em phải cắt đứt tất cả quan hệ trong quá khứ, thân phận bây giờ của em không thể có liên hệ với quá khứ của em, em nên nhớ em có địa vị như thế nào.”
Hàn Hiểu nghe thấy lời của Akasi, im lặng rất lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Tắt máy truyền tin, Hàn Hiểu ngồi ở trên ghế dài mềm mại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Thân phận, thân phận của mình bây giờ là gì, phu nhân Công tước sao? Hay là công cụ thay Công tước sinh con? Thật nực cười, chỉ mới có hai ba ngày thôi mình lại quên mất mình đến tột cùng là ai, quên mất cuộc hôn nhân đến như thế nào, quên mất linh hồn của mình đến từ một dân tộc kiên định và thông tuệ. Mình bây giờ rốt cuộc tính là cái gì!
Địa vị, địa vị của mình là con chim vàng của tòa thành này sao! Vĩnh viễn bị nhốt trong cái lồng giam xinh đẹp này, không có ý chí của bản thân giống như con rối bị giật dây. Kiếp trước tuy lẻ loi và không hạnh phúc, nhưng ít nhất còn có tự do, bây giờ ngay cả cái này cũng mất đi luôn rồi? Mình không cam tâm, mình không cam tâm!! Vũ trụ lớn như vậy không lẽ không có một nơi nào cho mình dung thân sao!? Mình không cam tâm, mình không cam tâm!!
Hàn Hiểu nhắm hai mắt lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài một hồi, sau đó đến bên cạnh bàn, mở máy truyền tin trên bàn, lấy một giọng điệu vui sướng nói: “Chú Abigail, trong thành có thư viện không! Cháu rất buồn chán, có thể đi vào đó tìm hai cuốn sách để đọc không?”
Cái mầm nho nhỏ trong lòng Hàn Hiểu đã hoàn toàn bị chặt đứt rồi.
Ban đêm, Akasi thận trọng bước đi đến phòng ngủ, nghĩ đến cuộc trò chuyện ngày hôm nay, vẻ mặt của tiểu gia hỏa khiến anh lo lắng, nhưng mà không sao anh có thời gian để cậu hiểu rõ tâm ý của anh.
Mở của phòng ngủ nhìn thấy Hàn Hiểu đang ngồi ở trên ghế dài bằng da đọc sách, nghe thấy âm thanh mở cửa cậu ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười ấm áp: “Akasi, anh về rồi à!”
Akasi sửng sốt, trả lời: “Ân! Anh về rồi!”