Bạn đang đọc Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90 – Chương 7: Tôi Không Đồng Ý Hôn Sự Này
Editor: TieuTieuCô nhìn anh nói, “Tôi biết rồi, anh sợ sức khỏe anh không thuận tiện, liên lụy tôi, nhưng mà tôi đã gả cho anh, chính là vợ anh, anh hiện tại đuổi tôi đi, tôi chính là người phụ nữ hai lần kết hôn, ai chịu cưới tôi nữa?”.
“Chúng ta mới kết hôn một ngày, căn bản không có quan hệ vợ chồng, không ảnh hưởng cô lấy người khác”.
“Sao lại không ảnh hưởng? Tốt xấu gì chúng ta đêm tân hôm cũng ngủ trên một chiếc giường, hơn nữa, anh xem tôi! ! ” Lâm Mẫn cố ý ngại ngùng liếc sáng giường của Cố Cảnh Xuyên.
Cố Cảnh Xuyên bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của cô, đưa tay vén chăn bông lên, thấy thân dưới không còn một mảnh vải, một màu đỏ sẫm từ gốc tai lan đến cổ.
Cái nay tuyệt đối là hai anh em khốn nạn của anh làm rồi!“Tôi nói rồi, hôn sự của chúng ta không tính, cô đi đi! “Bị cô nhìn thấy cái đó, giọng điệu của Cố Cảnh Xuyên từ xấu hổ thành giận dữ.
Lâm Mẫn nhìn thấy anh vì không muốn liên lụy cô, nói ra những lời tổn thương, khóe mắt cô không ngừng rơi nước mắt, “Tôi không đi, tôi đã gả cho anh rồi, tôi đâu cũng không đi? Tôi nếu về nhà mẹ đẻ, họ sẽ đánh gãy chân tôi”.
Cố Cảnh Xuyên nhìn thấy người phụ nữ khóc như mưa ở trên giường, tim anh như bị móng sắt kìm lại, rất đau.
Anh đã từng nhớ mong người con gái này, vào chính thời điểm này, ngồi bên cạnh anh, trở thành cô dâu của anh.
Nhưng mà anh, từ sớm đã không có tưcách ở bên cạnh cô rồi.
Anh đã trở thành tàn phế, không thể liên lụy cô.
Huống hồ, cô cũng biết, cô gả cho anh, không phải tự nguyện.
Lời của cô lúc nãy, biếu đạt rất rõ ràng, cô chỉ là không dám về nhà mẹ mà thôi.
“Cút!” Khi anh hét lớn từ này, giọng nói đều là run rẩy.
“Cố Cảnh Xuyên, anh có ý gì?”Cố Cảnh Xuyên sụp mí, ngữ khí đoạn tuyệt, “Ý của tôi rất đơn giản, lấy cô không phải là ý nguyện của tôi, giữa chúng ta không danh không thực, cô là tự do, cũng thân thể trong trắng, cô rời đi”.
Lâm Mẫn nhìn chăm chú, giọng điệu nghiêm khắc chân thực, “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đi! Tôi là vợ do nhà họ Cố cưới hỏi đàng hoàng, nơi đây không phải là nơi tôi ở tạm thời, mà là nhà của tôi”.
“Đi! Tôi không yêu cô, tôi cũng không cần sự thương hại và đồng cảm của cô!” Cố Cảnh Xuyên cuồng loạn.
“Nhưng tôi yêu anh”.
Cô nói rất nhỏ.
Quá trình tiếp xúc của kiếp trước, cô đã sớm yêu anh rồi.
Cô biết, anh cũng yêu cô.
Hai người cãi nhau trong phòng, cuối cùng cũng kinh động người nhà họ Cố ở bên ngoài.
Mẹ Cố vội vàng mở cửa, cả nhà vội vàng đi vào.
Nhìn thấy sắc mắt Cố Cảnh Xuyên u ám, hai mắt đỏ rực, tình cảnh rất kích động.
Lâm Mẫn ngồi đầu giường, uất ức nên khóc.
“Sao vậy? Cảnh Xuyên”.
Nhà họ Cố vào, Lâm Mẫn khóc sướt mướt kể tội, “Anh ấy đơn phương chấm dứt quan hệ hôn nhân, nhưng tôi là cả nhà mấy người muốn gán ghép cho anh ta, anh coi thường tôi!”“Cái gì?”Nhà họ Cố nghe được lời của Lâm Mẫn, mấy cặp mắt kỳ lạ nhìn cô.
Người làm loạn dữ dằn nhất, không phải cô sao?Thái độ của con dâu này, có chút kỳ lạ.
Có phải là tối qua đâm vào đầu, não cũng có vấn đề rồi sao?“Vợ ơi, nhanh đưa con dâu đến phòng chúng ta, an ủi an ủi, tôi nói vài câu với Cảnh Xuyên”.
Mẹ Cố và Cố Cảnh Tú kéo Lâm Mẫn đến phòng bố mẹ chồng.
.