Bạn đang đọc Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90 – Chương 43: Tôi Là Thần Y
Editor: TieuTieuLâm Mẫn đặt ngón tay lên cổ tay anh, sau khoảng một phút, cô rút tay lại, sau đó nhìn Cố Cảnh Xuyên và nói: “Mặc dù dây thần kinh cột sống bị thương, nhưng dây thần kinh này vẫn chưa hoàn toàn bị hoại tử, hơn nữa cơ thể anh trước đây thể chất cũng rất tốt, toàn bộ chức năng cơ thể không tệ, sau khi bị thương nên điều trị kịp thời, thời gian điều trị tốt nhất không được trì hoãn, nếu anh bắt đầu điều trị và phục hồi chức năng ngay bây giờ, dùng chưa đến thời gian một năm, sẽ có thể đứng được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian để hồi phục hoàn toàn, cần một quá trình dài”.
Là một bác sỹ chuyên đông y, chốc lát gặp phải bệnh nhân, cả người của cô biết thành đặc biệt chuyên nghiệp, nghiêm khắc.
Cô nói xong, cũng không quan tâm ánh mắt của Cố Cảnh Xuyên.
Vươn tay vỗ vào hai đùi của anh, “Như thế nào, có cảm giác không?”Cố Cảnh Xuyên có hơi gật đầu, “Có, nhưng không quá mẫn cảm”.
“Chỉ cần có cảm giác là được, ít ra cũng không phải liệt nửa người vị trí cao, sau đó mỗi ngày tôi sẽ dùng kim châm cứu mỗi ngày để kích hoạt thần kinh, kết hợp xoa bóp kết hợp với các kỹ thuật nắn bóp, để chống teo cơ, sau khi châm cứu trong một thời gian tôi sẽ dùng bài thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu thư giãn gân cốt, dưỡng gan thận khí và bổ khí huyết bằng đường uống, chờ cho các cơ dính và kinh mạch căng ra, từ từ sẽ hồi phục trở lại”.
Sự chú ý của Cố Cảnh Xuyên không hoàn toàn tập trung vào phương pháp điều trị của cô, “Cô học y lúc nào?”Anh hoài nghi nhìn cô.
Lâm Mẫn thật thà giải thích cho anh, “Không lâu, nhưng việc này không ai biết, sư phụ tôi vân du bốn biển, tôi và ông ây có duyên, ông nhận tiền, truyền y thuật cho tôi, nhưng tôi không có chứng chỉ y thuật chính quy, vì vậy không thể hành nghề dóng trống khua chiêng, nhưng anh yên tâm, y thuật tôi hoàn toàn xuất sắc, chữa trị cho anh sống tiếp”.
“Cô khăng khăng không rời đi, rốt cuộc vì cái gì?” Trong mắt anh vô cùng phức tạp nhìn cô.
Lâm Mẫn, “Vì tôi nhớ anh!”Cố Cảnh Xuyên bị nụ cười cô, làm cho lóa mắt.
Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cố Cảnh Xuyên, tôi biết, anh là người chính trực vị tha, anh sợ liên lụy tôi, vì vậy không muốn lấy tôi, như vậy, hai người lùi lại một bước, cho nhau cơ hội.
Dùng thời gian một năm, nếu như sau một năm tôi không chữa trị lành bệnh cho anh, anh vẫn bộ dạng như bây giờ, anh nếu không thích tôi, không muốn liên lụy tôi, đến lúc đó tôi có thể đi, nhưng bây giờ, đừng cả ngày muốn tôi rời đi nói đi nói lại trên miệng, tôi không phải thánh mẫu, nhưng tôi cũng không thể, vứt bỏ chồng của mình, mặc dù chỉ trên danh nghĩa”.
.