Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 311: Mục Linh Thông Minh
Cây cổ thụ rất bình thường, hai, ba người mới có thể ôm hết.
Tán cây rậm rạp tạo thành mái vòm tự nhiên che chắn rất nhiều mưa máu.
Đứng dưới tàng cây chỉ có số ít mưa bụi rơi xuống, mưa rơi trên áo tơi rồi nhanh chóng theo vành nón nhỏ xuống mặt đất.
Bạch Dịch đứng dưới cây trầm tư.
Nếu không phải Linh thức nhạy cảm hơn người thường gấp vài lần thì hắn cũng không phát hiện điểm khác thường của gốc cây cổ thụ này.
Không ngờ trên thân cổ thụ lại có một hốc cây kéo dài từ tán cây đến gốc cây.
Nhìn bên ngoài cây cổ thụ nguyên vẹn không tổn hao, nhưng chỗ hốc cây trên ngọn như bị sâu mọt gặm thành hình quả lê, khiến cả cây cổ thụ hình thành trạng thái rỗng ruột.
Cành lá rậm rạp chứng minh cổ thụ vẫn đang sinh trưởng.
Mấy trái cây cổ quái sinh ra trên ngọn cây vẫn đỏ hồng diễm lệ.
Loại quái thụ bên trong rỗng ruột bên ngoài còn sống rất hiếm thấy.
Suy nghĩ một chút, Bạch Dịch dễ dàng hiểu được bí mật rỗng ruột của cổ thụ.
Tầng hai Hóa Cảnh quanh năm có mưa Huyết Sát, đương nhiên cây cối sống được trong mưa máu sẽ quen dần với khí Huyết Sát, nhưng chỉ có cành lá hứng mưa máu, còn thân cây ít hứng mưa xối nên sẽ yếu ớt nhất.
Có vài thời điểm, mưa Huyết Sát tích tụ ở ngọn cây, qua thời gian ăn mòn thân cây, biến cây cổ thụ thành hình dáng rỗng ruột.
Quá trình này diễn ra rất lâu, dưới sự bào mòn quanh năm, cuối cùng thân cây cũn thích ứng với khí Huyết Sát, vậy nên hình thành những cây rỗng ruột mà vẫn còn sống.
Tu Chân Giới có vô số dị tượng quái lạ, một gốc cây cổ thụ rỗng ruột còn sống mà thôi, Bạch Dịch không ngạc nhiên.
Cái khiến hắn ngoài ý muốn không phải cây cổ thụ này mà là Linh lực chấn động cực yếu ẩn trong quái thụ.
Cổ thụ thích ứng với mưa Huyết Sát, bên ngoài vỏ đã có chút máu đỏ nhàn nhạt.
Loại vỏ cây ẩn chứa khí Huyết Sát thế này có thể ngăn cách cảm giác Linh thức của Tu Chân giả.
Nếu phát hiện được một gốc cây rỗng ruột thì quả là chỗ ẩn thân cực tốt.
Cái hay nhấ là, vỏ cây còn che giấu Linh lực chấn động khi các tu sĩ tiến giai, khiến người ngoài rất khó phát hiện.
Ngẩng đầu nhìn tán cây không cao lắm, Bạch Dịch dễ dàng xác định độ cao của tán cây này chưa đủ để tiến vào tầng ba Hóa Cảnh.
Hắn thả người nhảy lên, nhanh nhẹn trèo lên cây.
Im lặng trèo tới ngọn cây, quả nhiên Bạch Dịch phát hiện cửa động trên ngọn cây.
Ngay khi tới gần cửa động, hắn đã xác định được trong hốc cây có người.
Khiến Bạch Dịch tò mò không phải là tu sĩ ẩn than trong hốc cây.
Hắn chỉ muốn biết loại hốc cây này có làm chỗ ẩn thân cho mình được không.
Nhưng không đợi Bạch Dịch đưa Linh thức vào thăm dò cửa động, một đoản đao Pháp khí cực phẩm đột nhiên bay ra từ hốc cây.
Đối mặt với đoản đao chém tới, Bạch Dịch sớm có phòng bị.
Dưới nhát chém của Tử Đằng Kiếm, đoản đao bị hất văng dễ dàng.
Sau khi hai Pháp khí va chạm thì đều dừng lại thế công.
Bạch Dịch kinh ngạc, trong hốc cây tức thì vang lên một giọng nữ khe khẽ.
“Bạch Dịch?”
Tiếng hỏi truyền tới từ hốc cây, kế đó là tiếng cười nhẹ của nữ tử.
Nghe thấy giọng cười quen thuộc, Bạch Dịch bình tĩnh thu lại phi kiếm, trực tiếp nhảy vào hốc cây.
Dưới đáy hốc cây còn rộng hơn bên ngoài nhiều, vừa khô ráo vừa yên tĩnh.
Tán cây chặn mưa máu, vỏ cây ngăn cách tiếng mưa rơi, quả thực là một nơi tiến giai rất tốt.
Ngồi xếp bằng trong hốc cây là một nữ tử trên đầu cài khăn lụa màu xanh da trời, thoạt nhìn rất lanh lợi.
“Chẳng lẽ Mục cô nương muốn đột phá Kim Đan trong hốc cây? Đệ tử Mục gia các ngươi có không ít, sao không ai canh giữ cho cô?” Bạch Dịch đứng trong hốc cây đánh giá bốn phía.
Nữ tử đối diện hắn đúng là Mục Linh.
“Càng nhiều người thì mục tiêu càng lớn.”
Mục Linh thu lại Pháp khi đoản đao, nói: “Mục gia chúng ta không giống Thương Vân tông các ngươi, một khi bị kẻ thù phát hiệ, dù là trăm người canh giữ cũng chưa chắc đột phá cảnh giới thành công.
Tuy kẻ thù không thể đánh chết tu sĩ phá cảnh nhưng tạo vài vụ nổ hoặc nhiễu loạn thiên địa linh khí xung quanh cũng gây ảnh hưởng tới tâm cảnh đột phá.
Ta thấy đột phá trong hốc cây khá ổn.”
Bạch Dịch gật đầu, đồng ý với lời Mục Linh nói.
Lúc đột phá cảnh giới, nếu khí tức xung quanh hoãn loạn, hơn nữa còn liên tục có vụ nổ thì tất sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh người đột phá.
Tới lúc đó đột phá thất bại là chuyện nhỏ, nếu đột phá thất bại khiến linh lực phản phệ, trọng thương là điều khó tránh.
Mục gia và Lôi gia ở thế đối đầu, Thương Vân tông cũng có tử địch.
Nếu người Thất Sát môn phát hiện có đệ tử Thương Vân đột phá Kim Đan, tất sẽ nghĩ cách phá hư.
Ngược lại cũng vậy, nếu đệ tử Thương Vân phát hiện người Thất Sát phá cảnh cũng sẽ không nương tay.
“Loại hốc cây thế này quả thực không tệ.” Bạch Dịch nhìn một vòng quanh hốc cây, nói: “Trừ khi Linh thức trình độ Kim Đan, nếu không tu sĩ Trúc Cơ rất khó phát hiện trong cây có người.”
“Là do Mục tỷ tỷ đệ thông minh đó!” Mục Linh rất đắc ý: “Nếu đệ có đủ Nham Thủy Tinh ở tầng hai, nhớ cũng phải tìm một huyết thụ rỗng ruột ẩn thân, đợi tới ngày cuối cùng quay về thì rời đi.
Đó là phương án xử lý ổn thỏa nhất, bí ẩn huyết thụ này là kinh nghiệm người Mục gia chúng ta trải qua nhiều lần cuộc chiến giành Linh mạch mới có, rất ít người biết.”
Thấy Bạch Dịch không mấy để ý tới việc ẩn thân tới khi cuộc chiến giành Linh mạch kết thúc, giọng điệu Mục Linh trầm xuống, khuyên bảo: “Ta biết đệ có nhiều thủ đoạn kỳ dị, đạo pháp thuần thục, nhưng đây là cuộc chiến giành Linh mạch, đệ đừng có chủ quan.
Lần này Mục gia chúng ta chuẩn bị hơn hai mươi người sắp đột phá Kim Đan trong Hóa Cảnh, khả năng sẽ có một nửa nhân số thành công.
Kim Đan của Lôi gia cũng không chênh lệch bao nhiêu so với chúng ta.”
Ít nhất Mục gia và Lôi gia sẽ có hơn mười vị Kim Đan, tin tức này khiến Bạch Dịch hơi kinh ngạc.
Mục Linh lại nói tiếp: “Mục gia và Lôi gia còn chưa thấm vào đâu.
Theo ta được biết, có ít nhất năm mươi tu sĩ Nam Chiếu đang áp chế cảnh giới.
Hẳn Nam Chiếu sẽ xuất hiện hai mươi, thậm chí ba mươi cường giả Kim Đan.
Tính luôn Tu Chân giới Đại Phổ các đệ, cuộc chiến giành Linh mạch lần này sợ rằng sẽ xuất hiện cường giả Kim Đan nhiều nhất trong vòng trăm năm qua, độ hung hiểm cũng cao nhất.”
Để nhắc nhở Bạch Dịch, Mục Linh còn mang bí mật gia tộc cũng như tình báo nói cho hắn, có thể thấy nàng đã coi Bạch Dịch như bằng hữu thực sự.
Ôm quyền, Bạch Dịch tung người lên, nhanh nhẹn trèo lên đỉnh hốc.
Lúc hắn rời khỏi hốc cây cũng nói với Mục Linh: “Cảm ơn tin của Mục cô nương, giờ ta sẽ đi tìm một hốc cây ẩn thân.”
Thấy bóng dáng Bạch Dịch biến mất ở đỉnh động, Mục Linh vô cùng hoài nghi: “Ngày đầu đã đi ẩn thân, lá gan của đệ không nhỏ thế chứ?”
Rời khỏi hốc cây Mục Linh ẩn thân, Bạch Dịch tiếp tục đi nhanh trong rừng, càng ngày càng tới chỗ vắng vẻ.
Quả thực hắn cần phải ẩn thân, nhưng không vì tránh né mà là tiến giai Kim Đan.
Một lần cuộc chiến giành Linh mạch sẽ xuất hiện mấy chục cường giả Kim Đan, tuy những Kim Đan này đều là tu sĩ Trúc Cơ mới tăng cảnh giới nhưng cũng là sức mạnh không thể khinh thường.
Ít nhất sau khi tới Kim Đan, với cường giả Kim Đan sơ kỳ thì hơn mười tu sĩ Trúc Cơ không là gì cả.
Nham Thủy Tinh hắn đã có hai miếng, nhưng hắn cũng không vội tìm loại tài liệu quyết định thắng bại của cuộc chiến giành Linh Mạch.
Chỉ cần tiến giai Kim Đan, lấy kinh nghiệm của hắn có thể khinh thường tất cả Kim Đan cùng giai trong Hóa Cảnh, tới đó không cần tìm Nham Thủy Tinh cũng cướp được Nham Thủy Tinh của người khác.
Xa xa, một đầm lầy dần xuất hiện.
Nơi này cực kỳ vắng vẻ, không thấy nửa cái bóng của các Tu Chân giả.
Bạch Dịch dừng chân trên một vùng đá tự phát thành rừng đá.
Qua rừng đá chính là khu vực đầm lầy.
Đầm lầy phía xa chính là điểm đến của Bạch Dịch.
Hắn muốn tìm một gốc cây cổ thụ rỗng ruột cạnh đầm lầy để trùng kích Kim Đan.
Vừa bước vào rừng đá, ánh mắt Bạch Dịch biến đổi, thân mình mơ hồ rồi thoáng cái biến mất.
Cùng lúc hắn thi triển thuật Ẩn thân, một bóng dáng lướt nhanh đến từ bên khác của rừng đá, phi tới chỗ sâu trong rừng rậm.