Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 307: Hành Trình Nhặt Ve Chai


Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 307: Hành Trình Nhặt Ve Chai


Tảng đá lớn lăn xuống gây ra động tĩnh khiến nhiều tu sĩ nghe thấy.

Lúc này, ở một chỗ khác trên đỉnh núi cách Bạch Dịch không xa đang tụ tập hơn ba mươi tu sĩ mang bộ dáng con cháu thế gia.

Người cầm đầu xấu xí, ánh mắt âm trầm.
Chếch phía đó là một nhóm tu sĩ khác vừa leo lên núi cát.

Đám người này cũng cẩm y ngọc bào nhìn vô cùng phú quý, hơn nữa còn có hai cự nhân đi theo, cầm đầu là đại thiếu gia Mục Vũ của Mục gia.
Mục Vũ vừa trèo lên núi cát.

Y đang đưa tay lau mồ hôi trên trán thì nghe thấy tiếng tảng đá lớn lăn xuống nổ vang, sau đó nhìn thấy Bạch Dịch nơi sườn núi, vậy là mồ hôi trên trán vị đại thiếu gia Mục gia này càng nhiều hơn.
Đang định đi nhanh chút rời xa tên ôn thần Bạch Dịch, Mục Vũ chợt thấy vài người quen.

Cách y không xa là hơn ba mươi tu sĩ thế gia đều là con cháu Lôi gia.

Người đàn ông cầm đầu có ngoại hình xấu xí tên Lôi Hành Viễn, là đệ tử dòng chính của Lôi gia, anh em bà con với Lôi Thạch.
“Lôi huynh!”
Mục Vũ bật cười, ôm quyền nói: “Không ngờ vừa vào Hóa Cảnh đã gặp Lôi huynh, xem ra chúng ta rất có duyên phận, ha ha.”

Lôi Hành Viễn không có cảm tình gì với lời chào hỏi của Mục Vũ, nếu không phải nhân số hai bên xêm xêm nhau, Thiết Diện Lôi gia lại không ở ngay bên, Lôi Hành Viễn rất muốn làm một trận đại chiến ngay trên đỉnh núi với Mục Vũ.
“Mục đại thiếu gia, đã lâu không gặp.” Lôi Hành Viễn nặn ra một câu âm trầm từ miệng, không hề che giấu sát khí trong mắt.
Mục Vũ bước nhanh vài bước, y chép miệng nhìn dưới núi, thần bí nói: “Ừ, một vạn linh thạch đang đi từ chân núi lên đây, lấy thủ đoạn của Lôi huynh chắc chắn có thể lấy được.

Giải thưởng Thất Sát môn treo, ha ha, sẽ phải giữ lời thôi.”
Lôi Hành Viên hơi sững sờ, gã cũng nghe nói Thất Sát Môn treo giải thưởng một vạn Linh thạch mua đầu một đệ tử Thương Vân, nhưng biểu cảm cổ quái của Mục Vũ là thế nào?
“Ta cá mười vạn Linh thạch, Lôi Hành Viễn ngươi không lấy được đầu của người kia!” Mục Vũ thấp giọng nói, sau đó cười to, dẫn một đám đệ tử Mục gia đi về hướng cao nhất trên đỉnh núi.
Nhìn người Mục gia dần biết mất ở đỉnh núi, Lôi Hành Viễn bị câu trào phúng của Mục Vũ chọc giận đến xanh mặt.
“Ta không lấy được đầu người! Hay lắm, mười vạn Linh thạch của Mục Vũ ngươi, Lôi Hành Viễn ta muốn!” Nói rồi, Lôi Hành Vũ vốn đứng ở đây đợi con cháu gia tộc hội tụ đầy đủ lập tức lạnh lùng nhìn thiếu niên tu sĩ vừa leo lên đỉnh núi, khua tay nói: “Giết hắn đi!”
Con cháu Lôi gia nghe thấy sai phó, lập tức gọi Pháp khí của mình ra, không đợi Bạch Dịch đứng vững đã bao quanh đỉnh núi này.
Đầu tiên là tảng đá lớn đột nhiên lăn xuống, giờ lại bị một đám tu sĩ lạ lẫm vây quanh, Bạch Dịch quả thực không biết chuyện gì xảy ra.

Hắn không nghe thấy lời châm ngòi của Mục Vũ, nhưng câu hô giết của Lôi Hành Viễn Bạch Dịch lại nghe rõ mười mươi.
Tử Đằng Kiếm tiếp tục rời vỏ.

Bạch Dịch hơi bất đắc dĩ nghênh hướng đám Tu Chân giả lạ lẫm không có ý tốt này…
Tầng hai Hóa Cảnh, trong một khu rừng đầy vô số dây leo treo ngược, bóng dáng Mục Vũ dần hiện ra.

Sau đó, con cháu Mục gia liên tục xuất hiện cạnh hắn.

“Đại thiếu gia, chúng ta có cần xem đám người Lôi gia đắc thủ hay không vậy? Hơn ba mươi người đấu với một người, tên tiểu tử kia chết chắc rồi.”
“Ta thấy chưa chắc.

Tên đệ tử Thương Vân Bạch Dịch kia nhìn không đơn giản.”
“Có mạnh hơn nữa thì làm gì được.

Một đánh ba mươi, ngươi nghĩ hắn là Kim Đan chắc?”
“Tên Bạch Dịch này chết chắc rồi.

Đại thiếu gia, chẳng lẽ chúng ta thật sự đưa mười vạn Linh thạch cho Lôi Hành Viễn?”
Con cháu Mục gia vô cùng tò mò, mười vạn Linh thạch không phải con số nhỏ, thân là đại thiếu gia Mục gia, Mục Vũ nhất định sẽ không quỵt nợ, họ không hiểu vì sao Mục Vũ lại bỏ ra cái giá như vậy.
Lời con cháu Mục gia nói, Mục Vũ như là không nghe thấy.

Y không thèm xác định phương hướng đã vội vã đi tới chỗ xa xa, vừa đi vừa nói: “Chết chắc hả? Ta nghĩ Lôi Hành Viễn mới chết chắc đấy.

Đi mau, tên Bạch Dịch kia không phải tu sĩ đâu, hắn là yêu ma mới đúng!”
Khi đám con cháu Mục gia nghi ngờ hoặc khó hiểu theo sát Mục Vũ biến mất ở tầng hai Hóa Cảnh, trên núi cát, hơn ba mươi con cháu Lôi gia giờ chỉ còn chưa đến mười người còn sống.
Lôi Hành Viễn bị máu tươi nhuộm đỏ cả nửa người, trong đôi mắt âm trầm của gã đầy vẻ sợ hãi.
Chỉ đối mặt một cái, con cháu Lôi gia đã bị thiếu niên kia chém giết hơn phân nửa.


Nếu không phải Lôi Hành Viễn bắt kịp thời cơ, gọi ra một Pháp khí phòng ngự gia tộc cố tình luyện chế cho gã, thì lúc này gã đã bị chém đứt nửa người.

Dù vậy, đầu vai Lôi Hành Viễn vẫn bị chém mất một mảnh thịt lớn.
“Ngươi, ngươi dám tàn sát con cháu Lôi gia, không sợ Lôi gia ta trả thù à!” Lôi Hành Viễn vội vã rút lui, sợ hãi hô to.
“Thì ra là người Lôi gia.” Bạch Dịch nhẹ nhàng nói: “Không ngờ đường đường là Ngũ Nhạc Lôi gia mà cũng để ý tới một vạn Linh thạch kia.

Nếu các ngươi đã thiếu Linh thạch như vậy thì cứ tới lấy đầu ta là được.”
“Chúng ta mắc mưu tên khốn Mục Vũ rồi!” Bước chân Lôi Hành Viễn khựng lại, sau đó vội vã lướt nhanh, đồng thời quát đám con cháu Lôi gia bị thương không nhẹ: “Đi mau!”
Lôi Hành Viễn không ngờ người bị Thất Sát Môn treo giải thưởng một vạn Linh thạch lại khó giải quyết như thế.

Nếu biết sớm, gã sẽ không tin lời khiêu khích của Mục Vũ.

Vốn tưởng là một đệ tử Thương Vân mà thôi, không ngờ hơn ba mươi người bọn gã thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Con cháu Lôi gia còn sót lại lui vào tầng hai Hóa Cảnh.

Trên áo tơi Bạch Dịch lại có thêm hai mảnh Thanh Trúc hóa thành màu máu.
Mắt nhìn từng giọt máu liên tục nhỏ xuống từ mũi kiếm, Bạch Dịch cảm thấy không thể hiểu nổi.
Bò lên một ngọn núi mà thôi, lúc thì đá lớn, khi thì vây công, chuyện gì vậy…
Ngay lúc này, ngoài Bạch Dịch không thể hiểu nổi, thì ở một chỗ khác trên đỉnh núi, Khương Đại Xuyên mất nửa ngày mới bò tới nơi bỗng phát hiện xung quanh trời đất quay cuồng.


Sau một khắc, cát dưới chân đã không còn thấy, thay vào đó y xuất hiện ở một rừng cây quái dị với đầy mưa máu rơi xuống.
Ngơ ngác nhìn quanh cảnh vật thay đổi, sau nửa ngày trời Khương Đại Xuyên mới run sợ bật ra vài chữ: “Thăng, thăng thiên rồi?”
Bò lên một ngọn núi mà thôi, Khương Đại Xuyên không hiểu nổi sao địa hình lại thay đổi được.

Y véo mạnh khuôn mặt râu ria của mình, xác nhận bản thân chưa tèo đời thì mới thở phào.

Y cảm giác lại hai mươi bộ áo tơi Thanh Trúc trong túi trữ vật một lần rồi vui thích bắt đầu hành trình nhặt ve chai của mình…
Một thoáng lưu quang hiện lên, bóng dáng Bạch Dịch xuất hiện ở tầng hai Hóa Cảnh.

Xung quanh hắn không phải rừng nhiệt đới mà là một vùng hoa cỏ màu xanh trời.
Gió nhẹ thổi qua, bãi cỏ cao gần một tấc lay động như vùng biển xanh, xa xa có núi non vờn quanh, kế đó là một đầm nước biếc, không ngờ là một cảnh đẹp hiếm thấy.
Ngoại trừ vài thi thể ngổn ngang trên đồng cỏ, thì phàm là tu sĩ nhìn thấy cảnh vật mê người ở đây đều cảm thấy an bình.
Dưới chân Bạch Dịch, hoa cỏ màu xanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Thi thể trải rộng xung quanh có người mặc đạo bào, nhìn qua là tu sĩ Đại Phổ, có người mặc cẩm y, chắc là đệ tử thế gia tu chân, ngoài ra còn có hơn mười thi thể đều mặc áo giáp, chắc là tu sĩ Nam Chiếu.
Hơi động mày, ánh mắt lạnh thấu xương của Bạch Dịch nhìn thẳng Tu Chân giả cách hắn không xa.

Tu Chân giả này cả người đều là máu, hơi thở hỗn loạn, nửa quỳ trên đồng cỏ, xem ra bị thương không nhẹ.

Ở nơi kỳ dị này chỉ mình gã là người sống duy nhất.
“Cẩn thận, ở đây có Yêu thú!” Sau khi phát hiện Bạch Dịch, tu sĩ mặc áo giáp, khuôn mặt che giáp vội mở miệng báo động trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.