Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 305: Long Thảo
Trên thân cây cỏ kỳ lạ trải đầy những đường vân màu vàng kim y như long văn, rễ cỏ uốn lượn quay quanh, trên đỉnh kết một trái cây.
Hình dáng của trái cây rất giống đầu rồng, nơi miệng rồng còn có hai sợi râu mảnh tung bay.
“Long thảo!”
Tiếng hét chói tai có phần điên cuồng của Chúc Hỏa vang lên trong thức hải Bạch Dịch, kế đó là một trận sói tru cuồng loạn.
Từ khi có Xà thảo trong Long Xà thảo, gần như Chúc Hỏa đã mắc tâm bệnh, nhìn cái gì cũng thấy giống Long thảo.
Gần đây nó còn thấy hình như chủ nhân hơi giống rồng luôn rồi.
Nghĩ là vậy nhưng nó cũng biết Long Xà thảo không phải đồ dễ có.
Trong giới Yêu Thú, nếu đám Yêu thú cấp 3 vớ được mặt hàng này, vậy kế đó chính là một trận chiến có thể đe dọa tới số lượng tộc quần.
Long thảo sống gần vết nứt không gian bị cảm giác vượt xa người thường của Bạch Dịch phát hiện, vậy là đoạt luôn trong lúc vào Hóa Cảnh.
Một khi hắn bỏ lỡ, Chúc Hỏa đừng mơ tiến cấp 4.
Có Long thảo trong tay Bạch Dịch cũng cực kỳ vui mừng.
Thương thế trên tay không tính là gì, ăn vào chút linh đan là xử lý xong.
Đây cũng là chỗ mạnh của Đảo Thiên Công, nếu là tu sĩ Trúc Cơ khác đưa tay ra túm, vậy xác định cánh tay đó sẽ bị nghiền nát.
Không nghe nổi tiếng sói tru như tiếng giết heo của Chúc Hỏa, Bạch Dịch lật tay ném Long thảo vào túi Linh Thú.
Liền ngay đó, Chúc Hỏa thò cái miệng rộng ngoạm hết.
Long Xà thảo đều có, Chúc Hỏa tức thì yên tĩnh trở lại.
Hai cây Linh thảo đồng thời xoay tròn trong miệng nó, một luồng khí tức kỳ dị từ từ bị Chúc Hỏa thu nạp luyện hóa.
Theo khí tức dị thảo phát ra, bề ngoài xấu xí của Chúc Hỏa bắt đầu hiện ra một tầng lông tơ như tơ tằm, hơn nữa càng ngày càng dày lên.
Thành đan trong kén là con đường tiến cấp của dị thú Chúc Long.
Khi Chúc Long tiến cấp 4 cần kết xuất một tầng kén dày giống như một con nhộng.
Kén phá chính là lúc Chúc Long kết thành Yêu đan tiến cấp tới Yêu thú cấp 4.
Bên cạnh đó, hình thể Chúc Long cũng có sự thay đổi cực lớn.
“Một vạn Linh thạch!”
Bạch Dịch vừa thu lại linh thức cảm giác Chúc Hỏa, trên đống cát ngay sau hắn bỗng truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
Theo tiếng này, mười người sắc mặt bất thiện lần lượt xuất hiện, không ngờ đều là đệ tử Trúc Cơ Thất Sát môn.
Tu sĩ vào Hóa Cảnh sẽ không biết bản thân xuất hiện ở tầng nào trong Hóa Cảnh, cũng không biết ở đó có những người khác không.
Hiển nhiên, bên cạnh Bạch Dịch có vài tu sĩ, và bọn họ tỏ ra cực kỳ vui sướng như nhìn thấy dê béo mặc người chém giết.
“Bạch Dịch Thương Vân! Chính là hắn!” Đệ tử Thất Sát cầm đầu có ria mép đưa tay chỉ Bạch Dịch hét.
“Đầu của hắn có giá một vạn Linh thạch, các sư đệ, không ngờ vừa vào Hóa Cảnh chúng ta đã có thu nhập không nhỏ rồi.
Vừa lúc mỗi người chúng ta có một ngàn Linh thạch.”
“Tiền thưởng của sư tỷ Hàn Dung rất được bảo đảm, cứ cắt đầu của hắn, tới lúc đó nhất định sư tỷ sẽ rất vui mừng!”
Trong mười đệ tử Thất Sát có hai người đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, còn lại đều ở Trúc Cơ trung kỳ.
Bọn chúng không nghĩ mười đấu một còn có khả năng thất bại được.
Miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này khiến đám đệ tử Thất Sát suýt vui sướng tới múa may quay cuồng.
Bạch Dịch từ từ quay đầu lại, hơi cười lạnh nhìn đệ tử Thất Sát xông lên từ đống cát.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, ba mươi sáu phi kiếm nhỏ như cá lội lập tức vờn quanh người, bước chân hắn bình tĩnh như đang nhàn nhã dạo chơi.
Sau khi đệ tử Thương Vân tiến vào Hóa Cảnh, tất cả cường giả của các tông môn lớn đều xếp bằng dưới đáy vực, chờ đợi thời gian mười ngày kết thúc.
Ngay lúc này, một số tán tu bắt đầu tiến vào Hóa Cảnh, số lượng này cũng không ít, có khoảng hơn ngàn người.
Cuộc chiến giành Linh mạch những lần trước đều có hội nhóm tán tu tiến vào Hóa Cảnh, các cường giả môn phái cũng không ngăn lại.
Cuối cùng số Nham Thủy Tinh mà đám tán tu tìm được trong Hóa Cảnh vẫn bán cho đệ tử các môn phái mà thôi, tới lúc đó xem Linh thạch ai nhiều thì có thể mua thêm một ít.
Loại giao dịch này đã tồn tại hơn trăm năm, với thế lực tu chân có thực lực mạnh mà nói sẽ đem lại nhiều chỗ tốt hơn, còn thế lực tu chân yếu hơn có khi vẫn được ít Nham Thủy Tinh hiếm hoi, cho nên những tán tu này vào đây không khiến ai băn khoăn cả.
Trong pháp trận ở đáy vực mà nhóm tán tu lập nên, rất nhiều tán tu vừa giao dịch các loại tài liệu linh thảo, vừa thích thú chờ kết quả chủ sở hữu Linh mạch cấp cao lần này.
Hiện giờ Khương Đại Xuyên đang trong pháp trận của tán tu.
Cảnh giới của gã không cao, lại sợ đám Trưởng lão Chấp sự của tông môn, vậy nên không hề tới pháp tận của Thương Vân tông.
Với gã mà nói, lẫn trong đống tán tu còn thoải mái hơn.
Pháp trận của nhóm tán tu tương tự như cái phường thị loại nhỏ, cái gì cũng bán, mà Khương Đại Xuyên thì vui mừng hớn hở ngó đông nhìn tây, hóng hớt các lời đồn đãi, mở mang tầm lắm, trông cực kỳ vô ưu vô lo.
Gã lén nhìn các đệ tử quy củ đứng trong pháp trận của một tông môn rồi cảm thấy quyết định của mình vô cùng sáng suốt.
“Một ngàn một trăm Linh thạch, viên Trúc Cơ đan này ngươi muốn lấy không?”
“Một ngàn Linh thạch thôi, nhiều hơn một khối lão tử cũng không có.
Bán được thì giao dịch, không thì mỗi người một nơi.”
Khương Đại Xuyên đi tới cạnh hai tán tu đang cò kè mặc cả giao dịch Trúc Cơ đan, gã nhất thời ngứa miệng bảo: “Một ngàn một trăm Linh thạch là hời rồi đấy, trong tông môn chúng ta có người còn bán một ngàn hai trăm Linh thạch một viên Trúc Cơ đan kia kìa.”
“Đấy ngươi xem, người hiểu việc nó khác.
Một ngàn một trăm, không mua thì thôi.” Tán tu bán Trúc Cơ đan nhếch miệng nói, mà người mua kia đã không còn gì luyến tiếc.
“Vừa nãy hắn bán một ngàn hai trăm Linh thạch, lão tử phí hết nửa ngày mới hạ xuống một ngàn một trăm, vốn tính hạ thêm 50 Linh thạch, cmn ngươi ngứa miệng à?!” Người mua giận dữ trừng mắt nhìn Khương Đại Xuyên.
Khương Đại Xuyên nhe răng, vội phân bua: “Vậy thì một ngàn Linh thạch, à không, chín trăm, một ngàn quá đắt rồi.
Trong tông môn chúng ta bán một ngàn Linh thạch còn bị mắng suốt ba ngày là quá đắt đỏ.”
Hết đắc tội người mua, Khương Đại Xuyên lại đắc tội người bán.
Vị tán tu bán Trúc Cơ đan kia tức giận đến trợn trừng mắt, đạp một cước vào người Khương Đại Xuyên.
Tay này cũng độc ác, vận linh lực tới chân, trực tiếp đạp bay Khương Đại Xuyên ra ngoài.
Khương Đại Xuyên ngứa miệng bị người ta đá ra khỏi đại trận.
Thật ra kẻ kia cũng không hạ tử thủ, chỉ có thể nói là vận khí hôm nay của Khương Đại Xuyên không tốt lắm, thảm thôi rồi phương hướng gã bay tới chính là cổng ánh sáng bước vào Hóa Cảnh.
Vì vậy trong một luồng hào quang chói mắt, bóng dáng vị Đại Xuyên sư huynh này hoàn toàn biến mất ở Đề Huyết Nhai.
“Cao nhân cuối cùng vừa tiến vào Hóa Cảnh thuộc môn phái nào vậy?”
“Không nhìn rõ, tốc độ quá nhanh.”
“Hình như lao thẳng vào.”
“Hẳn người cuối cùng vào là người mạnh nhất đấy, ta cá lúc đi ra hắn sẽ thành áo tơi máu!”
“Ta cá hắn không thành áo tơi máu được, một trăm Linh thạch!”
“Ta cũng cá một trăm Linh thạch hắn có thể thành áo tơi máu!”
Một số tán tu thấy Khươn Đại Xuyên bay vào hóa cảnh thì tổ chức cá cược ngay trong pháp trận, người này 100 người kia 50, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Khương Đại Xuyên ngửa mặt lên trời nằm ở một tầng trong Hóa Cảnh lúc này đã muốn khóc thét.
Tầng thứ nhất trong Hóa Cảnh, tuy khí huyết sát không đáng sợ như tầng thứ hai nhưng nó trải rộng bốn phía.
Nếu Tu Chân giả Trúc Cơ kỳ không có áo tơi thanh trúc có lẽ trụ được khoảng nửa ngày, còn Khương Đại Xuyên Luyện Khí kỳ tuyệt đối không sống quá nửa canh giờ.
“Ông trời ơi!” Khương Đại Xuyên quỳ gối trong đống đất cát, gào khóc đập đất kêu trời: “Đời này ta sẽ không lắm mồm nữa, lão thiên gia ngài thương xót cho ta một bộ áo tơi đi, nếu không ta sống thế nào được đây!”
Khương Đại Xuyên vô cùng thành kính, giơ hai tay lên cao, đầu chạm đất.
Gã thực sự rất sợ, gã nằm mơ cũng không ngờ mình bị đạp một cước bay luôn vào Hóa Cảnh.
Vù vù!
Không đợi Khương Đại Xuyên khóc ra nước mắt, gã đột nhiên cảm thấy tay mình nặng đi.
Khi ngẩng đầu lên, tí nữa gã bị dọa bất tỉnh.
Chẳng biết từ lúc nào trên trời rơi xuống một cái đầu người, trực tiếp đập xuống tay Khương Đại Xuyên.
Cái đầu nhe răng trợn mắt trừng trừng, trên cằm là một bộ ria mép.