Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 299: Không cần mãnh hổ


Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 299: Không cần mãnh hổ

Dịch: Lạc Đinh Đang

***

Khi giá Tử Vân Anh được định tới hai mươi vạn Linh thạch, hội đấu giá lần này cũng thông báo kết thúc. Lúc bồi bàn hội đấu giá nâng Tử Vân Anh vào ghế lô, Khương Đại Xuyên miệng đầy râu mép cũng chui vào theo.

“Tiểu thúc!”

Khương Đại Xuyên thấy quả nhiên là Bạch Dịch, vui vẻ chạy tới chào hỏi: “Lúc ở dưới ta vừa nghe xong đã biết rõ người hô giá nhất định là tiểu thúc lão nhân gia ngài, lời nói hùng hồn như thế không ai hô được!”

“Nghê sư tỷ! Lão gia ngài cũng ở đây, ôi!!! Lý sư huynh, lần trước lão gia ngài thi triển đạo pháp hệ Hỏa, Đại Xuyên đã được lợi không nhỏ, ha ha.” Thấy trong phòng còn vài vị đồng môn Thương Vân, Khương Đại Xuyên cười cười chào hỏi từng người, thậm chí có hơn phân nửa đệ tử Thương Vân y đều quen, chắc hẳn lúc ở tông môn lắc lư đến không ít nơi.

Khương Đại Xuyên chính là tên lưu manh, bất kể đệ tử Thương Vân nào quen y đều biết rõ điều này, lúc thấy hắn cũng không ai bất ngờ. Vì câu tiểu thúc y gọi Bạch Dịch, không ít người ở đây đều nghĩ rằng Khương Đại Xuyên là cháu Bạch Dịch thật.

Chào hỏi từng người xong, lúc này Khương Đại Xuyên mới nhìn rõ Du Kiến Hải và con thỏ lớn kia, y hoảng sợ nói: “Thật lão hổ uy mãnh! Vừa nhìn đã biết là Vương trong núi!”

Du Kiến Hải nghe xong, tí nữa lộn nhào từ trên người thỏ xuống, cười hỏi: “Biểu đệ này, vị đây là thân thích nhà đệ hả, quả là đại tài mà.”


Có thể nói thỏ thành hổ, không phải ánh mắt Khương Đại Xuyên không tốt, mà là sở trường của hắn là tâng bốc thần công.

Nghe Du Kiến Hải gọi Bạch Dịch là biểu đệ, Khương Đại Xuyên chỉ sửng sốt trong nháy mắt rồi lập tức chào đại lễ: “Thì ra là biểu thúc! Biểu thúc ở trên, xin nhận lễ của tiểu chất!”

Lúc này Bạch Dịch đã cực kỳ bất đắc dĩ rồi, Khương Đại Xuyên này thật đúng là vớ được thân thích là nhận. Không để ý tới hai tên dị loại thích nhận thân thích, Bạch Dịch lấy ra hai mươi vạn linh thạch, nhận Tử Vân Anh, lúc tiếp nhận hắn cố ý cảm giác một lần rồi gật đầu.

Quả thực là Tử Vân An, bởi vì Tử Vân Anh có một loại đặc thù cực kỳ rõ ràng, đó chính là lực lượng ánh trăng.

Nhật tinh nguyệt hoa, tạo hóa công tự nhiên, không chỉ Yêu thú cần tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện mà có vài Linh thảo cũng vậy, Tử Vân Anh chính là một loại Linh thảo nhất định phải hấp thu lực lượng ánh trăng mới sinh trưởng được.

Cảm giác được lực lượng ánh trăng nồng đậm trên Linh thảo, sau khi nhìn Linh thảo, Bạch Dịch trực tiếp thu vào trong túi trữ vật, người hầu kia cũng cung kính mà lui xuống.

Du Kiến Hải không hề không khách khí mà nhận cái cúi đầu của Khương Đại Xuyên, đợi lúc đối phương ngẩng lên, y vỗ vỗ đầu con thỏ, hào hứng hỏi: “Chất nhi thấy con mãnh hổ này của biểu thúc thế nào?”

“Quả thực như giao tựa long!” Khương Đại Xuyên lập tức phục hồi tinh thần, thao thao bất tuyệt nói: “Dị thú uy mãnh như thế, tất nhiên là vương trong loài thú. Nếu tiểu chất có con mãnh hổ này, dù là một triệu Linh thạch cũng không đổi!”


“Ha ha ha!” Du Kiến Hải cười đến tức bụng, nói: “Biểu đệ, nhất định chất nhi này của đệ tương lai tiền đồ vô lượng nha, ha ha ha!”

Tuy Du Kiến Hải vui nhưng các đệ tử Thương Vân khác đều đen mặt, nổi giận đùng đùng nhìn Khương Đại Xuyên. Đã thấy nhiều người không biết xấu hổ, nhưng họ chưa thấy qua tên nào không biết xấu hổ thế này, vỗ mông ngựa tới mức vậy thì vị này cũng có thể được xưng tụng xưa nay chưa thấy, sau này không có!

Bộp một tiếng giòn vang, mười khối Linh thạch trung cấp xinh xắn bị Du Kiến Hải đập trên bàn, nói: “Mới gặp gỡ tiểu bối, biểu thúc ta cũng không thể hẹp hòi được, Đại Xuyên đúng không, đám Linh thạch này thưởng cho ngươi.”

“Tạ biểu thúc ban thưởng!” Thấy mười khối Linh thạch trung cấp giá trị một vạn Linh thạch cấp thấp, Khương Đại Xuyên sáng mắt, vừa ôm Linh thạch vừa cười ngây ngô.

Biết rõ Khương Đại Xuyên không có tiền đồ, Bạch Dịch lắc đầu, càng coi trọng thêm vị kỳ nhân Ngự Thú tông Du Kiến Hải này.

Có thể trêu đùa Đan Vương điện cao đồ, lại có thể cùng loại tiểu bối vô danh Khương Đại Xuyên nhận thân thích, những thủ đoạn này có lẽ có người biết, nhưng không mấy ai khéo léo đưa đẩy như Du Kiến Hải được.

Vỗ vỗ con thỏ lớn, Du Kiến Hải nói: “Ta phải đi lĩnh Linh thạch của ta đây, đi trước một bước, các vị, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Dứt lời, con thỏ lớn nhảy cà tưng rời khỏi ghế lô.


Du Kiến Hải đi rồi, Bạch Dịch có chút trầm ngâm, chia 500 khối Linh thạch trung cấp trên bàn làm hơn mười phần, ngay cả Lữ Tịch Thần cũng có phần, mỗi người đều chia được gần 3000 Linh thạch.

Hơn hai ngàn Linh thạch, Thanh Châu Minh Ngọc có thể không để ý, nhưng Vương Hạ và đám đệ tử Thương Vân khác đều chấn động.

“Bạch sư đệ, đây là Linh thạch của ngươi, không cần phân cho chúng ta.” Vương Hạ vội vàng xua tay nói.

“Tình viện thủ của chư vị chẳng lẽ không đáng một chút linh thạch sao.” Bạch Dịch mỉm cười nói: “Nếu Vương sư huynh không nhận, vậy thì chính là xem thường sư đệ, Bạch Dịch còn không thiếu những Linh thạch này.”

Lúc gặp tiểu Thất Sát trên đường phố, những môn nhân Thương Vân này đều đứng bên phía Bạch Dịch, vẻn vẹn vì phần tình nghĩa đồng môn này, Bạch Dịch không thấy có gì đáng tiếc khi đưa đi chút ít Linh thạch, hơn nữa còn là Linh thạch ăn hời.

Vương Hạ nghe thấy Bạch Dịch nói vậy, do dự một lát, liên tục gật đầu nói: “Bạch sư đệ đã có thể có phúc cùng hưởng, chúng ta liền không khách khí rồi, còn lại ba ngày, chúng ta nhất định một tấc cũng không rời, tất sẽ bảo vệ sư đệ chu toàn!”

Vương Hạ thu hồi linh thạch, các đệ tử Thương Vân cũng không chối từ.

Bọn họ nghĩ Bạch Dịch đây là một cách lấy lòng, quan trọng nhất là muốn dùng Linh thạch lôi kéo bọn hắn, dù sao Thất Sát môn treo giải thưởng vẫn còn, hơn nữa cách cuộc chiến giành linh mạch còn có thời gian ba ngày, ba ngày này, nhất định sẽ có người bị vạn khối Linh thạch treo thưởng cảm động, bí quá hoá liều.

Bạch Dịch đoán được tâm tư những đồng môn này, cũng không nói nhiều, sau khi thấy những đồng môn này thu nhận Linh thạch xong, hắn mới đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi hội đấu giá.

Mấy vạn linh thạch mà thôi, Bạch Dịch vì cái gì, đương nhiên là trả tình cảm những người này viện thủ ở đường phố. Về phần ba ngày kế tiếp, hắn còn không cần những người khác che chở.


“Tiểu thúc, ta thì sao?” Khương Đại Xuyên phát hiện người khác đều đã nhận được mấy ngàn Linh thạch, duy chỉ có y nửa khối đều không có, lập tức vẻ mặt cầu xin hỏi.

“Đợi trở về tông môn, ta đưa ngươi con mãnh hổ.” Bạch Dịch tức giận nói.

“Tiểu thúc à, ta muốn Linh thạch, không cần mãnh hổ đâu!” Khương Đại Xuyên muốn khóc luôn rồi, nói: “Con thỏ kia nhỏ người còn có thể hầm cách thủy ăn, lớn như vậy chắc chắn là thành tinh rồi, ta sợ bị nó ăn.”

Không để ý tới tên kẻ vô lại Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch đứng dậy liền đi, Lữ Tịch Thần cầm đám Linh thạch của nàng, đứng lên nói: “Linh thạch ngươi cứ giữ lại, ta còn có rất nhiều.”

“Ta cũng không lấy, sư đệ ngươi cất kỹ Linh thạch đi.” Nghê Thu Vũ cũng muốn trả lại Linh thạch cho Bạch Dịch.

Hai cô nương dung mạo xinh đẹp nói như vậy, bầu không khí trong phòng lập tức quỷ dị, mơ hồ hiện ra một loại chua xót, Bạch Dịch chỉ khẽ phất phất tay, đi ra ghế lô, nói: “Linh thạch hời không mà, sư tỷ, Lữ cô nương, các ngươi không cần chú ý, coi như là đưa các ngươi một ít Linh tửu đi.”

Bạch Dịch không tiếp, Nghê Thu Vũ và Lữ Tịch Thần cũng không có cách nào, hai người mang theo địch ý mà liếc nhau một cái, theo sau Bạch Dịch rời khỏi hội đấu giá.

Bên ngoài phòng đấu giá, có vài tu sĩ Trúc Cơ luôn luôn dừng lại, nhìn bộ dáng như đang nghị luận đạo pháp kiếm quyết, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa hội đấu giá, xem ra bọn chúng có ý khác.

Lúc Bạch Dịch rời khỏi hội đấu giá, vài tu sĩ Trúc Cơ thần sắc sẽ biến, âm thanh nghị luận càng lớn hơn.

Quét mắt nhìn mấy người phía xa, Bạch Dịch ngay linh thức cũng không dùng, trở lại nói: “Chư vị, còn ba ngày nữa là tới cuộc chiến giành Linh mạch rồi, chúng ta ba ngày sau gặp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.