Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 293: Hội đấu giá ở thị trấn nhỏ
Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Thái độ bình tĩnh của Bạch Dịch khiến Vương Hạ bội phục từ tận đáy lòng, ngay mười đệ tử Thương Vân còn lại cũng cảm thấy kính nể.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, đầu bọn họ mà bị yết giá một vạn Linh thạch, sợ rằng họ sẽ lập tức trốn về tông môn, sao có thể nghênh ngang đi trên đường, lại còn muốn đến hội đấu giá tấp nập như Bạch Dịch đây.
Tay này đích thị là một tên không sợ chết, đây là kết luận nhất trí của đám đệ tử Thương Vân với Bạch Dịch.
Nghê Thu Vũ biết rõ tính cách quật cường của Bạch Dịch, khuyên mãi không thấy chút hiệu quả nào, nàng đành phải lo lắng theo sát Bạch Dịch tới hội đấu giá ở phố Tây thị trấn nhỏ.
Đấu giá hội phố Tây ở thị trấn nhỏ đặt trong một nhà gỗ cực lớn, mà tòa nhà gỗ này xấp xỉ cỡ một cung điện, bên ngoài là vật liệu gỗ nhưng bên trong cực kỳ tráng lệ. Hơn trăm viên Dạ Minh Châu lớn cỡ long nhãn treo trên trần chiếu sáng cả khu như ban ngày, trừ một đài gỗ cao ở trung tâm, xung quanh đều là ghế lô rộng rãi, bao sương đều phủ thảm trắng dày, bàn lớn tạo thành từ đàn mộc, trong bình đều đựng Linh tửu giá trị liên thành mặc cho khách uống.
Bố trí xa hoa thế khiến phòng đấu giá này vừa thần bí vừa bất phàm. Nếu nói chủ nhân phòng đấu giá này là tu sĩ cấp thấp sợ rằng sẽ không ai tin, ít nhất phải là tu sĩ Kim Đan mới có thể thành lập một phòng đấu giá cực lớn trong thời gian ít ỏi ở nơi này.
Tuy Linh tửu trong bao sương có thể uống thoải mái nhưng muốn vào ghế lô phải tốn Linh thạch, không nhiều lắm, ghế lô mỗi gian chỉ cần 50 Linh thạch mà thôi.
Đừng thấy 50 Linh thạch không phải số lớn. Phòng đấu giá này có hơn trăm ghế lô, nếu ngồi đầy hết chính là năm ngàn Linh thạch.
Hội đấu giá ở thị trấn đều cử hành mỗi ngày, ngày nào cũng hết sạch chỗ. Chỉ tiêng thu nhập từ ghế lô đã khiến người ta kinh ngạc, một ngày năm ngàn, hai ngày đã đủ một vạn.
Đương nhiên, chỗ ngồi miễn phí ở hội đấu giá cũng rất nhiều, nó đều ở xung quanh đài gỗ cao. Chỉ cần là tu sĩ có chút thân phận thì tuyệt đối sẽ không chen vào đại sảnh.
50 Linh thạch không là gì với Bạch Dịch, lập tức nộp phí bước vào. Nghê Thu Vũ, Vương Hạ và mười đệ tử Thương Vân cũng tiến vào ghế lô theo. Dù sao ghế lô khá lớn, mười mấy người vẫn khá rộng rãi.
Bạch Dịch vừa bước vào phòng đấu giá đã thu được vài chục ánh mắt bất thiện, thủ cấp một vạn Linh thạch quả thực khiến rất nhiều tu sĩ động tâm, nhất là những tán tu không môn không phái.
Không thể không nói, tuy Thất Sát môn ngang ngược nhưng tốc độ làm việc rất nhanh. Khoảng thời gian Bạch Dịch tới phố Tây, bức họa và treo thưởng của hắn đã tung bay khắp nơi trong trấn nhỏ rồi. Cũng không trách được, đám đệ tử Thất Sát môn phụ trách phân phát bức họa Bạch Dịch đâu có phát, rõ ràng là ném. Thậm chí một vài chạc cây còn treo bức họa Bạch Dịch, trông rất kỳ dị.
Phố Bắc thị trấn nhỏ, một đám con cháu thế gia mặc trang phục tu sĩ xuyên qua phố. Đám người này đều mang vàng đeo bạc, quý khí bức người, cầm đầu là một tráng hán lớn lên cao lớn thô kệch, nhưng lại ăn mặc phú quý đầy người, nhìn không khác địa chủ là bao.
“Thiếu gia. Thiếu gia!”
Đầu phố, một gã mặc trang phục hạ nhân chạy tới, tay cầm bức họa vừa bay tới từ phía nam, nịnh nọt đưa cho tráng hán: “Thiếu gia người xem, Thất Sát môn treo thưởng một đầu người, giá trị vạn Linh thạch!”
“Hả? Thất Sát môn hào phóng như thế từ lúc nào?” Tráng hán với dáng vẻ cao cao tại thượng, mắt sắp hếch lên trời luôn rồi. Một số tu sĩ đi ngang qua gần như đều chọn đi vòng qua gã.
Tráng hán kiêu căng, nhưng gã cũng có tư cách kiêu căng. Con trưởng dòng chính thế gia tu chân khiến từ lúc bắt đầu hắn đã có thân phận trên vạn người.
“Một vạn linh thạch một cái mạng. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ, cuộc mua bán này bổn thiếu gia nhận.”
Tráng hán chưa thấy bức họa đã cuồng ngôn như vậy, một đám tu sĩ phía sau dồn dập phụ họa. Không ai thảo luận về cách giết người treo thưởng thế nào, mà đều thảo luận sau khi có một vạn Linh thạch thì mua thứ gì, kẻ nói đổi ít Linh đan, người nói đổi bộ Pháp khí cực phẩm, thậm chí có người giật giây tới Bách Hoa lâu tìm cô nương.
Một vạn Linh thạch mà thôi, thật ra Mục Vũ cũng không để mắt. Lấy thân phận Đại thiếu gia Mục gia của y, sao lại để ý một vạn linh thạch này. Y chỉ muốn các huynh đệ đồng tộc phía sau tốt hơn thôi.
Người Mục gia không ngại giết người. Nhưng khi Mục Vũ khinh thường tất thảy mà cầm bức họa kia lên, sau khi nhìn một cái, tay y bỗng run lên, sau đó bức họa vẽ dung mạo Bạch Dịch đã bị một trận gió thổi đi, bồng bềnh trôi nổi bay về phía xa xa. Lúc trang giấy động đậy, dường như Mục Vũ thấy khóe miệng Bạch Dịch trong bức họa nhếch lên nụ cười lạnh khát máu.
“Bay rồi? Thiếu gia đừng nóng vội, dù sao nửa cái thị trấn nhỏ đều là bức họa đó, lát còn thấy nhiều hơn.” Hạ nhân Mục gia nhìn bức họa bay xa, nói.
“Một vạn Linh thạch mà thôi, loại mua bán này mà bảo người Mục gia chúng ta động thủ?” Yết hầu Mục Vũ vô thức trượt vài cái, nói: “Chẳng lẽ thiếu gia các ngươi thiếu một vạn Linh thạch? Lần tới đụng phải loại chuyện bé tí này đừng làm phiền bổn thiếu gia!”
Dứt lời, Mục Vũ mang theo một đám con cháu thế gia đi về hướng một gian tửu lâu, nhìn như vẫn kiêu căng không đổi, mà không ai biết trong lòng vị Đại thiếu gia Mục gia đã chửi thề luôn rồi.
Một vạn Linh thạch muốn đầu Bạch Dịch? Nằm mơ đi, cho ta trăm vạn Linh thạch cũng không làm! Mẹ nó chứ!
Trong bao sương phòng đấu giá, Bạch Dịch và mấy vị đồng môn ngồi vây quanh cạnh bàn. Vốn một bình Linh tửu đã biến thành mười bình, các loại mỹ vị cũng đầy một bình. Chưa nói đồ ăn, riêng mười bình Linh tửu đã có giá trị hơn 300 Linh thạch.
Trong phòng đấu giá không chỉ cử hành đấu giá, nếu khách nhân muốn uống rượu, lập tức có gã sai vặt tới đây hỏi, chỉ cần vung Linh thạch, Linh tửu uống nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Bạch Dịch, Nghê Thu Vũ và Vương Hạ cũng không khách khí, nhưng đệ tử khác thì hơi mất tự nhiên. Hơn nữa nhìn trên tình cảm đồng môn, sao Bạch Dịch có thể hẹp hòi, nhân cơ hội đấu giá liền chiêu đãi đám đồng môn.
*Mình đã kiểm tra lại, nội dung không sai, vậy nguyên nhân có thể tác nhầm. Bên trên viết Linh tửu uống thoải mái, bên dưới nói cần vung tiền mới uống được.
“Bạch sư đệ tốn kém rồi, hẳn Linh tửu ở đây không hề rẻ.” Vương Hạ cười ha ha một cái, bưng Linh tửu trước mặt uống cạn.
“Chư vị sư huynh sư đệ ra tay tương trợ ở đường phố, sao Bạch Dịch có thể hẹp hòi được. Hôm nay tại hạ mời khách, chư vị cứ uống thoải mái.” Bạch Dịch vừa cười vừa nói, vẻ sắc bén lúc trước không còn, giờ chỉ thấy bình dị gần gũi.
“Bạch sư huynh yên tâm, mấy ngày này chúng ta sẽ canh bên người huynh, Thất Sát môn thật khinh người quá đáng!” Một đệ tử Thương Vân trẻ tuổi đã ngà ngà say nói, những người khác lập tức đồng ý.
Giữa đồng môn, có thể lục đục với nhau ở tông môn nhưng gặp nhau bên ngoài chính là tình đồng môn, trừ phi xung đột nặng nề, nếu không phần lớn đều ra tay giúp đỡ. Đây cũng là dự tính ban đầu khi thành lập tông môn tu chân, nếu không người người ra ngoài đều là tán tu, tự sinh tự diệt chứ không cần cố kỵ người bên ngoài.
Nghê Thu Vũ không uống Linh tửu, vẻ lo lắng trên mặt nàng không biến mất mà càng tăng thêm: “Xưa nay Tiểu Thất Sát nổi danh tàn nhẫn, ngươi không sợ đám tán tu kia nhớ thương thì cũng phải cẩn thận với bảy người kia, không ai trong chúng đơn giản đâu.”
Nhận ra Nghê Thu Vũ lo lắng từ tận đáy lòng, Bạch Dịch nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Sư tỷ yên tâm, ta có chừng mực, nếu không địch lại sẽ rời đi, chúng vẫn chưa ngăn được bước chân ta.”
Nghe cách ứng đối của Bạch Dịch, lúc này Nghê Thu Vũ mới yên tâm. Thật ra nàng phải là người không lo lắng cho Bạch Dịch nhất, bất kể là tốc độ phi hành của Thanh Vân Tước có thể so với Pháp bảo, hay Phong Lôi kiếm trận Bạch Dịch thi triển ở sườn núi Sát Mã đều không phải năng lực tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể đạt được. Nhưng quan tâm quá sẽ loạn, Nghê Thu Vũ chỉ lo an nguy của Bạch Dịch, sớm đã quên các loại thủ đoạn kỳ dị của vị sư đệ này.