Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 291: Tiểu Thất Sát
Dịch: Lạc Đinh Đang
Tiếng gào như tiếng mổ heo một lần nữa thu hút ánh mắt của đám tu sĩ xung quanh. Khi sắc mặt Hầu Tam xanh mét rơi xuống, hai chân đã vặn xoắn lại, trên đầu mồ hôi đầm đìa, xem bộ dáng thì bị thương không nhẹ.
Một trong tiểu Thất Sát, Vương Giáp cũng không để ý tới Hầu Tam mà hứng thú nhìn thiếu niên vừa vung chân đá, trong ánh mắt hiện ra tia âm lãnh.
Thiếu nữ tên Hàn Dung phì cười cười, lắc lư vòng eo đi tới, lấy chân đá Hầu Tam, lúc này mới nhìn về phía Bạch Dịch nói: “Vị tiểu ca này thật đúng là ngoan độc, một cước này của ngươi chỉ sợ đã khiến Hầu Tam đoạn tử tuyệt tôn rồi, ha ha.”
Cô gái cười duyên, đám tán tu cấp thấp xung quanh nghe thấy đều lộ vẻ si mê. Cộng thêm Hàn Dung lớn lên vốn có vài phần tư sắc, tức thì rất nhiều người đều cảm thấy trong lòng dâng lên chút tà hỏa.
“Bộ áo tơi này, ta mua.” Bạch Dịch đưa tay tiếp được áo tơi Thanh Trúc rơi xuống từ người Hầu Tam, chuyển tay ném một trăm hai mươi Linh thạch cho cậu bé trong ngực Đỗ Tam Nương, thần tình bình thản.
“Ngươi mua?” Vương Giáp hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám đả thương đệ tử Thất Sát ta, ngươi chán sống rồi à.”
“Đại, đại sư huynh! Thay ta, thay ta báo thù!” Hầu Tam đau đến toàn thân đều run, cố gắng thều thào nói một câu như vậy. Trừ đại hán đồng bạn kia của gã ra, vốn không có ai để ý tới gã.
Một đệ tử Luyện Khí kỳ không đáng để tiểu Thất Sát báo thù cho gã, vừa lúc là, cú vả mặt này nhất định phải thu về, đặc biệt với tên Vương Giáp tự phụ. Đừng thấy gã lớn lên âm nhu, con người gã lại cực kỳ tàn nhẫn, những kẻ đã đắc tội với gã gần như không ai còn sống.
“Để lại áo tơi, tự chặt hai tay, ngươi có thể lăn.” Vương Giáp hếch cằm, giống như ra lệnh nói với Bạch Dịch.
Mã Thiết và Đỗ Tam Nương đã sớm nhận ra Bạch Dịch, vợ chồng họ vừa định mở miệng, bỗng nhiên một cỗ linh lực bay tới, ngăn miệng họ lại.
Trong kinh nghi, Mã Thiết và Đỗ Tam Nương liếc nhau một cái, sau đó cảm kích nhìn Bạch Dịch. Hai người ôm con dần lui vào đám đông.
Tâm trí đôi vợ chồng tán tu đối diện này cũng không thấp, nhận thấy Bạch Dịch thúc giục linh lực đã biết rõ Bạch Dịch không muốn họ dính vào sự cố mới phát sinh này. Nếu lúc này nhận nhau, có lẽ sau đó Bạch Dịch không ngại, nhưng cả nhà ba miệng họ không chỗ nương tựa, tất sẽ bị Thất Sát môn nhìn chằm chằm. Tới lúc đó có thể sống tới mai hay không cũng khó nói.
Nhận thấy vợ chồng Mã Thiết đã hòa vào đám người, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, nói: “Muốn hai tay của ta, ngươi có bản lĩnh thì tự lăn tới lấy.”
Những lời này của Bạch Dịch khiến Vương Giáp nghe xong cười lạnh, đám đệ tử Thất Sát thì sau gã sao để yên, nguyên một đám tức giận quát tháo.
“Tiểu tử cuồng vọng dám nói với tiểu Thất Sát của Thất Sát môn như vậy, ngươi thật đúng là chán sống!”
“Bảo ngươi tự chặt hai tay là Vương sư huynh muốn giữ cái mạng chó cho ngươi, đúng là không biết tốt xấu.”
“Hai tay quan trọng hay mạng qua trọng, tiểu tử ngươi không biết nghĩ có phải không!”
“Ngươi coi mình là Vương hầu Nam Chiếu hay dòng chính của thế gia tu chân ở Ngũ Nhạc? Người ta cho mặt mũi đừng có không biết xấu hổ!”
Đối mặt với cả đám đệ tử Thất Sát chửi rủa, Bạch Dịch bật cười lớn. Một bầy kiến hôi oán thầm mà thôi, hắn còn không để trong lòng.
Thái độ thong dong của Bạch Dịch thành công khiến Hàn Dung hiếu kỳ, nữ tử duy nhất trong tiểu Thất Sát coi như quyến rũ bước tới trước mặt Bạch Dịch, miệng thơm như hương lan, dùng một loại giọng nói ngọt lịm mà mềm mại nói ra: “Tiểu ca, ta ngưỡng mộ nhất loại thiếu niên anh hùng bênh vực kẻ yếu giống ngươi đó. Tối nay ta quét dọn giường chiếu mà đối đãi, không biết tiểu ca có thể hân hạnh tới không?”
Trong lúc nói chuyện, thân thể mềm mại của Hàn Dung đã tới gần, trong tiếng cưỡi khẽ như có hương hoa cuốn theo. Đừng nói là ngửi thấy, dù nghe ngữ điệu mê người của nữ tử thôi cũng không mấy thiếu niên có thể kháng cự được rồi.
Trong mắt tán tu xung quanh, Hàn Dung quả thực là cực kỳ mê người. Nhưng dưới lớp mê người giả dối này thường khiến người ta không tự chủ được quên mất danh xưng Đào Diện Xà Tâm của nàng, trầm mê trong hương vị dịu dàng tràn ngập khí tức tử vong.
Khi Hàn Dung tới gần, khóe miệng Bạch Dịch bất chợt nhếch lên cười lạnh. Trong cảm giác của hắn, lúc Hàn Dung nói chuyện, trong miệng sẽ phun ra một loại mùi hương đặc biệt. Loại mùi hương này là do linh thảo kịch độc phát ra, nếu phàm nhân ngửi thấy sẽ mất mạng ngay lập tức, mà dù tu sĩ chăng nữa, bị nhiễm cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Đào Diện Xà Tâm Hàn Dung, chỗ đáng sợ nhất chính là độc hương trong miệng của nàng, Tu Chân Giả chết dưới loại độc hương này phía gần như không dưới trăm người. Vương Giáp thấy Hàn Dung ra tay, khẽ hừ một tiếng. Trong mắt hắn, gã thiếu niên hơi gầy kia đã là người chết rồi.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tại hạ đương nhiên lấy làm hân hạnh.” Bạch Dịch bỗng bất ngờ nói: “Chỉ cần ngươi chuẩn bị một bộ quan tài thật tốt, ta không ngại tối nay tiễn ngươi về tây thiên.”
Một chữ “tây thiên” cuối cùng vừa ra khỏi miệng, sau lưng Bạch Dịch bỗng dâng lên vô số luồng khí đen mỏng hoàn toàn bao phủ hắn. Mà độc hương của Hàn Dung vừa chạm tới khí đen, vậy mà như băng tuyết ném vào bếp lò, trong nháy mắt bị cắn nuốt không sót chút nào!
Hô!
Khi Hàn Dung phát hiện khí đen xuất hiện trên người thiếu niên đối diện đã biết rõ không ổn, ngay đó lập tức nhanh chóng thối lui, nhưng độc hương nàng phun ra cũng không thể thu về nữa.
“Tiểu tử thật ác độc!”
Độc hương bị cắn nuốt, lập tức Hàn Dung giống như ác quỷ quát lên the thé: “Lão nương nhất định chuẩn bị một bộ quan tài thật tốt, mạng của ngươi ta nhất định sẽ lấy!”
Hàn Dung đã ăn thiệt giống như mèo hoang đang phẫn nộ, nhưng nàng cũng không dám tiếp cận Bạch Dịch.
Với chút thủ đoạn của Hàn Dung, Bạch Dịch thật sự không muốn tốn nhiều khí lực. Hắn chỉ thúc giục chút độc của Sát Văn trong Tử Đằng Kiếm ra, đương nhiên thừa đủ đối phó với độc hương của Hàn Dung.
Độc lực của Yêu Thú cấp 6 không phải thứ tu sĩ Trúc Cơ có thể kháng được, nếu luận chơi độc, một trăm Hàn Dung cộng lại cũng cản không nổi một nửa Bạch Dịch.
Bộp, bộp, bộp.
Vương Giáp luôn xem chuyện vui bỗng vung tay lên, gã mở miệng khen: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, ngay cả Hàn Dung ở trước mặt ngươi cũng phải cam bái hạ phong, rất giỏi, rất giỏi đấy. Nhìn đạo bào của ngươi chắc là người Thương Vân tông rồi. Ngươi là đệ tử chân truyền của ai, để lại tên tuổi, tới lúc diễn ra cuộc chiến giành Linh mạch ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
Dừng một lát, Vương Giáp bỗng nói tiếp: “Không cần không cần, dù sao ngươi sống được vài ngày, tên gì cũng không cần thiết, ta gọi ngươi là “người chết đầu” là được. Yên tâm, sau ngươi còn có kẻ chết thứ hai, thứ ba, tới mấy trăm ngàn. Có lẽ không một đệ tử nào của Thương Vân tông các ngươi còn sống bước ra được, về phần tên chết đầu là ngươi…”
Vương Giáp nói xong, giống như có chút khó xử, cân nhắc một hồi mới hạ quyết tâm, nói: “Vẫn nên cho ngươi một ưu đãi đặc biệt đi, tránh cho ngươi còn phải lo lắng hãi hùng ba ngày. Buổi tối hôm nay ngươi chuẩn bị chết đi.”
Lời này của Vương Giáp khiến một đám đệ tử Thất Sát cười to tán dương, lại không ngờ thiếu niên đối diện cũng cười theo.
Đang khi đám người Thất Sát môn tò mò vì sao biết hạn chết đối phương còn cười được, Bạch Dịch bỗng nói: “Đừng phiền như vậy, ta thấy hiện giờ ngươi chết thì được hơn đấy.”
Keng…!
Tiếng phi kiếm xuất khiếu nổ vang trên đường phố, một vài người qua đường có kinh nghiệm vừa nghe thấy động tĩnh lập tức tránh đi. Trong trấn nhỏ nơi các Tu Chân Giả tụ tập không tránh được cảnh cừu địch gặp nhau, có vô số người trực tiếp động thủ trên đường.
Vương Giáp kinh ngạc bởi tiếng cười của đối phương thì thấy một điểm đen mang theo khí đen đánh úp lại. Gã định đêm nay giết đối phương đã đủ cuồng vọng, nằm mơ cũng không ngờ, tên thiếu niên nhìn gầy tong yếu ớt vậy mà nói động thủ đã động thủ ngay rồi.
Hét một tiếng kinh hãi, Vương Giáp dốc sức liều mạng gọi ra một thanh chủy thủ trắng bệnh, khó khăn lắm mới ngăn được phi kiếm của Bạch Dịch ngay trước yết hầu. Sát cơ bất chợt xuất hiện dọa cho hắn đổ một thân mồ hôi.