Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 269: Ngọn lửa màu xanh
Dịch: Lạc Đinh Đang
Lưu Mãnh là một đệ tử bình thường vừa tiến giai Trúc Cơ chưa đầy một tháng ở Thương Vân tông. Khi hắn củng cố lại cảnh giới, ý nghĩ đầu tiên là đến phường thị cách tông môn gần nhất gặp mấy bằng hữu cũ.
Đột phá Trúc Cơ là đại sự với tu sĩ Luyện Khí, nhất là khi mấy lão hữu đều là tán tu Luyện Khí kỳ, Lưu Mãnh cảm thấy cần phải khoe khoang trước mặt các đại ca một chút. Khi hắn mang tâm tình vui sướng ra khỏi Nhập Vân Cốc, chỉ thấy một tiếng máy móc vang lớn, sau một khắc, thi thể hắn đã bị một mũi tên cực lớn đóng đinh trên một gốc cổ thụ.
Gỗ cứng chế tạo sàng nỏ được gọi là Bát Ngưu nỏ, cán tên bằng tinh thiết, dùng thép lạnh làm lông đuôi, cần ba đại hán thân thể khoẻ mạnh mới có thể kéo cung, một mũi tên có thể xuyên qua một con trâu nước cách hơn trăm trượng. Dưới huống không hề phòng bị, tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng vong mạng dưới tên.
Bát Ngưu nỏ là lợi khí lúc đại quân chinh chiến, nếu đồng thời khởi động vài trăm chiếc Bát Ngưu nỏ thậm chí có thể nổ sập một bên tường thành.
Đó là vũ khí mạnh nhất trong quân đội phàm nhân.
Bên ngoài Nhập Vân Cốc người người nhốn nháo, gần trăm vạn quân binh đóng quân ở đây, hơn ngàm chiếc Bát Ngưu nỏ như từng hung thú làm từ gỗ, toàn bộ nhắm ngay lối ra Nhập Vân Cốc, phía sau thì vô số chiến hào, ngoài chiến hào chiến mã như rừng, đằng đằng sát khí.
Trọng binh Đại Phổ đã hoàn toàn phong kín lối ra của Thương Vân tông, không cho vào, cũng không cho ra.
Tuy trong mắt Tu Chân Giả phàm nhân như con sâu cái kiến, nhưng những con sâu cái kiến kia có vũ khí mình am hiểu nhất, mặc dù là một con voi lớn, chỉ cần nó chưa phát hiện, đám sâu kiến cũng sẽ dùng nanh vuốt của mình gặm nó thành một bộ xương trắng.
Chỉ số lượng sâu kiến đủ nhiều, hàm răng đủ sắc nhọn.
Quân binh Đại Phổ mặc áo giáp xách đao thép theo lệnh của Quốc chủ vây khốn Thương Vân. Khi tin tức Lưu Mãnh chết trong tay quân binh phàm nhân truyền lại Thương Vân tông, Trưởng lão Chấp sự phẫn nộ đập nát ba cái bàn lớn.
Phương Hà giận dữ chạy đến Nhập Vân Cốc, muốn tự tay xé nát những phàm nhân không biết tốt xấu kia, nhưng khi hắn thấy đại quân đông nghịt trăm vạn người, vị Trưởng lão Thương Vân Kim Đan cảnh này cũng không khỏi chọn lui bước.
Giết mấy người thậm chí mười mấy phàm nhân không là gì với Tu Chân Giả.
Nhưng trăm vạn đại quân, trăm vạn phàm nhân tuyệt đối không phải thứ tu sĩ Kim Đan có thể giết hết được. Một khi lâm vào trận địa quân địch, dù là cường giả Kim Đan cũng có khả năng bị quân đội phàm nhân giết chết. Hơn nữa tàn sát trăm vạn đại quân chắc chắn sẽ dẫn tới thiên phạt, đến lúc đó dù cường giả Nguyên Anh cũng tan thành mây khói dưới thiên phạt.
Tu Chân Giới tồn tại một pháp tắc tự nhiên không thể sửa đổi:
Tàn sát trăm vạn đồng tộc phải chịu thiên lôi phạt. Trăm vạn sinh hồn khóc, nghìn đạo lôi phạt đến. Tàn sát hàng tỉ đồng tộc phải độ Sát sinh kiếp. Một khi vạn cốt khô, vạn năm Thiên lôi diệt.
Những lời này không phải là truyền thuyết, hơn nữa pháp tắc tự nhiên do Thiên đạo định ra, một khi có người tru sát trăm vạn đồng tộc, nhất định sẽ chịu ngàn đạo kiếp lôi. Dưới kiếp lôi, Nguyên Anh tất diệt.
Theo truyền thuyết tu sĩ ở cảnh giới Nguyên Anh gây ra lôi phạt mà còn sống, toàn bộ Cửu Vực chỉ có duy nhất Tiêu Dao Tiên Quân mà thôi.
Một Thương Vân tông, bốn vị cường giả Nguyên Anh tọa trấn, hơn vạn đệ tử, loại thực lực này đồ diệt trăm vạn đội quân phàm nhân có thể nói dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi tông chủ nghe nói trọng binh Đại Phổ vây khốn Thương Vân lại im lặng hồi lâu, cuối cùng phái ra một vị Trưởng lão Kim Đan quản lý việc vặt phàm tục chạy tới Hoàng thành Đại Phổ, chất vấn dụng ý Hoàng tộc.
Có lôi phạt hạn chế, Thương Vân tông không dám diệt sát trăm vạn trọng binh. Có lẽ các đệ tử không rõ chân tướng, cảm thấy đường đường là tông môn tu chân không cần phải nén giận với phàm nhân, nhưng trên thực tế, mấy vị cường giả Nguyên Anh sớm đã nhìn thấu người sai khiến đằng sau đại quân vây núi. Vì vậy trận đã sớm tìm cách nhằm phản kích Thất Sát môn ở cuộc chiến giành Linh mạch.
Cao Mông kế vị, trên thực tế nước Đại Phổ đã nằm trong tay Thất Sát môn. Dùng trọng binh phàm nhân vây khốn Thương Vân là để tiêu hao số lượng đệ tử Trúc Cơ Thương Vân tông, Thất Sát môn lực áp hai đại tông môn trong cuộc chiến giành Linh mạch.
Suy đoán này được các cường giả Thương Vân nhất trí nhận định, nhưng không ai biết phía sau âm mưu này còn ẩn sát cơ lớn hơn.
Lưỡng Cực sơn, Hàn Ngọc tông.
Bạch Dịch đã thăm dò được vị trí đại khái của Hàn Thủy Đàm, sau đó chỉ có thể chuẩn bị xông vào. Vì có Vạn Niên Hàn Băng, Bạch Dịch tình nguyện chịu lần kỳ hiểm này.
Lúc bình thường người trông coi cấm địa Hàn Thủy Đàm chính là Kỷ bà bà dẫn đội Hàn Ngọc Tông lúc Tam tông luận võ. Hôm nay ngoại trừ Tông chủ, toàn bộ cường giả Nguyên Anh đều rời khỏi tông môn, Bạch Dịch cũng không rõ ai đang trông coi cấm địa, nhưng có thể khẳng định là ít nhất trong Hàn Thủy Đàm tồn tại tu sĩ Kim Đan.
Đào băng dưới mí mắt tu sĩ Kim Đan vốn không thể gạt được con mắt người ta, muốn thành công thì phải dẫn người đó đi.
Tuyệt đối không nên đánh nhau, nơi này là tông môn Hàn Ngọc tông, một khi kinh động đến những người khác sẽ lỡ mất dịp tốt của cơ hội khó có được này. Hiện giờ thứ Bạch Dịch có thể lợi dụng chỉ có ba con Tuyết Tông Sư Vương.
Sư Vương cấp 4 tương đương tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nếu có thể khống chế Sư Vương dẫn cường giả trông coi cấm địa đi, Bạch Dịch mới có cơ hội đắc thủ.
Nhớ tới Tuyết Tông Sư bên ngoài Hàn Ngọc tông, Bạch Dịch đã có cách.
Bắt những con Tuyết Tông Sư bình thường kia đi, nhất định Sư Vương chúng sẽ tức giận, về phần sau khi tức giận Sư Vương có thể phá hoại thứ gì thì phải xem trình độ tức giận của Sư Vương.
Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp cường giả Nguyên Anh Hàn Ngọc tông chưa trở lại, Bạch Dịch một mình một người tới gần cửa băng.
Đệ tử Hàn Ngọc tông ra vào cửa băng cực kỳ đơn giản, Bạch Dịch là người ngoài lại có chút khó khăn. Dù sao đây cũng không phải Thương Vân tông, hắn không thể tùy tiện ra vào. Đang nghĩ cách bắt Tuyết Tông Sư ngoài cửa, từ xa Bạch Dịch đã thấy tiểu đạo đồng tên Tiểu Uyển ra ngoài cửa băng.
Tuổi tác Tiểu Uyển khá nhỏ, là đạo đồng canh giữ cửa băng của Hàn Ngọc tông, tu vi chỉ có Luyện Khí trung kỳ. Đừng thấy tuổi tác nàng nhỏ, mỗi ngày nàng canh giữ cửa băng vô cùng cẩn trọng, không chỉ trông giữ cửa băng, nếu trên băng nham xuất hiện phân và nước tiểu của Tuyết Tông Sư, nàng sẽ lập tức dọn sạch.
Tiểu Uyển vừa thấy mấy con Tuyết Tông Sư bài tiết phân và nước tiểu, lúc này ra khỏi cửa băng.
Thấy Tiểu Uyển ra khỏi cửa băng, Bạch Dịch quyết định đi theo một chuyến, mượn cơ hội túm vài con Tuyết Tông Sư về. Vừa cách cửa băng chưa đến một trượng, bước chân hắn bỗng dừng lại.
Xuyên qua khe hở cửa băng, Bạch Dịch thấy bầu trời bên ngoài Hàn Ngọc tông lửa cháy ngập trời, màu sắc hỏa diễm xanh dương cổ quái, nếu không chú ý sẽ không thể phân rõ đó là biển lửa hay là vòm trời xanh dương.
Tiểu Uyển cũng không có phát hiện điều khác thường trên bầu trời, cầm cái xẻng nhỏ, thu dọn phân và nước tiểu Tuyết Tông Sư. Không lâu sau, trên băng nham đã được dọn sạch sẽ, khi Tiểu Uyển bắt đầu quay về, nàng phát hiện băng nham dưới chân mình, bên cạnh bóng dáng mình còn có thêm sáu bóng mờ.
Bỗng quay đầu lại, trong cặp mắt kinh ngạc của tiểu đạo đồng, sáu gã quái nhân đang lơ lửng trên băng nham, dưới chân mỗi người đều đạp nên một cái mai rùa cực lớn, đúng là mai rùa phát ra từ bầu trời hỏa diễm.
Sáu gã quái nhân đều mặc áo đen rộng thùng thình, mang nón trùm đầu, từng hàng hoa văn vân trắng trên áo đen rộng khoảng hai ngón tay, nhìn vào như xương trắng, dưới mũ trùm đeo mặt nạ không nhìn rõ dung mạo.
Cổ quái nhất là mặt nạ của sáu hắc y nhân này đều là hoa văn đen trên nền trắng, khuôn mặt khóc bên trên cũng vẽ giống y đúc nhau, nước mực vẽ ra hai hàng nước mắt, lộ vẻ cực kỳ âm trầm.