Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 265: Tâm tư thiếu nữ


Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 265: Tâm tư thiếu nữ

Dịch: Lạc Đinh Đang

Bước vào cửa băng, Bạch Dịch mới phát hiện bên trong Hàn Ngọc tông gần như được coi là thế giới tạo thành từ băng tuyết. Bất kể là những cung điện trang nhã tinh xảo hay đình đài trường kiều, hoặc như non bộ và ốc xá, tất cả đều tạo thành từ băng tuyết, đập vào mắt một mảnh màu trắng bạc.

“Nơi giao dịch của Hàn Ngọc tông là Dịch Bảo Điện, có thể đổi được bao nhiêu Vạn Niên Hàn Băng thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Bước trên con đường phủ kín vụn băng, Lữ Tịch Thần giới thiệu: “Hàng năm đều có không ít Tu Chân Giả đến Hàn Ngọc tông đổi Vạn Niên Hàn Băng, nhưng số lượng đổi được gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dị bảo tông môn chúng ta không phải dùng Linh thạch là có thể tùy ý đổi được mà phải dùng tài liệu trân quý khác trao đổi, hơn nữa số lượng Vạn Niên Hàn Băng cực nhỏ, phần lớn đều nằm trong tay Trưởng lão hoặc Chấp sự, các đệ tử gần như không có.”

Một đường đi vào, cảnh vật mỹ lệ tuyệt luân của Hàn Ngọc tông trải rộng ra trước mặt Bạch Dịch, băng qua một hành lang đúc thành từ băng tinh, phía trước bỗng nhiên rộng bao la.

Xa xa, từng băng cung nguy nga đứng vững, từng dãy cổ thụ không biết tên lại cắm rễ dưới tầng băng, thứ mọc trên trên nhánh cây không phải lá xanh mà là từng chuỗi băng. Trên một đài băng cực lớn xây một hồ nước bằng băng tuyết, ngoài nền là băng tinh, mà bên trong lại liên tục phun ra nước suối ấm áp, hơi nóng được gió lạnh thổi tản ra, một vùng hơi nước lành lạnh liền ập vào mặt.

Hơi nước phả vào mặt, đột nhiên Bạch Dịch cảm thấy tinh thần sảng khoái, nước suối trong hồ nước kia cũng là vật phi phàm.

“Thế nào, Hàn Ngọc tông chúng ta xinh đẹp hơn nhiều so với Thương Vân các ngươi nha.”


Lữ Tịch Thần một thân áo trắng, nói xong liền nhảy vào chính giữa vùng băng tuyết, dang hai tay ra, khuya tan những hơi nước kia, tựa như nhảy múa trong tuyết, bộ dáng nghịch ngợm tăng thêm dung nhan tuyệt thế kia khiến nàng nổi bật trong băng tuyết đầy trời, giống như tinh linh trong tuyết.

Bạch Dịch từ từ dừng bước, nhìn qua thiếu nữ trong băng tuyết, ánh mắt càng hiện vẻ bình tĩnh.

Tai nạn của Bạch Ngọc khiến tinh thần hắn bắt đầu rung chuyển. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ bình thường, dù tâm thần rung chuyển cũng không sao, nhưng Bạch Dịch lại khác, thân thể của hắn là tu sĩ thiếu niên. Nhưng trái tim lại chứa tàn hồn của Tán tiên, nếu không thể bình phục tâm thần rung chuyển, sẽ ảnh hưởng đến cảnh giới sau này.

Tu tiên tức là vấn đạo, vấn đạo tức là vấn tâm. Nếu là tâm tình bất ổn, sao có thể đắc đạo thành tiên.

Tuy thiếu nữ trong tuyết ngang ngược nghịch ngợm, nhưng tâm thiếu nữ lại không mờ mịt bất ổn, thuần khiết như tuyết trắng.

Thiếu nữ múa trong băng tuyết khiến tâm thần Bạch Dịch lặng xuống một chút. Tâm trạng nóng nảy, đến tận lúc này mới quay về yên lặng.

Lữ Tịch Thần chơi đùa trong băng tuyết, chỉ vào một Băng cung xa xa lớn nhất nói: “Đó là Lưỡng Cực Điện, chỗ tu luyện của sư tôn. Bên ngoài đại điện do băng tuyết đúc thành, bên trong lại trăm hoa đua nở, cách làm khác Lưỡng Cực sơn nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Phía sau Lưỡng Cực Điện có một lầu các do vô số khối băng nhỏ đúc thành, là tự tay ta tạo ra, ta đặt tên cho nó là Băng Tinh Lâu. Ta ở trong Băng Tinh Lâu, chờ ta đột phá Kim Đan, cũng được một băng cung, đến lúc đó ta muốn trồng thật nhiều hoa trong băng cung như Lưỡng Cực Điện!”

Nói cho cùng, Lữ Tịch Thần chỉ là cô bé mười bảy tuổi mà thôi, thiên phú cao tuyệt nhưng không thể che được trái tim thiếu nữ hồn nhiên của nàng. Đặc biệt là trước mặt Bạch Dịch, tuy nàng thường buồn bực nhưng đôi khi cũng không tự giác thổ lộ tâm tình.


Nhìn Lưỡng Cực Điện sừng sững trong băng tuyết, trong mắt Bạch Dịch khẽ hiện lên một tia sắc nhọn. Trong linh khí của Linh thảo truyền tới từ hướng Lưỡng Cực Điện, hắn đã nhận ra một loại khí tức cực kỳ khác biệt.

“Long Xà Thảo!”

Chúc Hỏa kinh hỉ phát ra tiếng gọi ầm ĩ vang lên trong thức hải Bạch Dịch.

“Ngươi cũng cảm nhận được sao, có lẽ chỉ có một cây, không biết là Long thảo hay vẫn là Xà thảo.” Bạch Dịch nói trong thức hải.

“Một cây cũng được, chúng ta đi đoạt đi chủ nhân, đã có Long Xà Thảo, đạt tới cấp 4 nằm trong tầm tay nha!” Lúc này Chúc Hỏa cũng có phần điên cuồng, giựt giây Bạch Dịch chém giết Tông chủ Hàn Ngọc tông.

“Mạnh mẽ đoạt từ người đứng đầu một tông, ngươi thật là can đảm.” Bạch Dịch nói xong, không để ý tới Chúc Hỏa xao động bất an, có thể phát hiện Long Xà Thảo ở Hàn Ngọc tông đúng thực khiến hắn có chút kinh ngạc.

Thiếu niên và thiếu nữ trong băng tuyết, một người hoạt bát như tinh linh, người khác thì yên tĩnh như ngọn núi, một màn cổ quái như vậy đều được số ít đệ tử Hàn Ngọc tông đi qua băng đài nhìn thấy. Những nữ đệ tử đều tò mò thân phận gã thiếu niên lạ lẫm Bạch Dịch, nhưng Hàn Ngọc tông cũng có không ít nam đệ tử.


Nhất là đám tu sĩ thiếu niên tuổi tác tương đương Lữ Tịch Thần, thấy Thanh Châu Minh Ngọc mình ngưỡng mộ đang cười cười nói nói với một nam tử xa lạ, lập tức rất nhiều người ngửa mặt lên trời thở dài, hận ông trời mắt mù. Một tiểu tử Trúc Cơ trung kỳ sao xứng đôi được với thiên tài Hàn Ngọc tông. Thậm chí có một nam đệ tử thân hình gầy gò đau khổ la hét chỗ không người: “Trời xanh ơi, đừng để Thanh Châu Minh Ngọc bị mờ mắt!”

Nâng lên một bông tuyết, Lữ Tịch Thần kéo ống tay áo Bạch Dịch, nói: “Ta dẫn ngươi đến Dịch Bảo Điện, để đệ tử Thương Vân ngươi mở mang tầm mắt thật tốt. Tài liệu đệ tử Hàn Ngọc tông giao dịch chưa chắc có thể nhìn thấy ở Thương Vân tông các ngươi.”

Không giống với băng cung khác, cung điện băng tuyết tên là Dịch Bảo Điện được xây vuông vắn, bên trong đều là ánh sáng, toàn bộ trên đất trống là quầy hàng tạo thành từ băng tuyết, có quầy hàng trống không, nhưng tuyệt phần lớn đều có đệ tử Hàn Ngọc tông đứng sau quầy, bày đủ loại vật phẩm trên quầy giao dịch.

Trong Dịch Bảo Điện, Bạch Dịch quả thực gặp được vài loại Linh thảo kỳ lạ, mấy loại Linh thảo này có một điểm giống nhau, đó là sinh trưởng ở nơi cực hàn, không thấy trong Thương Vân tông.

Lưỡng Cực sơn có thể được coi là một nơi cực hàn, Hàn Ngọc tông phát hiện linh thảo ưa lạnh cũng không quá kỳ lạ. Nhưng đi qua đi lại hồi lâu, Bạch Dịch quả thực phát hiện có người bán Vạn Niên Hàn Băng, chỉ có một khối rất nhỏ lại giao giá ba vạn linh thạch cấp thấp. Hơn nữa trong toàn bộ Dịch Bảo Điện chỉ có một người bán mà thôi.

Vạn Niên Hàn Băng cần chế tạo quan tài băng ít nhất phải mấy trăm cân, một khối Vạn Niên Hàn Băng không đến nửa cân đã cần mấy vạn Linh thạch, chẳng phải mấy trăm cân cần hơn một ngàn vạn Linh thạch sao? Cho dù đủ Linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được nhiều hàn băng như vậy, bởi vì người bán thật sự quá ít. Đệ tử Hàn Ngọc tông có Vạn Niên Hàn Băng ai lại không coi nó thành bảo bối, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bán ra.

Lữ Tịch Thần tựa như chủ nhà mời khách, trên đường đi chỉ trỏ, thấy Linh hoa Linh thảo kỳ lạ quý hiếm còn có thể dương dương đắc ý giải thích một phen, mà không biết thiên địa Linh thảo trong cả Dịch Bảo Điện này không có thứ nào Bạch Dịch không biết.

Lúc rời khỏi Dịch Bảo Điện, chân mày Bạch Dịch cau lại, Lữ Tịch Thần cảm thấy có chút áy náy, lấy từ túi trữ vật của mình ra một khối băng tinh to cỡ móng tay, nói: “Có rất ít người giao dịch Vạn Niên Hàn Băng, giá cả lại cực cao, không đổi được cũng coi như bình thường. Ta chỉ có một khối nhỏ thế này, đổi cho ngươi trước.”

Nhìn băng tinh Lữ Tịch Thần đưa, Bạch Dịch lắc đầu nói: “Quá ít.”


“Sao ngươi lòng tham không đáy vậy, một khối nhỏ Vạn Niên Hàn Băng này là sư tôn đưa cho khi ta tiến giai Trúc Cơ hậu kỳ, đủ để luyện chế Pháp bảo rồi.” Lữ Tịch Thần cong miệng nhỏ lên, thở phì phì nói.

“Ta muốn Vạn Niên Hàn Băng không phải để luyện chế Pháp bảo.”

Nhìn lên vòm trời, Bạch Dịch nhẹ giọng thở dài, nói: “Thứ ta muốn luyện chế là một chiếc quan tài băng.”

“Băng…” Lữ Tịch Thần vừa định nói gì, bỗng ngậm miệng lại, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Thanh Châu Minh Ngọc không những thiên phú cực cao, còn cực kỳ thông minh, nghe Bạch Dịch nói không phải luyện chế Pháp bảo, mà là băng quan, nàng lập tức đoán ra nhất định Bạch Dịch đã xảy ra chuyện ra. Không ai tự nhiên lại đi luyện chế quan tài, dù tu luyện cũng không ai dùng quan tài luyện công.

“Ngươi luyện chế quan tài băng cho ai dùng?” Âm thanh Lữ Tịch Thần trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, nhẹ giọng hỏi.

“Xá muội.” Bạch Dịch bình tĩnh phun ra hai chữ, trên vầng trán hiện ra một chút u sầu nhàn nhạt.

Nghe Bạch Dịch muốn chế tạo quan tài băng cho muội muội, thần sắc Lữ Tịch Thần cũng lặng xuống, sau nửa ngày im lặng, nói: “Có lẽ ngày mai sẽ có nhiều người giao dịch Vạn Niên Hàn Băng hơn, ngươi không ngại ở Hàn Ngọc tông ít hôm, nhất định sẽ đổi được.”

Giống như cảm nhận được đau đớn trong lòng Bạch Dịch, Lữ Tịch Thần nhét khối băng tinh nho nhỏ của mình vào tay Bạch Dịch, nói khẽ: “Chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi, ta về hỏi sư tôn xem có thể xin thêm một khối không.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.