Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 263: Hàn Ngọc tông


Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 263: Hàn Ngọc tông

Dịch: Lạc Đinh Đang

Chuyện cũ vạn năm trước chuyện cũ thoáng qua trong lòng Bạch Dịch không gây ra chút gợn sóng nào, chỉ là khóe miệng hắn hơi cong lên, lơ đãng nhớ lại người thanh niên tu sĩ năm đó mạnh mẽ và can đảm.

Pháp bảo luyện chế từ băng nham sớm đã biến thành tro bụi trong nhiều năm ác chiến, thi thoảng dòng sông ký ức hiện lên, không lâu sau đó lại lặng xuống.

Bạch Dịch nhìn qua cung điện băng tuyết ngày càng gần, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia bén nhọn.

Cấm địa Hàn Ngọc Tông mới có Vạn Niên Hàn Băng, lấy tu vi hiện giờ của hắn, muốn lấy trộm không khác người si nói mộng. Tu vi Trúc Cơ trung kỳ trước mắt một đám Trưởng lão Hàn Ngọc Tông không khác con sâu cái kiến, càng đừng nói đến vị Tông chủ Hàn Ngọc Tông Nguyên Anh trung kỳ kia.

Không thể trộm, vậy chỉ có thể đổi. Trên người Bạch Dịch có không ít Linh thạch, chỉ riêng Linh thạch có từ Tào Cửu Tiền đã hơn trăm vạn, không khó để đổi lấy chút ít Vạn Niên Hàn Băng. Nhưng muốn chế tạo quan tài hàn băng thì mấy khối Vạn Niên Hàn Băng không đủ dùng.

Trên đường đi Bạch Dịch cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt, đành phải đi một bước nhìn một bước. Ít nhất ở Hàn Ngọc Tông hắn còn có người quen, không đến mức bị người ta cấm ngoài cửa.

Thanh Vân Tước bay đến băng nham, được Bạch Dịch thu vào. Cách đó không xa là một cánh cửa bằng băng tinh cực lớn, hai bên cửa băng đều là tường băng cao lớn, vây toàn bộ cung điện trên băng nham vào, từ xa nhìn lại giống như một thành trì.

Kiến trúc Hàn Ngọc Tông khác Thương Vân Tông. Bố cục Thương Vân Tông là đình đài lầu các trải rộng trong núi, mà bên ngoài tông môn Hàn Ngọc Tông thì xây tường băng cao lớn. Không chỉ như vậy, đất trống ngoài cửa băng còn có vài chục con sư tử thuần trắng nằm sấp.


Những con sư tử kia không phải được khắc từ băng, mà là vật sống, thấy có người đạp vào băng nham, đám sư tử lập tức nhe hàm răng trắng đều, phát ra gào rú trầm thấp, giống như đang cảnh cáo kẻ ngoại lai, người lạ chớ gần.

Sư tử ngoài cửa băng tổng cộng có khoảng ba mươi con, không những da lông trắng như tuyết, mà con nào cũng tản ra khí tức Yêu Thú cấp 3 cường đại. Chỉ đưa ra một con, ngay cả Tu Chân Giả Trúc Cơ hậu kỳ cũng chưa chắc là đối thủ.

Sư tử trắng ngoài đại môn Hàn Ngọc Tông tất nhiên là Yêu Thú Hàn Ngọc Tông nuôi nhốt. Nuôi dưỡng được nhiều Yêu Thú cấp 3 để canh cổng như vậy, có thể thấy nội tình Hàn Ngọc Tông nội tình tuyệt đối không tầm thường.

“Tuyết Tông Sư cũng là Yêu Thú hiếm thấy.”

Thấy sư tử trắng chiếm đóng ngoài cửa băng, Bạch Dịch hơi chút ngạc nhiên mà tự nói.

Dùng Yêu Thú cấp 3 canh cửa cũng không quá ngạc nhiên, dù sao Thương Vân Tông cũng tồn tại loại Yêu Thú cấp 5 như Quy Tổ. Khiến Bạch Dịch thoáng kinh ngạc, là xuất xứ của loại Yêu Thú Tuyết Tông Sư này.

Ở Thanh Châu ngoại trừ Lưỡng Cực Sơn thì không có khu vực nào quá rét lạnh, mà Tuyết Tông Sư chỉ tồn tại ở nơi Tuyết Vực cực Bắc.

Thanh Châu phía nam, Trữ Châu phía bắc, ở Thanh Không Vực, chỉ có Trữ Châu mới xuất hiện đồng tuyết phủ dày. Mà đồng tuyết phủ dày ở Trữ Châu rất hung hiểm, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng có khả năng vẫn lạc.


Có lẽ Tông chủ Hàn Ngọc tông từng đến đồng tuyết ở Trữ Châu, lúc này mới mang loại Yêu Thú thưa thớt như Tuyết Tông Sư về, Bạch Dịch thầm nghĩ. Nhưng trong đám Tuyết Tông Sư trước mắt này không thấy Sư Vương, chắc hẳn Tuyết Tông Sư Vương của chúng ở chỗ sâu trong Hàn Ngọc Tông, rất có khả năng nó thủ hộ cấm địa Hàn Thủy Đàm.

Đừng thấy Tuyết Tông Sư ngoài đại môn Hàn Ngọc Tông chỉ là Yêu Thú cấp 3, Bạch Dịch có thể kết luận, Tuyết Tông Sư Vương ẩn trong bóng tối sẽ có trình độ Yêu Thú cấp 4. Nếu không đám Tuyết Tông Sư trước mặt tuyệt đối sẽ không kết đàn nghỉ ngơi ở đây.

Yêu Thú có tập tính của Yêu Thú, loại yêu thú Tuyết Tông Sư này cực kỳ cao ngạo, phần lớn đơn độc sinh tồn. Một khi thành đàn, tất sẽ tồn tại Sư Vương, cấp bậc Sư Vương nhất định là Yêu Thú cấp 4, bởi vì Tuyết Tông Sư cùng cấp tuyệt đối không thể thống lĩnh đồng tộc thành đàn. Hơn nữa đàn ba mươi con Tuyết Tông Sư, ít nhất sẽ có hai Sư Vương.

Bước từng bước chậm, Bạch Dịch không có hứng thú với đám Tuyết Tông Sư kia mà đưa mắt nhìn sang tường băng cao lớn dày đặc bên ngoài Hàn Ngọc Tông.

Từ xa không phát hiện, sau khi đi vào Bạch Dịch mới nhìn rõ, những tường băng kia thực sự không phải là cả khối hàn băng đúc thành, mà do rất nhiều gạch băng xây lên.

Gạch băng đúc thành tường băng có kích thước tương tự nhau, mỗi khối đều óng ánh sáng long lanh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống gãy khúc thành vầng sáng đủ mọi màu sắc. Cả Băng Thành nhìn qua không giống nơi ở, ngược lại giống một hàng mỹ nghệ được điêu khắc tỉ mỉ.

Với sự kỳ dị của tường băng, Bạch Dịch không cho là đúng. Nhìn qua cũng biết là những nữ tu có tu vi thành công tạo nên, chỉ có nữ nhân mới thích trang trí nhà mình tinh xảo như thế. Nếu đổi nam tử làm Tông chủ, tất sẽ không điêu khắc tường thành tinh tế như vậy.

“Lực lược trận đạo…”


Cách tường băng hơn trăm trượng, chân mày Bạch Dịch khẽ động, thấp giọng tự nói.

Mặc dù không tản ra linh thức, Bạch Dịch vẫn mơ hồ cảm giác được khí tức truyền ra từ trận pháp cường đại. Mà nơi truyền ra khí tức trận pháp chính là tường thành bốn phía cao lớn mà tinh xảo.

Theo Bạch Dịch tới gần, một sức gió cổ quái bắt đầu mơ hồ hiện lên. Đó không phải gió núi tầm thường, mà là một loại khí băng hàn kèm khí tức âm u.

Cảm nhận khí tức trận pháp tràn ra ngoài, bước chân Bạch Dịch đã tới gần cửa băng, cả một đám Tuyết Tông Sư kia giương nanh múa vuốt, ngay cả lông trắng phần gáy cũng dựng thẳng, sắp đồng loạt lao lên, nuốt huyết thực đưa tới cửa là Bạch Dịch.

Két.

Cửa băng cực lớn bị đẩy ra một khe hở, một bóng dáng nho nhỏ vọt ra.

Đó là một tiểu đạo đồng mặc đạo bào, bộ dáng mười mấy tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, nhìn qua chính là một cô bé con.

Tiểu đạo đồng là đồng tử canh cổng Hàn Ngọc Tông, nghe tiếng Tuyết Tông Sư gầm nhẹ, biết có người bái phỏng. Nhưng đợi khi nàng ra ngoài xem xét, thiếu chút bị dọa khóc.

Người khác tới tông môn bái phỏng, đều đứng ở băng nham phía xa, hoặc hô to, hoặc thét dài, đương nhiên nàng có thể nghe được. Vị khách hôm nay thì hay rồi, đã sắp đi vào trong bầy sư tử.


Tiểu đạo đồng bị dọa cho sắc mặt trắng xanh, vội vàng chạy ra, ngăn trước người Bạch Dịch, đồng thời liên tục cúi đầu với đám Tuyết Tông Sư, không ngừng lẩm bẩm Thần thú đừng trách, Thần thú đừng trách.

“Thần thú?”

Bạch Dịch thấy động tác tiểu đạo đồng, không hiểu nói: “Những con Tuyết Tông Sư này là Thần thú? Hàn Ngọc Tông các ngươi chuyện bé xé ra to quá đi.”

“Ngươi thật vô lễ!”

Tiểu đạo đồng thấy Tuyết Tông Sư không những không bình tĩnh, ngược lại liên tục gầm nhẹ, nước mắt nàng cũng nhanh chóng rơi xuống, tủi thân nói: “Thần thú hộ tông không gọi Thần thú thì gọi gì, ngươi chọc giận Thần thú, ta còn phải đến giải quyết hậu quả cho tốt, ta, ta sợ!”

Tiểu đạo đồng thực sự sợ hãi, nàng mới tới cảnh giới Luyện Khí kỳ, đối mặt với một đám Yêu Thú cấp 3 bị chọc giận, những Tuyết Tông Sư kia chưa cần nhào lên, chỉ riêng khí tức đã ép cho tiểu đạo đồng thở không ra hơi.

Bạch Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, thấy bộ dáng tiểu đạo đồng đáng thương, nhàn nhạt nói: “Ác thú hộ cửa là để ngăn cản ác khách. Bình thường Tuyết Tông Sư chỉ ngăn được tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, nếu cường giả Kim Đan đến, chỉ sợ những ác thú này không còn lại mấy con.”

Bạch Dịch nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng tiểu đạo đồng nghe vào tai lại suýt bị dọa cho bật khóc. Dù Trưởng lão tông môn khác tới chơi cũng không ai dám đụng vào đám Tuyết Tông Sư này đó, giết sạch Thần thú hộ tông Hàn Ngọc Tông, đó không phải muốn khai chiến với Hàn Ngọc Tông sao.

“Ôi!!! Mấy tháng không thấy, tính tình Bạch đạo hữu càng ngày càng ngông nha.”

Khi nước mắt tiểu đạo đồng đã đảo quanh trong hốc mắt, những Tuyết Tông Sư kia cũng bắt đầu xao động bất an, một thanh âm như chuông bạc truyền đến từ cửa băng, ngữ khí có chút bất thiện. Theo giọng nữ nhẹ nhàng này, một thiếu nữ dung mạo như thiên tiên đi vòng ra, mi tâm điểm nốt ruồi chu sa, dưới băng tuyết càng khiến nàng nổi bật chói mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.