Đọc truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo – Chương 260: Sinh cơ của Bạch Ngọc
Dịch: Lạc Đinh Đang
Nhất vực nhất Tán tiên, Cửu Vực một Càn Dương.
Đây là chân lý Tu Chân Giới Cửu Vực công nhận.
Nhất vực nhất Tán tiên, không phải là nói mỗi một đại vực chỉ có thể xuất hiện một vị cường giả Tán tiên, mà là thiên địa linh khí của một đại vực chỉ đủ cho một vị Tán tiên dùng. Nếu đại vực này xuất hiện vị Tán tiên thứ hai, như vậy một người trong đó tất sẽ phải rời khỏi, tìm kiếm địa vực mới.
Linh khí một vực không chống cho hai vị Tán tiên tu luyện, cùng lý, thiên địa linh khí chín đại vực cũng chỉ đủ cho một gốc cây Càn Dương Thần Mộc sinh trưởng.
Động phủ của Tiêu Dao Tiên Quân, Càn Dương Tiên Phủ đời trước, tức Càn Dương Thần Mộc, Bạch Dịch chỉ kiến tạo một tòa động phủ trên Càn Dương Thần Mộc mà thôi.
Càn Dương Thần Mộc, chí bảo Cửu Vực, đó là một gốc cây đại thụ che trời, là lực lượng của tạo hóa trong thiên địa, được gọi là vật linh nguyên.
Càn Dương Thần Mộc kết Đạo quả, mỗi miếng Đạo quả đều có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm.
Đạo quả không những có thể gia tăng thọ nguyên, còn có kỳ hiệu giúp người chết sinh da nảy thịt, dù chỉ còn hồn phách. Chỉ cần thi thể vẫn còn, dù thân thể đã chết cũng có thể khởi tử hồi sinh, vô cùng trân quý.
Công hiệu trọng yếu nhất của Đạo quả cũng không phải là chữa thương. Trong mắt Tu Chân Giả, Đạo quả ngang với Đạo căn, bởi vì chỉ cần tu sĩ ăn một miếng Đạo quả, tất sẽ sinh ra Đạo căn.
Đạo căn, thấy được Đại Đạo, thu được Đạo tâm cũng như một tư cách căn bản. Chỉ có Tu Chân Giả sinh ra Đạo căn mới có thể cảm ngộ sự tồn tại của Đạo tâm, một khi tìm được Đạo tâm, chắc chắn trở thành chí cường một phương.
Đạo tâm như có như không, không liên quan đến tu vi, chỉ có thể cảm ngộ, không thể cầu, mà ăn loại Đạo quả này chắc chắn sẽ sinh ra Đạo căn thiên địa chi bảo, đối với tu sĩ mà nói chính là chỗ trân quý nhất, còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu đạt được, tuyệt đối sẽ không dùng để trị liệu cho người khác, mà chắc chắn để bản thân ăn.
Đạo quả chỉ có Càn Dương Thần Mộc mới có thể kết xuất. Có cơ hội lấy được Đạo quả, tất nhiên là người thân cận nhất với Tiêu Dao Tiên Quân.
Chúc Hỏa trợn trừng đôi mắt nhỏ, nói từng câu từng chữ: “Tinh Thần đảo!”
Toàn bộ Thanh Không Vực, thậm chí toàn bộ Cửu Vực, nơi có được Đạo quả chỉ có hai nơi, một là Càn Dương Tiên Phủ, nơi thứ hai chính là Tinh Thần đảo trong miệng Chúc Hỏa.
Thanh Không Vực chia làm Tam Châu Nhất Đảo. Ba châu lần lượt là Dự Châu, Trữ Châu, Thanh Châu, mà một đảo, chính là Tinh Thần đảo ở nội hải.
“Hồng Liên…”
Bạch Dịch nghe Chúc Hỏa nói đến Tinh Thần đảo, không khỏi thấp giọng nỉ non cái tên đã lâu kia.
Cơ Hồng Liên, đảo chủ Tinh Thần đảo.
Thế nhân chỉ biết Tiêu Dao Tiên Quân có ba đại đệ tử, nhưng có rất ít người biết rõ, ba vị cường giả danh chấn Thanh Không Vực kia còn có một vị tiểu sư muội.
Đó là cô nhi Tiêu Dao Tiên Quân thu dưỡng từ vài ngàn năm trước. Không nhập môn hộ, không được truyền thừa, nhưng lại là hậu bối Tiêu Dao Tiên Quân thương yêu nhất. Cơ Hồng Liên gọi Tiêu Dao Tiên Quân là thúc thúc mà không phải là sư tôn, còn ba đại đệ tử thì gọi nàng tiểu sư muội.
Nhớ tới nữ tử quật cường như một khối đá cứng kia, Bạch Dịch lộ ra một tia mỉm cười khó thấy. Nỗi lòng xao động dần dần yên tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Tinh Thần đảo, Thanh Không Lôi, đúng thật. Chỉ cần có thể đánh bại tất cả các đối thủ trên Thanh Không Lôi là có thể đạt được phần thưởng cuối cùng, Đạo quả.”
Nhận thấy tâm trạng chủ nhân bình phục, cuối cùng Chúc Hỏa cũng thở phào một cái, vội vàng nịnh hót: “Trăm năm một lần Thanh Không Lôi, có lẽ nha đầu Hồng Liên kia có lẽ chưa từng dừng lại. Chỉ cần chủ nhân một lần hành động đạt quán quân Thanh Không Lôi, đạt được Đạo quả không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao, đến lúc đó Bạch Ngọc sẽ được cứu. Có chủ nhân ra tay, đám gà đất chó kiểng này không chịu nổi một kích.”
Có thể nói đám tu sĩ thiên tài Thanh Không Vực thành gà đất chó kiểng, có thể thấy được trong mắt Chúc Hỏa, vị chủ nhân này của hắn chính là nhân trung long phượng. Tuy Chúc Hỏa nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng Bạch Dịch biết rất rõ khó khăn của Thanh Không Lôi.
Đó là thịnh hội Tu Chân Giới do Tinh Thần đảo tổ chức, trăm năm một lần. Tu sĩ cuối cùng đạt quán quân sẽ được Tinh Thần đảo ban thưởng Đạo quả.
Mỗi trăm năm Càn Dương Thần Mộc mới có thể kết xuất mấy miếng Đạo quả cực nhỏ. Đạo quả có kỳ hiệu sinh ra Đạo căn, Tiêu Dao Tiên Quân với tư cách là chủ nhân Thanh Không Vực, tất sẽ không độc chiếm Đạo quả. Mỗi khi đến kỳ hạn trăm năm, các tu sĩ kiệt xuất trưởng thành ở Thanh Không Vực sẽ có một cơ hội đạt được Đạo quả. Mà cơ hội này, do Tinh Thần đảo đến chấp hành.
Thay Tiên Quân ban thưởng Đạo quả chính là chức trách của đảo chủ Tinh Thần đảo. Bởi vậy có thể thấy, sự tín nhiệm của Bạch Dịch với Cơ Hồng Liên vượt qua ba đại đệ tử, ngay loại Đạo quả xuất từ Càn Dương Thần Mộc Thiên Địa chí bảo cũng quy về Tinh Thần đảo quản lý, mà không giao cho ba đệ tử của hắn.
Nếu như Thanh Không Lôi đã dám lấy hai chữ “Thanh Không” để đặt tên, nói rõ đến lúc đó toàn bộ Tu Chân Giả của Thanh Không Vực đều có tư cách tham dự. Mỗi một lần thi đấu Thanh Không Lôi hội đều chia làm ba cảnh giới, lần lượt là Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh.
Thi đấu trong cùng một cấp, người thắng cuối cùng vừa được coi là người đứng đầu trong cùng một cấp, còn được ban thưởng tài nguyên tu chân phong phú đến mức không cách nào tưởng tượng. Nhưng mà mỗi lần Thanh Không Lôi, chỉ phát ra hai quả Đạo quả, chỉ có người đứng đầu cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Nguyên Anh mới có thể đạt được.
Tu sĩ đồng cấp toàn bộ đại vực đối chiến, trình độ khó của nó có thể nghĩ. Hơn nữa chỉ có tiến giai Kim Đan, Bạch Dịch mới có cơ hội đạt được Đạo quả, cảnh giới Trúc Cơ dù đánh khắp Thanh Không Vực không đối thủ cùng cấp, cũng không chiếm được ban thưởng Đạo quả.
Tròng mắt Chúc Hỏa xoay chuyển, nói tiếp: “Cách lần tiếp theo Thanh Không Lôi cũng tầm mười năm, chỉ cần tạo ra Vạn Niên Băng Quan, bảo trụ chân hồn Bạch Ngọc trong mười năm, dù chúng ta không tìm thấy Tiên Phủ thì Tinh Thần đảo cũng không chạy. Chủ nhân đoạt một miếng Đạo quả ở Thanh Không Lôi cũng có thể cứu chữa Bạch Ngọc.”
Bạch Dịch nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, trầm giọng nói: “Cơ hội cứu Ngọc nhi chỉ có Thanh Không Lôi, nhưng mà trước đó phải tìm được Vạn Niên Hàn Băng. Không có quan tài băng, chân hồn của Ngọc nhi chỉ có thể duy trì trăm ngày mà thôi.”
Thanh Không Lôi mười năm sau quá mức xa xôi, giờ quan trọng nhất là bảo trụ hồn phách Bạch Ngọc trước. Bạch Dịch vừa dứt lời, thúc giục chủ kiếm Tử Đằng Kiếm ra, không mất bao lâu, đã sửa bệ đá thành một quan tài đá giản dị.
Cẩn thận ôm lấy Bạch Ngọc, Bạch Dịch tự tay đặt thân thể nhỏ yếu của muội muội trong quan tài đá, nhẹ giọng nói nhỏ: “Ngủ đi, ca đi tìm chút Vạn Niên Hàn Băng, luyện chế một quan tài băng cho muội. Chờ khi muội tỉnh lại, ca sẽ trả cho muội một cỗ thân thể khỏe mạnh. Nếu ai còn dám ức hiếp muội, sẽ để Chúc Long nuốt hắn…”
Yêu thương nhẹ vỗ về mái tóc xác xơ của muội muội, trong ánh mắt Bạch Dịch hiện lên gợn sóng kiên nghị không thôi.
Kiếp trước hắn đã mất đi một người muội muội, kiếp này hắn sẽ không cho phép bi kịch tương tự xảy ra lần nữa. Dù là vận mệnh thì thế nào, người từng là chủ nhân Thanh Không chưa bao giờ cúi đầu với số mệnh!
“Vạn Niên Hàn Băng!”
Trong mật thất lờ mờ, câu nói lạnh như trời đông giá rét của Bạch Dịch quanh quẩn thật lâu. Bạch Ngọc trong quan tài đá dường như nghe được sự cố chấp của huynh trưởng, nhếch mạnh khóe môi, mơ hồ hiện ra một chút hạnh phúc vui vẻ.
Thân tình, có lẽ mới là lực lượng mạnh nhất của Nhân tộc. Vì thân tình có đôi khi có thể khiến đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, trong khoảnh khắc tiêu tán thành hư vô.
Trên tảng đá lớn ngoài mật thất, Dương Hải đã luôn chờ gần một ngày, bóng dáng của Bạch Dịch mới bước khỏi mật đạo. Thấy thần sắc tỉnh táo của Bạch Dịch, trong lòng Dương Hải thở phào một hơi.
Hắn biết rõ tâm trí của Bạch Dịch đáng sợ cỡ nào, càng biết rõ loại người tâm trí như yêu ma này, một khi bị cừu hận che mắt, có trời mới biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Trong khi chờ đợi trước đó, Dương Hải thậm chí từng nghĩ đến hậu quả khủng bố như việc Bạch Dịch có khả năng lấy toàn bộ Thương Vân Tông chôn cùng muội muội hắn.
Có lẽ những người khác cũng không tin một đệ tử Trúc Cơ Kỳ bình thường sẽ nguy hiểm cỡ nào, ít nhất một đệ tử Trúc Cơ tuyệt đối không cách nào uy hiếp được loại tông môn khổng lồ và cổ xưa như Thương Vân Tông. Nhưng trong mắt Dương Hải, sự khủng bố của Bạch Dịch tuyệt đối ở trên Trưởng lão Đan Các Tào Cửu Tiền.