Đọc truyện Trọng Sinh Thịnh Sủng – Chương 2: Chê cười
Edit: Su Bà Bà
Lúc đó, đã là chiều tà, Thẩm Thất quỳ đã gần ba canh giờ (6 tiếng đồng hồ), mưa như trút nước, toàn thân nàng ướt đẫm, hai mắt bị nước mưa làm cho mơ hồ, cái lạnh bao trùm khắp người nàng. Nhưng cho dù đầu gối đã đau đến mức không còn cảm giác, nàng vẫn quỳ thẳng sống lưng..
Tiếng mưa xôn xao chảy xuôi ở bên tai nàng, Thẩm Thất mơ hồ nghe được có tiếng bước chân. Thẩm Thất từ nhỏ tiếp thu khóa huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt nên thính lực của nàng rất tốt, đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Thẩm Trọng Hoa, nàng nhắm mắt lại, không khỏi tự giễu: “Ngươi nhìn ngươi đi, bắt đầu lại si tâm vọng tưởng rồi a…”
Mang theo ký ức đời trước, Thẩm Thất tự nhiên cho rằng Thẩm Trọng Hoa lúc này đang bôn ba ở bên ngoài để tìm trân bảo đổi lấy nụ cười của Tô Liên Tuyết. Huống chi, kiếp trước, hắn đã đối xử với nàng như vậy, sao nàng lại còn dám hy vọng xa vời Thẩm Trọng Hoa cũng thể có một tia thương tiếc với nàng cơ chứ?
Mưa vẫn cứ rơi, Thẩm Thất nhắm mắt lại, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua thật nhanh. Chỉ có điều là ngay khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu lăn qua lộn lại đều là những ký ức đau thương khó có thể chịu nổi ở kiếp trước.
“Ngươi hạ dược cho bổn vương còn không phải là vì muốn bò lên trên giường của bổn vương sao?” Đó là lời khi Thẩm Trọng Hoa trúng Dạ Xuân tán đè ở trên người nàng, hồng con mắt và nói với nàng trong cơn tức giận: “Còn bảo không cần? Chẳng phải ngươi muốn bổn vương làm như vậy với ngươi hay sao?!”
Nói xong, hắn liền xé nát y phục của nàng, đỡ côn th*t đã sưng to hồi lâu, không có bất kỳ một tiền diễn trấn an nào mà xỏ xuyên qua thân thể của nàng.
Hắn không màng nàng đau đớn mà cứ lao tới chà đạp ở trên người nàng. Mãi cho đến khi chất lỏng nóng bỏng của hắn tiến nhập vào trong cơ thể nàng, Thẩm Thất vẫn cứ cắn răng, không cho phép bản thân khóc thành tiếng.
côn th*t thô to cùng với động tác hung bạo của Thẩm Trọng Hoa khiến cho lúc hắn rút ra ngoài, phía dưới của Thẩm Thất vẫn còn đang chảy máu. Máu đỏ tươi làm ướt một tảng lớn khăn trải giường hỗn độn ở dưới thân nàng. Sắc mặt Thẩm Thất tái nhợt, một thân xanh tím, nhưng mặc dù như vậy lại vẫn không đổi được một tia thương tiếc từ Thẩm Trọng Hoa.
Hắn cho rằng loại dược kia là do nàng hạ, còn cho rằng nàng ham phú quý, muốn bò lên lên trên chủ tử để hưởng phúc.
Hắn chán ghét nàng như vậy, đồng thời cũng căm hận nàng làm như vậy.
Khi đó, Thẩm Trọng Hoa hung hăng bóp lấy cổ Thẩm Thất, gần như bẻ gãy cổ nàng: “Ngươi rõ ràng biết, bổn vương đã hứa với Tuyết Nhi rằng, muốn cùng nàng ấy trọn đời trọn kiếp làm một đôi bích nhân, nhưng ngươi… Ngươi đã huỷ hoại tất cả!”
Sau đó hắn còn nói: “Ngươi thiếu nam nhân đến như vậy sao! Không tiếc hạ dược cho bổn vương rồi tự mình dâng hiến bản thân? Ngươi thèm khát nam nhân đến mức đó ư?”
Nói xong câu đó, Thẩm Trọng Hoa liền mệnh lệnh cho hộ vệ thân cận tiến vào. Khi đó, Thẩm Thất còn không kịp che đậy thân mình vừa bị tàn phá mà đã liền nghe được Thẩm Trọng Hoa dùng thanh âm cực kỳ lãnh khốc nói: “Tiện nhân này, ném cho các ngươi hưởng dụng!”
Hắn đang trừng phạt nàng.
“Không phải ta… Không phải ta hạ dược…” Nàng giãy giụa suy nghĩ muốn giải thích, nhưng mới vừa bước xuống giường thì liền bởi vì nỗi đau đớn ở giữa hai chân mà ngã xuống trên mặt đất. Mà Thẩm Trọng Hoa ngay cả một ánh mắt chán ghét cũng đều không muốn để lại cho nàng, hắn phất tay áo rồi xoay người rời đi.
Nếu không phải nàng và mấy hộ vệ kia lớn lên cùng nhau, Lãnh Tinh cùng Lưu Nguyệt đều chăm sóc nàng như muội muội ruột thì kết cục của nàng chỉ sợ là đã giống như những kỹ nữ ở trong quân doanh.
Ngày đó, bọn họ không có chạm vào nàng mà là giúp nàng tìm y phục sạch sẽ.
Cũng chính ngày hôm đó, Lãnh Tinh đã nói với nàng: “Thẩm Thất, đừng si tâm vọng tưởng.”
Nàng không có, nàng nào dám a! Nàng thích Thẩm Trọng Hoa nhưng cũng tự biết thân phận thấp kém, càng thêm tự hiểu rõ trong mắt hắn chưa bao giờ có nàng, nàng chưa từng xa cầu điều gì, cũng chưa từng vọng tưởng mà chỉ là cẩn thận cất giấu phần tình yêu say đắm hèn mọn đến đáng thương kia ở tận sâu dưới đáy lòng.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, Thẩm Thất yên lặng rơi lệ. Cũng may là trời đang mưa, nàng quỳ gối khóc ở nơi này mới sẽ không bị người khác chê cười.
Tuy rằng, nàng đã sớm là trò cười ở trong Huyên vương phủ này.