Bạn đang đọc Trọng Sinh Thiên Kim Tiểu Thư Có Chút Tàn Nhẫn – Chương 40: Cọ Cơm
Hồi lâu sau, Mộ Dung Tuyết mới buông kim châm xuống, cẩn thận đóng lại.- Kim châm này không có vấn đề gì, chế tạo thực tinh tế.
Trước giúp Tiểu Lâm điều dưỡng một tuần, sau đó mới bắt đầu thi châm, anh cảm thấy thế nào?- Tôi không có ý kiến, đối với phương diện chữa bệnh, tôi không hiểu biết nhiều, Tiểu Tuyết, cô quyết định là được.
Đúng rồi, mấy người bọn cướp, cô tính thế nào, mặc kệ bọn họ sao?- Sao có thể mặc kệ, sáng mai canh thời gian, đi tới đồn công an báo án, mặt khác hỗ trọ bọn họ bắt tiêu khả lệ, bọn họ bị bắt, sao có thể buông tha chủ mưu?!!- Tốt, yên tâm giao cho tôi là được.
Không còn sớm, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.Chú ý tới tia mỏi mệt trong mắt của Mộ Dung Tuyết, hắn có chút ảo não, bản thân không để ý cô, còn nói chuyện lâu như vậy.- Chờ một chút, tôi trở về phòng lấy hai ly nước tới đây, hai người uống xong rồi ngủ.Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, liền trở về lấy nước linh tuyền, đương nhiên vẫn là pha loãng một chút, nước linh tuyền quá mức nghịch thiên, không phải cô không tin Mặc Tử Văn, mà là sợ tiết lộ ra sẽ đưa tới đại họa ngập trời.Cô mang tới hai ly nước cho hai người Mặc Tử Văn uống, sau liền trở về phòng.Mộ Dung Tuyết không có lập tức đi ngủ, mà tiến vào không gian, có thời gian trong không gian, cô sao có thể không tranh thủ.Chỉ là lần trước ném vào vào một con gà, hiện giờ thế nhưng khắp nơi trong không gian đều là gà, hơn nữa những con gà này cũng quá lớn đi, chừng hơn năm mươi phân.
Mộ Dung Tuyết vội vàng đi đến vườn thảo dược, ngàn vạn đừng làm hư.Nhìn đến thảo dược còn hoàn chỉnh, Mộ Dung Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu thảo dược này bị một chút thương tổn thôi, cô cũng đau lòng, may mắn mấy con gà kia không chạy tới bên này, chỉ là ăn trái cây từ trên cây rơi xuống.Chẳng lẽ gà cũng hiểu quy luật?!!Mộ Dung Tuyết gõ gõ đỉnh đầu chính mình, xem ra cô trọng sinh đến mức choáng váng, nghĩ cái gì đâu?Bất quá nhìn khắp núi đồi toàn là gà, Mộ Dung Tuyết cũng thật sự đau đầu, nếu có thể đem những con gà này gom lại thành một chỗ thì tốt rồi.Mới nghĩ tới như vậy, những con gà ở khắp nơi cư nhiên toàn bộ được gom lại có trật tự ở trước mặt cô.Mộ Dung Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, chẳng lẽ là bởi vì không gian này thuộc về cô, cho nên sinh vật bên trong đều thuộc sở hữu, đều nghe theo chỉ thị của cô sao?!!!Thật tốt quá!!!Mộ Dung Tuyết dùng ý niệm ra mệnh lệnh, chỉ cho phép những con gà hoạt động được ở khu vực rừng kia, quả nhiên, tất cả những con gà đều chạy đến nơi đó.Rốt cuộc thu dọn xong những con gà, Mộ Dung Tuyết vào tiểu lâu trong không gian ngủ một giấc, đợi hồi phục tinh thần lại nói, hôm nay xác thật là mệt mỏi.Sau đó cô luyện tập châm pháp phượng hoàng, tuy rằng phượng hoàng châm pháp đã khắc ở trong đầu cô, nhưng rốt cuộc cô còn chưa thực hành qua, vì bảo đảm an toàn cho Tiểu Lâm, cô phải ở trong không gian làm quen một chút, may mắn không gian có dược phòng để luyện tập, còn có cả mô hình huyệt vị cơ thể con người.Ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, Mộ Dung Tuyết không ngừng luyện tập phượng hoàng châm pháp, hiện giờ đã đạt được trình độ nhắm mắt lại cũng có thể tìm chuẩn xác huyệt vị, lại kết hợp cổ y về phương pháp châm cứu trị liệu bệnh tim bẩm sinh, Mộ Dung Tuyết cũng nắm giữ mười thành.Đến tận lúc này, trái tim luôn treo cao của Mộ Dung Tuyết mới thả lỏng một ít.Nhìn nhìn thời gian, cảm thấy cũng không sai biệt lắm, bên ngoài hẳn là trời đã sáng, Mộ Dung Tuyết ra khỏi không gian, tắm rửa một cái, sau đó thay đồng phục, trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở trong không gian, dung mạo cư nhiên cũng có chút biến hóa, da thịt càng thêm trong suốt, đôi mắt vốn dĩ long lanh, lúc này càng thêm linh động.Mộ Dung Tuyết tóm một con gà từ trong không gian ra, chuẩn bị nấu chút cháo gà làm bữa sáng.Chỉ chốc lát, một mùi hương gà hầm nồng đậm bay ra tới.
Đồ trong không gian quả nhiên không giống bình thường.Mộ Dung Tuyết thử một ngụm, hương vị thanh ngọt, quả nhiên là không giống thịt gà bên ngoài.Mộ Dung Tuyết đem cháo gà đặt lên bàn ăn, sau đó liền đến cách vách gọi hai người Mặc Tử Văn cùng nhau ăn bữa sáng.Mặc Tử Văn đang nghe điện thoại xử lý chuyện năm tên cướp tối hôm qua, nghe được tiếng gõ cửa, quay ra bảo Tử Lâm đi mở cửa, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.Mộ Dung Tuyết thấy người mở cửa chính là Tiểu Lâm đáng yêu, cao hứng ôm hắn khuôn mặt hắn một cái.- Tiểu Lâm, em thật đáng yêu!!!Mặc Tử Lâm chu chu miệng.- Chị, em đã trưởng thành, mới không phải đáng yêu!!- Ha ha ha, được được, chị không chọc em nữa, gọi anh trai em cùng đi ăn sáng nào.- Được, được, đồ ăn chị làm là ngon nhất.Sau đó cũng mặc kệ anh trai hắn nói điện thoại xong chưa, lôi kéo tay áo hắn, rồi đi về căn hộ của Mộ Dung Tuyết.Mặc Tử Văn buông di động, nhìn tay áo bị em trai nhà mình nắm thành bánh quai chèo, bất đắc dĩ cười một cái.Mà lúc này Mặc Tử Lâm sớm đã ngồi ở trên bàn cơm, bắt đầu ăn.- Anh, mau lại đây, chị Tiểu Tuyết nấu cháo thật ngon.- Mèo tham ăn, ăn từ từ.Mặc Tử Văn cũng chuẩn bị ăn, lại đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.Hắn nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, lúc này Mộ Dung Tuyết cũng là vẻ mặt mộng bức……Cô buông thìa trong tay, đứng dậy đi mở cửa.Ngoài cửa là Sở Dật Sâm vẻ mặt tươi cười xán lạn.Không biết vì sao, Mộ Dung Tuyết khóe mắt giật giật.- Tiểu Tuyết, có nhớ tới tôi không?Ngoài cửa, Sở Dật Sâm bày ra vẻ mặt tà mị..Mộ Dung Tuyết tay vung liền muốn đóng cửa lại.Sở Dật Sâm dùng một tay chặn cửa, thừa cơ lách người, tiến vào.- Tiểu Tuyết, nói giỡn a?! Thật là không đáng yêu.Mộ Dung Tuyết: Muốn tìm đáng yêu thì đi chỗ khác.Sở Dật Sâm vừa thấy trong phòng ăn còn có hai sinh vật giống đực khác, một lớn một nhỏ,, trong đó một người là Mặc Tử Văn hắn đã gặp qua, nụ cười trên miệng cứng lại, thực mau liền khôi phục.Mặc Tử Văn này quả nhiên là có tâm cơ, động cơ không thuần nhất, một người bảo vệ cư nhiên lại cùng cố chủ ngồi cùng bàn ăn cơm, vừa thấy liền biết không phải người an phận.
Trong lòng Sở Dật Sâm thầm nghĩ.
Trừ bỏ mẹ hắn, thì Mộ Dung Tuyết là người đầu tiên làm hắn cảm thấy ấm áp, hắn không rõ ràng này có phải thích hay không, nhưng là hắn muốn tới gần cô, gần chút nữa……Khi còn nhỏ, hắn cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, hắn chưa từng có gặp qua ba hắn, có đôi khi hắn chạy tới hỏi mẹ, hỏi ba ở đâu? Mẹ hắn không nói gì, sau đó luôn là khóc không ngừng, hắn hỏi vài lần đều như vậy, nên về sau cũng không dám nữa hỏi.
Mỗi khi mẹ hắn nhìn về phía hắn, trong ánh mắt như nhìn thấy người khác, khi còn nhỏ, hắn không hiểu, vì cái gì mà mẹ luôn nhìn hắn sau đó lẳng lặng hoài niệm.Sau đó, mẹ đi rồi, hắn không biết mục đích sống của bản thân là gì, chỉ biết thế giới này vứt bỏ hắn, lúc đó hắn 13 tuổi……Sau đó mấy năm, hắn không ngừng giãy giụa trong sinh hoạt, bò lăn, cái gì cũng thử qua……Đến một năm, một chiếc ô tô đen dừng lại trước mặt hắn, từ trên xe có một người đàn ông mặc vest sang trọng bước ra, mặt mày người đàn ông đó có chút có chút tương tự hắn, ông ta đi đến trước mặt hắn, dùng một ánh mắt miệt thị như nhìn sâu mọt mà nhìn hắn, sau đó lẳng lặng nói, “Đi thôi, con trai ta.” năm đó, hắn 18 tuổi……Sở Dật Sâm ngưng hồi ức, quen thuộc đi cầm chén đũa, múc chén cháo.- Tiểu Tuyết, em quá không nghĩa khí, hai chúng ta quen thuộc như vậy, cư nhiên em không gọi tôi tới ăn bữa sáng?!!Uống một ngụm cháo xong, Sở Dật Sâm liền không nói chuyện nữa, ăn ngấu nghiến, lúc này mới thầm nghĩ, trù nghệ của Tiểu Tuyết thật tốt a..