Bạn đang đọc Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc – Chương 12: Hiểu Lầm
Ôn Noãn hẹn anh ta ở một nhà hàng, cô chờ nửa tiếng đồng hồ thì Chu Hoàng Anh mới đến, anh ta thong thả vắt áo khoác lên ghế rồi mới ngồi xuống:
“Xin lỗi để cô phải chờ rồi.”
Chu Hoàng Anh mỉm cười, Ôn Noãn không bực bội:
“Không sao.”
Ánh mắt anh ta quét qua cơ thể cô, dừng lại trên bộ ngực đầy đặn sau lớp áo của Ôn Noãn, khóe miệng khẽ khàng cong lên:
“Sao? Cô định nói gì? Tôi có nhiều việc nên bận lắm, có gì thì nói nhanh đi.”
Ôn Noãn thầm cười, chớp chớp đôi mắt to long lanh, cô chu môi, cất giọng mềm mại:
“Vội thế sao? Chúng ta có thể cùng nhau uống một ly rượu không?”
Chu Hoàng Anh nhướn mày, bật cười:
“Ôn Noãn, cô vẫn còn thích tôi à?”
Cô im lặng vài giây sau đó đáp:
“Nếu em nói là còn thì anh có tin không?”
Anh ta bật cười lớn, dường như rất hả hê.
Chu Hoàng Anh đột ngột đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cô:
“Nếu như vẫn còn thích tôi thì cô phải thể hiện thành ý một chút chứ?”
Cánh tay anh ta thản nhiên vắt qua sau lưng ghế cô, kề mặt vào hõm cổ cô hít sâu một cái, vài sợi tóc mai cô khẽ bay lên, mơn man trên làn da trắng sứ, Ôn Noãn bình tĩnh quay sang nhìn anh ta nói:
“Thành ý chính là chuyện tài liệu đấu thầu của khu đất Hoa Thịnh, tài liệu đó em đưa anh là giả.”
“Cô nói gì?” Sắc mặt anh ta thay đổi ngay tức khắc.
“Hôm đó, em cứ tưởng đó là tài liệu thật nhưng thực ra đó là giả, đây mới là tài liệu thật.” Ôn Noãn lôi một tập tài liệu ra, Chu Hoàng Anh vội vã muốn xem nó nhưng cô nhanh tay hơn để nó sang một bên.
“Như vậy thì đủ thành ý chưa?”
Anh ta định thần lại suy nghĩ một lúc, đôi môi nhếch lên cười:
“Cô định lừa tôi đúng không?”
“Ôn Noãn, nếu đó không phải là tài liệu thật thì sao công ty của tôi có thể lọt vào được danh sách những công ty trúng thầu?”
Chu Hoàng Anh suýt chút nữa tin những gì cô nói, nhưng may là anh ta kìm lòng được trước cám dỗ.
Còn Ôn Noãn cứ tưởng anh ta là một tên công tử ăn chơi không để tâm tới công ty nhưng anh ta lại thông minh hơn cô nghĩ, may mà cô đã chuẩn bị được rồi.
“Có phải có thông tin khu đất Hoa Thịnh được chỉ định để xây khu chung cư không?”
Anh ta cau mày, quả nhiên đúng là có thông tin này nhưng mà chỉ có nội bộ được biết mà thôi.
“Làm sao cô biết được?” Chu Hoàng Anh hỏi.
Ôn Noãn mập mờ:
“Thực ra khu đất đó định xây dựng khu nghỉ dưỡng hệ sinh thái chứ không phải là chung cư nữa.
Anh không biết cũng phải thôi, vì đó là thông tin giả mà.”
Chu Hoàng Anh bán tín bán nghi nhìn cô, Ôn Noãn phe phẩy tập tài liệu trong tay, nói:
“Anh tin hay không thì tùy, nhưng em phải mất công lắm mới lấy được nó đấy, nếu không phải vì anh thì em có làm thế không?”
Anh ta dần tin nhưng ngoài mặt vẫn nghi ngờ cô:
“Ôn Noãn, tôi có nên nói cho Bạch Khinh Dạ biết bộ mặt thật của cô không nhỉ?”
Cô nhún vai, bình thản đáp:
“Anh nghĩ Bạch Khinh Dạ có tin anh không? Dù sao anh ta cũng đang yêu em, mà em lại yêu anh, sao hai chúng ta không cùng nhau hợp tác lừa anh ta một vố nhỉ?”
Chu Hoàng Anh nghe thế rõ ràng rất phấn khích, anh ta ôm eo cô kéo sát vào người mình:
“Được thôi, tôi sẽ tin cô lần này.”
Anh ta hạ môi xuống muốn hôn cô, tuy nhiên Ôn Noãn khéo léo tránh đi, nụ hôn vì thế rơi vào hõm vai thon.
Cô mỉm cười, dùng tay đẩy khẽ ngực anh ta:
“Anh vội gì chứ? Uống rượu đã…”
Cô liếc mắt ra hiệu cho phục vụ, bấy giờ anh ta mới đem một chai rượu vang lên.
Ôn Noãn rót rượu đưa cho anh ta.
Chu Hoàng Anh nhếch môi cười, đón lấy ly rượu trên tay cô, ngửa cổ uống cạn.
Ánh mắt anh ta nồng cháy,bàn tay vuốt ve eo nhỏ cô, Ôn Noãn kìm nén không nổi da gà, giữ nụ cười hoà nhã trên môi.
Chu Hoàng Anh chăm chú nhìn đôi môi căng mọng của cô, yết hầu động đậy mấy cái.
Ôn Noãn tiếp tục rót cho anh ta thêm một ly nữa, còn kèm theo một nụ cười tươi say đắm lòng người.
“Anh vội gì chứ? Đêm này còn rất dài mà…”
Chu Hoàng Anh bị cô dỗ ngọt, gọi điện bảo trợ lý mang tài liệu tới đưa cho cô, cho tới khi anh ta đã ngã ngà say, đè cô xuống ghế, Ôn Noãn cười cười nói:
“Chúng ta vào phòng nhé?”
Anh ta mừng như bắt được vàng, được nhân viên phục vụ đỡ ra ngoài lên xe tới khách sạn, cửa phòng chưa đóng đã vội ôm chầm lấy Ôn Noãn, đôi môi tìm kiếm môi cô, bàn tay vội vã cởi váy cô ra.
Chu Hoàng Anh không ngờ Ôn Noãn lại tích cực phối hợp đến thế, hơn nữa còn nhiệt tình hơn cả anh ta.
Trong phòng, một bầu không khí nóng bỏng bao trùm, tiếng thở gấp gáp hổn hển cùng với tiếng rên rỉ không ngừng vang lên…
….
Ôn Noãn lên xe taxi trở về nhà, lúc cô trở về Bạch gia thì cũng mười giờ tối, Ngô quản gia chạy ra đón cô, Ôn Noãn hỏi:
“Khinh Dạ đâu?”
“Thiếu gia đang ở trên phòng ạ.”
Ôn Noãn có chút hụt hẫng, được Ngô quản gia đỡ lên phòng, cô thấy trong phòng tối om nên bật điện lên, nào ngờ một bóng đen bỗng nhiên lao tới giữ chặt hai cổ tay cô đồng thời ép cô vào tường.
“Á!”
Ôn Noãn hét to một cái, môi cô tức thì bị một thứ ấm nóng mềm mại bịt chặt, giây sau lưỡi anh đã khuấy đảo trong miệng cô, động tác vô cùng cuồng nhiệt mạnh mẽ khiến cô không thở được, Ôn Noãn sợ hãi kịch kiệt vũng vẫy.
“Ư…ư…”
Bạch Khinh Dạ không vì thế mà dừng lại, anh đưa một tay còn lại vào trong váy cô vuốt ve cặp đùi non mịn, Ôn Noãn giật mình mở to mắt, cô không nhìn thấy gương mặt anh nhưng cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ Bạch Khinh Dạ, nhưng tại sao anh đột ngột như vậy? Hơn nữa còn mạnh bạo làm cô có chút sợ hãi…
Một nụ hôn dường như đối với anh là chưa đủ, Bạch Khinh Dạ thẳng tay giựt tung hàng cúc trước ngực cô, đưa tay lên xoa nắn bầu ngực sữa mềm mại.
Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy cơ thể của Ôn Noãn, đối diện với cô gái mà mình thầm yêu, máu nóng trong người anh phút chốc dâng trào, lý trí theo đó cũng đứt phựt, hơi thở gấp gáp nặng nề không giống một Bạch Khinh Dạ lạnh lùng điềm tĩnh như mọi khi.
Ôn Noãn thở hổn hển, thân dưới cựa quậy vô tình chạm vào nơi đàn ông của anh, cô run rẩy nói:.
Truyện Kiếm Hiệp
“Khinh Dạ…”
Anh không trả lời, tay bóp mạnh ngực cô làm cô đau nhói.
“Đừng mà, em đau…”
Thấy cô kêu đau, anh nới lỏng lực tay nhưng không buông ra.
Bạch Khinh Dạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng rực như loài báo:
“Đau sao? Em cũng biết đau sao? Liệu có đau bằng tôi không?”
“Khinh Dạ, anh sao thế…?” Cô không hiểu.
Cô cảm thấy anh rất khác nhưng không thể giải thích được, Bạch Khinh Dạ nhếch môi tạo thành một nụ cười lạnh lẽo:
“Ôn Noãn, tôi đúng là một thằng ngốc khi hết lần này đến lần khác để em đùa giỡn giẫm đạp dưới chân như thế…”
“Không…anh nói gì thế?”
Anh bóp mạnh cằm cô rồi gằn từng từ:
“Em đừng giả vờ nữa!”
Bạch Khinh Dạ nói xong liền ôm cô ném lên giường, không cho cô cơ hội giải thích, động tác mạnh bạo lột váy cô rồi vứt xuống đất, dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, cơ thể Ôn Noãn trắng mịn như sứ, đường cong hoàn hảo, chỗ nhạy cảm che bởi một bộ đồ lót màu trắng, cô nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang sợ hãi.
“Ôn Noãn, em nên nhớ em là của tôi, đừng bao giờ có ý định rời khỏi tôi!” Bạch Khinh Dạ nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Cô run lên, không biết tại sao anh đột ngột trở nên như thế, bèn im lặng không đáp chỉ sợ kích thích anh nhiều hơn nhưng chính sự im lặng đó lại càng khiến anh giận dữ.
Hóa ra…trong mắt cô, cô vốn chẳng bao giờ để tâm tới anh.
Ngực trái nhói lên một đợt, Bạch Khinh Dạ giật áo lót khỏi người cô, bàn tay nóng rực đi vào khám phá nơi bí ẩn.
Ôn Noãn giật mình, theo bản năng khép chặt hai chân, dù sao cô cũng là xử nữ, không tránh khỏi hoảng sợ.
Bạch Khinh Dạ nhếch môi, vẻ dịu dàng dành cho cô mọi khi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh nhạt tới tột cùng.
Anh dùng lực tách hai chân của cô ra, ngón tay xương xương khiến cô đau đớn, Ôn Noãn cắn chặt môi không kêu lên, vầng trán lấm tấm mồ hôi rịn ra.
“Sao? Em còn giả vờ thanh cao cái gì? Nằm uốn éo sung sướng dưới thân tôi thế này, có thích không?”
Anh dùng những từ ngữ để khiêu khích cô, Ôn Noãn cắn chặt môi, hốc mắt có chút cay xè.
“Bên dưới của em đang siết chặt lấy tay tôi này, người đàn ông khác có khiến em sướng như vậy không?”
Cô quay mặt đi, nhắm mắt.
Bờ môi cắn chặt tới mức trắng bệch.
Thấy cô không phản kháng giãy giụa nữa, Bạch Khinh Dạ như bị dội một gáo nước lạnh, cô chán ghét anh đến vậy sao?
Ôn Noãn thấy anh đột ngột dừng lại, chưa kịp trả lời đã bị anh thô bạo vác lên vai ném vào một căn phòng tối.
“Ôn Noãn, cứ nghĩ đến việc cô bị người đàn ông khác chạm vào là tôi cảm thấy ghê tởm!”
Bạch Khinh Dạ khinh bỉ lạnh lùng đứng từ trên nhìn xuống, vừa dứt lời đã đóng sầm cánh cửa phòng lại, sau đó khóa trái nó..