Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 91
Hứa Chiêu hoảng sợ.
Thôi Định Sâm nghiên người, nằm đưa lưng về phía Hứa Chiêu, để lại một câu “Ngủ đi” rồi không nói nữa.
Toàn bộ gian phòng chìm vào yên lặng, yên tĩnh đến độ Hứa Chiêu phải hoài nghi liệu chuyện vừa rồi có thực đã xảy ra hay không.
Vừa rồi, tiểu thúc nói lưu luyến cậu –
Tiểu thúc nói lưu luyến cậu –
Lưu luyến –
Nội tâm vốn luôn bằng phẳng của Hứa Chiêu bỗng nứt ra, mọc lên một đống cây cỏ hỗn tạp, cắt, cắt mãi không hết, nhổ cũng không xong, có hơi sợ, có hơi hoảng, còn có chút gì đó không thể khống chế được, tóm lại, nội tâm của cậu rất loạn.
Loạn!
Loạn đến độ trằn trọc, loạn đến độ không ngủ được, mãi cho tới khi mặt trời ló rạng ở chân trời đông, Hứa Chiêu mới hơi buồn ngủ, nhưng cũng ngủ yên, vẫn cứ mơ, mơ thấy Thôi Định Sâm nói thích cậu thích Hứa Phàm, mơ thấy Thôi Định Sâm hôn cậu, hôn đến mức mặt cậu nóng hầm hập…!Cậu mở bừng mắt liền thấy Hứa Phàm đang mặc áo mỏng thơm thơm trên mặt cậu.
“Ba ba.” Thấy Hứa Chiêu tỉnh dậy, Hứa Phàm vui vẻ mà gọi: “Ba dậy rồi ạ?”
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp một tiếng.
“Chúng ta đi ăn bánh bao thịt đi.”
Hứa Chiêu chớp chớp mắt, hỏi: “Con đói rồi à?”
Hứa Phàm gật đầu: “Dạ, con muốn ăn bánh bao thịt.”
“Được, để ba nhìn xem mấy giờ rồi.”
“Tám rưỡi.” Người nói là Thôi Định Sâm.
Nghe được thanh âm của Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trước bàn nhỏ đọc báo, nhìn Hứa Chiêu: “Nhưng, bốn giờ chiều mới tới giờ đi, cậu có thể ngủ thêm một lát.”
Giọng của Hứa Chiêu có hơi mất tự nhiên: “Không, không ngủ nữa ạ.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Ngủ ngon không?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.” Kỳ thật không ngon tí nào.
“Vậy đứng dậy đi.”
Hứa Chiêu dưới ánh nhìn của Thôi Định Sâm thay quần áo thật nhanh, cũng thay đồ cho Hứa Phàm, sau đó cùng rời khỏi khách sạn, tới quán ăn sáng nổi danh ở đế đô ăn bánh bao nhân thịt heo, thịt bò, nhân rau, uống tào phớ nước đậu…!Suốt lúc ăn ánh mắt của Thôi Định Sâm vẫn luôn đặt trên người Hứa Chiêu, cẩn thận chăm sóc Hứa Chiêu, ngẫu nhiên để ý tới Hứa Phàm.
Toàn bộ Hứa Chiêu đều nhìn thấy, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong cậu dắt Hứa Phàm đi dạo ở đế đô trong chốc lát, mua ít quà đặc sản lưu niệm cho cha mẹ Hứa, buổi trưa đi ăn thịt dê nướng, rồi lại quay về khách sạn để thu dọn hành lý.
Hai giờ chiều thì xuất phát tới ga, ba giờ mười lăm ở phòng đợi, ba giờ bốn lăm lên xe lửa, vận khí của Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm thật tốt, lại được ở giường dưới.
“Oa, phòng nhỏ trên xe lửa!” Hứa Phàm vui vẻ cực kỳ.
Hứa Chiêu không để ý Hứa Phàm.
Hứa Phàm tiến đến bên người Hứa Chiêu, nói: “Ba ba, chúng ta về nhà nha.”
Hứa Chiêu cười: “Đúng rồi, con muốn về nhà không?”
“Muốn ạ!”
“Vì sao lại muốn về nhà?”
“Bởi vì, bởi vì về nhà, có thể thấy ông, thấy bà, thấy Đại Trang, thấy Tráng Tráng, thấy chó vàng lớn.”
“Con nhớ họ à?”
“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu.
“Con nhớ họ ở chỗ nào?”
Hứa Phàm nghiêng đầu nghĩ, nói: “Con, con, con, tâm của con nghĩ thầm tới họ, nhớ bọn họ.”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Trong tâm con? Tâm con ở chỗ nào?”
“Ở chỗ này ạ.” Tay Hứa Phàm che bên ngực phải.
“Sai, ở bên trái.” Thôi Định Sâm nhắc nhở một chút.
Nghe vậy, Hứa Chiêu, Hứa Phàm cùng nhìn về phía Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Tôi nói sai sao? Tâm của Hứa Phàm không phải chỉ trái tim nó à?”
Hứa Chiêu ngạc nhiên, 囧 mà nói: “Không ạ, tâm của nó chính là trái tim đó ạ.”
Thôi Định Sâm liền không nói nữa, đọc sách trên bàn, đôi lúc sẽ liếc mắt nhìn Hứa Chiêu, Hứa Phàm ở đối diện, khỏe miệng cong lên nụ cười tự nhiên.
Rất nhanh tới giờ cơm tối, toa xe vô cùng náo nhiệt.
Thôi Định Sâm định tới toa ăn, nhưng thấy nhân viên trên tàu đẩy xe rao cơm hộp, Hứa Phàm chờ không được đòi ăn, vì thế Thôi Định Sâm mua ba hộp cơm, đặt lên bàn ăn luôn.
Hứa Chiêu lần nữa ngạc nhiên, niên đại này thật sự rất thành thật, cơm hộp trên xe lửa chẳng những không đắt, mùi vị còn rất ngon, ăn rất chắc bụng, ba hộp cơm ba người ăn hết sạch, đương nhiên Hứa Phàm chỉ ăn nửa non thôi.
Ăn xong, hành khách bắt đầu nói chuyện qua lại, cứ vậy đến tận đêm, mọi người đều đi vào giấc ngủ, Hứa Chiêu, Hứa Phàm, Thôi Định Sâm cũng ngủ.
Hứa Chiêu thật sự rất mệt, ôm Hứa Phàm ngủ say, mơ mơ màng màng nghe thấy Hứa Phàm đang rầm rì đòi đi tiểu.
Cậu rất muốn đứng dậy dắt Hứa Phàm đi, nhưng thực sự rất mệt, không tài nào mở mắt được, đang giãy dụa chợt nghe được thanh âm ôn hòa của Thôi Định Sâm.
“Cậu ngủ tiếp đi, tôi dắt nó tới nhà vệ sinh cho.”
Hứa Chiêu đã từng bị dọa một lần, nhưng Hứa Phàm trong ngực đã bị Thôi Định Sâm nhẹ nhàng ôm đi, khoảng ba phút sau Hứa Phàm lại về lại trong ngực Hứa Chiêu, trong lòng Hứa Chiêu an tâm một hồi.
Trong đầu đang cảm kích Thôi Định Sâm, bàn tay Thôi Định Sâm lại luồn ra phía sau cậu, kéo chăn của cậu với Hứa Phàm đắp lên cho cả hai.
Nháy mắt cảm giác lo lắng tràn ngập ổ chăn, trong không gian nhỏ bé này, Hứa Chiêu không biết mình bị chạm phải dây thần kinh nào mà trong lòng đột nhiên ê ẩm, khóe mắt cũng ươn ướt, giống như trừ bỏ cha Hứa mẹ Hứa, chưa từng có ai kéo chăn cho cậu.
“Cậu cứ ngủ đi, không cần lo ngủ quên, tôi ở đây, sáng mai cập bến tôi sẽ gọi cậu.” Thanh âm Thôi Định Sâm trầm thấp ôn hòa lần thứ hai vang lên.
Hứa Chiêu vô thức ừ một tiếng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ an yên.
Cậu cảm thấy giấc ngủ này vô cùng yên ổn, tỉnh dậy tinh thần sung túc, nhưng không ngờ rằng Hứa Phàm còn sung túc hơn, trong tay bé cầm bình sữa nằm trong ngực cậu uống sữa, dọa Hứa Chiêu nhảy dựng.
“Sữa ở đâu thế?” Hứa Chiêu hỏi.
Hứa Chiêu nhả núm cao su trong miệng ra, cười hì hì nói: “Thôi Nhị gia pha cho con.”
Mấy ngày nay Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu pha sữa, đã học được cách pha, tuy rằng vẫn hơi ngượng tay nhưng vẫn khá ổn.
Hứa Chiêu nhìn xung quanh toa xe, không thấy được Thôi Định Sâm, hỏi: “Thôi Nhị gia của con đâu?”
Hứa Phàm đáp: “Ông đi mua bánh bao thịt ạ.”
“Đi mua ở đâu?”
“Thôi Nhị gia nói, đi toa ăn mua bánh bao thịt.”
Hứa Phàm vừa mới dứt lời, Thôi Định Sâm đã cầm hai cái cặp lồng trở lại.
“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu gọi.
Thôi Định Sâm ừ một tiếng: “Dậy rồi à.”
Hứa Chiêu đáp: “Dạ.”
Thôi Định Sâm lại hỏi: “Ngủ có ngon không?”
“Ngon lắm ạ.”
“Vậy đi đánh rang rửa mặt đi rồi ăn sáng, còn năm mươi phút nữa tới Tây Châu.”
“Tốt quá.”
Hứa Chiêu rời giường, mặc quần áo cho Hứa Phàm, ôm Hứa Phàm tới đầu toa xe, rửa mặt rửa tay cho Hứa Phàm, sau đó đặt Hứa Phàm lại về giường, cậu mới đi đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong quay lại, cậu thấy Hứa Phàm đang ngồi trước mặt Thôi Định Sâm, một tay cầm bình sữa, một tay cầm bánh bao thịt, ăn một miếng bánh bao, lại uống một ngụm sữa, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.
“Ăn xong cái này rồi không ăn nữa.” Thôi Định Sâm đọc báo trong tay, nói.
Hứa Phàm ngẩng đẩu hỏi: “Vì sao ạ?”
“Cháu ăn một cái rồi.”
“Nhưng, nhưng bánh bao gói kỹ lắm mà.”
“Cháu còn uống sữa nữa.”
“Nhưng bụng cháu còn đói mà, cháu vẫn chưa ăn no thì làm sao?”
“…”
Thôi Định Sâm đang định quay đầu nhìn Hứa Phàm, lại thoáng thấy Hứa Chiêu đang nhìn mình cười, bỗng nhiên có chút ngại ngùng, nói: “Lại đây ăn sáng đi.”
“Dạ, cảm ơn thúc.”
“Ừ.”
Hứa Chiêu thuận tay ôm Hứa Phàm về giường mình, sau đó bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng mới ăn xong không lâu đã tới ga Tây Châu, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm theo dòng người xuống xe lửa, rời khỏi nhà ga, lão Lưu đã mỉm cười tới nghênh đón, cũng giao chìa khóa xe cho Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói tiếng cảm ơn, sau đó đặt hành lý vào cốp xe, đưa cho lão Lưu một túi hoa quả, rồi để Hứa Chiêu, Hứa Phàm lên xe, y mới vào ghế lái, khởi động.
“Oa! Lại được ngồi ô tô nha!” Hứa Phàm vui vẻ cực kỳ.
Hứa Chiêu cười hỏi: “Biết ô tô lớn của ai không?”
Hứa Phàm trả lời: “Thôi Nhị gia ạ.”
“Thật thông minh.”
“Dạ, con là thông minh nhất! Ba ba cũng thông minh, ông cũng thông minh, bà cũng thông minh, Đại Trang không thông minh bằng con!”
Tiếp đó cái miệng của Hứa Phàm không dừng lại chút nào, nhất là khi ô tô tiến vào đường đất dẫn tới thôn Nam Loan, Hứa Phàm biết là sắp về tới nhà rồi, kích động không chịu được, ghé vào cửa sổ xe nhìn, thấy Đại Trang đang chơi đùa, Hứa Phàm càng thêm kích động gọi to.
“Đại Trang! Đại Trang! Tớ về rồi!”
Hứa Chiêu đành nói với Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc dừng ở cửa thôn đi ạ.”
Thôi Định Sâm gật đầu, dừng xe lại.
Hứa Chiêu nhanh chóng xuống xe, mở cửa, ôm Hứa Phàm xuống, để Hứa Phàm đi chơi với nhóm Đại Trang, sau đó mở đến bên cửa sổ ghế lái vừa mở ra, nói với Thôi Định Sâm không cần xuống xe, cậu có thể tự lấy hành lý xuống.
Hành lý xách xuống, thuận tay đóng cốp lại, Hứa Chiêu lại tới bên cửa sổ xe, tỏ vẻ cảm ơn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cụp mắt không nói chuyện.
Hứa Chiêu nghi hoặc mà gọi: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm nâng mắt nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cho rằng Thôi Định Sâm không nghe thấy, vì thế nói lại một lần: “Tiểu thúc, cảm ơn thúc đưa chúng cháu về, thúc cũng mau về nhà đi ạ, chắc chắn bác Thôi nhớ thúc lắm.
Lần này cháu không giữ thúc ở lại ăn cơm, lần sau, lần sau sẽ mời thúc ăn một bữa nhé.
Cháu đi trước ạ.”
“Hứa Chiêu!”
Hứa Chiêu vừa mới cất bước, tay đã bị Thôi Định Sâm nắm lấy, Hứa Chiêu ngẩn ra, chậm rãi quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nắm tay cậu hỏi: “Cậu có phải tránh né tôi hay không?”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Thúc, thúc có bài xích Hứa Phàm không?”