Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 89


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 89


Trong lòng Thôi Định Sâm hoảng sợ, cả người cứng lại.


Hứa Chiêu vẫn đang buồn ngủ mà nhìn Thôi Định Sâm, thoáng nhìn tay y ở cạnh cậu, sửng sốt một chút, lộ vẻ nghi hoặc mà hỏi: “Tiểu thúc?”
Thôi Định Sâm im lặng.


Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Thúc đang làm gì thế?”
Thôi Định Sâm khó có lúc bị líu lưỡi: “Tôi, tôi, tôi đang dịch chăn cho các cậu, vừa nãy chân Hứa Phàm lộ ra ngoài.”
Hóa ra là thế!
Hứa Chiêu lập tức tin, khàn khàn mà nói: “À, khi ngủ nó hay cựa quậy lắm, thường để lộ chân ra mà vẫn ngủ ngon.”
“Ừ.” Thôi Định Sâm chột dạ mà đáp một tiếng.


“Cảm ơn tiểu thúc ạ.” Hứa Chiêu híp mắt cười.


“Không có gì.”
Thôi Định Sâm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, đặt tay lên chân, giống như đang kéo chăn của Hứa Phàm dịch lên một chút, sau đó nhẹ giọng nói với Hứa Chiêu: “Còn sớm, cậu ngủ thêm một lát đi.”
Hứa Chiêu duỗi tay, nói: “Không ngủ nữa ạ, lát nữa phải làm việc rồi.”
“Ừ, vậy đứng lên đi.”
Thôi Định Sâm về chỗ của mình, sắp xếp hành lý.


Hứa Chiêu cũng rời giường sắp xếp đồ của mình.

Lát sau Hứa Phàm cũng tỉnh, nhóc kia mơ màng để Hứa Chiêu mặc quần áo cho mình, rửa mặt xong xuôi, tay cầm nữa bình sữa, vừa uống vừa đi theo Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm tới sảnh khách sạn, sau đó tới quán ăn sáng.


Trong lúc chờ đồ ăn đưa lên, Hứa Phàm vẫn đang mút sữa chậm rì rì, vẻ mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm ngoài đường không động, chợt nghe thấy tiếng ô tô, quay đầu lại thì thấy xe bus lớn của đế đô.


Lần đầu tiên thấy ô tô to như vậy, Hứa Phàm lập tức có tinh thần, chỉ vào xe bus gọi “ô tô siêu siêu lớn”, sau đó mở máy hát, cái miệng không ngừng lại được.

Nói, nói nữa, nói mãi, nói tới khi Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm xách theo hành lý lên một chiếc xe của công ty Thôi Định Sâm rời đi, Hứa Phàm mới chịu yên tĩnh lại một chút.


Bởi vì nơi dựng nhà kính trồng rau đều ở nông thôn hoặc các vùng ngoại thành, thuê xe hay đạp xe đều rất lâu, nên Hứa Chiêu mới đồng ý để Thôi Định Sâm mượn xe của công ty đi, tiền xăng Hứa Chiêu trả.

Hai người đầu tiên đi vào một khu chợ khá nổi ở đế đô.


Vừa vào chợ đã thấy sự khác biệt với ở thị trấn, nhiều người, nhiều thứ, khu đất rộng, Hứa Chiêu lập tức tiến vào trạng thái làm việc, lấy sổ nhỏ của mình ra, nhìn những loại rau dưa ở đây mà ghi hết tên lại.


Sau đó cậu quan sát từng loại rau dưa, cũng hỏi cả chủ quán về giá cả, thời gian bán ra, người của những năm này vừa giản dị lại hiếu khách, chẳng những nhiệt tình trả lời vấn đề của Hứa Chiêu, mà còn nói luôn cho Hứa Chiêu chỗ nào có nhà kính trồng rau và hoa quả.


Hứa Chiêu thật sự rất thích những người này, vì biểu thị sự biết ơn, tạm thời không tiện mua rau nên Hứa Chiêu mua một ít táo, rồi cùng Thôi Định Sâm, Hứa Phàm lên xe.


Vừa lên xe, Hứa Chiêu đã nói: “Tiểu thúc, thúc không phải tới đế đô có việc ạ? Nếu không thúc cứ đi trước đi, cháu thuê một cái xe đạp đèo Hứa Phàm cũng được.”
Thôi Định Sâm cười nói: “Không có gì, tôi không gấp, trước cứ làm chuyện của cậu đi, vừa lúc tôi đi quan sát thị trường, xem có khai phá được ở đâu không.”
Hứa Chiêu nói: “Vậy được ạ, nếu thúc có việc cứ đi trước nhé.”
“Ừ, ngồi xuống đi.”
“Dạ.” Hứa Chiêu để Hứa Phàm ngồi xuống xong.


Thôi Định Sâm chở Hứa Chiêu, Hứa Phàm tới thành nam ở đế đô, xa xa đã thấy một loạt nhà kính, tương đối đồ sộ, có so sánh mới biết nhà kính lớn của Hứa Chiêu ở thôn Nam Loan thật sự rất đơn sơ.


“Oa, thật nhiều nhà kính lớn quá!” Hứa Phàm ngạc nhiên: “Ba ba! Nhìn nhà kính lớn lớn kìa!”
“Đúng vậy, thật nhiều nhà kính lớn.” Hứa Chiêu nhìn những mái nhà kính không chuyển mắt.


Xe dừng ở khu đỗ trước một khu gieo trồng nhà kính, nhìn thấy năm sáu người phụ nữ đang chăm sóc rau dưa, Hứa Chiêu để Thôi Định Sâm, Hứa Phàm ngồi trên xe, cậu thì xuống hỏi thăm, hỏi rồi mới biết những người này là người làm công, những gì họ biết không nhiều.

Mà muốn biết nhiều hơn về nhà kính các thứ phải tìm ông chủ hoặc mấy nhân viên kỹ thuật nông nghiệp, như vậy mới hỏi được.


Nhưng hôm này cả ông chủ và mấy người kỹ thuật viên đều không ở đây, cho nên chuyến này của họ về tay không.

Hứa Chiêu không thất vọng, mà lấy táo ở trong xe ra, đưa cho các bác gái mỗi người một quá, làm các bác vui vẻ không thôi.


Sau đó Hứa Chiêu lại ngồi lên xe Thôi Định Sâm, rời khỏi thành nam, đến những khu chợ lớn nhỏ của đế đô thăm hỏi, hai người đều hiểu rõ giá thị trường rồi, lại đi thành đông, thành tây, thành bắc, mỗi khu đều tới nơi gieo trồng trong nhà kính để học hỏi phương pháp.


Mặc dù có người che giấu không nói, nhưng cũng có người thoải mái nói ra, dù sao lý luận và thực tiễn luôn có một khoảng cách, cứ như thế hết ba ngày, Hứa Chiêu vẫn muốn tới khu nhà kính phía nam xem, vì thế cậu lại cùng Thôi Định Sâm tới thành nam.


Kết quả ông chủ vẫn không có như lần trước, kỹ thuật viên nông nghiệp cũng không có mặt vào buổi sáng, thật sự có chút bối rối.


Hứa Chiêu quyết định chờ, vì thế cậu nói với Thôi Định Sâm một tiếng, ôm Hứa Phàm xuống xe, kết quả Thôi Định Sâm cũng xuống theo.


Hứa Chiêu khó hiểu nhìn Thôi Định Sâm.


Thôi Định Sâm cười nhẹ: “Chờ cùng cậu.”
Hứa Chiêu vẫn luôn nhờ vả Thôi Định Sâm, cho nên câu “chờ cùng cậu” này Hứa Chiêu cũng không mạnh miệng không chịu, nhẹ nhàng cười với Thôi Định Sâm, sau đó lấy túi đồ ăn ra trong xe ra, ngồi xuống cạnh mương nước.


Bây giờ đã là đầu xuân nhưng trời vẫn khá lạnh, vậy mà dưới nước những đám cỏ xanh đã mọc ra, ngẫu nhiên trồi lên mặt nước một hai bông hoa nhỏ xinh, vô cùng đẹp, làm lòng người thấy vui vẻ, lo lắng bị gió xuân thổi bay, càng khiến người thêm thoải mái.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm cứ thế ngồi cạnh con mương, tán gẫu cờ đợi, tới buổi trưa, Hứa Chiêu lấy từ trong túi ra táo, bánh cuộn thừng, khoai lang chiên dầu, cá viên chiên, Thôi Định Sâm lấy ra bình giữ ấm, sau đó ba người ngồi ở cạnh mương ăn trưa.


“Ăn ngon không?” Hứa Chiêu hỏi Hứa Phàm.


Hứa Phàm rất dễ nuôi, ăn viên cá Hứa Chiêu đút cho, vẻ mặt thỏa mãn mà nói: “Ăn thật ngon quá, thật hạnh phúc quá đi.”
Ăn ngon liền hạnh phúc, sao mà đáng yêu thế hả nhóc con kia!
Hứa Chiêu cười rộ lên.


Hai cha con có nụ cười thật ấm áp này rất dễ làm rung động người khác, hơn nữa Thôi Định Sâm đã bị cảm nhiễm từ lâu, nơi này có phong cảnh dễ chịu, có người y thích, tất cả làm y không kiềm được mà cười rộ lên.

Đây là lần đầu tiên Thôi Định Sâm cười tươi như vậy, mắt mày cong cong, giống như gió xuân, làm cả người y cũng trở nên sinh động hơn.


Hứa Chiêu cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, Thôi Định Sâm cười lên lại đẹp trai như vậy, Hứa Chiêu nhịn không được mà nói: “Tiểu thúc, thúc nên cười như vậy nhiều hơn, đẹp lắm.”
Thôi Định Sâm không thay đổi nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Tôi cười như vậy, cậu thích à?”
Hứa Chiêu không hề nghĩ ngợi mà gật đầu: “Thích ạ.”
Thôi Định Sâm liền lập tức hỏi: “Vậy con người của tôi cậu có thích không?”
Hứa Chiêu rất kiên định mà gật đầu: “Thích.”
“Thật không?”
Hứa Chiêu cười nói: “Thật mà, tiểu thúc làm người chính trực, thiện lương, công chính, giỏi giang, thích giúp đỡ người khác, lại còn đẹp trai, người bình thường ai cũng thích.”
Thôi Định Sâm cười buồn, y đã sớm biết mình trong mắt Hứa Chiêu là như vậy, nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất không giống như trước kia cứ ba câu lại “cảm ơn” một lần, như này rất tốt, rất tốt.


Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến, không được gấp, không được gấp, không thể làm Hứa Chiêu Hứa Phàm sợ, cho nên sắc mặt Thôi Định Sâm như thường, nghe Hứa Chiêu nói xong, cùng Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm bên cạnh.


Hứa Phàm ăn no rồi, ngồi không yên, bé đứng lên rồi nói với Hứa Chiêu: “Ba ba, con đi chơi một chút nha.”
Hứa Chiêu hỏi: “Con không quen ai cả thì chơi chỗ nào?”
Hứa Phàm rất nghiêm túc: “Con đi bộ.”
Đi bộ?
Cái từ đi bộ này là học từ cha Hứa, nhưng từ cái miệng non nớt của Hứa Phàm nói ra lại khiến Hứa Chiêu bật cười, Hứa Chiêu hỏi: “Con đi bộ? Ở đây toàn là nước, con mà rơi xuống nước thì làm sao?”
Hứa Phàm nghiêng đầu nghĩ, trả lời: “Con cách xa nước một chút nha, con cách xa nước một chút sẽ không rơi xuống đâu.”
Hứa Chiêu cười nói: “Vậy được, con đi bộ đi, ba ở đây nhìn con.”
“Dạ, con qua bên kia đi bộ.”
Hứa Phàm lắc lư đi dọc theo con mương, vừa đi vừa nhìn khắp nơi.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm vẫn ngồi bên bờ mương nhìn, Hứa Phàm đi bộ ven đường, một hồi thì hừ hừ hát, một hồi thì ngồi xổm xuống nhìn kiến, Hứa Chiêu cứ ở xa xa vậy nhìn theo.


“Uống miếng nước đi.” Thôi Định Sâm nói.


Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm,
Thôi Định Sâm đưa chén giữ ấm cho Hứa Chiêu.


Hứa Chiêu đứng dậy nói: “Để cháu đi lấy cốc trà.”
“Không sao, dùng của tôi cũng được.”
“Không cần đâu ạ, lát nữa cháu cũng đút nước cho Hứa Phàm mà.”
“Để Hứa Phàm dùng của tôi cũng được.”
Hứa Chiêu cười: “Hứa Phàm là đứa nhóc bẩn ơi là bẩn đó.”
Thôi Định Sâm nói: “Không sao, tôi thấy nó tốt lắm.”
Nó tốt lắm-
Hứa Chiêu hơi hơi ngạc nhiên, đây là Thôi Định Sâm ghét trẻ con đó sao? Hứa Chiêu đang xuất thần, đột nhiên nghe thấy không xa lắm có tiếng “bùm”, giống như có cái gì đó rơi xuống mương.


Hứa Phàm!
Trong lòng Hứa Chiêu hoảng sợ, nhìn qua hướng Hứa Phàm, không phải Hứa Phàm.


Cậu thấy được Hứa Phàm vẻ mặt kinh hoàng đứng yên tại chỗ, ngón tay chỉ xuống mương nói: “Ba ba! Ba ba! Có một, có một em bé rơi xuống nước!”
Hứa Chiêu hoảng hốt nhanh chóng chạy tới bên Hứa Phàm.


Thôi Định Sâm chạy theo.


Hai người vừa tới bên bờ mương liền nhìn thấy một đứa bé rơi xuống chỗ nước sâu, đang càng ngày càng chìm xuống, Thôi Định Sâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng “bùm”, Hứa Chiêu đã nhảy xuống trước.+
“Hứa Chiêu!”
“Ba ba!”
Thôi Định Sâm, Hứa Phàm cùng lúc gọi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.