Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 77
Edit: Blanche
Xấu hổ quá?
Vừa tròn ba tuổi đã biết hai chữ “xấu hổ” này, thực sự làm Thôi Định Sâm dở khóc dở cười, chờ Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm đi rồi, trong đầu Thôi Định Sâm vẫn còn văng vẳng câu “Xấu hổ quá”, không nhịn được mỉm cười.
“Định Sâm.” Lúc này mẹ Thôi mới về.
Thôi Định Sâm nhìn mẹ Thôi.
Mẹ Thôi hỏi: “Cười gì thế?”
Thôi Định Sâm trả lời: “Cười Hứa Phàm.”
Mẹ Thôi lập tức nhìn xung quanh, hỏi: “Tam oa tử có tới sao?”
“Lại đi rồi.”
“Sao lại đi rồi? Mấy ngày rồi chị không gặp nó.” Mẹ Thôi rất thích Hứa Phàm, quan tâm hỏi: “Nó cùng ba nó đi bán rau à? Tuyết rơi thế này có bán được không? Thằng bé có bị lạnh không?”
Thôi Định Sâm nói: “Không ạ, đều khỏe, chỉ là nói hơi nhiều.”
“Ai nói nhiều?”
“Hứa Phàm ạ.”
Mẹ Thôi cho Thôi Định Sâm ánh mắt xem thường: “Đấy không gọi là nói nhiều, trẻ con đang tuổi học nói là thế, thích nói thích hỏi, dường như không biết mệt. Chú với Thanh Phong hồi nhỏ cũng thế, thế là tốt, rèn não, chú xem chú đi, lớn rồi là ít nói đi, cũng thông minh.”
Thôi Định Sâm nửa tin nửa ngờ mà nói: “Chị dâu, hồi bé em không nói nhiều lắm mà?”
Mẹ Thôi kiên định: “Nhiều, chú đừng cãi nữa, chỉ là sau này ra xã hội gặp nhiều chuyện, trong lòng cũng giấu nhiều thứ hơn, cho nên mới thận trọng từ nói đến làm. Chị nói chú nghe, về sau không cho chú bảo Hứa Phàm nói nhiều nữa, học Hứa Chiêu đi, cổ vũ Hứa Phàm nói, như vậy mới đáng yêu, có đúng không?”
Thôi Định Sâm vội vàng nói: “Dạ dạ dạ.”
Mẹ Thôi nghe vậy mới không tiếp tục lải nhải, ngẩng đầu nhìn không trung nói: “Ôi, tuyết lại nặng thêm rồi, không biết nhóm Hứa Chiêu về nhà chưa?”
“Chưa ạ, chắc đang đi mua gia cụ.”
“Mua gì thế?”
“Hứa Phàm nói là tủ ba cánh.” Là loại tủ ba cánh có thể lắp được loại gương lớn.
Quả thật đúng như lời Thôi Định Sâm nói, Hứa Chiêu, Hứa Phàm, ba Đại Trang đang ở trung tâm thị trấn mua tủ ba cánh, ngoài tủ ba cánh, còn có tủ ngăn kéo, tủ bếp, bàn dài, những gia cụ cần thiết Hứa Chiêu đều mua, vừa lúc có thể đặt lên xe kéo.
Tiếp đó Hứa Chiêu chạy qua hai cái chợ mới mua được hai con gà, mười cân thịt heo, sau đó lái xe về thôn Nam Loan, suốt đường về Hứa Phàm cùng Hứa Chiêu khen rằng cái gương lớn ơi là lớn, gương trong nhà không có cái nào soi được hết mặt của bé, bây giờ thì có thể soi từ trên xuống dưới rồi.
Vừa về tới nhà, Hứa Phàm liền chạy tới nhà Đại Trang khoe nhà bé mua gương, kéo Đại Trang vào phòng soi gương cùng, hai nhóc liền ngồi xổm trước gương nghe radio.
Thật sự làm Hứa Chiêu không lời gì để nói, chỉ là hai đứa trẻ kia một khi đã nghe radio là rất ngoan, Hứa Chiêu cũng không quản nữa, ngồi trong phòng tính sổ sách cùng cha Hứa mẹ Hứa, đếm xong tiền, cậu liền rút ba nghìn đồng để trả Thôi Định Sâm.
Sau đó Hứa Chiêu vào nhà kính hái ít rau thơm, ít ngồng tỏi non, sau đó lái xe kéo vào ủy ban thôn, trả lại xe cho thôn, tiện đưa cho thôn trưởng, bí thư thôn ít rau thơm và ngồng tỏi.
Thôn trưởng, bí thư kiên trì không nhận.
Hứa Chiêu phải treo bên miệng mấy từ gì mà “tín nhiệm tổ chức”, “kính biếu”, “xuất lực”, “cảm tạ”, thôn trưởng, bí thư mới chịu nhận rau.
Thôn trưởng cầm rau, hỏi: “Rau nhà kính bán hết chưa?”
Hứa Chiêu cười đáp: “Không ạ, còn một chút.”
“Còn một chút?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Còn một ít thân rễ ạ, ví dụ như đậu sừng, dưa chuột còn có thể lớn thêm một lần nữa, tỏi mới hái phần hoa, còn phần củ trong đất, năm sau vẫn có thể đem bán một đợt ạ.”
Nghe vậy, thôn trưởng không khỏi bội phục.
Bí thư thôn trực tiếp khen ngợi: “Hứa Chiêu, cháu thật sự giỏi quá.”
Hứa Chiêu vẫn khiêm tốn như cũ: “Không đâu ạ, đều là do điều kiện thôn cung cấp tốt, thôn trưởng, bí thư lãnh đạo việc lớn, hàng xóm láng giềng yêu quý, tin tưởng Ngoại trừ tên “ngoài thôn” đến ăn trộm, dân thôn chúng ta đều đối xử rất tốt với cháu.”
“Đó là đoàn kết, tương thân tương ái.” Trưởng thôn nói.
Hứa Chiêu đáp lời: “Dạ dạ, về sau cháu vẫn cần mọi người trong thôn giúp đỡ nữa ạ.”
“Nói gì thế, chính cháu cũng là người thôn chúng ta mà.”
Hứa Chiêu cười: “Cảm ơn trưởng thôn, về sau tiếp tục mô hình nhà kính này, cháu vẫn phải nhờ thôn dân mình hỗ trợ.”
“Không thành vấn đề.” Trưởng thôn sảng khoái nói: “Có vấn đề gì, mọi người cùng nhau giải quyết.”
“Cảm ơn trưởng thôn ạ, đến lúc đó mong bác cũng có thể đứng ra chủ trì giúp cháu.”
“Yên tâm, nhất định rồi.”
“Vậy bác bí thư làm chứng giúp cháu nhé, trưởng thôn nói là sẽ chủ trì giúp cháu.”
“Bác làm chứng, bác làm chứng.” Bí thư nói.
Trưởng thôn thì cười ha ha.
Thăm dò thái độ trưởng thôn, bí thư một chút, Hứa Chiêu yên tâm rất nhiều, biết bước tiếp theo của mình sẽ không gặp trở ngại quá lớn.
Trở lại nhà, mẹ Hứa, bà Đại Trang đang bàn ngày mai rán bánh cuộn thừng, bánh khoai lang chiên, rau củ viên chiên. Hứa Chiêu nhìn bà Đại Trang một chút, rồi quay vào phòng lấy ra năm mươi đồng, xách hai cân rưỡi thịt heo, một con gà vào nhà Đại Trang, đưa cho ba Đại Trang. Trong đó hai lăm đồng là tiền công của ba Đại Trang, hai mươi đồng còn lại là của ông bà Đại Trang, còn lại năm đồng là tiền mừng năm mới cho cả nhà.
Gia đình Đại Trang đi làm cả một đời cũng chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy, xô qua đẩy lại, nhưng vẫn nhận, cảm kích nói không nên lời, cuối cùng không biết đáp lại bằng gì, đêm đó họ làm một chén thịt kho tàu, bốn quả trứng luộc, người một nhà không ăn miếng nào, toàn bộ đưa sang nhà Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu liền đưa sang nhà Đại Trang một chén mì lớn, họ nhận xong ba Đại Trang lại mang quà sang, qua lại mấy lần, ba Đại Trang nhất quyết không chiếm tí xíu gì của Hứa Chiêu.
Cha Hứa thở dài một tiếng: “Lát lại đem ít mì sang là được.”
Hứa Chiêu lúc này mới ngồi xuống ăn cơm, hơn mười ngày, cuối cùng cả nhà rốt cục không còn lo lắng, chậm rãi ăn cơm, ăn được một nửa, ngoài trời bắt đồng rơi xuống những bông tuyết trắng lớn như lông ngỗng. Mẹ Hứa cảm khái: “Vốn cho là hôm nay sẽ ăn đói mặc rách.”
Hứa Chiêu cười nói tiếp: “Không nghĩ rằng là cơm no áo ấm.”
“Đúng vậy, đều do con giỏi.” Mẹ Hứa thật tâm vì Hứa Chiêu mà tự hào.
“Không nói như vậy được, có ba mẹ giúp đỡ nhiều, lát nữa con sẽ đưa tiền công cho hai người.”
“Không cần!” Cha Hứa, mẹ Hứa đồng thời không cần.
Chỉ là Hứa Chiêu ăn cơm xong vẫn đưa cho cha Hứa, mẹ Hứa mỗi người một trăm đồng, sau đó mẹ Hứa liền đem giấu đi, không biết học ở đâu rằng đem gửi ngân hàng, cất giúp Hứa Chiêu, sau để Hứa Chiêu, tam oa tử dùng.
Nhưng, Hứa Chiêu không biết ý nghĩ này của mẹ Hứa, cậu ra khỏi phòng cha mẹ, kéo Hứa Phàm đang soi gương trước tủ ra ngoài, rửa tay rửa mặt rửa chân rửa mông, sau đó bôi kem dưỡng ẩm, rồi nhét Hứa Phàm vào chăn.
Hứa Phàm trong chăn lộ ra đầu nhỏ nói: “Ba ba, con chưa soi gương xong.”
“Không soi nữa.” Hứa Chiêu nói.
“Soi nữa!”
“Không soi, con đẹp trai vô cùng rồi, không cần soi nữa.”
“Con đẹp trai không chịu được!” Hứa Phàm học theo Hứa Chiêu nói.
“Đúng đúng, không soi nữa, lát ba kể chuyện xưa cho con.”
“Dạ.”
Hứa Phàm ngoan ngoãn nằm trong chăn.
Hứa Chiêu nhanh chóng rửa ráy sạch sẽ, xong rồi vào trong chăn, lấy chai nước muối đã được ủ ấm ra, sau đó ôm Hứa Phàm, kể chuyện cho Hứa Phàm nghe. Dạo này thật sự bận quá, khó được thoải mái như vậy, Hứa Chiêu không muốn nghĩ ngợi gì nữa, thanh thơi nghỉ hai ngày, sang năm mới rồi tính toán tiếp.
Giờ phút này Hứa Chiêu tập trung kể chuyện cho Hứa Phàm, sau đó hai cha con một hỏi một đáp, học thêm ít câu thành ngữ, sau đó đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hứa Chiêu sợ nhà kính bị tuyết lớn làm sập nên chạy tới xem, không ngờ rằng tuyết trên nhà kính lớn, bé đều đã được quét sạch sẽ, hỏi ra mới biết ba Đại Trang và ông Đại Trang làm hết từ sớm.
Hứa Chiêu cảm thấy ấm áp, tiếp quay lại phòng, vừa lúc Hứa Phàm dậy. Cậu mặc quần áo cho Hứa Phàm, khi ra ngoài thấy một mảnh trắng xóa, Hứa Phàm kêu to: “Ba ba! Tuyết lớn!”
Đại khái đây là lần đầu tiên Hứa Phàm tiếp xúc với tuyết, một tuổi thì Hứa Phàm còn bé quá, cái gì cũng không biết, lúc hai tuổi thì không có quần áo mặc, tuyết rơi là Hứa Phàm sẽ bị nhốt kín trong nhà, năm nay mới chân chính mà thấy tuyết.
Đời trước sống tại miền trung, cuộc đời Hứa Chiêu cũng lần đầu thấy tuyết lớn như vậy, toàn bộ thế giới đều là một màu trắng xóa, vô cùng thuần khiết.
“Đẹp không?” Hứa Chiêu hỏi.
“Đẹp!” Hứa Phàm lớn tiếng đáp.
“Vậy ba ba dắt con ra ngoài nhìn tuyết nhé?” Khó có được lúc rảnh, Hứa Chiêu muốn dắt Hứa Phàm đi chơi một chút.
“Dạ.”
Vì thế ăn sáng xong, Hứa Chiêu đội mũ lôi phong mới mua cho Hứa Phàm, khan quàng cổ, ủng cao cổ, rời khỏi nhà, bước vào tuyết trắng, đi dạo trong thôn Nam Loan yên tĩnh.
Hứa Chiêu đi trước, in dấu chân trên tuyết.
Hứa Phàm bạch bạch theo sau Hứa Chiêu, thôn Nam Loan người dân đều sợ lạnh nên ở trong nhà sưởi ấm, bởi vậy lúc này trông thôn chỉ còn Hứa Chiêu, Hứa Phàm một lớn một nhỏ đi lại trong thôn.
“Ba ba!” Hứa Phàm gọi.
“Sao thế?” Hứa Chiêu hỏi.
“Con giẫm vào chân ba ba!” Hứa Phàm dùng sức giẫm vào dấu chân của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Giẫm đi giẫm đi.”
“Ba ba, chân con nhỏ, chân ba ba lớn!”
“Đúng rồi, chờ con trưởng thành rồi, chân sẽ lớn hơn.”
“Bây giờ con là bảo bảo, ba ba là ba ba.”
“Đúng rồi, con là bảo bảo của ba ba.”
“Con là bảo bảo của ba ba.”
Hứa Phàm mệt thở phì phò, nhưng cái miệng thì nói không ngừng, đi theo Hứa Chiêu tới đầu thôn, trong tầm mắt là mênh mông tuyết trắng, vẻ đẹp yên lặng, làm người thoải mái.
“Oa! Thật nhiều tuyết! Ba ba, thật nhiều tuyết quá!”
Hứa Phàm cao hứng cực kỳ, không chú ý một cái, chân liền trượt, ngã úp mặt vào tuyết. Không chờ Hứa Chiêu tới kéo lên, tay bé đã vùng vẫy cố chống dậy, chỉ là mặc quá dày, cho dù vùng thế nào, đạp bay bao nhiêu là tuyết vẫn không đứng dậy được, xoay cũng không được.
Hứa Phàm mệt thở, giọng vô cùng non nớt, gọ: “Ba ba, ba ba, con ngã không đứng dậy được, giúp con với, ba ba, giúp con với!”
Quá buồn cười, Hứa Chiêu nhịn không được cười ha ha.
“Ba ba, giúp con với.” Hứa Phàm tiếp tục gọi.
“Được, giúp con.”
Hứa Chiêu lúc này mới dừng cười, đang định tới kéo Hứa Phàm dậy, chợt nghe thấy tiếng gọi ở xa xa: “Hứa Chiêu!”