Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 70


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 70

Edit: Blanche

Thẳng tới khi Hứa Chiêu, ba Đại Trang kéo xe rau rời khỏi thôn Nam Loan, một đám người trong thôn vẫn mang vẻ mặt không thể tin được, rõ ràng toàn là những loại rau sinh trưởng vào mùa xuân hè thu, bây giờ giữa mùa đông lại có, tất cả đều là do Hứa Chiêu trồng nên, tất cả trong một cái nhà kính lớn.

Thần kỳ!

Thật sự quá thần kỳ!

Một đám người không tự chủ được mà thảo luận tiếp, đa số là khích lệ Hứa Chiêu, mỗi một câu khen, sắc mặt lại Hứa Tả Thành khó coi thêm một phần, trong lòng vô cùng bất mãn, khó chịu, tiện đà chuyển cảm xúc đó thành ngôn ngữ, nói cho mọi người biết người thành phố không ăn quen ràu xuân hè, với cả tất niên đều ăn thịt, ai thích ăn rau bao giờ, ý hắn chính là rau của Hứa Chiêu không bán được.

Người trong thôn nửa tin nửa ngờ, đừng nói là chưa tới thị trấn, ngay cả rời khỏi thôn Nam Loan cũng có hạn, theo bản năng tin vào người “thấy nhiều sự đời” như Hứa Tả Thành.

Mẹ Hứa cũng lo lắng theo, từ sân cũ đi ra, nhìn thấy Hứa Tả Thành đang đứng cùng mọi người trên đường đất, vừa đi vừa nói rằng rau chắc chắn bán không được, trong lòng mẹ Hứa càng thêm bất an, lo lắng không bán được, đến độ bữa sáng cũng không muốn làm.

“Sao thế?” Cha Hứa quét sân xong hỏi.

“Lo lắng ông à.” Mẹ Hứa nói.

“Lo lắng gì?”

“Lo lắng không bán được rau.”

“Sao lại không bán được? Bình thường không phải đều bán tốt sao?” Cha Hứa nói.

Mẹ Hứa nhíu mày nói: “Bình thường không bán nhiều như thế.”

Cha Hứa phản bác một câu: “Ngày thường còn bán được nữa là tất niên!”

Mẹ Hứa không nói, vẻ mặt ưu sầu.

Cha Hứa thở dài một tiếng, nói: “Bà đừng co lo nữa, chúng ta đi nấu cơm đi, lát nữa bảo bảo dậy không thấy Hứa Chiêu, lại chưa ăn, sẽ khóc, đi đi, tôi lấy cành trúc cành đậu ra đây nhóm lửa, chúng ta làm nhanh lên, không thể để bảo bảo bị đói.”


Nghĩ đến Hứa Phàm muốn ăn sáng, mẹ Hứa lúc này mới cùng cha Hứa xuống bếp nấu cơm.

Hứa Phàm ở trong phòng vừa lúc tỉnh, ánh mắt mờ mịt ngập nước, nhìn nhìn xung quanh, không thấy Hứa Chiêu, giọng sữa gọi ba ba hai tiếng, không thấy ai đáp lại, bé cũng không nóng nảy, lấy xe đồ chơi ở đầu giường, ngồi trên giường chơi một lúc.

Sau đó bé ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai tiến vào, cũng không biết ba ba đi đâu, bé tự mình lấy tất nhỏ, tự đi tất cho mình.

Tự đi một hồi lâu, mệt đến thở hồng hộc cũng không đi được, nên bé không đi tất nữa, ném lên giường, sau đó nằm úp bụng xuống giường, chân ngắn cố gắng tự trượt xuống đất, ngay cả giày cũng không đi, bạch bạch mà chạy ra ngoài phòng, giọng sữa nồng đậm mà gọi: “Ba ba! Ba ba! Con dậy rồi! Ba ba, ba ba ở đâu rồi!”

Mẹ Hứa lập tức lò đầu từ phòng bếp nhìn ra, nhìn Hứa Phàm mặc áo mỏng quần đùi, lập tức kinh hô: “Ôi! Ôi trời! Tam oa tử à! Sao con lại xuống giường!”

Mẹ Hứa nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Hứa Phàm, nhanh chóng chạy về phòng ngủ nhét Hứa Phàm vào trong chăn, nghiêm giọng nói: “Đứa nhỏ ngốc! Có biết lạnh không? Lạnh bị ốm thì làm sao?”

Hứa Phàm ngẩng đầu nói: “Con tìm ba ba.”

Mẹ Hứa nói: “Ba ba của con đi bán rau rồi, lát nữa về.”

Hứa Phàm ngồi trong chăn hỏi: “Ba ba vì sao không dắt con đi theo?”

“Vì con đang ngủ mà.”

Hứa Phàm liền nói: “Con, con, con ngủ là không gọi dậy được.”

Mẹ Hứa cười: “Con biết là tốt rồi, ba ba con không gọi con dậy được, nên mới đi bán rau trước, giờ chúng ta mặc quần áo ấm rồi đi ăn sáng trước, chờ ba con về nha.”

“Dạ, con không khóc.”

“Đúng rồi, tam oa tử là ngoan nhất!”

“Dạ.” Hứa Phàm đứng lên, để mẹ Hứa mặc quần áo cho.


Hứa Phàm ngoan được một lát, vì Hứa Chiêu trước từng nói là buổi sáng Tề Thiên đại thánh ngủ dậy không khóc, cho nên bé cũng không khóc, chỉ là rời giường rửa mặt, được rửa bằng xà phòng thơm thơm, ăn sáng xong, Hứa Phàm bắt đầu hỏi: “Ba ba sao vẫn chưa về ạ?”

Mẹ Hứa trả lời: “Lát nữa là về rồi.”

Hứa Phàm không vui mà nói: “Bà bảo là trong chốc lát, trong chốc lát, thật sự chán lắm rồi.”

“…” Mẹ Hứa cười: “Nếu không bà với con qua tìm Đại Trang chơi nhé?”

“Không tìm Đại Trang chơi đâu.”

“Vì sao? Không phải con thích chơi với Đại Trang nhất sao?”

“Đại Trang chưa ăn sáng ạ.” Hơn nữa Đại Trang chờ ăn sáng là sẽ không chơi với bé, bé nhìn mẹ Hứa nói: “Con nhớ ba ba.”

Không có ai chơi cùng, trẻ con sẽ càng dính người lớn, mẹ Hứa lúc này cũng lo lắng cho Hứa Chiêu, vì thế nhanh chóng rửa sách bát đũa, để cha Hứa ở nhà trông coi, bà thì bế theo Hứa Phàm ra đầu thôn nhìn xem Hứa Chiêu về chưa, kết quả Hứa Chiêu thì không thấy, nhưng lại gặp Hứa Tả Thành.

Hứa Tả Thành vô cùng vui vẻ trở về từ thị chấn, trong tay xách theo không ít thực phẩm đang nói chuyển với mọi người ở đầu thôn, nói Hứa Chiêu và ba Đại Trang kéo theo xe trâu lớn đứng ở chợ từ sáng sớm, chỉ bán được có một hào rau, hơn nữa còn là do một bà lão mua, người bình thường không ai mua rau của Hứa Chiêu.

Một hào!

Hứa Tả Thành ha ha cười rộ lên: “Bán từ sáng sớm được có một hào, hai người kia vẫn còn đang ngồi ngốc ở đó, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn không bán được đâu, còn không tin, còn nhiều rau như vậy, không bằng theo tôi ra ngoài làm công, nó không đồng ý, tôi đây không có cách nào.”

Vẻ mặt Hứa Tả Thành vui sướng, ánh mắt nhìn mẹ Hứa cũng giống như đang nói: “Cho bà nhìn xem con trai ruột yêu quý của bà ra làm sao, bà chờ bị chết đói đi!”

Sắc mặt mẹ Hứa trắng bệch, hơn nữa nghe những người khác trong thôn nói rau của Hứa Chiêu không bán được, trong lòng nhất thời lạnh, toàn bộ rau trong nhà kính họ hái chưa được một phần năm, nếu ngay cả một phần năm cũng không bán được, không phải là họ lỗ vốn rồi sao, còn mệt thảm nữa!

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ!


Mẹ Hứa lập tức luống cuống, cả người giống như rơi vào hầm bang, cả người lạnh run, đặc biệt nhìn vào khuôn mặt dạt dào đắc ý của Hứa Tả Thành, trong lòng bà vừa bực tức vừa thương tâm, đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng gọi của cha Hứa.

“Kim Hoa, Kim Hoa!” Cha Hứa thở hồng hộc chạy tới, không biết là do mệt hay hưng phấn mà mặt đỏ bừng.

Mẹ Hứa quay đầu lại nhìn cha Hứa, vẻ mặt mất mát cùng lo âu.

Cha Hứa không nhìn mẹ Hứa, thở dốc nói dồn dập mà nói: “Về, về nhà!”

Mẹ Hứa hỏi: “Về nhà làm gì?” Hiện tại bà không muốn về nhà chút nào, bà muốn đi tìm Hứa Chiêu, Hứa Chiêu nhất định đang rất khổ sở.

“Về nhà hái rau!” Cha Hứa nói.

“Hái rau làm gì?” Mẹ Hứa hỏi.

“Bán, không thì làm gì?”

“Bán có được đâu, hái bán tiếp làm gì?” Mẹ Hứa nói.

Cha Hứa lớn tiếng: “Sao lại không bán được? Bây giờ đang không đủ bán kia kìa! Hứa Chiêu vừa gọi điện tới, bảo chúng ta hái nhanh nhanh chút, lát nữa ba Đại Trang về kéo thêm một xe lên trấn, sao bà lại ở đây nói bán không được hả.”

“Gì cơ?” Vẻ mặt mẹ Hứa kinh ngạc.

“Không đủ để bán đó!” Cha Hứa nói.

Không đủ để bán?!

Mẹ Hứa cảm giác như nghe nhầm, đứng hình trong chốc lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Không phải, không phải, không phải nói bán không được à…”

Khi mẹ Hứa nói những lời này, nhịn không được chuyển hướng sang Hứa Tả Thành.

Hứa Tả Thành dường như không bị ảnh hưởng bởi câu “không đủ bán”, vẫn cười như trước, nói với cha Hứa: “Ba, ba đừng cố lấy lại mặt mũi cho Hứa Chiêu, bán không được cứ nói thẳng là bán không được, đừng giấu người khác, Hứa Chiêu làm sai thì phải nhận chứ sao? Chúng con mới từ thị trấn về chính măt thấy, rau của Hứa Chiêu không bán được, ba đừng giả bộ nữa được không?”

“Ai giả?” Cha Hứa không vui mà lớn tiếng nói: “Tôi giả bộ cái gì?!”

“Không phải giả bộ là không đủ bán sao? Buồn cười.” Hứa Tả Thành cười.


Buồn cười?

Hứa Tả Thành chê cười ông? Còn nói ông giả bộ? Cha Hứa bị cái bộ dáng bất hiếu này của Hứa Tả Thành làm cho tức không nhẹ, chỉ vào Hứa Tả Thành, còn chưa kịp chửi đã nghe thấy tiếng gọi thô lớn.

“Bác Hứa! Bác gái Hứa!”

Cha Hứa quay đầu nhìn, là ba Đại Trang.

Cha Hứa trên dọc theo đường đất tới, chạy tới đầu đầy mồ hôi, vội vàng mà gọi: “Bác trai! Bác gái!”

Mẹ Hứa nhanh chóng nghênh đón, hỏi: “Ba Đại Trang, sao lại trở về?”

Ba Đại Trang vui sướng mà nói: “Bác gái, cháu về kéo thêm một xe nữa lên trấn bán!”

“Kéo thêm xe nữa?” Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Ba Đại Trang lau mồ hôi trên trán, nói: “Hứa Chiêu không gọi điện về cho hai bác ạ? Rau của chúng cháu không đủ bán, Hứa Chiêu bảo cháu về nhanh, thừa dịp nhiều người, kéo thêm một xe nữa đi bán.”

Mẹ Hứa khiếp sợ hỏi: “Thật sự không đủ bán?”

“Thật mà.” Ba Đại tiếp tục lau mồ hôi hỏi: “Sao thế ạ?”

Mẹ Hứa nhịn không được xác nhận lại lần nữa: “Không phải bọn họ bảo là sáng sớm các con chỉ bán được một hào sao?”

Ba Đại Trang nói: “Đúng ạ, buổi sáng chúng cháu đi sớm quá, mọi người còn chưa đi chợ nên tất nhiên không bán được, về sau chợ đông hơn nên bán chạy, cả nhà Thôi Thanh Phong cũng đang giúp, đang chờ chúng ta kéo thêm một xe rau nữa.”

Bán chạy – kéo thêm một xe nữa –

Mẹ Hứa ngây dại, thật sự, thật sự bán được! Thật sự bán được, mẹ Hứa kích động, ánh mắt tỏa sáng.

Cha Hứa vui vẻ cười.

Nụ cười trên mặt Hứa Tả Thành còn chưa kịp dứt, nháy mắt cứng lại, kiêu ngạo đắc ý vừa rồi lập tức biến mất, những người trong thôn đang nhìn hắn, càng làm hắn xấu hổ vô cùng, nghẹn nửa ngày chỉ nói một câu: “Rau, rau bán cũng không được mấy đồng! Căn bản không kiếm được tiền!”

Chỉ là cha Hứa, mẹ Hứa, ba Đại Trang không để ý tới Hứa Tả Thành, vui sướng khó nén, mẹ Hứa thậm chí không khỏi thì thào “kiềm tiền, Hứa Chiêu kiếm được tiền”, sau đó xoay người đi cùng cha Hứa, ba Đại Trang về nhà kính trồng rau, Hứa Phàm chân ngắn chạy theo ở phía sau, vừa chạy vừa nói: “Ba ba của con kiếm được tiền, ba ba của con kiếm được tiền!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.