Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 52
Edit: Blanche
Hứa Chiêu còn không chú ý đã bị Thôi Định Sâm nắm chặt tay, bút trong tay Hứa Chiêu rơi xuống. Cậu ngạc nhiên nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Tiểu thúc, làm sao vậy?”
“Tay cậu bị sao?” Sắc mặt Thôi Định Sâm có chút lo lắng hỏi.
Thì ra là chuyện cái tay!
Hứa Chiêu bị dọa sợ, tưởng có sâu rắn linh tinh gì đó, thì ra không phải, chỉ là bọt nước thôi, cậu tự nhiên mà thu tay lại, giơ bàn tay ra cho Thôi Định Sâm nhìn, nói: “Lúc gieo lúa mạch phải giữ cày, bị cái cày ma sát ra bọng nước thôi ạ.”
“Thôi ạ?” Thôi Định Sâm lấy ra từ mấu chốt.
“…” Hứa Chiêu không biết phải trả lời như thế nào.
Tay phải Thôi Định Sâm đặt trên chân nắm hờ, cảm thụ chút hơi lạnh của Hứa Chiêu còn sót lại, sau đó vẫn không nhịn được hỏi: “Không đau sao?”
“Không đau, không ảnh hướng tới công việc, không sao đâu ạ.” Hứa Chiêu cảm thấy mấy cái bọng nước này quả thật không có gì, nói: “Ngày mai là khỏi rồi.”
“Không cần bôi thuốc?”
“Không cần, cháu có phải yểu điệu đâu ạ, cháu vẫn làm việc được mà.”
Hứa Chiêu cúi người xuống nhặt bút, tiếp tục viết số liệu.
Thôi Định Sâm ở một bên nhìn, ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn mấy cái bọng nước trên tay Hứa Chiêu, trong lòng có chút cảm giác không rõ ràng, mãi cho tới khi chiều xuống, nhìn không thấy bọng nước trong tay Hứa Chiêu nữa, mà Hứa Chiêu thực sự không bị ảnh hưởng bởi bọng nước, Thôi Định Sâm lúc này mới cùng Thôi Thanh Phong đi theo Hứa Chiêu vào nhà họ Hứa.
Mẹ Hứa lúc này đã làm xong cơm tối, Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong liền ở lại dùng một bữa cơm, xong rồi Thôi Thanh Phong hỏi Hứa Chiêu về chuyện trồng ray nhà kính, Hứa Chiêu liền nói toàn bộ cho Thôi Thanh Phong nghe, tỏ rõ bắt đầu từ mai cậu sẽ mua các nguyên liệu dựng nhà kính, sau đó bắt tay kiến tạo khung, một tuần sau sẽ bắt đầu trong rau, khoảng bốn mươi lăm ngày sau, mẻ rau trái mùa đầu tiên sẽ bán ra thị trường.
Thôi Thanh Phong nghe mà cảm xúc mênh mông.
Chỉ là Hứa Chiêu chưa xác định được nên dựng nhà kính bằng chất liệu gì, ba Đại Trang đề cử trúc và cọc gỗ, nói là vừa rẻ vừa tiện, Hứa Chiêu cũng nghĩ như vậy, nhưng có chút do dự, lúc này Thôi Thanh Phong cũng nói là dùng trúc và cọc gỗ.
Hứa Chiêu mới hạ quyết định dùng trúc và cọc gỗ, đúng lúc lại nghe được một thanh âm khác, là tiếng của Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm trầm giọng nói: “Dùng ống thép đi.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Thôi Định Sâm từng chữ rõ ràng mà nói: “Khung lớn dùng ống thép, khung nhỏ dùng trúc và cọc gỗ, chắc chắn khó bị di dời, chống được gió tuyết.”
“Chỉ là, phí tổn sẽ cao hơn.” Hứa Chiêu nói.
“Cũng không hẳn, hơn nữa cậu có thể suy nghĩ ở góc độ khác.” Ánh mắt Thôi Định Sâm thâm thúy nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đối diện với ánh mắt của Thôi Định Sâm, suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Góc độ nào ạ?”
Ngữ khí Thôi Định Sâm bình thản: “Nó sẽ mang tới cho cậu thương cơ.”
“Thương cơ gì ạ?”
Thôi Định Sâm trầm mặc một chú, hói: “Ống thép là sản phẩm của xưởng thép nhỉ?”
“Dạ.” Hứa Chiêu đáp.
“Theo tôi được biết, quản lý xưởng thép Dương Vân chính là phụ trách mảng phúc lợi nhân sự, không phải ở bên mảng nhà ăn, cho nên nếu cậu muốn cùng căng tin xưởng thép để hợp tác, chỉ dựa vào một mình Dương Vân có thể có chút khó khăn, nhưng nếu cậu là khách hàng của xưởng thép…”
“Tiểu thúc!” Không chờ Thôi Định Sâm nói xong, Hứa Chiêu đã vui vẻ mà nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nhướng mày hỏi: “Đã hiểu?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Đã hiểu.”
“Thông minh.” Thôi Định Sâm chân tâm mà nói ra hai chữ này”
“Cháu thấy tiểu thúc còn thông minh hơn.” Hứa Chiêu cũng thật tâm.
“Ừ, tôi cũng thấy thế.”
“…”
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đã hiểu, nhưng Thôi Thanh Phong, Hứa Phàm không hiểu ra sao, Hứa Chiêu giải thích cho Thôi Thanh Phong một hồi lâu, Thôi Thanh Phong mới hiểu được, tuy rằng Hứa Chiêu quen biết với Vân tỷ, nhưng Vân tỷ không quản lý mảng ăn uống, cho nên về sau Hứa Chiêu trồng rau, muốn hợp tác với xưởng thế, Vân tỷ có thể không giúp được, vấn đề này Hứa Chiêu cũng từng lo lắng qua.
Như vậy hiện tại có cách để giải quyết, Hứa Chiêu có thể thông qua việc bán nguyên liệu mà quen biết được các quản lý khác của xưởng thép, mà về sau có thể sẽ trường kỳ hợp tác, có thể quen biết thêm nhiều người thì thêm nhiều phần lực lượng, nói không chừng có thể tiếp tục hợp tác với những dự án sau này của cậu.
Quan trọng nhất là chất lượng ống thép rất tốt, hơn nữa bên xưởng thép chỉ cần cọc trước 30%, hơn một tháng sau thu hoạch rau dưa, Hứa Chiêu có thể trực tiếp đưa sang xưởng thép, trừ bớt một phần tiền ống thép, đây là phương pháp quen thuộc của một số đơn vị hợp tác, cũng có thể gọi là một dạng đẩy mạnh tiêu thụ.
Đến lúc đó rau dưa của Hứa Chiêu chất lượng giá rẻ, quan hệ hợp tác này tiếp túc tiến triển, Hứa Chiêu không lo không kiếm được tiền.
Thôi Thanh Phong nghe xong lập tức khen Hứa Chiêu lợi hại.
Hứa Chiêu nói: “Đều do tiểu thúc nhắc nhở.”
Thôi Định Sâm cười không nói.
Hứa Chiêu vẫn luôn nghe Thôi Thanh Phong nói rằng tiểu thúc mình rất giỏi, đầu óc rất siêu, nhưng cậu chưa bao giờ được thấy, qua sự kiện nhỏ lần này, xem như đã hiểu rõ một điểm. Tiếp tục đàm luận trong chốc lát, đã muộn, Hứa Chiêu bế Hứa Phàm, tiễn Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong về.
Mới vừa ra khỏi cửa, Thôi Thanh Phong đã nói muốn đi vệ sinh.
Hứa Chiêu chỉ phương hướng, rồi bế Hứa Phàm trước đưa Thôi Định Sâm tới đầu thôn Nam Loan, đầu thôn yên tĩnh không người, chỉ có một ánh đèn nhỏ, chính là đèn pin trong tay Hứa Phàm, đèn pin là Hứa Chiêu mua hai hôm trước, để tiện cho sinh hoạt, Hứa Phàm thấy lạ không kiềm được, mỗi lần cầm sẽ không chịu buông xuống, cần phải chơi thật lâu.
Giờ phút này cũng thế, hai tay mập mạp cầm chặt đèn pin chiều khắp nơi.
“Soi đường nào.” Hứa Chiêu nói.
Hứa Phàm nghịch ngợm mà chiếu lên mặt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu vỗ nhẹ mông Hứa Phàm, đặt Hứa Phàm cười khanh khách xuống dưới đất bằng phẳng, để bé tự chơi.
Hứa Chiêu cùng Thôi Định Sâm chờ Thôi Thanh Phong, đợi hai phút cũng chưa thấy Thôi Thanh Phong đâu, đầu thôn lại không có người, Hứa Phàm thì đang ngồi ở ven đường dùng đèn pin soi sâu.
Vì thế ở dưới gốc cây cổ thụ khô héo trên đường, chỉ có hai người Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm, ban đêm yên tĩnh, vài ngọn đèn dầu ít ỏi trong thôn, làm cho nơi đây càng thêm tĩnh lặng.
Thôi Định Sâm không hay nói chuyện, Hứa Chiêu đành phải mở miệng trước nói: “Tiểu thúc, hôm nay cảm ơn thúc nhiều lắm.”
Thôi Định Sâm nói: “Hôm nay cậu đã nói với tôi “Cảm ơn” hai mươi tư lần.”
“…” Hứa Chiêu không lên tiếng.
“Không có gì khác nói với tôi sao?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Nói gì ạ?” Hứa Chiêu hỏi lại.
Ngữ khí Thôi Định Sâm bình thường mà nói: “Lần trước tôi mua thuốc lá ở chỗ cậu còn thiếu năm mao tiền, cậu không tìm tôi đòi sao?”
“…” Chính mình còn nhớ rõ nợ năm mao, chủ động đưa không được sao? Còn chờ người khác đi đòi? Hứa Chiêu 囧 囧 nói: “Cháu quên, quên mất.”
“Cậu nhớ thêm một thời gian đi, hiện tại trên người tôi không có tiền.”
“…Dạ.”
Lại qua một chốc im lặng, Thôi Định Sâm lại hỏi: “Cậu đối với người khác cũng vậy sao?”
“Cái gì?” Tư duy Hứa Chiêu không theo kịp.
Thôi Định Sâm giải thích: “Thiếu nợ cậu, cậu quay đầu liền quên.”
Hứa Chiêu lập tức biện giải, nói: “Không có, cháu chỉ quên của thúc.”
“Tôi đây thực sự là đặc biệt.”
“…”
Hứa Chiêu có chút không tán gẫu nổi với Thôi Định Sâm nữa, may thay ở đây có một cái Hứa Phàm, cậu nhanh chóng chạy tới ôm Hứa Phàm, kỳ thật chính là rời xa Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm bật chế độ công kích người khác, thật sự là không chống đỡ nổi, may thay Thôi Thanh Phong đã quay lại đây, cười hì hì nói: “Hứa Chiêu, tớ với tiểu thúc về nhà đây.”
“Ừ, hai người đi đường cẩn thận.” Hứa Chiêu nói.
“Đúng rồi, ngày mai cậu tới thị trấn nhỉ.”
Hứa Chiêu nói: “Ừ, đi mua vật liệu dựng nhà kính, lại mua thêm chút pháo dây, cả kẹo đậu phộng, chúc mừng một chút.”
Dựng xà nhà là phân đoạn quan trọng nhất khi kiến tạo nhà cửa, nhà nhà khi dựng xà đều mua một ít pháo dây, mua thêm chút đậu phộng, kẹo đường, thêm một ít bánh ngô, rải khắp nơi, còn có dán câu đối, tóm lại chính là một loại tập tục, cầu cho “bình an hòa thuận”, không khí vui mừng.
“Nhanh như vậy đã dựng xà rồi à?” Thôi Thanh Phong hỏi.
“Là dựng xà cho nhà gách ba gian, còn sân, nhà bếp chưa xong nữa, muốn hoàn tất chắc phải thêm một tuần nữa, đến lúc đó tớ nấu cơm, mời mọi người tới nhà ăn tân gia.” Hứa Chiêu cười nói.
Thôi Thanh Phong vui vẻ đáp: “Được được.”
Phất tay tạm biệt Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhảy lên yên sau xe đạp của Thôi Định Sâm, hưởng thụ gió lạnh mùa thu, tâm tình sung sướng hỏi: “Tiểu thúc, thúc cảm thấy Hứa Chiêu thế nào?”
Thôi Định Sâm đáp: “Rất tốt.”
“Cháu cũng hiểu là rất tốt, đúng rồi, cái cậu Trầm Giai Dương của thúc –”
“Trầm Giai Dương của ai cơ?” Thôi Định Sâm không vui hỏi.
Thôi Thanh Phong lúng túng một chút, lại hỏi: “Hai người chia tay rồi ạ?”
“Đã từng bắt đầu sao?” Ngữ khí Thôi Định Sâm lạnh đi vài phần.
“… Giống như không thì phải.”
“Về sau đừng nói lung tung.”
“Dạ, cái kia, tiểu thúc, thúc cảm thấy Hứa Chiêu –”
Nhắc tới Hứa Chiêu, ngữ khí Thôi Định Sâm rốt cục ấm trở lại, vừa đạp xe vừa chậm rì rì nói chuyện với Thôi Thanh Phong, cùng lúc đó, Hứa Chiêu muốn dắt Hứa Phàm về nhà, kết quả Hứa Phàm chơi đèn pin chưa đã nghiện, không muốn về, nên ở trên đường dùng đèn pin chiếu khắp nơi chừng một phút đồng hồ mới đi theo Hứa Chiêu vào sân nhà, vừa vào đã chạy đi tìm cha mẹ Hứa, dạy cha Hứa mẹ Hứa cách dùng đèn pin.
Hứa Chiêu hiếm có được hôm rảnh rỗi, nhìn phần tổng kết trên sổ nhỏ dưới ánh ngọn đèn dầu mờ nhạt lay động, có chút xuất thần –
Bỗng nhiên lại nhớ tới Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm thực sự là một nam nhân thông minh lại ưu tú, hơn nữa diện mạo – chính là loại hình mà Hứa Chiêu thích, phỏng chừng cũng không có ai không thích khuôn mặt như vậy.
Nhưng Thôi Định Sâm là tiểu thúc của Thôi Thanh Phong, hơn nữa Thôi Định Sâm giống như người nghiện sách sẽ, hẳn là chướng mắt cậu có Hứa Phàm… Khẳng định là chướng mắt, nên là ảo tưởng thôi cũng đừng nghĩ, vẫn là nên ngẫn lại sinh hoạt hiện thực đi, nhà ở, nhà kính, Hứa Chiêu trong tay lại không có tiền, sắp chết đói rồi, còn có thể nghĩ cái gì?
Hứa Chiêu thu thập tâm tình, đi phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tắm rửa, đang đun nước thì Hứa Phàm chạy tới.
“Ba ba, con đói bụng.” Hứa Phàm nói.
“Sao con lại đói bụng?” Hứa Chiêu hỏi.
Hứa Phàm hỏi lại: “Ba ba, ba không nấu cơm ạ?”
“…Ba nấu nước tắm.”
“Nhưng mà con đói bụng.”
“Đói bụng quá đi.”
Hứa Chiêu vươn tay sờ sờ bụng nhỏ của Hứa Phàm, cơm tối ăn rớt sớm, ăn xong lại nói chuyện chơi đùa, sẽ đói bụng, Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, lấy trong hầm ra một củ khoai lang vùi vào trong tro, chờ đến khi hai cha con tắm sạch sẽ xong, bới khoai từ bên trong ra, bóc lớp vỏ ngoài, mùi hương ngọt ngào bên trong xông vào mũi, ấm áp nóng hổi.
“Oa! Thơm quá đi.” Tay nhỏ của Hứa Phàm nhịn không được bám vào cánh tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu ngồi xổm, lấy thìa xúc một ít khoai lang cho Hứa Phàm ăn.
“Ba ba, ba cũng ăn.”
“Ừ, ngọt không?”
“Dạ ngọt.”
Ăn xong một củ khoai lang nướng, rốt cục đã không còn kêu đói bụng, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, cùng Hứa Phàm nói những chuyện phát sinh ban sáng, nói một chút cảm tưởng linh tinh, sau đó dạy Hứa Phàm hai câu thơ rồi đi vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Chiêu đẩy xe trâu, Hứa Phàm ngồi trên xe, hai cha con cùng tới nhà gạch mới xem tình huống, thợ xây đều tương đối chịu khó, cậu mới ăn sáng xong, thợ xây đã có mặt ở đó rồi, ba Đại Trang ở đó quản lý mọi người, có ba Đại Trang, Hứa Chiêu yên tâm.
Cùng ba Đại Trang nói dăm ba câu, Hứa Chiêu đẩy xe trâu chuẩn bị đi lên trấn, lần thứ hai đi ngang qua nhà mình, nghe thấy trong nhà tranh truyền tới khóc, hình như là chị dâu hai Hứa gia.
*Chú thích: Nhà kính trồng rau giản đơn