Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 35
Edit: Blanche
“Không có gì, sao mà có chuyện gì được hả?” Hứa mẫu vội vàng cười nói: “Con mới từ thành phố trở về, mệt rồi đúng không, nhanh ngồi xuống nghỉ một chút.”
Hứa Chiêu không động, nghi hoặc mà nhìn Hứa mẫu, trong ánh mắt mang theo chút soi xét, cậu không tin mẹ Hứa không có chuyện gì, ánh mắt cố gắng tím ra dấu vết “có chuyện” trên người Hứa mẫu.
Biểu tình Hứa mẫu càng thêm mất tự nhiên.
Chắc chắn là có chuyện rồi!
Hứa Chiêu nghiêm sắc mặt, nói: “Mẹ, đừng giấu con, mẹ nói thật đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Mẹ Hứa vẫn cố đảnh lảng sang chuyện khác.
Hứa Chiêu không có tiếp lời, mà là trực tiếp hỏi: “Là chuyện trong cửa hàng? Gièm pha?”
Hứa mẫu nhanh chóng phủ nhận: “Không không, cửa hàng tốt lắm, bán được hàng, cũng không bị ai gièm pha, tốt lắm tốt lắm.”
Hứa Chiêu lại hỏi: “Trong trấn có người nói xấu cha mẹ?”
Mẹ Hứa lập tức đáp: “Không có.”
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Chiêu tiếp tục hỏi: “Vậy có phải là – “
Hứa mẫu rốt cục không chịu nổi bị Hứa Chiêu hỏi ngược hỏi xuôi, nói ra sự thật: “Là Tả Thành và Hữu Thành tới.”
Quả nhiên –
Quả nhiên là Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, Hứa Chiêu vừa rồi còn không dám đoán là hai người Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, dù sao lần trước cha Hứa nằm viện, hai người sợ phải gánh tránh nhiệm, dùng tất cả biện pháp phân rõ giới hạn với Hứa phụ, người bình thường làm ra loại chuyện như vậy chắc chắn không còn mặt mũi đến xoát sự tồn tại, chỉ là Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành không giống, tụi hắn không chỉ tới điểm danh, còn khiến cho cha mẹ không vui.
Sao có người vô liêm sỉ tới vậy!
Hứa Chiêu không vui, hỏi: “Bọn họ tới làm gì? Lại muốn đòi tiền sao?”
Hứa mẫu gật đầu.
Hứa Chiêu hỏi: “Họ muốn tiền gì ạ?”
Hứa mẫu trả lời: “Đại oa đến tuổi đi học, ba tệ năm hào học phí, nói là chị dâu con mang thai, cần ăn bổ uống bổ, không có tiền đóng học phí cho đại oa nên mẹ cùng ba con phải xuất tiền đóng, nếu không Đại oa không được đọc sách, trưởng thành sẽ oán giận chúng ta.”
Tại sao miệng họ có thể phun ra được những lời như thế!
Hứa Chiêu cố gắng kiềm lại cơn tức trong lồng ngực, hỏi: “Mẹ đưa tiền cho họ sao?”
Hứa mẫu đáp: “Không, mẹ sẽ không tiếp tục cho chúng nó tiền.”
Chưa đưa tiền?
Chưa đưa tiền, vậy nhóm bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, Hứa Chiêu theo bản năng nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, hỏi: “Vậy hai tên đó đi đâu rồi ạ? Về rồi ạ?”
“Ừ, về rồi, là tiểu thúc của Thôi Thanh Phong đuổi bọn họ đi.”
Tiếu thúc của Thôi Thanh Phong? Thôi Định Sâm?
Thôi Định Sâm đuổi tụi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đi rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Chiêu nhịn không được hỏi nhỏ một câu: “Tiểu thúc của Thôi Thanh Phong từ thành phố về rồi ạ?”
Hứa mẫu đáp: “Ừ, trở về có chốc lát, nói là làm xong việc trong thành phố rồi đi tìm con cùng tam oa tử, nhưng tìm không thấy, nghĩ rằng hai đứa về rồi, kết quả là hai đứa chưa về, đang định trở lại đón các con thì bị mẹ ngăn lại, bảo là không cần phiền phức như thế, người cũng lớn như thế rồi, không phải lần đầu tiên đi vào thành phố, sẽ không lạc được.”
“Mẹ bảo là nếu hai đứa về mẹ sang sáng nhà báo, vừa lúc này Tả Thành, Hữu Thành tới đây, nói với mẹ và ba con là cần tiền, chúng ta không có, bọn nó liền nổi giận, to tiếng với cả ba con, tiểu thúc Thanh Phong nhịn không được, nói thẳng, nếu bọn họ dám làm loạn lập tức đánh gãy chân, bọn nó lúc đấy bị dọa chạy, mẹ cũng bị tiểu thúc Thanh Phong dọa sợ, mặt tiểu thúc Thanh Phong trầm xuống, thực sự rất dọa người.”
Quả thực là thế, Thôi Định Sâm cả mặt lạnh bang, ánh mắt thâm thíu, lại thêm khí chất cường đại, trong mọi tình huống, mặt bình tĩnh thôi đã đủ dọa người, lại còn nói là sẽ đánh gãy chân người ta, khẳng định dọa sợ Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành không hề nhẹ, nhưng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành bọn họ không phải đèn hết dầu, hai người họ sợ Thôi Định Sâm, nhưng Thôi Định Sâm không phải người Hứa gia, không thể 24 tiếng đều ở trong Phàm Tiểu Điếm, Hứa Chiêu có chút lo lắng.
Hứa Chiêu chỉ là lo lắng, không phải là sợ Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, từ khi cậu tới thế giới này tới nay, cậu chưa từng sợ Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.
Cậu chỉ là tạm thời không có năng lực và thời gian dây dưa với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, cậu trên có cha mẹ già, dưới có trẻ con tuổi ăn tuổi lớn, phí thời gian, sức lực nháo với bọn họ, chỉ khiến cậu mất nhiều hơn được, chỉ là, không thể để bọn họ tiếp tục làm phiền, đặc biệt không thể để họ làm loạn ở Phàm Tiểu Điếm, nói cách khách, cậu còn phải kiếm một vố lớn ngày tết Trung Thu, thực sự quá thảm, vừa lúc hợp với ý của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.
Không thể như vậy!
Kiên quyết không thể như vậy!
Hứa Chiêu trái lo phải nghĩ, rốt cục ra được một kế hoạch hoãn binh, ngẩng đầu nhìn Hứa mẫu nói: “Mẹ, mẹ với ba mấy ngày tới trước hết đừng lên thị trấn coi cửa hàng”
Hứa mẫu hơi sửng sốt, hỏi: “Vì sao?”
Hứa Chiêu giải thích: “Cha mẹ ở chỗ này một ngày, Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành sẽ mỗi ngày tìm cách làm ầm mĩ, một hai lần còn được, quá tam ba bận, chúng ta còn buôn bán gì nữa?”
Hứa mẫu hiểu được ý của Hứa Chiêu nói, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy cửa hàng làm sao đây?”
Hứa Chiêu đáp: “Tạm thời để Thanh Phong trông.”
“Thanh Phong không phải cùng con đi bán bánh trung thu sao?”
“Không cho cậu ấy đi, con một mình cũng được, bận một chút thôi.”
Advertisement / Quảng cáo
Hứa mẫu lập tức đau lòng mà nói: “Nhưng – “
Hứa Chiêu trách móc: “Mẹ, con hiện tại không có thời gian ầm ĩ với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, càng không thể để cho bọn họ làm ảnh hướng tới việc buôn bán của chúng ta, không phải ba còn uống thuốc, trong nhà chúng ta chăn đệm không có, mùa đông chúng ta trải qua như thế nào? Cho nên, nhất định không thể để bọn hắn phá hỏng danh tiếng của Phàm Tiểu Điếm, mẹ với ba về thôn, bọn hắn thích nháo đến mức nào, chỉ là chuyện trong thôn, để người thôn bàn tán, còn ai biết nữa? Người nào trong thôn lại không biết Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành kém cỏi?”
“Bọn họ là muốn làm phiền hai người, mẹ cầm đơn thuốc của ba tìm trưởng thôn tìm bí thư làm chứng, nói mẹ thiếu rất nhiều tiền, mạng già rất nhanh bị hao hết, cứ như vậy tạm tha cho bọn họ, chờ qua khoảng thờ gian này, bọn họ còn dám tới làm loạn, con sẽ làm loạn cùng bọn họ, làm cho tụi hắn một lần phải chịu phục!”
Hứa Chiêu nói những lời này, trên mặt đều cất chứa lửa giận, ngay cả Hứa mẫu cũng bị Hứa Chiêu dọa sợ một chút, Hứa mẫu lại suy nghĩ, tự trách mình từ trước tới nay đều muốn xử lý mọi chuyện công bằng, kết quả khiến con trai ruột mình tủi thân, lúc này mới khiến đứa con luôn hiền lành hiểu chuyện của mình tức giận như vậy, Hứa mẫu vừa tự trách, vừa gật đầu, đều nghe Hứa Chiêu, cái gì cũng nghe Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu biết mẹ Hứa thiện lương, nhịn không được vỗ vai mẹ Hứa nói: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, chỉ cần người một nhà chúng ta luôn bên nhau, sẽ không có gì không giải quyết được.”
Nghe được Hứa Chiêu trái lại còn an ủi mình, viền mắt của Hứa mẫu có chút đỏ lên, một hồi lâu mối ổn định lại, vui mừng mà nói: “Vậy được, ngày mai mẹ với ba con sẽ không tới đây.”
Hứa Chiêu cười nói: “Dạ, con giờ tới Thôi gia, tìm Thanh Phong với tiểu thúc.”
“Ừ, đi đi.”
“Ba ba, con cũng đi.” Hứa Phàm nghe không hiểu gì nhưng chợt nghe thấy Hứa Chiêu nói tới nhà họ Thôi, lập tức tiếp lời.
Hứa Chiêu cố ý nhìn về phía Hứa Phàm, nói: “Không cho con đi.”
Hứa Phàm phồng má béo, nhìn Hứa Chiêu nói: “Con tự đi.”
“Ba không cho con đi.”
“Đi.”
Hứa Chiêu cười nhẹ véo má thịt của Hứa Phàm, sau đó đặt túi bánh trung thu lớn vào trong cửa hàng, từ trong túi lấy ra hai hộp bánh trung, một hộp đưa cho Hứa mẫu, để cha Hứa mẹ Hứa nếm thử, một hộp đem theo cùng Hứa Phàm tới Thôi gia.
Nhà họ Thôi đang ngồi ở bàn gỗ ngoài sân bóc đậu phộng, ngay cả Thôi Định Sâm cũng đang bóc vỏ lạc.
Nhìn thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm tiến vào sân, người một nhà đều rất nhiệt tình, nhất là cha Thôi mẹ Thôi rất thích Hứa Phàm giỏi ăn nói, lập tức vẫy tay gọi Hứa Phàm qua.
Hứa Phàm ôm chiếc xe đồ chơi, đi tới trước mặt mẹ Thôi, hỏi: “Bà Thôi ơi, bà đang làm gì thế ạ?”
Thôi mẫu đáp: “Bà đang lột vỏ lạc nha, tam oa tử có muốn ăn không nào?”
Hứa Phàm không chút do dự gật đầu, thanh âm bi bô mà nói: “Cháu muốn ăn ạ.”
Thôi mẫu cười hòa ái: “Vậy lát nữa để bà rang lạc với mỡ cho giòn thơm, lại rắc thêm chút muối sẽ cho con ăn, được không?”
Hứa Phàm không nói gì, nhìn không rời mắt chằm chằm vào mấy hạt lạc hồng hồng, tròn mẩy mê người, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được chẹp một cái, nhìn về phía Thôi mẫu nói: “Sống cũng ăn được ạ.”
Sống cũng ăn được ạ –
Sống – cũng – ăn – được – ạ —
Thôi mẫu ngạc nhiên một chút, ngay lập tức cười to.
Thôi phụ cũng không nhịn được cười, đứa nhỏ này thực sự thích nói ra những lời khiến người ta dở khóc dở cười mà.
Thôi Thanh Phong trực tiếp đỡ bụng, ha ha cười không ngừng, tam oa tử tham ăn quá rồi.
Ngay cả khóe miệng Thôi Định Sâm cũng cong lên.
Hứa Phàm tựa hồ phát hiện mọi người đều đang cười bé, bé ngại ngùng quay lại ôm chân Hứa Chiêu, mặt chôn trên quần Hứa Chiêu, không để mọi người nhìn khuôn mặt xấu hổ, chỉ là chờ tới lúc mẹ Thôi bóc một viên lạc đưa tới miệng bé, Hứa Chiêu nói rằng có thể ăn, bé lại không chút khách khí mà há miệng nhỏ đớp lấy, chẹp chẹp mà ăn, cuối cùng còn chủ động kêu muốn ăn thêm một viên.
Vì ăn, quả thực một chút mặt mũi cũng không cần!
Một chút mặt mũi cũng không thèm luôn!
Hứa Chiêu thực sự không có cách nào nhìn thẳng Hứa Phàm, cậu cũng không tiếp tục xem Hứa Phàm mà lấy hộp bánh trung thu đưa cho mẹ Thôi, vừa may có bốn cái, mỗi người một cái, mẹ Thôi từ chối không được, vui vẻ nhận lấy, đáng tiếc không phải là giờ ăn cơm nếu không mẹ Thôi có thể làm thêm hai phần cho hai cha con Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Mọi người nói đùa vài câu, sau đó Hứa Chiêu chủ động nói cho Thôi Định Sâm biết hành trình của mình trong thành phố, rồi cảm ơn Thôi Định Sâm đã giúp mình đuổi hai người anh trai đi.
Advertisement / Quảng cáo
Thôi Định Sâm hỏi: “Cậu tính làm gì để đối phó bọn họ?”
Hứa Chiêu nói ra quyết định của mình, chính là trước để cha mẹ Hứa về lại thôn, trì hoãn Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, đợi cậu kiếm xong tiền từ mẻ bánh trung thu mùa này, có năng lực, sẽ quay lại xử lý bọn họ.
Thôi Định Sâm nghe xong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Hứa Chiêu, hỏi tiếp: “Để Thôi Thanh Phong trông cửa hàng, một mình cậu đi bán bánh trung thu được chứ?”
Hứa Chiêu nói: “Được.”
Thôi Thanh Phong lúc này tiếp lời: “Hứa Chiêu, nếu không, để ba tớ trông cửa hàng cho, tớ đi cùng cậu vào thành phố cả tháng cũng được, sức tớ lớn, có thể giúp cậu vận chuyển bánh trung thu.”
Hứa Chiêu vội vàng từ chối nói: “Không không không, không cần, thân thể chú mới ổn định, nhiễm mệt không tốt, hơn nữa, sức tớ cũng không nhỏ, một người không sao hết.”
Nghe được cậu “sức tớ cũng không nhỏ”, Thôi Định Sâm liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới Hứa Chiêu một cái.
Hứa Chiêu đã nhận ra, xoay đầu lại nhìn Thôi Định Sâm nói một câu: “Cháu chỉ là nhìn gầy thôi.”
Thôi Định Sâm không phản bác, nhẹ nhàng cong môi.
Hứa Chiêu lại thương lượng một chút với Thôi Thanh Phong về Phàm Tiểu Điếm, công việc làm kem, cuối cùng đem toàn bộ Phàm Tiểu Điếm và chuyện kem cây giao cho Thôi Thanh Phong, còn Hứa Chiêu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc tiêu thụ bánh trung thu trong mùa tết Trung Thu này. Trong lúc nói chuyện, Hứa Chiêu đã lột vỏ rất nhiều lạc trong tay, để vào trong chén rồi nói lời tạm biệt với nhà họ Thôi.
Trước khi đi, Thôi mẫu đổ rất nhiều lạc vào trong túi quần Hứa Phàm, để Hứa Phàm tới Phàm Tiểu Điếm cho ông bà ăn.
Hứa Chiêu lúc này mới phát hiện hộp bánh trung thu cậu đưa cho cha mẹ, cả hai đều không ăn, bỏ lại vào trong túi đựng bánh, quả nhiên là tấm lòng cha mẹ bao la như biển, Hứa Chiêu không nói gì, để lại một hộp bánh trung thu ở Phàm Tiểu Điếm, rồi dắt Hứa Phàm và hai trăm cây kem vào xưởng thép.
Còn chưa kịp tiền vào xưởng đã cảm thấy hồi hộp, cậu sợ Vân tỷ từ chối không đặt bánh trung thu, nhịn không được hít sâu ba lượt, mới tiếp tục đẩy xe đạp vào trong, đi vào khu văn phòng Vân tỷ, đặt kem cây xuống, không thấy Vân tỷ đâu, vừa hỏi một người mới biết được hôm nay trong nhà Vân tỷ có chuyện, không đi làm.