Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 16


Đọc truyện Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể – Chương 16

~~~~Chương 16~~~~

Edit: Blanche

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe được thanh âm, một người đi ra từ phía đông, một người đi ra từ phía tây, nhìn thấy Hứa Chiêu có chút giật mình.

Hứa Tả Thành hỏi: “Hứa Chiêu, mày làm gì?”

Hứa Chiêu chuyển hướng hỏi Hứa Tả Thành: “Đại ca, chuyện của ba anh của muốn quản hay không?”

Hứa Tả Thành hỏi lại: “Quản cái gì?”

Hứa Chiêu nói: “Xuất tiền xuất lực.”

“Bằng gì?” Hứa Tả Thành không nguyện ý.

“Bằng việc ông ấy là cha anh.”

“Ông ta cũng là cha mày.” Hứa Tả Thành phản bác.

Hứa Chiêu nhìn Hứa Tả Thành nói: “Cho nên tôi tính tôi sẽ chăm.”

Nghe vậy, Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành sửng sốt.

Hứa Chiêu tiếp tục nói: “Các anh nói như thế nào?”

Hứa Tả Thành hỏi: “Cái gì nói như thế nào?”

“Các anh không định nuôi dưỡng ba mẹ?”

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành nhìn nhau một cái, đồng thời nói: “Đó là ba mẹ mày!”

Biết là hai anh em kia sẽ như thế!

Hứa Chiêu hỏi: “Các anh xác định không cần bọn họ?”

“Ai muốn thì muốn đi, dù sao bọn họ thương mày.” Hứa Tả Thành vứt bỏ.

Hứa Chiêu sớm biết cái đức hạnh này của Hứa Tả Thành, muốn làm cho bọn họ phụ trách hoặc trợ giúp nhị lão, đó là không có khả năng, vì thế nói: “Vậy, liền triệt để ở riêng đi.”

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đồng thời kinh ngạc.

Hứa Chiêu hỏi: “Chia hay không chia?”

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đồng thời hỏi: “Làm sao để triệt để chia ra?”

Hứa Chiêu nhìn Hứa Tả Thành, từng câu từng chữ mà nói: “Ba mẹ do tôi chăm, nên từng hạt thóc hạt gạo thuộc sở hữu của ba mẹ, đều là của tôi, các anh không được chiếm dù chỉ một ít.”

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành lần hai nhìn nhau một cái, trong lòng đang gảy bàn tính cạch cạch vang vang, Hứa phụ bị trúng phong, về sau không là người liệt cũng là người bán liệt, căn bản không có cách nào hỗ trợ việc nhà nông, bọn họ còn phải cho ông ta ăn cơm, uống thuốc, này rất mệt, không bằng sớm ném cho Hứa Chiêu, bọn họ cũng được yên tĩnh, dù sao bọn họ đã chiếm được một mẫu của Hứa Chiêu mà, mặt khác cũng không có gì, tưởng tượng như vậy, triệt để ở riêng hoàn toàn không có gì không tốt hết.

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành lập tức dùng những lí do đường hoàng mà đáp ứng.

Hứa Chiêu tuyệt không ngoài ý muốn, xoay người đi ra ngoài.

Hứa Tả Thành nhanh chóng hỏi: “Hứa Chiêu, mày đi làm gì?”

Hứa Chiêu nói: “Mời thôn trưởng tới làm chứng.”


Nhất định phải mời trưởng thôn, miễn để Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành sau này làm xiếc đùa giỡn.

Chỉ trong chốc lát, trưởng thôn đã được Hứa Chiêu mời đến, còn cầm theo một cây bút, dưới sự chứng kiến của thôn trưởng, phàm là có thể chia đều chia hết, không cần phải nghĩ biện pháp, vì thế gà, vịt, củi lửa, liêm đao, xẻng, cày, ngay cả cái đũa cũng đều phân.

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành rốt cục cũng là người thích tiện nghi, tổng là muốn chiếm được chút lợi ích ở từng cái, ngay cả thôn trưởng cũng không nhịn được mở miệng thay Hứa Chiêu nói chuyện, chia đến cuối cùng, Hứa Chiêu được thêm bột mì, bột ngô, bột khoai lang, dưa muối, trứng ấp, lúa mạch, đậu, hai con gà, hai con vịt, chỉ là ba gian nhà ngói vẫn là của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, nói gì Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành cũng không cho.

Hứa Chiêu cũng được ba gian, nhưng là hai gian nhà tranh một căn bếp.

Bất quá, Hứa Chiêu không có tranh thêm, chỉ cần có thể rời khỏi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, hai tên kiếm chuyện này, những thứ khác, cậu có thể chậm rãi hoàn thiện.

Đầu tiên cần hoàn thiện chính là sân, cậu muốn trực tiếp chia sân làm hai, cậu cùng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành đều không tự làm, đi tới cửa hàng nhỏ trong thôn mua thịt, rượu, cá, đi tìm ba Đại Tranng tìm người hỗ trợ xây tường, cậu cũng đi theo giúp tìm đất sét, trộn bùn, trát tường, mới đến buổi chiều, tường đất cao hai thước đã hoàn thành, trực tiếp ngăn cách nhà ngói của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành với chuồng heo, hình thành một tiểu viện độc lập, chỉ có hai gian nhà tranh, một gian nhà bếp của cậu.

Tiểu viện mặc dù nhỏ, nhưng là an tĩnh, thoải mái.

Hứa Tả Thành tức giận mà cách tường rống: “Mày chiếm hết bên kia tường, làm sao tụi tao ra ngoài được?”

Hứa Chiêu đáp nói: “Anh tự mình làm một cái cửa.”

“Hứa Chiêu, mày đừng thái quá!”

“Vậy anh nuôi ba mẹ đi?”

Nuôi ba mẹ quả là kỹ năng tất sát!

Hứa Tả Thành quả nhiên ngậm miệng.

themiraclewithinonesheart.wordpress.com

Hứa Chiêu cảm ơn ba Đại Trang và những người hỗ trợ, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà ngồi trong tiểu viện, trong lòng thập phần yên lặng, một lúc quay đầu, thấy Hứa Phàm đi ra từ trong phòng bếp, tay nhỏ cầm theo một nắm thóc, nhìn về phía hai con gà, nói: “Cục tác, cục tác, nhanh tới ăn cơm nào cục tác.”

Sau đó vung tay lên, ném thóc ra đầy sân, xoay người về phòng bếp, lại nắm một nắm thóc nói: “Cục cục tác, nhanh ăn, nhanh ăn đi.”

Hứa Chiêu nhịn không được hô một tiếng: “Hứa Phàm a.”

Hứa Phàm nhìn qua cậu, gọi: “Ba ba.”

Hứa Chiêu nói: “Hai con này không phải là cục cục tác.”

Hứa Phàm nói: “Là cục cục tác.”

Hứa Chiêu nói: “Không phải, gà mái mới có thể cục tác đẻ trứng.”

Hứa Chiêu nhìn Hứa Chiêu, lại nhìn hai con gà, sau đó tay nhỏ chỉ vào hai con gà nhỏ, nói với Hứa Chiêu: “Chúng nó chính là gà mái.”

“Không phải, chúng nó là gà trống, còn xem, có mào gà kìa.”

“Vậy, vậy, vậy ba ba, gà trống có phải kêu ò ó o không?” Hứa Phàm lập tức kiễng mũi chân, hóp bụng nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn, bắt chước gà trống kêu ò ó o.

Bộ dạng thật sự… rất đáng yêu!

“Ha ha ha ha.” Hứa Chiêu thật sự nhịn không được, một tay ôm bụng, một tay đỡ mà cười ha ha.

Hứa Phàm không rõ lí do, bắt chước cười gượng hai cái, vẫn là không hiểu được, có chút xấu hổ mà đong đưa cánh tay bụ bẫm, gọi: “Ba ba.”

Hứa Chiêu cười không ngừng.


Hứa Phàm lớn tiếng gọi: “Ba ba!”

Hứa Chiêu vẫn đang cười.

Hứa Phàm lại cất cao thanh âm lần nữa, gọi: “Ba ba!”

Hứa Chiêu tạm ngừng tiếng cười, nhìn về phía Hứa Phàm nói: “Con lại đây.”

Hứa Phàm đi đến trước mặt Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Tam oa tử, con học được thật là giống, lợi hại!”

Hứa Phàm một chút cũng không khiêm tốn mà nói: “Dạ, ba ba, con còn lợi hại hơn, con còn biết gâu gâu, meo meo, quạc quạc, mịii.”

“Ừ, thật lợi hại, con béo lên nha.” Hứa Chiêu vuốt thịt trên người Hứa Phàm.

“Con béo đẹp.”

“Đúng, béo đẹp, con rất là đẹp, nhưng mà, từ hôm nay trở đi con không thể mỗi ngày đều được ăn thịt, khả năng thật nhiều ngày không có được ăn thịt.”

“Vì sao ạ?” Hứa Phàm hỏi.

“Bởi vì không có tiền.” Hứa Chiêu đáp.

“Chúng ta có thể bán kem cây kiếm tiền.” Hứa Phàm nói.

“Tiền bán kem cây đều dùng để cho ông chữa bệnh.”

“Ông sinh bệnh ạ.”

“Đúng, cho nên về sau không thể ăn thịt hàng ngày, muốn cầm tiền chữa bệnh cho ông, có thể chứ?”

“Có thể ạ.” Hứa Phàm rõ ràng đáp.

“Kia khi con muốn ăn thịt, làm thế nào đây?”

Hứa Phàm nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, tay bé chỉ vào hai con vịt trong viện nói: “Giết hai con vịt ăn.”

“…”

Hứa Chiêu phát hiện, không thể nói chính sự với Hứa Phàm, nói mãi toàn lạc đề, cậu cũng không tính cùng bé nói thêm, xoay người đi dọn dẹp hai căn nhà tranh, khoá kĩ mỗi căn, khoá kĩ cả cổng lớn.

Rồi sau đó cưỡi xe đạp chở Hứa Phàm đi lên trấn, đi qua đoạn đường cái trước cửa nhà Thôi Thanh Phong, quả nhiên Thôi Thanh Phong không còn bán kem cây ở đó nữa, haiz, bất quá cậu bây giờ không có tâm tư quản cái này, chờ tới khi giải quyết tốt cho Hứa phụ Hứa mẫu, lại để ý.

Hứa Chiêu thu hồi tầm mắt, đi tới phòng bệnh ở bệnh viện trung tâm, đẩy ra cửa phòng bệnh, như cũ vẫn thấy Hứa phụ mê man, cùng với Hứa mẫu cúi đầu ngồi trước giường bệnh.

Chỉ là nửa ngày không gặp, Hứa Chiêu cảm thấy Hứa mẫu đã già nua đi rất nhiều.

“Mẹ.” Hứa Chiêu nhỏ giọng gọi.

Hứa mẫu nâng mắt nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Con sao lại tới đây?”


Hứa Chiêu nói: “Tới thăm mẹ ạ.”

Nói xong Hứa Chiêu vươn tay đưa cho mẹ một cái bao.

Hứa mẫu kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”

Hứa Chiêu nói: “Ba nằm viện, dù sao cũng cần đồ dùng sinh hoạt đi? Đây là chậu, khăn mặt, quần áo sạch, con mang từ nhà tới, còn có cả giấy vệ sinh, đều có thể dùng.”

Hứa mẫu nháy mắt lệ ngập tràn, nhìn Hứa Chiêu nói không nên lời, bà đều đắm chìm trong bi thương, căn bản không nhớ tới phải về nhà lấy đồ dùng sinh hoạt, lúc này nhận lấy bao vải, đánh đồng con mình với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành trở mặt vô tình, bà cảm thấy thật có lỗi với con trai.

“Mẹ, mẹ còn chưa ăn gì đâu.” Hứa Chiêu lại đem cặp lồng mới mua trong tay đưa cho Hứa mẫu nói: “Cái này cho mẹ.”

Hứa mẫu hỏi: “Đây là gì?”

Hứa Chiêu nói: “Mì sợi.”

“Con mua?”

“Dạ.”

“Tiền ở đâu?”

“Con tự kiếm.”

“Sao kiếm? Hứa Chiêu, mẹ nói cho con, con không được làm chuyện xấu.” Nội tâm Hứa mẫu rất thương yêu Hứa Chiêu.

“Con bán kem cây.” Hứa Chiêu nói: “Con theo bạn học của con bán kem, kiếm được chút tiền.”

“Thật sự?”

“Thật, kiếm được chút tiền.”

Hứa mẫu nhìn cặp lồng hai tầng nói: “Vậy thì con cũng không nên mua cặp lồng inox chứ, lại còn hai tầng, chắc đắt lắm nhỉ?”

“Không có, mẹ mau ăn đi.”

Hứa mẫu nhận cặp lồng, cảm thấy không đói, liền đặt trên tủ đầu giường.

Hứa Chiêu liếc mắt nhìn Hứa mẫu một cái, trong lòng thở dài, rốt cuộc vẫn nói ra: “Mẹ, con cùng với đại ca, nhị ca, ở riêng rồi.”

Hứa mẫu cả kinh nhìn về phía Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nói: “Đại ca, nhị ca nói sẽ không nuôi ba mẹ, con sẽ mang theo hai người ở riêng.”

Hứa mẫu không thể tin được mà nhìn Hứa Chiêu, từ đầu những năm 60, toàn bộ xã hội đều nghèo cùng hề hề, nông dân càng thảm hại hơn, không ăn không uống không mặc, không có cha mẹ nào sẽ để ý tâm lý con cái có vấn đề, hơn nữa Hứa Chiêu cũng không nói nhiều, chỉ biết đọc sách đến trường, sau này lại lên trấn học, hồi lâu mới về nhà một chuyến, cho nên Hứa phụ Hứa mẫu biết rất ít về Hứa Chiêu tối tăm, chờ đến khi Hứa Phàm sinh ra, bà mới khắc sâu được ý thức đó, đối với Hứa Phàm càng tốt hơn gấp bội, kỳ thực là muốn bù lại Hứa Chiêu.

Nhưng Hứa Chiêu lại đột nhiên đi nhảy sông tự vẫn, Hứa mẫu không hiểu, hiện tại vì bà, phân gia cùng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, bà cuối cùng lý giải, Hứa Chiêu là tốt với bà, bà đã hết hy vọng với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, vì thế nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Con không chê ba mẹ sẽ trở thành gánh nặng của con sao?”

Hứa Chiêu nói: “Sẽ không, ba mẹ là ba mẹ con.”

Hứa mẫu khóc.

Hứa Chiêu vươn tay vỗ vỗ vai Hứa mẫu nói: “Mẹ, ngày sau lại khó khăn, nhưng cũng không đến mức như năm 60 không có cái ăn đâu. Chúng ta có tay có chân, chắc chắn sẽ tốt hơn thôi.”

“Chỉ là ba con – ”

“Chúng ta kiếm tiền mua thuốc, con vừa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, ba của chúng ta sẽ không sao, chỉ là đi đứng không linh hoạt, dựa theo chỉ thị bác sĩ uống thuốc, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, vẫn có thể đi đường ăn cơm bình thường.”

“Thật như vậy sao?” Hứa mẫu nhìn về phía Hứa Chiêu hỏi.

“Dạ.” Hứa Chiêu nói: “Cho nên trước khi ba tốt lên, chúng ta không thể bỏ cuộc, mẹ, ngày sẽ tốt hơn, mẹ nghĩ lại những ngày của chúng ta trước kia, lại nghĩ về hiện tại, có đúng không? Còn khó khăn gì không thể vượt qua?”

“Hứa Chiêu?”

“Mẹ, ăn cơm trước đi.”


“Ăn cơm trước đi.” Hứa Phàm bi bô tiếp một câu.

Hứa Chiêu, Hứa mẫu đồng thời nhìn về phía Hứa Phàm.

Hứa Phàm chỉ vào cặp lồng nói: “Bà ơi, bên trong còn có trứng gà! Ba ba mua!”

Hứa mẫu ánh mắt ôn nhu mà nhìn Hứa Phàm hỏi: “Vậy tam oa tử ăn chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Ăn rồi còn ăn tiếp được không?”

Hứa Phàm không nói gì hút hút cái miệng nhỏ nhắm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp lồng trong tay Hứa mẫu.

Cặp lồng mở ra, một chén mì sợi thêm một quả trứng ốp lếp vàng tươi bên trên, Hứa Phàm lập tức oa một tiếng.

Hứa mẫu gắp trứng gà cho Hứa Phàm.

Hứa Phàm bật người há mồm.

Hứa Chiêu ừ một tiếng.

Hứa Phàm lập tức ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn, nép vào người Hứa Chiêu, nhìn trứng ốp nói: “Trứng gà là của bà, bảo bảo không thể ăn.”

“Không sao, cắn một miếng.”

“Không ăn.”

“Ăn một miếng.”

“Không ăn.”

Hứa mẫu nhìn về phía Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu lúc này mới nhìn Hứa Phàm nói: “Đi cắn một miếng đi.”

Hứa Phàm không chút nào khách khí, nháy mắt giống như tên lửa, vọt tới trước mặt Hứa mẫu, cắn một miếng trứng ốp, cao hứng mà nhảy lên.

Hứa mẫu cười.

Hứa Phàm vẻ mặt cười hạnh phúc nói: “Ăn thật ngon nha.”

Hứa Chiêu cũng cười.

Nhìn Hứa mẫu cầm một cặp lồng mì sợi, đút cho Hứa Phàm một nửa, Hứa Chiêu rất là bất đắc dĩ, chờ đến khi ăn xong, Hứa Chiêu lấy từ trong túi ra toàn bộ sáu mươi tám đồng đưa cho Hứa mẫu, đem Hứa mẫu doạ sợ, biến được Hứa Chiêu hiện tại có tiền đồ, Hứa mẫu vừa khóc vừa cười, cầm sáu mươi tám đồng tiền nói: “Con cho mẹ, lần này sẽ không còn.”

“Không có lại kiếm được.”

“Chính là con bộ đồ mới cũng không có.”

Hứa Chiêu nhìn bộ quần áo cũ nát trên người: “Không có việc gì, có thể mặc, khi nào con kiếm được tiền con sẽ mua mới.”

Hứa mẫu nắm tiền nói: “Hứa Chiêu, con yên tâm, mẹ sẽ không phí tiền của con.”

“Mẹ không sao, con biết, trước mẹ cứ an tâm bồi ba vài ngày, con đi xử lý chuyện này.”

“Đi đi, có thể mang theo tam oa tử sao?”

“Có thể, con đi rồi, bận bịu xong con lại tới.”

“Đi đi.”

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm ra khỏi bệnh viện, trong lòng nghĩ đến chuyện bán kem ở đường cái, đem Hứa Phàm đặt phía trước, chân dài đạp xe đi, ngẩng đầu nhìn thấy Thôi Thanh Phong đang cưỡi một chiếc xe đạp mới tinh lại đây, xa thật xa mà vui vẻ gọi: “Hứa Chiêu! Hứa Chiêu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.